Chương 3: (thượng)


  Hai năm sau.

Kiến An năm thứ ba.

Ngô Quận.

Trong hai năm, Tôn Sách suất lĩnh Tôn quân công Hội Kê, hạ Ngu Phiên, phá Nghiêm Bạch Hổ, bình định Ngô Quận; lại đánh đuổi bộ hạ Viên Thuật là Đan Dương Thái Thú Viên Dận, thu phục Tuyên Thành lấy vùng đất to lớn phía đông, bắt Thái Sử Từ, bình định Đan Dương. Tôn quân thế như chẻ tre, danh tiếng chính thịnh, bấy giờ không ai địch nổi.

Ngày hôm đó, Tôn Sách mới từ quân doanh trở lại trong phủ. "Chúa công... Chúa công..." từ xa truyền đến một hồi âm thanh vội vã.

Tôn Sách quát lên: "Hớt ha hớt hải còn ra cái thể thống gì! Gặp chuyện phải bình tĩnh, cho dù trời có sập xuống cũng phải lãnh tĩnh cho ta! Ngày thường ta dạy các ngươi thế nào, hả?" Thủ hạ chạy xong thở gấp, nhưng lộ rõ vui mừng trên nét mặt:"Chúa công... Người, người xem ai tới!" Tôn Sách mặt vốn lạnh nhạt, lơ đễnh, theo hướng ngón tay hắn nhìn, lại không tin được trợn to hai mắt. "Bá Phù." Người mới tới nghênh phong mỉm cười, phảng phất như tháng tư xuân dương. Tôn Sách ngây người đứng một lát, chợt lấy lại tinh thần, xông lên ôm chặt lấy hắn, kích động đến mức âm thanh âm điệu cũng đều thay đổi: "Công Cẩn!"

Chu Du cười nói: "Mới vừa rồi là ai nói 'Gặp chuyện phải bình tĩnh, cho dù trời có sập xuống cũng phải lãnh tĩnh cho ta' ?" Tôn Sách lại phá lệ không hề phản kích lời chế giễu của hắn, tâm tình vẫn chấn động kịch liệt như cũ, không thể tin được nói: "Công Cẩn, sao đệ lại tới đây?"

"Sao, không chào đón ta ư?"

Chu Du thường ngày tuy không phải là người nói cười tùy tiện, có thể gặp lại huynh đệ tri tâm, trên mặt lộ vẻ ấm áp cũng là xuất phát từ đáy lòng, song ngoài miệng cũng không nhịn được trêu ghẹo hai câu.

"Làm sao có thể! Bắt đầu từ tám năm trước, Tôn Phủ đại môn của ta vì đệ mới có thể mở rộng!" Tôn Sách rạng rỡ, mừng không kể xiết, "Ha ha ha ha thực sự là trời cũng giúp ta! Công Cẩn, có đệ ở đây, ta lo gì sự bất thành!"

Hai người bèn nhìn nhau cười. Chu Du ánh mắt chân thành: "Bá Phù, thời gian hai năm ngắn ngủi, Tôn quân đã mở rộng đến vùng Ngô Quận, thực là đáng mừng! Xem tình thế hôm nay, tin rằng không bao lâu nữa, huynh có thể được như nguyện." Xa cách hai năm, ban đầu ở Khúc A cáo biệt lời thề son sắt chính vẫn còn bên tai. Tôn Sách ân cần nói: "Công Cẩn, mấy năm nay, đệ vẫn khỏe chứ?" Chu Du đem sự tình trải qua từ lúc hai người ly biệt từng cái một nói cho Tôn Sách, bao gồm việc nhậm chức Cư Sào, bị Viên Thuật điều khiển đi Hoài Âm cùng Lưu Bị giao chiến các loại. "Viên Thuật thắng Lưu Bị, chiếm lĩnh Nghiễm Lăng Quận, ở phía nam Từ châu cũng coi như đứng vững bước chân." Tôn Sách nghiêm mặt nói, "Sau hắn lại muốn xưng đế, ta từng phát thư khuyên hắn không thể, hắn lại cố ý nghịch thiên, ta từ đó đoạn tuyệt qua lại với hắn."

"Nghe nói Viên Thuật nóng lòng xưng đế là bởi vì cậy mình có ngọc tỷ truyền quốc... Chỉ là, ngọc tỷ này năm đó vì Phá Lỗ tướng quân ở trong giếng Lạc Dương Cung đoạt được, sao lại rơi vào trong tay Viên Thuật?" Chu Du trăm bề không thể lý giải.

Tôn Sách trầm mặc khoảng khắc, nhìn hắn, nửa cười nửa không nói: "Đệ cho rằng, trước đây Viên Thuật cho ta mượn một nghìn binh mã, thật sự là bởi vì bận tâm đến cái tình phụ thân trước kia cùng hắn kết minh?"

Chu Du chợt ngẩng đầu, trong con ngươi dậy sóng tâm tình hồ nghi.

Ngọc tỷ truyền quốc!

Tôn Sách gật đầu, xác minh suy đoán của hắn: "Đích thật là ta cho Viên Thuật."

Chu Du mày kiếm chau lại, cũng không nói. Tôn Sách nhấc chân, đi mấy bước, lại dừng lại, nói: " Ngọc tỷ là giả." giọng nói chắc chắc, không cho biện luận.

"Cái gì?"

"Năm đó khắp nơi chư hầu cùng thảo phạt Đổng tặc, tiến binh Lạc Dương, phụ thân trong lúc vô tình ở hoàng cung trong một cái giếng phát hiện ngọc tỷ truyền quốc, lúc đó mấy phương chém giết cục diện hỗn loạn, phụ thân cũng chưa kịp nhìn kỹ đã vội vã thu hồi, đợi về đến nhà tỉ mỉ nghiên cứu mới phát hiện có chuyện. Ngọc tỷ truyền quốc vì năm đó Tần Thủy Hoàng sai người dùng Lam Điền bạch ngọc khắc thành, chu vi 4 tấc, trên là con rồng uốn mình, chính diện là Lý Tư lấy chữ triện lớn khắc tám chữ 'Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương' . (Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.) Mà trong giếng Lạc Dương đoạt được ngọc tỷ tuy đại khái là vô ý, nhưng tỉ lệ chất ngọc không thỏa, có chứa sắc khói xanh, lại không phải Lam Điền bạch ngọc thật sự, khắc triện thể mà bút phong thô ráp, thật là đồ giả. Chắc là cố ý tới để yểm trợ, phân tán sự chú ý của mọi người, tranh thủ thời gian, di chuyển ngọc tỷ thật đi." Tôn Sách nói, "Những chư hầu này ngoài mặt là vì quốc trừ hại, trên thực tế, người người đều nghĩ đến việc có được ngọc tỷ truyền quốc, người người đều muốn tự lập làm Vương. Phụ thân lo lắng ngọc tỷ giả một khi bị phát hiện, lòng người bàng hoàng, làm cho cục diện càng thêm hỗn loạn, vì vậy một mặt phóng xuất tin tức ngọc tỷ ở trong tay người, làm cho chú ý của mọi người đều tập trung vào trên người của phụ thân, một mặt âm thầm phái người đi tìm thật ngọc tỷ."

Chu Du trầm tư nói: "Xem ra, Phá Lỗ tướng quân bị đâm, cũng là bởi vì chuyện ngọc tỷ."

Tôn Sách gật đầu, sắc mặt ngưng trọng.

"Bây giờ, ngọc tỷ thật đã có tin tức chưa?"

Tôn Sách thở dài: "Vẫn chưa có..." hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nói, "Bất quá, ta từng nghe bộ hạ cũ bên cạnh phụ thân nói qua, năm đó bên cạnh Hiến Đế từng có một vị trung thần họ Lục, cùng Tả Trung lang tướng Thái Ung đều được Hiến Đế vô cùng tín nhiệm, sau khi Lạc Dương gặp loạn, hắn liền không rõ tung tích. Hai năm trước ta đã phái người đi tìm hắn, nếu thành công, ta nghĩ, có thể có được manh mối của ngọc tỷ truyền quốc."

Chu Du gật đầu. Tôn Sách ngược lại cười nói: "Đi, huynh đệ chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại, đêm nay không say không về!"

"Khoan đã, không cần phải vội, đệ còn mang một người đến gặp huynh. Tử Kính!" Chu Du hướng ra bên ngoài cửa kêu một tiếng, một nam tử vóc dáng khôi ngô, diện mục chính trực lên tiếng trả lời mà vào.

Đón nhận ánh mắt dò hỏi của Tôn Sách, Chu Du liền giới thiệu hai người với nhau: "Vị này chính là Tôn Quân chủ soái, Tôn Sách Tôn tướng quân. Bá Phù, vị này chính là Lỗ Túc, đại thiện nhân người Lâm Hoài Quận nổi tiếng gần xa."

"Chẳng lẽ là Đông Thành Lỗ Tử Kính?"

Lỗ Túc cười chắp tay nói: "Chính là tại hạ."

Tôn Sách mặt lộ vẻ vui mừng: "Từ lâu đã nghe tiếng Lỗ Tử Kính thích làm việc thiện, giao tiếp rộng rãi với hiền nhân chí sĩ. Hôm nay có thể gặp mặt, quả thật là một chuyện may lớn!" lại thấy hắn tướng mạo đường đường, chỉ hận quen biết quá muộn.

"Đầu năm ngoái, Giang Hoài mất mùa, thậm chí xuất hiện thảm trạng người ăn thịt người, lúc đó đệ mới vừa cùng Lưu Bị chiến đấu một trận, từ Hu Di (tên một huyện ở tỉnh Giang Tô, TQ) trở về Cư Sào, biết được việc này liền đến Đông thành hướng Tử Kính mượn lương, Tử Kính không nói hai lời liền mượn cho đệ ba nghìn hộc gạo (dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu), khảng khái trượng nghĩa như vậy, làm đệ hết sức bội phục, từ đó kết tình nghĩa." Chu Du cười nói, "Viên Thuật từng muốn trọng dụng Tử Kính, lại bị Tử Kính cự tuyệt, bây giờ, hắn quyết ý cùng đệ làm bộ hạ dưới trướng đại ca."

Lỗ Túc không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cử chỉ hào hiệp: "Tôn tướng quân uy danh truyền xa, tại hạ cũng đã ngưỡng mộ từ lâu, có thể kết giao với tướng quân, còn có anh hùng Công Cẩn trượng nghĩa hào sảng như vậy, thật là Tử Kính may mắn lắm thay!"

"Tốt!" Tôn Sách vui mừng quá đỗi, "Có hai người giúp ta, thật là như hổ thêm cánh!"

Tôn Sách lệnh cho Chu Du huấn luyện uy trung lang tướng, điều khiển hai ngàn binh sĩ, năm mươi thớt chiến kỵ, ban thưởng dàn nhạc, xây dựng nơi ở. Hai người suất binh đều là lấy nhân nghĩa phục chúng, được bách tính vùng Lư Giang ủng hộ. Sau đó, Tôn Sách lại lệnh Chu Du xuất thủ Ngưu chử, kiêm nhiệm Xuân Cốc trưởng. Mà Lỗ Túc thì bởi vì tổ mẫu qua đời, trở lại Đông Thành lo liệu tang sự. Tôn Sách ở Đan Dương đứng vững gót chân, bước tiếp theo chính là vào Kinh Châu. Hắn phong Chu Du làm Trung hộ quân, kiêm nhiệm Giang hạ Thái Thú, theo quân chinh phạt. Tháng mười hai, Viên Thuật chết bệnh, trưởng sử của hắn Dương Hoằng, đại tướng Lục Miễn muốn dẫn bộ hạ tìm Tôn Sách nương tựa, bị Lư Giang Thái Thú Lưu Huân chặn đánh, toàn quân bị bắt. Tôn Sách biết được tin tức, giận dữ, sau đó chỉnh đốn binh lập tức chuẩn bị chinh phạt Lưu Huân.



EDITOR: VŨ ĐÔNG BĂNG HẠ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top