Chương 3: (hạ)
Hoàn Thành.
"Công tử, người đừng nóng giận, người lén chạy ra ngoài như vậy, lão gia và phu nhân biết được sẽ rất lo lắng!" một thiếu niên áo xám thở hồng hộc đuổi theo thiếu niên áo đen đi nhanh phía trước, "Ôi ôi, công tử, chờ em một chút, chúng ta đi nơi nào vậy. . ."
"Bọn họ sẽ không lo lắng đâu, ta cho dù không quay về nữa, cũng không có ai để ý!" thiếu niên áo đen bước chân chậm lại, tức giận sưng mặt lên, vẻ mặt giận dỗi lại khó giấu nét thanh tú. Đúng là Kiều Hoàn nữ cải nam trang.
Tiểu nha hoàn Hồi Hương rốt cục cũng đuổi kịp: "Sao lại thế! Lão gia cùng phu nhân thương yêu tiểu thư như thế, còn có Đại tiểu thư, người là viên ngọc quý trên tay họ, nâng trên tay thì sợ vỡ, mà ngậm vào trong miệng lại sợ biến hóa. . ."
"Chỉ được cái miệng ngọt! Bọn họ nếu là thật lòng thương ta, vì sao luôn nhốt ta ở nhà, cửa phòng một bước cũng không thể ra? Ta làm sai một chút liền nghiêm mặt quở trách ta nhiều lần, hôm nay là của ta sinh nhật mà. . ." Kiều Hoàn càng nghĩ càng uất ức.
"Lão gia thường ngày tuy là hơi nghiêm túc, nhưng mà. . ." Hồi Hương vắt hết óc muốn nói vài lời tốt.
"Huống hồ. . . Cha mẹ nếu thật sự quan tâm ta và tỷ tỷ, thì sẽ không đem chúng ta từ nhỏ gởi nuôi ở nhà cô mẫu, trọn bảy năm mới đón chúng ta trở về! Bọn họ, bọn họ căn bản là không cần hai nữ nhi này. . ."
Mười tuổi năm ấy, Kiều Hoàn cùng tỷ tỷ Kiều Huyên bị phụ thân gởi nuôi ở Cư Sào cô gia, ở đó bảy năm liền. Trong thời gian đó, cha mẹ chưa từng đến Cư Sào gặp các nàng một lần, nhiều khi, Kiều Hoàn cho là mình bị vứt bỏ rồi.
Cho đến năm ngoái, hai tỷ muội mới bị đưa trở về Hoàn Thành.
"Tiểu thư. . ." Hồi Hương nhìn nàng chu cái miệng nhỏ nhắn dáng vẻ tủi thân, có chút không đành lòng, vừa định xoa đầu tiểu thư nhà mình.
Kiều Hoàn một bên tức giận một bên không quên ném cho nàng một cái liếc mắt: "Kêu một lần nữa?"
"Công tử. . ."
Kiều Hoàn gật đầu, tự nhiên đi nhanh về phía trước.
"Ôi ôi ôi, công tử, người sao lại chạy rồi, chờ em một chút. . ." tiểu nha hoàn chân ngắn đáng thương, lại không thể không lảo đảo theo sau.
Kiều Hoàn đi loanh quanh không có mục đích tới khi mệt mới ngẩng đầu lên, thấy rường cột chạm trổ, khắp lầu tay áo hồng vẫy vẫy, trên biển đề "Yêu Nguyệt Túy" ba chữ dùng nước sơn màu đỏ và vàng viết lên, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Nàng sửng sốt một chút, sau đó nhướng mày cười, phất ống tay áo một cái liền hướng vào cửa chính đi tới.
Hồi Hương thấy vậy đỉnh đầu lại nổ một tiếng sấm, cảm giác trời cũng sắp sụp rồi. . .
Lại nữa. . .
Tiểu thư nhà mình tại sao đến đâu cũng đều không đổi được tật xấu đi dạo thanh lâu, ở Cư Sào là Phù Hoa Lầu, trở lại Hoàn Thành, lại chạy đến Yêu Nguyệt Túy, thực sự là. . .
Nàng không còn mặt mũi nào đi gặp người khác. . .
Lại nói Chu Du cùng Tôn Sách bí mật đến Hoàn Thành.
Lúc trước nhận được thám tử báo lại, nói là đêm nay sẽ có người ở trong thành chính là thủ hạ truyền tin tức cho Lưu Huân, chỉ là trận doanh và thân phận đối phương đều không biết được. Tôn quân đánh Kinh Châu vốn là một chuyện được tiến hành tư mật, gần đây lại không biết vì sao bị tiết lộ một chút phong thanh, Tôn Sách lo lắng trong Tôn quân có kẻ phản bội, đêm nay ở Hoàn Thành cung cấp càng nhiều tin tình báo cho Lưu Huân, mà trước hắn phái thám tử đi dò la đều có đi không về, vì vậy liền cùng Chu Du chạy suốt đêm tới, tự mình tìm tòi hư thực.
Không có manh mối khác, hai người cũng không thể hạ thủ, đành phải ở đầu đường đi lại xung quanh.
Tuy vẫn còn là tháng giêng, người bán hàng rong trên đường phố cũng không nhiều, đưa mắt nhìn lại, cả tòa thành một mảnh hiu quạnh, vô cùng quạnh quẽ.
Lưu Huân ngu ngốc vô đạo, thống trị Lư Giang Quận, xưng bá một phương, một bên phung phí vô độ, một bên áp bách bách tính, vơ vét quê nhà, khiến cho một vùng Lư Giang dân sinh khó khăn, oán thán không ngừng. Hoàn Thành là căn cứ của hắn, cũng giống như mặt tiền của cửa hàng, tuy là mồ hôi nước mắt nhân dân cũng bị chèn ép không nhẹ, nhưng so với những địa khu khác đã coi như là phồn hoa hơn nhiều, chỉ bất quá còn kém rất rất xa trước khi Lưu Huân nhậm chức.
Nhưng mà truy tìm căn nguyên, vẫn là Viên Thuật thống trị vô phương, bổ nhiệm người như Lưu Huân làm Lư Giang Thái Thú, năm ngoái đầu năm mất mùa, vùng Giang Hoài người ăn thịt người. . .
Chu Du nghĩ tới đây liền kinh hãi, hàn khí đột nhiên phát sinh, một bên Tôn Sách lại đột nhiên kéo cánh tay hắn lại: "Công Cẩn đệ xem. . ."
Chu Du lấy lại tinh thần, hướng phía hắn chỉ nhìn lại, thấy cách đó không xa một người áo đen thần sắc quái dị, hành động lén lút, lập tức sinh nghi. Hắn nháy mắt với Tôn Sách, hai người lặng lẽ đi theo sau người quần áo đen. Người nọ xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, dọc theo đại lộ, trực tiếp đi tới một chỗ lầu các, dừng ở cửa nhìn chung quanh một hồi, sau đó đi vào.
Chu Du cùng Tôn Sách tiến lên nhìn, trên tấm bảng viết "Yêu Nguyệt Túy", ngoài cửa mùi son phấn xông vào mũi, cô nương trang điểm hoa lệ ôm lấy cổ của nam nhân nghênh đón đưa về, nhất thời trong bụng hiểu rõ. Hai người nhìn nhau bất đắc dĩ cười, nhấc chân đi vào.
Cô nương trang điểm diễm lệ thấy hai công tử này, một người mày kiếm mắt sáng, một người mặt đẹp như ngọc, đều là tư thế oai hùng bừng bừng, khí vũ hiên ngang, không giàu cũng sang, vội vã nhao nhao cười duyên chen chúc đi lên.
"Công tử, tìm muội muội nào vậy?"
"Công tử anh tuấn như thế là lần đầu thấy, không biết công tử ưa thích nghe cầm, hát khúc, khiêu vũ, hay là. . ."
"Công tử, để Nguyệt nhi tới hầu hạ ngài đi!. . ."
"Công tử. . ."
Chu Du vừa chật vật ứng phó với móng vuốt trên cánh tay, cổ tay mình, vừa vất vả giải cứu Tôn Sách ra, tách đoàn người, hai người nhanh chóng đi tới nơi ít người.
Tôn Sách trong vạt áo ngực không biết từ khi nào bị nhét một mảnh hương khăn, mùi phấn son nồng nặc son xông thẳng khiến hắn nhíu mày, nhanh chóng cầm lên vứt xuống một bên, quay đầu thấy Chu Du cũng là bộ dạng chống đỡ không được, nhịn không được cười ha ha một tiếng, trêu nói: "Lần đầu tiên?"
Chu Du không thể làm gì khác hơn cười cười.
Tôn Sách cười vang nói: "Tính ra, Công Cẩn cũng qua tuổi hai mươi rồi, sớm nên lấy vợ sinh con, chờ lần này chinh phạt Lưu Tuần xong, trở lại Ngô Quận, vi huynh thay đệ thu xếp một mối hôn sự!"
"Công Cẩn còn chưa giúp đại ca bình định thiên hạ, việc thành gia e rằng hơi sớm." Chu Du vỗ vỗ vai hắn, lơ đễnh nói.
"A?" Tôn Sách chớp mắt, cười nói, "Vậy là vi huynh làm lỡ đệ?"
Chu Du bật cười, đẩy một cái nói đùa xích lại gần Tôn Sách, giả ý nghiêm mặt nói: "Đại ca hay là trước tiên suy nghĩ chính mình một chút!. . ." lời còn chưa nói hết, đã thấy nam tử áo đen vừa rồi đang đứng ở giữa đại sảnh xung quanh vũ đài lẫn trong đám người, hắn vội vã ra hiệu cho Tôn Sách, Tôn Sách cũng vừa hay thấy được, hai người dùng mắt đối đáp, chậm rãi tới gần nam tử áo đen.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói lanh lảnh khàn khàn của tú bà: "Các vị công tử, các vị lão gia, hôm nay Yêu Nguyệt Túy chúng ta có thể chuẩn bị một kinh hỉ lớn, bảo đảm làm cho mọi người mở rộng tầm mắt! Hoan nghênh đầu bảng của chúng ta Nhan Như Ngọc cô nương múa một điệu cho mọi người thưởng thức!"
"Hay!" trong đám người nhất thời phát sinh tiếng vỗ tay như sấm cùng tiếng khen ngợi, vốn là tiếng người huyên náo phòng trong náo nhiệt hơn. Tất cả nam nhân đều như đói mà nhìn chính giữa đại sảnh vũ đài, chỉ ước con mắt đều cao hơn, thậm chí còn có người bò lên trên bàn, kích động hô "Nhan Như Ngọc", bên hành lang lầu hai lầu ba cũng tòan là khách nhân đưa dài cổ.
"Không phải chỉ là một đầu bảng thôi sao, cần gì phải thế?" Tôn Sách khinh thường lẩm bẩm.
"Vị công tử này chắc ngươi là người bên ngoài, cho nên mới không biết, Nhan Như Ngọc này trong Yêu Nguyệt Túy là cô nương thần bí nhất, nàng là người đầu bảng, sắc nghệ song tuyệt, lại chỉ bán nghệ không bán thân, không chỉ cực ít lộ diện, cho dù hiện thân cũng vĩnh viễn mang mạng che mặt, khiến người ta thấy không rõ dung mạo. . ." một khách nhân bên cạnh nhiệt tình giải thích.
Tôn Sách cười cười: "Không để người ta thấy, cũng không ai thấy qua, nói không chừng dung mạo không hề kinh diễm, mới dùng cái khăn che mặt, để lực chú ý của mọi người đều đặt ở tài nghệ, cũng tăng thêm cảm giác thần bí."
"Không phải không phải không phải!" khách nhân kia lắc đầu liên tục, "Có người từng thấy, nói là khuynh thành tuyệt sắc, có thể so với cửu thiên tiên nữ, khắp thiên hạ không tìm được người thứ hai!"
Chu Du nghe vậy, chỉ cười cười, không nói. Nghiêng đầu thoáng nhìn hắc y nhân kia vẫn ở trong đám người, không có ý muốn động, liền cũng bất động thanh sắc.
Ba tiếng thạch khánh vang lên cao vút, đại sảnh vốn huyên náo trong giây lát an tĩnh lại, mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt vũ đài treo đầy mành đỏ, sợ bỏ qua mảy may dáng điệu cửu thiên tiên nữ nhảy múa. Đợi đã lâu, trên đài vẫn trống không, chậm chạp tìm không thấy giai nhân, có người không kiềm chế được tính tình, dần dần nổi lên gây rối.
Không biết là người nào hô to một tiếng "Mau nhìn! Là Nhan Như Ngọc cô nương!" dường như sấm đánh ngang tai, chọc cho mọi người nhao nhao hướng mắt về phía hắn chỉ.
Đã thấy một bộ hồng y như lửa từ hành lang lầu hai nào đó phi thân xuống, tay áo vỗ tung bay, như một đóa hồng liên nở rộ, trên không trung nhẹ nhàng xoay vài vòng, nhanh nhẹn rơi vào chính giữa vũ đài. Những khách nhân còn chưa kịp phản ứng, lại là một tiếng thạch khánh, một tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, làm rung động không khí, đàn sáo lả lướt. Nhan Như Ngọc theo tiếng đàn múa lên, nàng mang cái khăn che mặt màu đỏ, dung mạo nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên khăn che mặt, một đôi mắt tựa thu thủy câu hồn đoạt phách, thong thả chậm mở, thân hình nổi bật. Khắp trời hồng sa tung bay, tiên tư vừa mắt, tiên nhạc bên tai, thoáng như cảnh trong mơ.
Nhan Như Ngọc lạnh lùng xem thế nhân, lướt qua cũng không quá để tâm, xoay người nháy mắt nhìn thấy trong đám người một người vô cùng đẹp, dường như là nam tử đi ra từ trong bức họa, ôn nhuận như ngọc lại đủ anh khí, nét mặt không gợn sóng, nhưng cũng không phải là hờ hững lãnh đạm. Không biết là tướng mạo xuất chúng, hay là khí chất xuất trần, hắn lẳng lặng đứng ở trong đám người, lại phảng phất cách xa cả ngàn dặm.
Nhan Như Ngọc ngẩn ra, đột nhiên mỉm cười, nhảy vọt lên, mọi người chỉ thấy trước mắt hồng sa tung bay, làm người ta ngẩn ngơ mê muội, lại tập trung nhìn vào, nàng đã vững vàng rơi vào mâm ngọc trong tay quy nô.
Vỗ lên mâm ngọc thân nhẹ múa, Hán Cung Phi Yến mấy người được vậy. (ở đây nói đến Triệu Phi Yến)
Năm ấy trong Chiêu Dương cung kinh hồng khẽ múa, đại để cũng như vậy.
Hồng y nữ tử dáng người mềm mại, những khách nhân liên tục vỗ tay tán thưởng, thậm chí nhịn không được tự tay muốn chạm vào, nhưng ngay cả một sợi gấm đỏ cũng không cầm được. Nhan Như Ngọc nhìn không chớp mắt, vừa múa vừa hướng tới chỗ Chu Du, nàng uốn nửa người, mềm mại mà hạ thắt lưng, dùng tay áo quấn chặt lấy cổ Chu Du, quyến rũ cười, ngón tay ngọc như có như không mà phất qua mặt của hắn, làm như nhu tình vô hạn, đối phương lại không chút động tĩnh, dường như ôn nhuận hàn ngọc, phản ứng thậm chí không kịp đám người nhiệt liệt xung quanh, Nhan Như Ngọc mâu quang vừa lóe, lại lộ ra đôi mắt xinh đẹp, không mang theo nửa phần quyến luyến, xoay người một cái, nhẹ nhàng bay lên vũ đài. Mọi người còn chưa kịp cảm thán, nàng lại xoay người cái nữa, biến mất ở một góc lầu các.
Chu Du từ lúc cầm âm vang lên liền hoảng hồn, bên tai không tự chủ bắt đầu phiêu đãng thanh vận du dương năm ấy ở trước Phù Hoa Lầu. Chỉ tiếc ngày ấy hắn vội vã ra chiến trường không thể phó ước, chờ khi trở lại Cư Sào đi tìm người ta, lại nghe nói vị kia tên gọi Diệu Âm cô nương đã chuộc thân lập gia đình, không biết tung tích. Từ đó, hắn cũng chặt đứt niệm tưởng, chỉ là trong lòng chợt có chút tiếc nuối, thế gian sợ là khó nghe lại âm luật động lòng người như vậy. . . Chu Du thần trí bay bổng, Nhan Như Ngọc tới lúc nào hắn hoàn toàn không chú ý, lúc cảm giác được trên cổ, trên mặt có lụa mỏng phất qua, hồng y nữ tử đã bay xa.
"Công Cẩn?" Tôn Sách chỉ nghĩ hắn xem đến ngây người, quơ quơ tay ở trước mắt hắn.
Chu Du lấy lại tinh thần, thấy Tôn Sách vẻ mặt nghiền ngẫm, không khỏi có chút chột dạ, ho hai tiếng.
Tôn Sách thấy hắn nét mặt ửng đỏ, tưởng bởi vì Nhan Như Ngọc nồng nhiệt cử động to gan, nhịn không được trêu đùa: "Người đầu bảng này của Yêu Nguyệt Túy quả nhiên danh bất hư truyền, thật là khiến người ta gặp rồi khó quên, còn chưa ra khỏi cửa đã nhớ đến phát điên! Ngươi nói có đúng hay không, Công Cẩn?" bề ngoài là nói với vị khách nhân kia, thực tế lại là nói cho Chu Du nghe.
Chu Du mở miệng muốn giải thích, lại tự biết không giải thích được, bất đắc dĩ cười cười.
Hắn hướng tùy ý nhìn bốn phía, đã thấy nam tử áo đen kia thân hình khẽ động, xuyên qua đám người, tựa hồ muốn đi lên trên lầu.
"Bá Phù." Chu Du lập tức vỗ vỗ cánh tay Tôn Sách, ý bảo hắn đuổi theo.
"Đi!" Tôn Sách cũng thu lại biểu tình cười đùa, vẻ mặt nghiêm túc đẩy đoàn người đi phía trước ra đuổi theo.
Nam tử áo đen nhanh chóng lên lầu ba, nhìn xung quanh, lắc mình vào trong một gian phòng, Chu Du và Tôn Sách vừa muốn theo sau, đã thấy phía đối diện lại có một cái thân ảnh màu đen cũng vào căn phòng kia, hai người đang suy nghĩ nên án binh bất động hay là hiện tại vào phòng từ chỗ hắc y nhân đem tình báo chặn lại, chỉ nghe "A" một tiếng thét kinh hãi từ trong phòng truyền đến, hình như là thanh âm của một cô gái, ở giữa cái náo nhiệt bên trong lầu có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng từ khoảng cách của Chu Du cùng Tôn Sách nghe lại vô cùng rõ ràng.
Chắc là trong phòng vốn có người, hoặc là cô nương nào đi nhầm vào, phá hỏng chuyện hắc y nhân tình báo, không nói đến đả thảo kinh xà, khiến đối phương sớm đã trốn khỏi, chỉ sợ còn bị vạ lây vô tội. Chu Du cùng Tôn Sách lập tức vọt vào, chạm mặt người thiếu niên mặc áo đen vào phòng kia. Chu Du còn không thấy rõ đụng phải mặt người, đối phương liền nhanh chóng tránh thoát chạy ra bên ngoài, Tôn Sách vội vã đuổi theo sau.
Trong phòng một nam một nữ đang đứng, nam nhân áo đen kéo ống tay áo cô gái tựa hồ có tranh chấp, thấy có người xông vào lại phát sinh một màn này đều không hiểu chuyện gì, ngơ ngác đứng ngây tại chỗ, nàng kia chứng kiến Chu Du tiến đến, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì, trước mặt một trận gió thổi qua, Chu Du đã bước xông lên che ở trước mặt nàng, bắt lấy cổ tay nam tử áo đen, vừa dùng lực, đối phương liền thần sắc thống khổ buông lỏng ống tay áo cô gái ra.
"Ngươi có phải người của Lưu Huân không?" Chu Du không hề buông lỏng lực đạo chút nào, trong giọng nói lộ ra ý lạnh, "Giao ra tình báo, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
"Cái gì mà tình báo, ta không biết!" nam tử áo đen mặt lộ vẻ khiếp sợ, không cam lòng liều mạng giãy dụa hai cái, không có kết quả, dưới tình thế cấp bách từ trong vạt áo lấy ra thứ gì, hướng Chu Du đập tới, "Bùm" một tiếng, một hồi khói mù nổ tung, Chu Du vô ý thức quơ tay hai cái, không nghĩ tới đối phương nhân đó mượn cơ hội tránh ra.
Cũng là một điếu thuốc sương mù đạn.
Chu Du xua khói mù đi, đuổi về phía trước, chỉ thấy cửa sổ mở phân nửa lung lay, xuống xem chút nữa, sớm đã không thấy tung tích đối phương.
Chu Du gắt gao nhíu mày, nhớ tới Tôn Sách đuổi theo một thiếu niên áo đen khác, không biết tình hình thế nào, lập tức đạp cửa muốn ra. Xoay người thấy Nhan Như Ngọc một bộ hồng y chẳng biết lúc nào cái khăn che mặt đã mất, mặt trái xoan, miệng anh đào, da trắng như tuyết, mi mục như họa, ở trong khói mù chưa tan hết lại đặc biệt diễm lệ rung động lòng người, quả thật là phong thái cửu thiên tiên nữ.
"Cô không sao chứ?" Chu Du dừng bước lại, nói, "Làm cho cô nương sợ hãi rồi."
Nhan Như Ngọc tự nhiên cười nói: "Không sao cả." nét mặt ngược lại thật là yên tĩnh, không hề có vẻ kinh sợ.
Chu Du gật đầu, liền muốn đi.
"Công tử. . ." Nhan Như Ngọc nhịn không được gọi hắn lại, thấy hắn quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc, cuối cùng đem lời nuốt vào trong, cười nói, "Công tử cẩn thận." không biết vì sao, trong lòng nhè nhẹ biến động.
Chu Du "Ừ" một tiếng không để ý, tâm tư hoàn toàn cũng ở trên người hắc y nhân bên ngòai, đuổi ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng, chung quanh tìm chỉ chốc lát, bỗng dưng, lầu hai phía đối diện hơi chếch một góc hẻo lánh, Tôn Sách núp ở cột cửa bên cạnh hướng hắn vẫy tay: "Công Cẩn, chỗ này!" Chu Du chạy như bay đến, đã thấy hai thân ảnh một đen một xám ngồi tựa ở bên tường, hai người tựa hồ là bị đánh bất tỉnh.
"Không nghĩ tới tiểu tử này còn có người tiếp ứng, chờ ở chỗ rẽ này." Tôn Sách hướng hai người nâng cằm lên, lại nghĩ tới tình hình trong phòng, hướng về phía Chu Du ân cần nói, "Chỗ đệ thế nào?"
"Chạy rồi." Chu Du thản nhiên nói.
Tôn Sách hừ một tiếng: "Giam giữ hai người, thật cũng không thiệt." thuận tay đem thiếu niên áo xám giữ trên cánh tay, lại nói, "Ước chừn chưa thể tỉnh được, nhiều người ở đây nhìn vào, vẫn là mang về doanh trung chậm rãi thẩm vấn."
Chu Du gật đầu, kéo thiếu niên áo đen lên, vốn cho là sẽ rất nặng, không nghĩ tới lại nhẹ vô cùng, Chu Du dùng sức quá mạnh, đối phương theo quán tính ngã vào trong ngực của hắn, Chu Du vẫn duy trì tư thế nửa ôm, trong bụng cảm thấy là lạ, nhưng lúc này cũng không lo được nhiều như vậy.
Bọn họ làm bộ bốn người uống say bá vai bá cổ, xen lẫn trong đám người ra khỏi Yêu Nguyệt Túy.
EDITOR: VŨ ĐÔNG BĂNG HẠ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top