[11]

Taehyung không thể viết nổi cuốn truyện học đường này nữa.

Nếu như ban đầu, vì thấy các bạn học sinh tràn đầy nhiệt huyết và nỗ lực không ngừng làm cậu có cảm hứng sáng tác thì bây giờ đây, cậu hận không thể cắn nát cái tinh thần nỗ lực ấy rồi nuốt chửng nó luôn cho xong.

"...Cậu có việc gì?"

"A, xin hỏi ông Wang Konkuk có phải ở đây không ạ? Có hàng đặt ngoài giao tới ạ."

Taehyung: "..."

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi đáp lại tên nhóc đối diện: "Min Yoongi không có ở đây."

Jimin lập tức hoảng hồn, sau đó giả bộ giữ bình tĩnh, cầm hóa đơn siêu thị ra vẻ người giao hàng, miệng lẩm bẩm: "Min, Min Yoongi là ai vậy, tôi đang tìm ông lão cựu binh tên là Wang Konkuk."

"Thôi đi, ngày đó tôi nhìn thấy cậu rồi." Taehyung bực bội đi ra. Bây giờ mầm non của đất nước đều bị văn hóa tư bản đầu độc hết rồi, mới có tí tuổi đã học đòi đi theo dõi, quá là đáng buồn!

Đến nước này Jimin cũng không thèm giả bộ nữa, nâng nâng chiếc mũ bóng chày lên, đầy mùi chua chát mà chất vấn: "Anh có quan hệ gì với thầy?"

Taehyung nhớ lại hồi chọn nhà Yoongi cứ do dự mãi, vì thế mặc dù rất muốn nói cho tên nhóc trước mặt biết tôi là ông xã của thầy cậu đây, nhưng cậu không biết liệu như vậy có ảnh hưởng gì đến Yoongi không. Taehyung cân nhắc một hồi, cuối cùng đáp lại: "Tôi là anh trai của thầy cậu!"

Taehyung vốn là người không thích thua thiệt, đã nhún nhường Yoongi cái này thì phải ăn hơn của anh cái khác.

"Anh là anh trai thầy Min, rõ ràng là người trưởng thành rồi. Thế sao không biết tự lực cánh sinh đi, suốt ngày chỉ biết ở chùa nhà người khác thế." Jimin nổi nóng.

"..." Taehyung ngẫm nghĩ một chút, "Đây là nhà của tôi!"

Quá được luôn, thân phận ăn bám trong nháy mắt đổi sang cho Yoongi.

Do ngày nào cũng trải qua cuộc đấu trí với Yoongi vốn tự nhận mình là thiên tài, Taehyung cũng đã sớm lên trình và chau chuốt lý lẽ, vì thế mà sau cùng Jimin không thể nói lại được cậu, đành xách túi hoa quả quay người định bỏ đi.

"Ê này tôi chính là Wang Konkuk đây, thằng nhóc cậu sao lại định xách đồ tôi đặt đi hả?" Taehyung dựa vào khung cửa rêu rao.

Jimin không ngờ vẫn còn có loại người như vậy, cũng cao giọng đáp lại: "Đây là đồ tôi tự mua ở siêu thị!"

"Nhóc con còn định lừa cả lão cựu binh à! Tôi phải đi nói cho thầy cậu biết mới được!"

Jimin hậm hực bước quay lại, đẩy mạnh túi hoa quả vào ngực Taehyung, "Tôi mang cho thầy Min! Anh không được phép ăn!"

Taehyung cầm một quả táo lên cắn một miếng ngay trước mặt cậu nhóc.

Trên đường ngồi xe bus về nhà, Jimin không ngừng niệm kinh cầu khấn trái táo đó vẫn còn dính phân bón.



"Em mua chuối tiêu à?" Yoongi cởi áo khoác ngoài ra, sau đó đi tới cầm một quả lên ăn, "Anh thích nhất là chuối tiêu đấy."

Taehyung bĩu môi, suy nghĩ xem có nên nói chuyện này cho Yoongi biết hay không.

Cậu đúng ra chẳng thèm quan tâm đến tên nhóc phiền phức đó. Để tâm làm gì chứ, thằng nhóc đó còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, hay nói cách khác, cái thân hình nhỏ thó đó có khi còn không cao bằng Yoongi... Thật ra cũng không chênh lệch lắm, nhưng dù sao thì Yoongi cũng sẽ không chia tay cậu chỉ vì cậu cao hơn đâu đúng không?

Taehyung nghĩ vậy, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút bất an.

Trẻ con là như vậy đấy. Thích một người là đặt hết cả tâm tư tình cảm lên người đó. Biết sinh nhật của Yoongi, biết anh thích ăn chuối tiêu, biết rất nhiều chuyện mà Taehyung không biết, biết về Yoongi còn nhiều hơn cả bạn trai anh là cậu đây nữa. Còn dám vì anh mà mạo hiểm theo dõi, đến tận cửa chất vấn mình... Tuổi trẻ thích thật đấy, Taehyung chống đầu, bỗng dưng cũng muốn được như vậy. Tuổi trẻ ngốc nghếch nhưng đầy dũng khí, làm cái gì cũng bất chấp mọi thứ. Đến khi hai ba chục tuổi rồi thì bắt đầu nhát gan lo sợ, khó lòng để yêu một người khác hơn yêu bản thân mình, thể diện khi đó lớn hơn nhiều so với cảm xúc thật lòng.

"Cái này là... học sinh của anh đưa đấy."

"Học sinh?" Yoongi thoáng chút bất ngờ, chỉ có thể nghĩ đến Jimin, "Em nói gì với cậu ấy vậy?"

Taehyung cười khổ trong lòng. Phản ứng đầu tiên của Yoongi không phải là hỏi tại sao cậu ta biết được nơi này, cũng không phải hỏi cậu ta tới làm gì, mà lại để tâm nhất tới chuyện Taehyung đã nói cái gì. Taehyung đáp lại: "Yên tâm đi, em bảo em là anh trai anh."

Yoongi có lẽ cũng ý thức được phản ứng của mình không phải cho lắm, đành cười ha ha, bảo rằng dám đòi làm anh trai anh, em tự tìm đến cái chết đúng không.

Lúc này có cảm giác vỏ chuối tiêu trên tay bắt đầu nặng, Yoongi lặng lẽ ném vỏ chuối đi, một lát sau mới lên tiếng hỏi: "Thằng bé tới làm gì thế?"

"Em không biết." Taehyung ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng, "Thằng nhóc đó chắc phải thích anh nhiều lắm."

Những tình cảm mông lung phát sinh trong lứa tuổi này rất khó bị đánh bại. Thiếu niên đang trong giai đoạn tinh thần ý chí sục sôi như vậy, không biết nên xếp đặt những cảm xúc mãnh liệt của mình sao cho yên, vì thế luôn tìm đến một nơi để gửi gắm những cảm xúc đó, tránh khỏi cảm giác trống rỗng mờ mịt. Chờ đến khi lớn lên rồi, dần dần học được cách điều khiển cảm xúc, sẽ không cần đến nơi gửi gắm tình cảm kia nữa, đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo như bình thường.

Trong đêm tối, Yoongi thở dài.

Vậy mà anh lại đi phá hỏng quá trình ấy của cậu nhóc.

Hết lần này đến lần khác, Jimin chắc cũng đoán được quan hệ của anh với Taehyung rồi. Thế nhưng thay vì nên chôn vùi thứ tình cảm kia, cậu nhóc giờ lại càng biểu lộ ra rõ rệt hơn nữa.

Ngày hôm sau Yoongi lên lớp cũng không nhìn ra điểm lạ thường nào ở Jimin. Thậm chí lúc cậu vào phòng làm việc để bê dụng cụ thí nghiệm còn hỏi vô cùng tự nhiên, thầy ơi, anh thầy đã đưa hoa quả để thầy ăn chưa ạ? Em đã đặc biệt mua đó.

Yoongi không nghĩ cậu sẽ chủ động nhắc tới chuyện ấy, thở phào nhẹ nhõm rồi trả lời, "Thầy ăn rồi, lần sau em không cần mang đến nữa đâu."

Vốn dĩ anh muốn nói thêm mình không để bụng chuyện theo dõi lần trước, nhưng rồi lại chần chừ nuốt xuống, cảm thấy cũng không cần thiết phải gây kích động cho đứa nhỏ.

Gần đây Taehyung khi làm đều rất thận trọng, dù sao thiếu chút nữa cũng bị học sinh của Yoongi phát hiện chuyện mờ ám rồi, vì thế không dám tùy tiện để lại dấu vết nữa. Chẳng qua là có một buổi tối, Yoongi tự mình uống say, biến thành chú mèo hoang có vị whisky mạch nha thanh khiết. Đến lúc ấy Taehyung không thể kiềm chế nổi nữa, cắn rách khóe miệng của Yoongi.

Ngày hôm sau đến trường Yoongi ngại miệng đau, quyết định cho lớp làm bài kiểm tra đột xuất. Cả lớp ai oán kêu gào, còn mình thì yên tâm thoải mái ngồi cạnh cửa sau lớp chơi điện thoại, đáng ghét vô cùng.

Yoongi cúi xuống, không phát hiện thấy ở hàng đầu có đứa nhỏ cứ liên tục quay xuống nhìn mình.



"...Cậu lại làm sao?"

"Anh không cần nói cho thầy biết tôi đến tìm anh." Jimin chặn trước, "Tôi chỉ muốn báo cho anh một chuyện, tôi sẽ chính thức theo đuổi thầy."

"Con mẹ nó, liên quan đíu gì tới tôi mà phải chạy tới nói..." Miệng vừa dứt liên quan gì tới mình, Taehyung lại hỏi thêm, "Mà từ từ, bạn học sinh nhỏ à, bạn lấy đâu ra tự tin mà nói vậy thế?"

Jimin thực ra cũng phải lấy hết dũng khí ra mới dám nói, móng tay bấm vào lòng bàn tay, có chút kích động, "Tất nhiên là tôi có tự tin."

Taehyung không phải kiểu người rộng lượng. Cậu muốn nói với thằng nhóc kia thích làm người thứ ba thế cơ à, muốn nói con mẹ nó cậu nghĩ mình đè được Yoongi sao, muốn nói rất nhiều điều để sỉ vả hạ nhục cậu ta. Thế nhưng khi thấy khóe mắt Jimin đỏ lên cậu lại chẳng nói gì hết, thậm chí còn khuyên nhóc, "Tập trung vào việc học trước đi, đừng để thầy cậu lo lắng nữa."

Sau khi đóng cửa, Taehyung bắt đầu cảm thấy uất ức. Vì cái lý gì chứ, chẳng qua là cậu được ăn cơm trước vài năm, vì cái lý gì mà cậu phải nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác trong khi đối phương mới là người cố tình gây sự trước chứ. Taehyung ngã xuống giường, mở "Tổng hợp cách hay trị trẻ hư để hết giận" ra đọc cho thay đổi tâm trạng.

Đến tối Yoongi trở về, chưa gì đã thấy Taehyung uể oải nằm trên giường, đưa hai tay ra ý chỉ muốn ôm một cái.

"Sao thế?" Yoongi cười cười đi tới, ôm cậu ngồi dậy.

"Anh, người ta chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ hai mươi sáu tuổi thôi." Taehyung vùi mặt vào ngực Yoongi nũng nịu.

Yoongi không nói gì, chỉ xoa xoa tóc cậu.



Dù miệng nói muốn chính thức theo đuổi thầy, nhưng thực ra Jimin cũng không biết làm thế nào để theo đuổi nữa.

Tất cả là tại một phút bốc đồng khi biết mình chỉ là người ngoài cuộc, không kiềm lòng được muốn tuyên bố một câu, muốn gây sự chú ý cho người ta. Tựa như bản năng của đàn ông, dù cho cậu vẫn còn rất non trẻ.

Đây chính là cơ hội tốt, Jimin nắm chặt cốc cà phê tự nhủ. Lần này nhất định phải thật ra dáng người lớn, thật lãng mạn. Hôm nay cậu nhất định sẽ tỏ tình.

"Jimin à, thầy là người đồng tính."

Jimin thoáng mở to mắt, không nghĩ đến lời đầu tiên được nghe sẽ là như vậy.

Yoongi nhấp một ngụm americano đá, sau đó nói tiếp.

"Đây là bẩm sinh, từ hồi nhỏ hơn em bây giờ tôi đã biết mình chỉ thích đàn ông rồi. Mấy năm trước tôi công khai với người nhà, ầm ĩ một trận không ai vui vẻ cả, đến giờ cũng không còn liên lạc nữa. Tôi cũng không dám nói cho người ngoài biết, bởi vì tôi rất hèn nhát, chỉ lo mất việc làm."

"Thầy, em, em..."

Yoongi không để cậu nói hết câu, "Nghe thầy nói đã." Anh không đề cập trực tiếp đến Jimin, nghe chừng chỉ như đang nói về chuyện của mình, về suy nghĩ của mình. "Nếu thực sự chắc chắn mình một trăm phần trăm là người đồng tính, khi ấy theo đuổi hạnh phúc của mình là điều đương nhiên. Nhưng nếu chẳng qua chỉ là rung động nhất thời, thì không đáng để chọn con đường chông gai như vậy."

Jimin cúi đầu, hồi lâu sau mới lên tiếng. "Nếu như... chính mình muốn chọn con đường chông gai ấy thì sao?"

"Tính hướng là tính hướng, tình cảm là tình cảm." Yoongi bình thản đáp lại. "Không có ai cùng đồng hành trên con đường chông gai ấy sẽ rất khó khăn." 

"Chẳng lẽ người đồng hành của thầy hiện tại có thể cùng thầy đi đến cuối con đường sao?"

"Ít nhất bây giờ mười ngón tay của chúng tôi cũng đang đan vào nhau. Nếu người đó không buông, tôi cũng sẽ không buông."

Trước khi rời đi, dù Jimin đã biết rõ điều đó rồi, nhưng cậu vẫn hỏi một câu cuối cùng, thầy không sợ em nói cho người khác biết sao.



"...Mẹ nó cậu lại muốn gì!"

"Thầy không cho tôi cơ hội, nhưng nếu anh buông tay, tôi vẫn sẽ nắm lấy cơ hội đuổi theo thầy!"

"Thằng nhóc này cậu ngứa đòn lắm phải không, ông đây nhịn cậu lâu lắm rồi đấy nhá!" Taehyung nghe chẳng hiểu cậu ta tự dưng đến lải nhải cái đách gì, giận đến mức không thèm quan tâm đấy là học sinh của Yoongi gì nữa, cầm con gà đồ chơi biết la hét xông ra, đuổi theo suốt cả một quãng đường, tiếng gà kêu thảm thiết hết sức bi thương.

Buổi tối Taehyung lăn lộn trên giường, xả ra hết khó chịu trong lòng. Yoongi ngồi một bên xem bản tin tài chính cười cười, từ tốn đáp "Thằng bé sẽ không quay lại nữa đâu."



"Thầy không sợ em nói cho người khác biết sao?"

"Sợ chứ, tôi rất hèn nhát mà. Nhưng tôi cũng là đàn ông, không thể để cho bạn trai mình chịu uất ức được."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top