Chương 23 : Bầy sói
Editor: Thỏ bíu
Chu Ngọc cùng Lý Chính đối diện hồi lâu, người nhà tám hán tử kêu gào không thể thả người đi, Chu Ngọc vẫn không nhúc nhích, Lý Chính sắc mặt âm trầm.
Chu Ngọc cười nói: “Chúng ta có thể đi chưa?”
Lý Chính nhìn về phía tám người bị trói lại kia, trong đó có cháu trai hắn, ánh mắt dừng ở trên dao găm sắc bén, “Các ngươi đi đi.”
Người nhà Tám hán tử không cho, kêu gào, “Không thể thả bọn họ đi.”
Không chỉ có nuốt không không được khẩu khí này, còn luyến tiếc số bạc và lương thực đã đưa cho họ kia.
Lý Chính quát lớn, “Câm miệng.”
Hắn biết ngay sớm hay muộn cũng sẽ xảy chuyện, chuyện hôm nay mà truyền đi khắp các thôn phụ cận, trong thôn này có người lương tâm súc sinh, sau này cô nương trong thôn sẽ làm như thế nào gả chồng? Thanh niên làm như thế nào đón dâu?
Chu Ngọc đi rất nhanh, phía sau còn có sáu thôn dân đi theo, Lý Chính cũng không yên tâm, rất sợ tám người này xảy ra chuyện.
Chu tiểu muội nhỏ giọng hỏi, “Tẩu tử, thật muốn thả bọn họ trở về sao?”
Nàng không cam lòng đâu?
Dương Hề nghĩ thầm trải qua gia biến cùng bản tính con người, sự thiện lương của tiểu muội cũng thay đổi, “Sẽ không dễ dàng thả bọn họ trở về.”
Bọn buôn người rất đáng chết a!
Một canh giờ sau, đã cách thôn rất xa, sáu người đi theo cả một bụng oán khí, đã sớm đã không kiên nhẫn.
Chu Ngọc cùng Ngô Sơn cùng nhau tiến đến, Chu Ngọc nói: “ để xe trượt tuyết đi trước.”
Ngô Sơn cau mày, “Tám người thêm sáu người nữa chính là mười bốn người, thả người đi dễ dàng như vậy, chúng ta quá nguy hiểm.”
Hắn sợ thả tám người, bọn họ sẽ quay lại đối phó.
Chu Ngọc thưởng thức con dao trên tay, “Cho nên không thể nguyên vẹn thả đi.”
Ngô Sơn nhìn chằm chằm Chu Ngọc, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn, hắn từng giết người, trên đường chạy nạn mà không quyết tâm thì sẽ không thể bảo hộ được người nhà, hắn còn bận tâm Chu Ngọc không thể thấy máu, hiện tại xem ra đã đoán sai.
Xe trượt tuyết càng đi càng xa, Chu tiểu đệ cùng huynh đệ Ngô gia càng đi càng nhanh, bọn họ sợ phải bị kéo chân.
Dương Hề nhìn chằm chằm Chu Ngọc, cho đến khi nhìn không thấy mấy người Chu Ngọc nữa, nàng cũng sợ gặp phải chuyện.
Chu tiểu muội nói một tiếng nào, Diệp thị sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Bên này Chu Ngọc tính toán xe trượt tuyết đã đi xa, Chu Ngọc ý bảo Ngô Sơn động thủ, không đợi Chu Ngọc động thủ, Dương Tam đã trước một bước cắt gân tay tám người kia, động tác Dương Tam vừa nhanh lại tàn nhẫn, chưa đợi cơ hội cho Chu Ngọc cùng Ngô Sơn động thủ đã giải quyết xong.
Dương Tam cắt xong gân tay còn cười, hôm qua hắn đã muốn động thủ.
Ngô Sơn cau mày, đứa nhỏ này cùng sói con giống nhau.
Chu Ngọc càng để ý thân thủ Dương Tam.
sáu người thôn dân phản ứng lại trợn tròn mắt, trong tám người này có hai người nhà bọn họ, đầu óc nóng lên vọt tiến đến, kết quả bị đánh gãy tay.
Còn lại bốn người hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy người đối diện nhìn qua, nghĩ mà sợ lui ra phía sau vài bước.
Máu đỏ tươi chói mắt, âm thanh kêu thảm quanh quẩn trong núi rừng, bốn thôn dân kia càng thêm sợ hãi.
Chu Ngọc mở miệng nói: “khứu giác bầy sót rất nhanh nhạy.”
Nói xong, Chu Ngọc cùng Ngô Sơn mang theo Dương Tam nhanh chóng rời đi, bọn họ sợ bầy sói ngửi được mùi máu sẽ vây lại đây.
Chờ đi xa, Chu Ngọc quay đầu lại xem, thôn dân cũng không truy lùng đến đây, ngược lại đào tẩu rất nhanh, lúc này núi rừng gian vang lên tiếng sói tru, may bốn thôn dân chạy nhanh, rất nhanh đem mười mấy người bị thương kia bỏ lại tự chạy lấy thân.
Dương Tam ác độc cười, “ tính tránh thoát bầy sói, tay bọn cũng phế đi.”
Chu Ngọc thấp giọng nói: “Chúng ta đi mau, bầy sói sắp xuống núi.”
Ngô Sơn cùng Dương Tam chạy như bay, cho đến khi tiếng sói tru càng ngày càng xa, bọn họ mới dừng lại.
Ngô Sơn thở một hồi, đã nhìn thấy xe trượt tuyết phía trước,mở miệng nói: “Chu Đại, ngươi làm ta có chút ngoài ý muốn.”
Chu Ngọc trải qua giáo dục hiện đại, hắn trải qua quá nhiều, đã không còn như thời điểm mà hắn cứu Ngô Sơn nữa, “Tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng chúng ta cũng cứu càng nhiều người.”
Bọn họ không xử lý này tám người này, sau này toàn bộ thôn đều sẽ trở thành nơi để buôn bán người, hắn không tin trong làng này chỉ có tám người kia, lần này phế đi tám người này, cũng cảnh cáo toàn bộ thôn!
___________________________________________________
Editor: này mai tui phải đi trường rồi, sợ là không có thời gian rảnh. Hiu hiu
Đọc đến đây thì cho mình một sao nhé❤️yêu cb
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top