Chương 3: Sổ sinh tử mất trộm

"Thưa Minh Chủ, Giang sở trưởng cũng không biểu hiện ra bất mãn, còn rất vui mừng."

Thôi phán quan cằm trong tay cuộn giấy mỏng, đầu đội ô sa, thắt lưng gắn một chiếc sừng tê giác, không có làn sương đen, long mày như mực tranh, mặt tựa như ngọc.

"Hắn nói ngươi cũng tin?"

Minh Chủ cầm bút chu sa trên tay, cũng không giương mắt nhìn phán quan, mà viết lên tấu chương những nét bút nhẹ nhàng.

Tất cả sổ sách đã được xem xét sẽ tự động cuộn lại và đặt sang một bên, chờ quỷ cấp dưới đến lấy.

Thôi phán quan khuôn mặt trở nên nghiêm túc, không nói một tiếng.

Lúc này lại nghe thấy được Minh Chủ đại nhân không nhanh không chậm mà nói: "Thôi, để hắn chơi vui vẻ đi, phàm nhân chỉ sống được mấy chục năm thôi. Hơn nữa, hắn có thể sống lâu hay không còn phải xem số phận. Cứ để hắn tự do thoải mái."

"Vâng ạ."  Thôi phán quan cũng không nói nhiều, món nợ của nhà họ Giang đều do họ tự gây ra.

Hắn chỉ thấy đồng cảm với Giang Lâu Khí, nhưng nhiều nhất cho rằng đối phương tự chuốc họa vào thân, thật không may khi đắc tội Minh Chủ đại nhân.

Đáng thương đối phương tổ tông mười tám thế hệ còn ngu ngốc hồ đồ ký quỷ khế, trở thành người giải linh.

Một lúc sau, Minh Chủ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thôi phán quan đang đứng bên trái, ra hiệu cho hắn lại gần "Phán quan, kiểm tra vụ án giết ma trong sổ sinh tử."

"Vâng." Thôi phán khẽ lay động ống tay áo, liền tháy khác với bình thường, áo bào hôm nay nhẹ hơn thường ngày.

Hắn kiếm nửa ngày trời, cũng không thể tìm ra sổ sinh tử, rõ ràng sổ sinh tử đã không còn ở trên người anh ta nữa!

Dưới đôi mắt đen lạnh lùng của Minh Chủ, hắn cau mày, vẻ mặt trang nghiêm, môi mỏng mím lại.

Ngày thường dù bình tĩnh thế nào, giờ phút này cũng có chút choáng váng, "Minh Chủ...... sổ sinh tử, mất rồi!"

"Cái gì? mất rồi?"

Minh chủ sắc mặt ngay lập tức thay đổi, hai bên văn võ quỷ quan đều sợ hãi không dám nhúc nhích.

Sự im lặng bap trùm, không khí nháy mắt lạnh xuống, anh đập mạnh cây bút chu sa xuống bàn, đứng dậy đi về hướng Thôi phán quan.

"Báo ——"

Bên ngoài đại điện một trận ồn ào, quỷ tướng phụ trách tuần tra và canh gác vô cùng lo lắng chạy vào.

Vừa bước vào cửa hắn liền quỳ xuống, duy trì tư thế mà dập đầu tạ tội, "Bẩm báo Minh Chủ, quỷ La Sát bị giam trong Địa Ngục Vô Gian biến mất, có lẽ đã trốn thoát!"

La Sát quỷ độc ác nhất trong Địa Ngục , sở dĩ đáng sợ là vì nó ăn người cùng tàn ác, tiếp theo nó có sức mạnh quỷ dị khiến con người không thể cưỡng lại, nó rất giỏi giả dạng, chúng quỷ tướng âm sai đều kiêng kị bảy phần.

Minh Chủ cùng Thôi phán quan hai mắt nhìn nhau, suy nghĩ cũng giống nhau

Sổ sinh tử mất trộm? La Sát quỷ vượt ngục? Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Thôi phán quan nắm chặt tay áo vẻ mặt tức giận mà nói: "Có thể là lúc tôi trở về Diêm Vương điện không cẩn thận đụng vào quỷ sai? Sổ sinh tử lúc đó bị La Sát quỷ trộm đi rồi?"

Minh Chủ không nói chuyện, híp mắt hai mắt nhìn ra bên ngoài, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên lóe lên, ánh mắt sắc bén mà lạnh băng rồi nhìn cách đó không xa lui tới đám quỷ.

Hắn ánh mắt lưới qua những khuôn mặt sợ hãi và phức tạp, rồi nói với quỷ tướng: "Bình Đẳng Vương giám sát Vô Gian Địa Ngục, vì sao La Sát có thể trốn thoát?"

"Minh Chủ đại nhân ngài...... ngài đi xem sẽ biết."

Quỷ tướng hoảng hốt quỳ xuống cuộn mình trên mặt đất, sợ Minh Chủ bóp chết mình, tuy rằng chính hắn cũng không biết đã chết bao nhiêu năm, nhưng quỷ cũng có thể lại chết!

Minh Chủ nhíu mày, tay áo vung ra sau, tay áo bay phấp phới, khiến trên mặt đất quỷ tướng sợ tới mức hồn phi phách tán.

Tuy nhiên Thôi phán quan với khuôn mặt hiền từ, hắn thật ra không sợ.

Một đường đi tới Vô Gian Địa Ngục, phía trước truyền đến từng đợt âm thanh chấn động động trời đất, như sấm sét bất ngờ vang lên.

Bên trong Vô Gian Địa Ngục máu bay tận trời, mùi tanh khắp nơi, máu không ngừng loang ra, mặt đất chấn động kịch liệt như muốn lật nhàu.

Bình Đẳng Vương đang ở triệu tập quỷ lãnh đạo để áp chế những ma quỷ đang cố gắng trốn thoát.

Hắn nhìn thấy Minh Chủ và Thôi phán quan đi tới, nháy mắt cảm thấy như gặp được cứu tinh, đầu đầy mồ hôi lạnh, "Tần quỷ huynh mau tới hỗ trợ, bổn Vương sắp không chống đỡ nổi!"

Minh Chủ đành phải sữa chữa lại những vết nứt của Vô Gian Địa Ngục, tránh cho ác quỷ bên trong lại phát động bạo loạn.

"Cảm tạ lão huynh, chút nữa đến phủ ta mời ngươi uống rượu."

Bình Đẳng Vương vỗ tay, rồi nhiệt tình mà đặt trên vai Minh Chủ trên vai, kết quả bị đối phương không chút khách khí mà tránh đi, một bàn tay đáp trên không trung, không khí xung quanh cứng lại.

Hắn xấu hổ mà thu hồi tay, đành phải đổi chủ đề, "Khụ khụ, nếu không phải 5 hồn linh mất đi, chúng ta cũng không cần phải mệt như vậy, chỉ cần ăn uống no say an nhàn."

Minh Chủ cũng không để ý tới vẻ mặt chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống của hắn, mặt vô biểu tình mà nói một câu: "Sổ sinh tử mất trộm."

"Cái gì?! Sổ sinh tử?!"

Bình Đẳng Vương kinh ngạc muốn rớt hàm, nhìn Minh Chủ rồi lại nhìn Thôi phán quan, nói chuyện nghiến răng nghiến lợi, "Ai trộm? Tên nào không biết trời cao đất dày ma quỷ trộm?!" Minh Chủ ở đối phương còn chưa bình tĩnh lại đánh đòn cảnh cáo, "La Sát."

Nghe vậy, Bình Đẳng Vương gắp tới mức đi đi lại lại tại chỗ không ngừng lẩm bẩm: "Như thế nào...... Như thế nào là tên này? Phải làm sao bây giờ? Sổ sinh tử ở trong tay hắn không phải là thiên hạ đại loạn sao? Tiêu rồi tiêu rồi!"

"Ngươi gấp cái gì, câu hồn bút còn ở đây, hắn không thể động vào Sổ sinh tử." Minh Chủ đỡ trán, bên tai thật sự ồn ào.

Bình Đẳng Vương sợ bóng sợ gió một hồi, thật tức giận: "Làm ta sợ muốn chết, người không nói sớm, vậy chỉ cần tìm lại là được."

Tuân thủ nguyên tắc cấp trên dội gáo nước lạnh thì cấp dưới tiếp tục dội thêm một gáo nước lạnh, Thôi thẩm phán xen vào nói: "La Sát lúc này chắc là chạy tới nhân gian, muốn lấy sổ sinh ử về có lẽ cũng không dễ dàng."

Bình Đẳng Vương: "......"

Minh Chủ chắp tay sau lưng, giọng điệu bình tĩnh, như có bao hàm hết thảy, trong vẻ lạnh nhạt lộ ra một cổ quân vương chi khí, "Xem ra ta sẽ đến nhân gian một khoảng thời gian."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

SNE sở đặc vụ, 7 giờ tối.

Giang Lâu Khí vỗ vỗ cái lưng đau nhức của mình, cổ cũng có cảm giác như muốn gãy.

Cậu trộm lười mà nằm dài trên bàn,vô cùng nhớ thương chiếc giường bông và mền gối trong căn hộ.

Khai trương hai ngày tuy rằng cũng có một, hai khách hàng tới tìm, nhưng nhiệm vụ ủy thác sự không một cái nào nghiêm túc, tất cả đều là chuyện kỳ quái ngớ ngẩn.

Ví dụ như con mèo vì sao nửa đêm không ngủ mà cứ  kêu "Meo meo", có phải hay không có ma, kết quả thế nào? Con mèo tranh đoạt bạn mà đánh nhau tập thể......

Phụ trách mấy chuyện kỳ lạ này Tây Nặc • Griffith tức giận muốn chết, quay qua Giang Lâu Khí mà mắng, nói hắn chỉ số IQ cao từ trước tới này lần đầu chịu nhục nhã như vậy.

Giang Lâu Khí cảm thấy tính tình nóng nảy của mình đều bị xảo quyệt khách hàng, cùng với một đám nhân viên ma quỷ ngu ngốc bào mòn. 

"Giang ca, anh sao vậy? Có phải đang khóc?"

Chu Gia Dực đùa cợt, còn ngồi xổm dưới bàn trộm nhìn cậu, kết quả đối phương một phản xạ có điều kiện lập tức cấp thiếu niên một đòn không thể ngờ, khiến mông hắn ngồi trên đất.

Tô thiển đang ngồi ở trước máy tính xoay ghế qua dùng dây buộc máy tóc đen dài, cười tủm tỉm mà nhỏ giọng trêu chọc: "Tiểu Chu này, có lẽ anh ấy không khóc đâu mà người khóc là cậu đó"

"Khóc cái gì khóc, tôi nằm xuống đất ngủ không được à?"

Giang Lâu Khí vuốt bị ép lại tóc máy, dựa lưng ghế, mệt mỏi nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng, đừng trì hoãn giấc ngủ của tôi."

Chu Gia Dực vỗ vỗ mông đứng lên, vuốt cái bụng đang kêu lên vì đói, đôi mắt ngời đáng thương vô cùng, "Tôi đói bụng, Giang ca chúng ta khi nào ăn cơm chiều vậy!"

Giang Lâu Khí nghiêng đầu nhìn đồng hồ, đúng là tới lúc ăn cơm chiều.

Cậu giơ tay xua đuổi tên nhóc ồn ào bên cạnh mình, "Đi đi, tìm Tô Thiển gọi cơm hộp."

"Oh yeah! Giang ca vạn tuế! Thuộc hạ liền đi."

Chu Gia Dực nhảy nhót, vui vẻ giống như hài tử, thật làm Giang Lâu Khí hoài nghi tên này có phải quỷ đã chết 300 năm không.

Tô Thiển hai ngày này dưới sự hướng dẫn của Chu Gia Dực đã có thể sử dụng internet, di động một cách mượt mà.

Cô ở Yêu tộc trước nay chưa thấy qua đồ vật thú vị như vậy, ngay sau đó liền click mở ứng dụng giao đồ ăn nhanh "Mấy người muốn ăn cái gì?"

"Tôi không muốn ăn lắm, thôi thì cơm chiên trứng đi! Nhớ thêm trứng với cả đậu Hà Lan, củ cải ,bắp, xúc xích nha với cả thêm chút thịt nạc, cảm ơn."

Giang Lâu Khí bẻ đốt ngón tay, thao thao bất tuyệt, để bảo trì dáng người đẹp, phải ăn nhiều rau, thực tế là không có tiền mua thịt cá......

Tô Thiển trừng mắt với anh, nói không muốn ăn đâu?

Tây Nặc • Griffith: "Cô Tô thân mến, cô gọi cho tôi một miếng thịt bò sống còn máu, không cần tỏi, các ngươi cũng đừng ăn tỏi, tôi không muốn ngửi thấy mùi tỏi một chút nào."

Ai ngờ Giang Lâu Khí không định làm theo ý hắn, dứt khoát ra thêm một quy định: "Ngươi không ăn người khác còn muốn ăn đâu, sợ ngửi được mùi thì xuống lầu một mình ăn đi, SNE sở đặc vụ đối xử bình đẳng, không cho phép hành vi vì riêng bản thân!"

Nếu không phải trên người có Âm Đức gông cầm, tên ma cà rồng bá tước này chắc chắn là kẻ đầu tiên xông lên đánh tên họ Giang này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top