Chương 7
Edit: Halex
Beta: Yuri
Hả? ...Chăm sóc là ý gì?
Kỷ Trạch Dương không biết có phải anh đã bị nghệ sĩ dưới trướng lần đầu yêu đương làm cho rối não hay không mà tự nhiên lại thấy mấy câu này của Quý Tẩu cứ là lạ sao sao ấy.
"Với lại." Đúng lúc này, Quý Tẩu nói: "Quần áo cao cấp của Aurora... làm phiền anh vậy."
Vậy xem ra đúng là vì quần áo không sai đi đâu được!
"Không thành vấn đề." Kỷ Trạch Dương hào phóng nói: "Đến lúc cần cứ bảo người đại diện liên hệ tôi là được."
"Cám ơn anh."
Sau khi hai người tạm biệt trên hành lang, Quý Tẩu mở cánh cửa đối diện phòng Uông Bình rồi đi vào cất quà của cậu. Còn Kỷ Trạch Dương thì quay về giải thích tình hình cho Uông Bình và nhóm trợ lý. Vội vàng sắp xếp công việc trong một tiếng, dù Kỷ Trạch Dương không thể yên tâm đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể lên đường phóng ra sân bay.
Kỷ Trạch Dương vừa đi được một lát thì nhóm trợ lý đã vây quanh Uông Bình, chờ cậu xử lý đống quà tặng còn chưa được đưa đi.
Uông Bình mở cuốn sổ Kỷ Trạch Dương mới đưa lúc sắp xếp công việc ban nãy, nhưng mở ra đóng lại rồi đóng lại mở ra một hồi mà cậu vẫn không thể đối mặt được với đám chữ loằng ngoằng không ai đọc hiểu trên đó nổi. Cậu chính là loại người chắc chắn sẽ ngủ gà ngủ gật trong lớp đại số đó được không hả.
Trời cho tui chết đi huhu!!!
Nếu bây giờ mà gọi cho Kỷ Trạch Dương là bị mắng tới nỗi không ngóc được đầu lên luôn, nhưng mà cuốn sổ này... mấy người này... đống quà này... Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
"Tôi đi mở cửa!" Uông Bình nhanh chóng nhảy xuống sàn rồi phóng như bay về phía cửa. Để thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng này, Uông Bình cũng nỗ lực đó nha.
Uông Bình vừa mở cửa thì đã đối diện với Quý Tẩu.
Mắt Quý Tẩu hơi đen lại, trước mặt anh lúc này là Uông Bình, vốn đang đứng trong nhiệt độ ấm áp, chỉ mặc một chiếc áo lông dày màu trắng cổ chữ V khá sâu, xương quai xanh nửa lộ nửa kín, và cả chỗ bị áo lông cọ nên hơi đo đỏ kia... Hết xem được nữa rồi...
Quý Tẩu dời mắt, lại vô tình liếc thấy quyển sổ trong tay Uông Bình. Đọc mấy dòng trên đó một chút, lại nhìn cả đám trợ lý đang đấu mắt với mấy thùng hàng chuyển phát nhanh đằng sau cửa thì còn gì khó hiểu ở đây nữa đâu.
"Quà cho mọi người trong đoàn phim à?" Quý Tẩu tiện tay đóng cửa rồi mỉm cười dẫn Uông Bình vào trong: "Em phụ một tay được không?"
"Cá nhân tôi thấy... tự tôi làm được rồi." Uông Bình cố gắng bảo vệ lòng tự trọng lung lay sắp đổ.
"Em biết anh Uông Bình rất rành việc này, nhưng em muốn thể hiện tài năng mà, để em thử chút được không?" Quý Tẩu cười cười, tiếp tục thuyết phục.
Dù sao chính cậu cũng không phân biệt nổi, nếu Quý Tẩu muốn thì chơi luôn, cùng lắm thì bị anh Trạch Dương mắng một trận thôi.
Uông Bình khoát tay nói: "Vậy cậu thử đi."
Vừa nhìn, Quý Tẩu đã thấy được Uông Bình bị việc chia đồ này làm khó, nhưng anh không nói thẳng ra. Cùng lắm thì tiện tay giúp một tí, miễn sao anh Uông Bình vui là được.
Quý Tẩu cúi đàu lựa lựa rồi nói với mấy trợ lý: "Cái này đưa qua tổ ánh sáng, còn cái kia thì đưa cho tổ hậu cần."
Quý Tẩu vừa nhìn vừa chia vì vốn đây đâu phải việc khó gì. Nhìn số của món đồ rồi nhìn tác dụng là đoán được sẽ mang cho ai ngay.
Chưa đến một tiếng sau, phần lớn mấy bưu kiện chuyển phát nhanh đã được xử lí sạch sẽ, chỉ còn một thùng để trên bàn trà đang đợi trợ lý quay về đưa đi. Uông Bình nhìn mấy món quà trong đó một hồi thì trí nhớ cũng được khơi dậy.
"Thùng này hẳn là cho tổ hậu đài (tổ lo chuyện ăn uống) đúng không?" Uông Bình hỏi Quý Tẩu.
"Đúng rồi." Quý Tẩu cười với Uông Bình, nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng: "Anh Uông Bình thông minh quá."
Một trợ lý đứng bên ngoài chuẩn bị mở cửa thì giật mình lùi lại, trợn mắt hoảng sợ... Gì đây trời! Tôi không nghe tôi không thấy tôi không biết~
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Một lát sau, trợ lý chờ đến khi bên trong không phát ra âm thanh mờ ám nào nữa thì mới chạy vào mang thùng quà... Người đó thậm chí còn không dám hỏi đây là quà của ai, chỉ biết cắm đầu chạy cho nhanh.
Uông Bình hơi khó hiểu nhưng vẫn tốt bụng nhắn một tin vào trong group chat trợ lý: [Thùng đó cho tổ hậu đài nha.] Cúi đầu bóp miếng bong bóng còn sót lại của thùng chuyển phát nhanh, cậu đưa mắt nhìn Quý Tẩu.
"Thầy Quý." Uông Bình vừa nhìn căn phòng trống trải vừa tấm tắc khen ngợi: "Thầy đúng là chàng trai vàng trong làng lựa đồ đó."
Thầy Quý: "..."
Quý Tẩu hơi cau mày, không hiểu sao chứ anh cảm thấy cái xưng hô này có chút chói tai. Dù mọi người trong đoàn phim đều gọi anh là "Thầy Quý", nhưng mà việc đó đại diện cho sự tôn trọng trong thận trọng.
Anh chỉ là không hề muốn Uông Bình cũng dùng cái danh xưng ai cũng gọi được này mà gọi anh.
"Anh... có thể đừng gọi em là thầy Quý được không?" Quý Tẩu hỏi.
"Vì sao chứ?" Uông Bình hơi ngơ ra.
"Kiểu nó cứ không thân thiết thế nào ấy." Quý Tẩu cười cười: "Anh có thấy đây là cái tên mà ai trong đoàn phim cũng gọi được không?"
Ờ thì, Uông Bình đâu có nghiên cứu chuyên sâu gì về mấy cái xưng hô này đâu, nên là đành dùng cái tên mà người người gọi nhà nhà gọi. Chứ xưng hô đặc biệt hay thân thiết thì Uông Bình hoàn toàn không có kinh nghiệm gì luôn.
Vì dù là trong turn on thân thiết vãi cả đạn thì mọi người cũng xưng hô như cha con ấy, mọi người chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi*.
*Trong raw là 我去给你买两个的橘子, xuất phát từ câu 我买几个橘子去。你就在此地,不要走动 (Cha đi mua vài trái quýt. Con đứng yên ở đây đừng đi lung tung), và được giới trẻ Trung Quốc tấu thành "Tao là cha mày nên tao có quyền".
Dù Uông Bình có thiếu thốn kỹ năng giao tiếp đến đâu thì cùng hiểu được rằng: Mày không thể làm cha Quý Tẩu được đâu con trai.
Bị đánh sml chắc luôn.
"Vậy... gọi là tiểu Quý được không?" Uông Bình cố gắng vắt óc để tìm ra cách xưng hô.
Này còn không bằng thầy Quý nữa.
Quý Tẩu nghĩ một lát rồi cười nói: "Anh cứ gọi em là học đệ đi."
Uông Bình chợt nhớ ra rằng cậu và Quý Tẩu đều là học sinh của Học viện Hý kịch Trung Ương, mà toàn đoàn phim cũng chỉ có hai người học ở Trung Hý thôi. Vì quan hệ với trường cũ, bọn họ coi như có thể tận hưởng sự thân thiết độc nhất này.
"Được." Uông Bình gật đầu đồng ý với cái xưng hô này, "Học đệ."
Quý Tẩu híp mắt cười với Uông Bình: "Ừm, anh Uông Bình."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Còn một lúc nữa là đến bữa tối nên hai người đặt ra xưng hô xong thì vội vàng cầm quà đi chào hỏi mấy bộ phận khác nhau trong đoàn phim.
Hai người đi chào hỏi một vòng, đúng lúc đến chỗ Ngô Quang Tễ thì chạm mặt Hạng Kiệt. Dù hai bên đã chào xã giao nhưng có lẽ người đạt giải Bách Hoa nào đó phải làm vai phụ cho Uông Bình có chút khó chịu nên anh ta không nói thêm gì đã đi.
Uông Bình cầm quà gõ cửa phòng Ngô Quang Tễ, ông pha cà phê cho rồi mời bọn họ ngồi nói chuyện phiếm.
Cơ bản cũng là mấy thứ kiểu lí tưởng nghệ thuật rồi kịch bản muốn truyền tải cái gì các thứ các. Thật ra Uông Bình không giỏi ứng phó với mấy chuyện kiểu này, với lại buổi sáng lúc trên máy bay có lỡ ngủ nên chưa ăn cơm trên đó, lại ngồi uống cà phê khá lâu nên dạ dày đã nhoi nhói đau.
Uông Bình nghiêm chỉnh nói cười với Ngô Quang Tễ. Cậu ngồi ngay ngắn lại, vừa tính uống một hớp cà phê thì cái ly trước mặt đã bị Quý Tẩu lấy đi.
Quý Tẩu đẩy cả hai li cà phê ra xa rồi cười với đạo diễn: "Đạo diễn, chúng tôi về trước đây. Mai có cảnh phải diễn chung nên bọn tôi phải muốn thử trước ấy mà."
"Được chứ." Ngô Quang Tễ nghĩ gì đó nhưng không nói ra, chỉ bảo: "Đừng tập quá trễ đó, nhớ nghỉ ngơi cho tốt."
Ông nói xong câu này thì thả hai người ra.
Uông Bình hít được không khí của hành lang thì cuối cùng cũng thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi." Uông Bình cảm động nhìn Quý Tẩu: "Về tập diễn thôi?"
"Diễn cái gì cơ?"
"Không phải cậu vừa nói với đạo diễn Ngô là chúng ta..."
Quý Tẩu nhìn cửa phòng đạo diễn sau lưng một cái rồi kéo cậu vào thang máy. Lúc này, anh mới lên tiếng.
"Đó là gạt ông ấy thôi." Quý Tẩu bấm số tầng của anh và Uông Bình, làm cửa thang máy dần khép lại: "Mới sáu giờ thôi, diễn tập cái gì, em dẫn anh ra ngoài ăn bữa cơm thật ngon."
"Ồ!" Uông Bình chợt hiểu ra, lại nhìn thấy nút tầng bị ấn nên sáng lên lại mơ hồ hỏi: "Về phòng ăn á?"
Cậu vừa nói thì thang máy cũng đúng lúc chậm lại, hai người đã lên tới tầng cao nhất. "Đinh" một cái, cửa thang máy mở ra.
"Em dẫn anh về phòng mặc thêm quần áo." Quý Tẩu kéo ống tay áo của Uông Bình, dắt anh ra. Rời khỏi thang máy, anh nhìn Uông Bình bằng ánh mắt bất đắc dĩ: "Nếu không với cái thời tiết lạnh giá giữa trời đông thế này, anh muốn bị cảm lạnh à?"
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cuối cùng, Quý Tẩu cứng rắn buộc Uông Bình phải quàng khăn mới cho cậu ra ngoài. Mãi đến khi đứng dưới tầng trệt của khách sạn, Uông Bình mới thầm cảm ơn Quý Tẩu trăm ngàn làn.
Lạnh vãi!
Cơn gió rét lạnh lợi dụng bất kì khe hở nào giữa cổ Uông Bình và khăn quàng mà chui tọt qua. Cậu vội vàng kéo áo lông vũ đến hết mức rồi lại thắt chặt khăn quàng thì mới tạm coi là chống đỡ nổi cái loại công kích vật lý này.
Ở cái studio sâu xa hẻo lánh này thì muốn đến phố ăn uống kiếm đồ ăn ngon cần đi hơn nửa tiếng nên trước tiên Quý Tẩu gọi một chiếc xe để bọn họ lên phố luôn. Phố ẩm thực này do diễn viên quần chúng của nhà nghỉ lập nên, thức ăn ngon đông tây nam bắc đều có đủ cả.
Quý Tẩu dẫn Uông Bình đi sâu vào trong con phố, mấy hàng ăn hai bên đường đều tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp, cộng thêm mùi đồ ăn cứ len theo khe cửa mà bay ra, cứ như có một bàn tay be bé ngoắc ngoắc Uông Bình: "Quẹo lựa quẹo lựa."
Uông Bình liên tục đi ngang qua hai nhà hàng, một cái là đồ cay Tứ Xuyên, cái kia là lẩu Trùng Khánh rồi có một hiệu bán gà siêu to khổng lồ nữa. Thấy Quý Tẩu mãi mà không rẽ vào chỗ nào, cậu đưa tay kéo ống tay anh.
Quý Tẩu dừng bước, hầu kết trượt một cái rồi nhìn Uông Bình bằng ánh mắt khó hiểu.
"Mấy món này..." Uông Bình chỉ chỉ nhà hàng lẩu bò kế bên rồi nuốt nước miếng: "Chúng ta không ăn sao?"
"Mấy món đó không ăn được." Quý Tẩu vừa cười vừa dẫn Uông Bình tiến về phía trước: "Mấy món đó em ăn hết rồi, không có gì đặc sắc hết. Chỉ có tiệm sủi cảo là ăn khá được thôi."
Sở dĩ Quý Tẩu có thể tự tin khẳng định như thế, đơn giản vì thật sự là anh đã ăn thử hết rồi.
Anh với Uông Bình đến từ cùng một nơi nên khẩu vị khá giống nhau. Quý Tẩu đến đây từ trước khi quay cũng vì muốn tìm ra đồ ăn ngon ở chỗ này.
Dù là ăn xong lại phun ra ngay, nhưng anh đã nghiêm túc thử hết mọi món ở phố ẩm thực rồi lại xếp hạng đâu ra đó, sau cùng mới dẫn Uông Bình đi ăn.
Trong lúc nói chuyện thì hai người đã tới nơi. Quý Tẩu đưa tay chỉ bảng hiệu Sủi cảo Cáp Nhĩ Tân: "Là chỗ này."
Uông Bình hơi khó hiểu, Quý Tẩu đến được mấy ngày? Từ lúc bắt đầu chuẩn bị đến giờ không thể ăn hết đồ ăn ở đây được, vậy mà cậu ta lại có thể nói chắc như đinh đóng cột là "không ngon lắm đâu", không lẽ...
Quý Tẩu là dạ dày vương sao???
*Dạ dày vương là kiểu người có bụng không đáy, ăn rất rất rất nhiều, ví dụ như dạ dày vương Đa Đa khá hot.
"Vậy còn chần chờ gì nữa?" Xử lí xong thắc mắc trong lòng thì bụng Uông Bình lại càng đói. Cậu sải mấy bước dài trên bậc thang rồi đẩy màn che ra, một làn gió ấm áp phả thẳng vào mặt.
Quý Tẩu đi sau giữ màn giúp Uông Bình. Khi anh bước vào thì cậu đã chạy đến quầy rồi.
Sủi cảo của người Đông Bắc có nhân vô cùng phong phú nên có hơn mười mấy loại nhân sủi cảo được bày trên quầy, chỉ loại nào gói loại đó. Uông Bình nhìn mấy loại nổi tiếng rồi lại liếc mắt sang gian bếp phía sau, sau đó quyết định:
"Ông chủ, cho một phần gia đình, không lấy..."
"Không lấy hai loại nhân có nấm. Nước canh thì dùng nước thường thôi, đừng dùng canh gà. Lấy nhiều rau thêm nữa."Quý Tẩu ngồi kế bên bổ sung.
"Uầy, học đệ, cậu và tôi..." có khẩu vị giống nhau vãi!
"Cho tôi một phần sủi cảo nhân thịt bò, không lấy canh." Quý Tẩu gọi xong thì lấy di động ra quét mã QR, sẵn tiện nhìn sang Uông Bình đang mắt chữ O mồm chữ A: "Anh Uông Bình? Có chuyện gì sao?"
Uông Bình nhìn Quý Tẩu, mãi một lúc mới phản ứng kịp... Vừa rồi Quý Tẩu xổ một tràng như thế kia là đang giúp cậu gọi món đó hả?
Sao Quý Tẩu biết cậu thích hay không thích ăn gì chứ?
Hai người lấy số rồi tìm một góc ngồi xuống. Đặt mông chưa đến hai phút thì sủi cảo đã được bê ra. Uông Bình nhìn rau thơm lơ lửng trong nước canh, múc một viên sủi cảo lên nhưng lại không kiềm được: "Học đệ, tôi hỏi cậu một câu được không?"
"Anh hỏi đi?"
"Sao cậu biết tôi không ăn nấm, không uống canh gà."
Nhân viên của tiệm bê một đĩa sủi cảo thịt bò về phía này rồi đặt xuống trước mặt Quý Tẩu.
Quý Tẩu rút đôi thép inox ra hành hạ mấy viên sủi cảo một hồi rồi mới ngẩng đầu cười với Uông Bình:
"Vì chuyện liên quan đến anh Uông Bình... Em đều biết"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top