Chương 6: Ôm chằm
Trình Khanh Khanh vừa nhìn thấy Bạch Duyên Đình cũng cảm giác không được tự nhiên, chủ yếu là vì người này mặc dù dưới tình huống nào cũng đều sẽ nhìn chằm chằm cô, giống như hiện tại vậy, khi hắn ở bên kia ngồi xuống, cô liền cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, nóng giống như đốt lửa trên người cô vậy, cô thật sự không được tự nhiên.
Cũng may dì Trương rất nhanh liền gọi mọi người ra ăn cơm, mọi người liền dời vào trong phòng ăn, bàn ăn là một bàn hình chữ nhật tám người ngồi. Mẹ Trình ngồi ở phía trên, Trình Khanh Khanh mang theo Tiểu Cảnh, Bạch Duyên Đình mang theo Tiểu Nhã phân biệt ngồi ở hai bên, hôm nay trên bàn cơm là cá, Tiểu Cảnh giống như thật thích ăn cá, Trình Khanh Khanh liền vừa ăn cơm vừa giúp cậu lọc xương cá, ngồi ở đối diện, Tiểu Nhã thấy được cũng tự gắp một khối cá lớn, sau đó nâng chén sứ nhỏ chạy đến trước người cô đưa ra bàn tay nhỏ bé nộn thịt nâng chén hướng về phía cô đưa tới.
Trình Khanh Khanh thấy thế liền hiểu ý của cô bé: "Tiểu Nhã muốn mẹ giúp con lọc xương cá sao?"
Tiểu Nhã mở ra con mắt to lớn lại trong sáng nhìn cô gật đầu, Trình Khanh Khanh liền ôm cô bé ngồi xuống cạnh mình giúp bé con đem xương cá lấy ra từng cái một, Tiểu Nhã rất vui vẻ, ôm chén sứ nhỏ của bé, đem thịt cá và cơm từng ngụm từng ngụm ăn vào trong miệng, quai hàm bị nhét đến phình ra, quả thật đáng yêu không chịu được, Trình Khanh Khanh nhịn không được chọc chọc chỗ phình trên má cô bé.
Giúp con gái, Trình Khanh Khanh cũng không muốn lạnh nhạt con trai, liền lại giúp cậu xử lí xương cá, không nghĩ tới tên tiểu tử này lại nói với cô: "Em gái thích ăn như vậy, mẹ hãy chuẩn bị thịt cá cho em ấy đi, em ấy bình thường không chịu ăn cơm, hôm nay lại muốn ăn như vậy, liền cho em ấy ăn nhiều một chút." Một bên nói như vậy, cậu lại đem thịt cá đã xử lí tốt trong chén đưa sang cho cô bé.
Trình Khanh Khanh không nghĩ tới cậu bé còn nhỏ tuổi như vậy đã hiểu chuyện như thế, hơn nữa còn yêu thương em gái như vậy, trong lúc nhất thời cô chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng.
Được anh hai thương yêu, cô gái nhỏ bé cũng ôm chén từ trên ghế chuyển xuống, gian nan chạy đến cạnh anh hai mình, gắp một khối thịt cá đưa đến cho anh hai mình, thanh âm mềm mại nói: "Anh hai, ăn!"
Nhóc con liền cười hì hì đem thịt cá ăn một ngụm lại tầng tầng gật đầu: "Ân, ngon!"
Nhìn thấy anh hai mình vui vẻ như vậy, cô bé cũng mỉm cười ngọt ngào đứng lên, lại lắc thân thể nhỏ bé chuyển đến bên cạnh Trình Khanh Khanh ngồi xuống, từng ngụm, từng ngụm ăn cơm.
Trình Khanh Khanh chứng kiến hai anh em thân mật như vậy chỉ cảm thấy trái tim đều mềm nhũn ra, có một khắc, cô muốn đem hai đứa bé sít sao ôm chặt, hung hăng thân khuôn mặt của bọn nhỏ, dùng sức yêu thương chúng.
Cô nhìn thoáng qua Bạch Duyên Đình ở đối diện, hắn ăn một bữa cơm cũng không có nhàn rỗi, thời điểm gắp thức ăn nhìn xem cô, thời điểm nghiền ngẫm cũng nhìn cô, cô đột ngột quét mắt qua, hắn lại vội vàng điềm nhiên như không có xoay qua chỗ khác, Trình Khanh Khanh cảm thấy buồn cười, nhưng là trong lòng lại tràn đầy cảm kích.
Là vì có hắn, hai đứa bé mới đáng yêu như thế, mẹ chúng nó là một bệnh nhân tâm thần, nếu không có một ba ba cường đại là giàu có như hắn thì chỉ sợ tâm lý hai bé con sẽ ngập tràn bóng ma, nào có chuyện chúng đáng yêu như thế?
Mặc kệ Trình Khanh Khanh có phải Hạ Tình kiếp trước hay không, cô hiện tại cũng có chút ghen tỵ cô ấy, cô ấy sao có thể may mắn đến vậy? Có mẹ yêu thương mình, có người chồng mãi mãi không rời, còn có hai bảo bối ấm áp như vậy, đời trước sống 27 năm, cô chưa bao giờ biết rõ thì ra cuộc đời có thể ấm áp như vậy, cô mỗi ngày cẩn thận, mỗi ngày về đến nhà mệt mỏi đến mức xương cốt đều thấy đau, cả ngày ở trong cái phòng lạnh như băng ngay cả một người an ủi cô cũng không có, ngay cả chết cũng thật thê thảm. Nhưng là bây giờ, cạnh cô đều là những người yêu thương cô.
Từ trước đến nay cô đều không dám yêu cầu cái gì hạnh phúc, cái gì ấm áp xa vời, nó nằm ngoài tầm với của cô. Cô đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay, cơ hồ dùng toàn bộ khí lực mới có thể bức nước mắt về.
Ăn cơm xong, mẹ Trình liền rời đi, Bạch Duyên Đình để người đưa bà về. Hai đứa bé lại ghé vào trên người cô, Tiểu Cảnh tiếp tục đọc cho cô phần sách còn lại, Tiểu Nhã lại đem cái đầu nhỏ tựa trên người cô, khi thì nhìn nhìn cô, khi thì nghe anh mình đọc cổ tích, mà Bạch Duyên Đình từ đầu đến cuối chỉ ngồi trên ghế sofa đối diện giả vờ cầm tờ báo xem, chỉ là hắn 'túy ông chi ý bất tại tửu'* giống như là xem báo lại thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô.
* Ý của túy ông không phải ở rượu, ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
Trình Khanh Khanh bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, giống như muốn đem mặt của cô để trước mặt hắn nhìn cho đủ! Bởi vì ánh mắt nóng rực kia của hắn mà bảo bối Tiểu Cảnh đọc cổ tích cho cô cô đều không nghe được.
Cứ như vậy đọc trong chốc lát, hai bảo bối đều mệt mỏi, thế nhưng tựa ở trên người cô không ý thức đã ngủ, Trình Khanh Khanh xác định bọn chúng đều ngủ thiếp đi nhưng tay chân có chút luống cuống, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Bạch Duyên Đình.
Bạch Duyên Đình cũng để tờ báo xuống đi đến, một tay ôm một nhóc thoải mái đưa chúng lên lầu, cô nhìn ra được loại chuyện này hắn làm không ít, nếu không cũng sẽ không ôm nhẹ nhõm như vậy, tự nhiên như vậy. Hắn ôm con đến gian phòng của bọn họ, mặc dù bọn họ có một cái phòng nhưng là đã đả thông,thứ nhất là để dễ chiếu cố chúng, thứ hai, hai nhóc là song sinh, tình cảm sẽ thân mật, có đôi khi sợ hãi sẽ có người bầu bạn.
Hắn cẩn thận đem con đặt ở trên giường, lại đến phòng vệ sinh bưng qua nước nóng, lau mặt lau tay cho bọn nhỏ, hắn làm rất thuần thục, hiển nhiên là đã có nhiều kinh nghiệm, Trình Khanh Khanh ở một bên xem lại không biết nên làm gì, Bạch Duyên Đình tựa hồ nhận ra cô mất tự nhiên liền nói với cô: "Trong phòng vệ sinh, cái khăn màu hồng phấn là của Tiểu Nhã, cái chậu màu hồng có hình con gấu con cũng vậy."
Trình Khanh Khanh gật gật đầu, liền tự đi đến nhà vệ sinh, dùng chậu lấy nước sau đó học bộ dáng hắn giúp Tiểu Nhã đem mặt và tay lau sạch sẽ.
Làm xong những thứ này hai người mới cẩn thận ra khỏi phòng.
Dì Trương đã thu thập xong đồ ngủ, căn phòng to như vậy lộ vẻ vô cùng yên tĩnh, thân thể cao lớn của hắn cạnh bên không có biện pháp nào khinh thường tồn tại của hắn làm cho cô không dám nhìn hắn.
"Thời gian không còn sớm, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: "Em hiện tại đã xuất viện, ngày mai đi thắp nén hương cho phụ thân đi, tôi đi cùng em."
Trình Khanh Khanh căn bản chính là dự định như vậy, giờ phút này nghe được hắn như thế liền hướng hắn gật gật đầu.
"Vậy tôi trở về phòng?" Hắn thấy cô không trả lời liền muốn xoay người rời đi, Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Vậy..."
Bạch Duyên Đình dừng bước lại quay đầu nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?"
Cũng không biết vì cái gì, mặc dù cô cũng không phải Trình Khanh Khanh chân chính, nhưng mỗi lần chứng kiến người nam nhân này cô đều có một loại cảm giác chịu tội thật sâu, tỷ như vừa mới đây, cô nhìn thấy hắn nghiêm túc tỉ mỉ chiếu cố hai đứa bé nằm ngủ, hắn là một người đàn ông, còn là một người đàn ông thành công, đôi tay kia vốn là để giành chính quyền nhưng giờ phút này lại dùng để làm những việc vặt này, những công việc này hẳn là cô phải làm, hắn lại vì cô làm giúp, mà cô thì sao, chỉ có thể bất động ở một bên nhìn , cái gì đều không làm được.
Cô chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm khó chịu, chỉ cảm thấy thật giống như thiếu hắn rất nhiều.
Hai đứa bé, cộng thêm một người vợ bệnh tinh thần, mà hắn còn là người người tôn kính Bạch tiên sinh, hắn đến tột cùng là như thế nào đem những ngày này trôi qua tốt như thế, lại như thế nào giáo dục ra hai đứa bé hiểu chuyện như vậy?
Cô không có cách nào nhận loại dày vò như thế, nhưng cô biết rõ nếu chuyện này đổi lại là cô, cô nhất định sẽ sụp đổ.
Mà hắn lại ngày qua ngày năm qua năm...
Nếu như đây mới thật là kiếp trước của cô, ông trời làm cho cô trở lại có phải hay không chính là muốn làm cô đền bù thiệt thòi mà cô đã thiếu hắn? Sau khi trải qua một đời khác phải sống cẩn thận, lo lắng cô mới lại có thể nhận thức loại ấm áp như này, mới có thể quý trọng những cái cô đang có.
Tại thời khắc này, cô thực vô cùng vô cùng muốn ôm hắn, muốn thay Trình Khanh Khanh bù lại bản thân áy náy, muốn hỏi hắn một chút những năm này có vất vả hay không.
Có lẽ chỉ là ôm hắn cái gì cũng không nói, chỉ là cho hắn một cái ôm, một cái ôm mà hắn chờ đợi đã lâu, một cái ôm có thể làm cho hắn cảm thấy tất cả mọi thứ hắn làm đều là đáng giá.
___________________
Editor: Lạc Ninh Ninh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top