Chương 28.2
Lương San cũng không đoán được Bạch đại thiếu này lại đột nhiên xuất hiện giải vây giúp Trình Khanh Khanh, thấy ánh mắt mọi người nhìn cô ta đều mang theo vẻ khinh thường, hiển nhiên đã xem cô ta như ăn trộm, trong lúc nhất thời Lương San cũng không biết nên làm sao bây giờ, dứt khoát nặn ra hai giọt lệ đáng thương nhìn mọi người nói: "Tôi... Không phải như thế, tôi không có trộm chiếc nhẫn, thật không phải là tôi... Tôi cũng không biết chiếc nhẫn vì sao sẽ ở trên tay Khanh Khanh... Tôi..."
"Thời gian không còn sớm, mau đem chiếc nhẫn đưa qua đi, chú rể và cô dâu đều đang chờ." Bạch Duyên Đình mở miệng cắt đứt lời biện minh của Lương San.
Chủ nhà không muốn người khác chứng kiến loại chuyện như vậy, mọi người đều vô cùng biết điều, liền ngoan ngoãn ra cửa, bất quá trước khi ra cửa vẫn không quên quăng cho bạn Lương San một ánh mắt khinh bỉ, và không nhịn được nghị luận một câu: "Trộm chiếc nhẫn còn giá họa cho người khác, thật sự là không biết xấu hổ!"
Bạch Tuệ Nhiễm còn muốn đi qua hỗ trợ, an ủi cô hai câu liền theo mọi người rời đi.
Bạch Duyên Đình đột nhiên xuất hiện tại nơi này giải vây cho cô, Trình Khanh Khanh ngược lại rất ngoài ý muốn, vốn định nói với hắn câu cám ơn, lại không nghĩ chỉ chớp mắt hắn đã rời đi theo mọi người.
Trong phòng rất nhanh cũng chỉ còn lại có Trình Khanh Khanh và Lương San hai người.
Lương San giờ phút này đang ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt lấy chính mình, khóc đến tê tâm liệt phế, giống như là chịu rất nhiều ủy khuất, oan uổng vậy.
Trình Khanh Khanh thật sự không nghĩ tới cô ta lại là loại người này, lúc này lạnh lùng nhìn cô ta nói: "Tại sao phải hãm hại tôi?"
Lương San từ trong cánh tay ngẩng đầu lên, nước mắt nhem nhuốc trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, đỏ vành mắt, tầng tầng nức nở, bộ dáng đáng thương đó tựa như là đóa hoa xinh đẹp bị mưa gió tàn phá.
"Không phải như thế Khanh Khanh, vốn là tớ thấy chiếc nhẫn này đẹp mắt, cho nên liền vụng trộm cầm sang xem vài lần, lại không nghĩ người của Bạch gia lại nói là có ăn trộm trộm đi chiếc nhẫn, hôm nay tới nhiều người như vậy, nếu để cho mọi người hiểu lầm tớ tớ làm sao gặp người? Làm sao tớ có thể đối mặt Tuệ Nhiễm đây?"
Trình Khanh Khanh nghe cô ta nói như vậy, quả thực tức đến muốn nổ phổi: "Cho nên, cô liền đem chiếc nhẫn nhét vào túi sách tôi hãm hại tôi sao?"
"Không có! Tớ chỉ là... Chẳng qua là cảm thấy mọi người không thể nào hoài nghi cậu, cho nên sẽ không xét túi của cậu..." Nói thì nói như thế, nhưng lại càng ngày càng không có sức lực.
Nghĩ đến cảnh tượng cô ta vừa mới cắn ngược lại cô một cái Trình Khanh Khanh thật sự là vừa tức vừa giận, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới có thể khống chế chính mình không xông lên đánh cô ta một trận: "Lương San, cô hãy đặt tay lên ngực hỏi lại, tôi đối với cô đến tột cùng có tốt hay không?! Tôi xem cô là bạn bè, nhưng cô xem tôi là cái gì? Chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, tôi chưa từng có lỗi với cô?! Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy chứ?! Tại sao hả?"
Dưới từng tiếng ép hỏi của Trình Khanh Khanh, nước mắt Lương San cuối cùng cũng thu lại, cô ta sợ hãi rụt rụt con mắt, tầng tầng nức nở hai tiếng mới nói: "Quan hệ của cậu với Tuệ Nhiễm so với tớ tốt hơn, cho dù để người ta phát hiện chiếc nhẫn ở trong tay cậu người khác cũng không hiểu lầm, nhưng là nếu như trong tay tớ... Gia cảnh cảu tớ không có tốt như cậu, người khác càng sẽ cảm thấy tớ là ăn trộm."
Trình Khanh Khanh thực thất vọng đối với cô ta, cho tới bây giờ một câu nói xin lỗi cũng không có, thế nhưng còn biện giải cho mình, còn thanh minh đến mức đương nhiên như vậy...
Trình Khanh Khanh thật sự không còn lời nào có thể nói, cô khoát khoát tay, từng bước một lui về phía sa: "Được rồi, được rồi, coi như tôi chưa từng có người bạn là cô đi."
Cũng không đợi cô ta trả lời cô liền xoay người rời đi, Lương San cũng không gọi cô lại, chỉ là khóc càng thêm đáng thương.
Trình Khanh Khanh mới vừa xuống lầu liền thấy có người đi đến, hắn một thân màu đen chính trang, vốn khuôn mặt trang nghiêm, lại thêm bộ quần áo này càng thêm trở nên bén nhọn, bước chân hắn gấp gáp, đột nhiên thấy cô, bước chân hắn dừng lại, thần sắc ngưng trọng trên mặt lập tức giản ra một chút, hiển nhiên là bộ dáng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nhìn thấy hắn, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ không tốt đều tan thành mây khói, cô vội vàng đi tới, trên mặt thoáng chốc ngượng ngùng đỏ ửng: "Anh hôm nay chắc chắn rất bận, có mệt hay không a?"
Bạch Hạo Hiên nhìn cô lắc lắc đầu: "Không mệt." Hắn tự tay cạo cạo chóp mũi cô, ôn nhu nói: "Chuyện mới vừa rồi tôi cũng nghe nói, em chịu ủy khuất rồi vật nhỏ."
Trình Khanh Khanh hất hất cái cằm: "Em chịu ủy khuất có phải anh nên an ủi em một chút hay không?"
Bạch Hạo Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe miệng treo một nụ cười sủng ái vui vẻ lôi cô đến trong ngực ôm thật chặt: "Như vậy có đủ hay không?"
Trình Khanh Khanh vùi mặt ở trước ngực hắn, thích ý nhắm mắt lại: "Ôm một chút thì đủ rồi."
Bạch Hạo Hiên bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, hắn kéo ra một lọn tóc của cô rồi vân vê trên đầu ngón tay, trong giọng nói lộ ra chút ít bất đắc dĩ: "Thực xin lỗi, mấy hôm nay quá bận rộn, chờ mấy ngày nữa tôi dẫn em đi chèo thuyền."
Trình Khanh Khanh lập tức liền phấn khởi, từ trong lòng hắn nhô đầu ra: "Thật sao?"
Ngón trỏ của hắn điểm điểm vào trên trán của cô: "Anh Hạo Hiên của em có khi nào đã lừa gạt em chưa?"
Trình Khanh Khanh liền lại bổ nhào vào trong lòng hắn, đem hắn ôm thật chặt: "Dù sao đến lúc nếu như anh gạt em em sẽ thu thập anh!"
Bạch Hạo Hiên bất đắc dĩ cười cười, ở trên sườn mặt cô hôn một cái: "Bé ngốc."
Người đàn ông này trong ngày thường nhìn qua lúc nào cũng nghiêm túc thận trọng, làm cho người ta có một loại cảm giác lãnh khốc vô tình, nhưng là chỉ có cô biết rõ, ở dưới khuôn mặt lãnh khốc đó giấu một trái tim ôn nhu nhẵn nhụi như thế nào, lúc hắn ôn nhu quả thực muốn mạng người. Trình Khanh Khanh chịu không nổi nhất là hắn mang theo giọng nói sủng ái gọi cô là "bé ngốc", bị hắn kêu một tiếng như vậy, cô chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm mại .
Sau khi hôm lễ của dì Văn và Bạch lão tiên sinh chấm dứt, Bạch Hạo Hiên liền hẹn hai tuần sau mang cô đi chèo thuyền ở hồ Lan Tâm, đến ngày này Trình Khanh Khanh phá lệ hưng phấn, còn sớm đã đứng lên ăn mặc đẹp đẽ rồi đến hồ Lan Tâm, cứ như vậy ngồi ở bên hồ không nhúc nhích chờ, nhưng là chẳng được bao lâu liền tiếp đến điện thoại của Bạch Hạo Hiên.
Hiện tại hắn đang bị Bạch lão tiên sinh an bài mọi chuyện của công ty, hắn gọi điện thoại nói cho cô biết, chi nhánh nước ngoài xảy ra chút tình huống, hắn phải tự mình đến xem một cái.
"Thật xin lỗi Khanh Khanh, lần sau tôi trở lại nhất định đi cùng em."
Trình Khanh Khanh mất mát là điều đương nhiên, nhưng là nghĩ đến tình cảnh hắn ở Bạch gia bây giờ, cô cũng không nên quá làm khó hắn, nhân tiện nói: "Được rồi, lần sau không được cho em leo cây đâu đấy."
Cúp điện thoại, Trình Khanh Khanh sa sút tinh thần ngồi ở bên hồ, trong lúc nhất thời không biết muốn đi đâu.
"Khanh Khanh." Sau lưng đột nhiên có người gọi cô, cắt đứt cô nghĩ ngợi lung tung.
Trình Khanh Khanh quay đầu xem, lập tức có chút ít kinh ngạc: "Anh... Tại sao lại ở chỗ này?"
Bạch Duyên Đình chỉ cho cô nhà ăn bên cạnh hồ Lan Tâm: "Vốn là hẹn người ở chỗ này bàn chuyện, nhưng là bị lỡ hẹn, còn em thì sao?"
Trình Khanh Khanh lúng túng nắm tóc: "Tôi hẹn người đến đây chèo thuyền, lại bị cho leo cây."
Hắn cười cười: "Vậy chúng ta cũng là đồng bệnh tương liên."
Cô cũng cười cười với hắn: "Đúng a."
Hắn nhìn nhìn thuyền đang ngừng trên bờ, đi đến người cho thuê thuyền bên kia nói cái gì đó, lại móc chút ít tiền cho người đó, người đó đem thuyền kéo qua, hắn liền nhảy lên, lại vươn tay với cô: "Nếu đã đến , vậy thì ngồi thuyền một chút rồi đi!"
Nhìn đến bàn tay hắn duỗi ra Trình Khanh Khanh lại kinh ngạc, hắn đây là muốn hẹn cô cùng nhau chèo thuyền sao? Kỳ thật giữa bọn họ cũng cũng không quen thuộc nhiều lắm, hành động này của hắn cũng làm cho cô cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Hắn cười đến vẻ mặt thản nhiên, thấy cô do dự, hắn nhíu mày: "Như thế nào? Sợ kỹ thuật chèo thuyền của tôi không tốt hay sao?"
Trình Khanh Khanh phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: "Không có, không có."
"Vậy thì lên đây đi."
Trình Khanh Khanh nghĩ tới chuyện lần trước hắn giúp cô giải vây, cô còn chưa cảm ơn hắn thật tốt đây, giờ phút này cự tuyệt hắn giống như quá không nể mặt hắn, lại nói người ta chỉ sợ là chứng kiến bên này phong cảnh đẹp cũng muốn chèo thuyền một chút, vừa vặn cô cũng ở chỗ này, liền thuận thế mời mọc, này có lẽ chỉ là biểu hiện phong độ của người ta thôi, cô cần gì suy nghĩ nhiều như vậy, cho nên đơn giản suy tư trong chốc lát cô liền gật gật đầu, chỉ là lúc lên thuyền không có kéo tay hắn, chỉ nắm cổ tay hắn thôi.
Đợi đến khi cô ở trên thuyền ngồi xong xuôi, hắn liền chèo thuyền về giữa hồ, thuyền này không lớn, chính là cung cấp chiếc thuyền gỗ cho du khách chơi đùa mà thôi, chân hắn rất dài, ngồi trên thuyền cơ hồ đem thuyền chiếm hơn phân nửa, Trình Khanh Khanh chỉ có thể đem hai chân co lại mới không chen lấn hắn.
Thuyền này vừa nhỏ, hắn khí tràng lại mạnh mẽ, hai người ngồi đối mặt nhau, trong không khí yên tĩnh như vậy đương nhiên lúng túng muốn chết, Trình Khanh Khanh có chút hối hận khi cùng hắn chèo thuyền .
"Cái kia... Lần trước ở nhà anh, cám ơn anh giải vây cho tôi." Cô mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Không có gì, tiện tay mà thôi mà thôi."
"Bất kể nói thế nào, vẫn nên cám ơn anh."
Hắn chỉ là cười cười không có trả lời, giữa hai người lại lâm vào trầm mặc.
Trình Khanh Khanh cũng không dám nhìn mặt hắn, chỉ là cô luôn có cảm giác kể từ lên thuyền ánh mắt hắn lúc nào cũng đặt trên người cô, mỗi lần trong lúc vô tình cô nghiêng mắt nhìn mặt hắn luôn có thể đối diện với ánh mắt hắn, bất quá mỗi lần đối mặt hắn ngược lại đều cười thản nhiên với cô một tiếng, thật giống như nhìn cô như vậy cũng không có cái gì to tát, Trình Khanh Khanh cũng cảm giác mình quá để ý ánh mắt của người ta như vậy rất tự mình đa tình, dứt khoát nằm sấp trên mép thuyền dùng tay khua nước.
Nhưng là khoát khoát tay, cô lại đột nhiên cảm giác trên người có đồ vật gì đó đánh rơi trong hồ, đợi cô kịp phản ứng thì lập tức sợ hãi.
Bạch Duyên Đình thấy cô ngồi dậy, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Trình Khanh Khanh cũng bất chấp mọi thứ, lúc này vội đến mức hai mắt đều đỏ lên nhìn hắn nói: "Làm sao bây giờ? Dây chuyền của tôi rơi vào trong hồ rồi."
Đó là sinh nhật mười tám tuổi của cô Bạch Hạo Hiên đưa cho cô sợi dây chuyền này, coi như là tín vật đính ước giữa cô và hắn, đối với cô ý nghĩa rất trọng đại.
Bạch Duyên Đình cũng nhíu nhíu mày, hắn cho ngưng thuyền, thấy cô gấp đến độ sắp khóc liền an ủi: "Trước mắt em đừng có gấp."
"Tôi như thế nào có thể không vội đây, vật kia đối rất quan trọng đối với tôi!" Vừa ra khỏi miệng mới phát hiện giọng nói của mình hơi nặng một chút, cô liền vội vàng nhìn hắn đầy xin lỗi, vừa lo lắng nằm sấp ở trên mép thuyền, cố gắng tìm kiếm bóng dáng sợi dây chuyền.
Nước hồ rất xanh, mặt trời sáng ngời chiếu xuống nên cô chỉ nhìn cái bóng của mình trong hồ, Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy chính mình quả thực rất ngu xuẩn, thậm chí ngay cả một sợi dây chuyền đều giữ không được.
"Em ngồi cho vững , tôi xuống đó tìm giúp em."
Trình Khanh Khanh nghi hoặc nhìn hắn, thì thấy hắn nói xong lời này liền đem áo khoác cởi ra, cô còn chưa kịp nói chuyện hắn liền nhảy xuống hồ, lúc cô nhìn xuống mặt hồ đã không thấy hắn đâu.
Trình Khanh Khanh sợ ngây người, đợi qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại: "Bạch đại ca... Bạch đại ca..." Trình Khanh Khanh kêu vài tiếng không có người đáp lại. Cô cũng gấp, sợ Bạch Duyên Đình có chuyện gì không hay xảy ra, vội vàng kêu người trên bờ: "Có ai không? Mau tới cứu người a!"
Thanh âm vừa mới vang ra liền cảm giác trong hồ một trận bọt nước, cô quay đầu đi xem, vừa hay nhìn thấy Bạch Duyên Đình từ trong hồ nước toát ra cái đầu, bàn tay hắn khoát trên mặt nước một cái, đưa ra một cái tay đến trước mặt cô: "Em nói thứ em làm rơi có phải cái này hay không?"
Trên ngón tay của hắn treo sợi dây chuyền cô làm rớt, Trình Khanh Khanh vội vàng tiếp nhận, "Chính là cái này!" Cô mang vẻ mặt cảm kích nhìn hắn: "Cám ơn anh, thật cám ơn anh."
Bạch Duyên Đình lội tới nằm sấp ở mép thuyền, Trình Khanh Khanh thấy hắn muốn trèo lên, liền vội vàng đi qua kéo hắn một phen, Bạch Duyên Đình sau khi bò lên thuyền liền cầm lấy quần áo để một bên lau lau người, mệt mỏi co quắp ở trên thuyền thở nặng một hơi.
Sau cơn hưng phấn mất mà lại được, Trình Khanh Khanh mới mang vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, "Anh không có sao chứ?"
Hắn lắc lắc đầu với cô: "Không có việc gì, chính là rất lâu không có lặn xuống nước, cảm giác hơi mệt."
Trình Khanh Khanh thật không nghĩ tới hắn sẽ nhảy xuống nước giúp cô tìm dây chuyền, hắn dầu gì cũng là Bạch đại thiếu giá trị con người hơn trăm triệu, như vậy tùy tiện xuống nước, đúng là quá mạo hiểm , nghĩ tới hắn vừa mới ở dưới nước giúp cô như vậy, đối với hắn lại càng cảm kích: "Thực vô cùng cám ơn anh."
Trên bờ nhân viên cứu hộ vừa rồi cũng nghe được tiếng kêu cứu của cô, lúc này thuyền nhỏ chạy tới, Trình Khanh Khanh nghĩ tới Bạch Duyên Đình trên người cũng ướt đẫm, liền để nhân viên cứu hộ đưa thuyền của bọn họ kéo qua.
"Anh mau trở về thay quần áo, nấu chút canh gừng uống, canh gừng có thể xua lạnh a."
Bạch Duyên Đình cầm quần áo mặc lên, nghe vậy ngẩn người: "Tôi không biết nấu ăn."
"Người giúp việc nhà anh biết nấu, anh để họ giúp ngươi nấu là được."
Bạch Duyên Đình cười dịu dàng nhìn cô: "Người giúp việc nhà tôi vừa rồi không thiếu nợ ân tình của tôi."
"..."
Trình Khanh Khanh nghĩ tới hắn giúp cho cô hai lần, hiện tại bởi vì giúp cô nhặt dây chuyền mà ngâm trong nước như vậy, cô tự nấu cho hắn chén canh gừng cảm ơn cũng không có gì, nhân tiện nói: "Được rồi, tôi nấu giúp anh."
______________________________________
Editor: Lạc Ninh Ninh [Có một sự lười không hề nhẹ ở đây >_<]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top