Chương 23: Thật nhớ
Ăn xong nồi lẩu đem đồ dọn dẹp sạch sẽ thì đã rất trễ, Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nhã hôm nay ăn chút đồ cay, Trình Khanh Khanh lo lắng bọn nhóc sẽ bị tiêu chảy, lại không nghĩ rằng hai đứa bé đều khiến người khác rất bớt lo, tự mình dọn dẹp tốt liền trực tiếp bò lên giường ngủ.
Trình Khanh Khanh ngồi ở giường nhỏ bên cạnh chúng lẳng lặng nhìn mấy đứa nhóc ngủ, nghe được có người đẩy cửa vào, cô không nghĩ cũng biết là Bạch Duyên Đình.
Bạch Duyên Đình rón rén đi qua, một câu nói đều không nói liền trực tiếp bồng cô lên, Trình Khanh Khanh sợ hết hồn, lập tức trừng mắt hắn, Bạch Duyên Đình "Xuỵt" một tiếng nói: "Không nên ầm ĩ đến con."
Trình Khanh Khanh liền cũng không dám nói lời nào, tùy hắn ôm cô đến gian phòng đặt ở trên giường, từ gian phòng bọn nhỏ đến phòng cô khoảng cách ngắn Trình Khanh Khanh lại suy nghĩ rất nhiều, hôm nay cô cùng Bạch Duyên Đình đều uống một chút rượu, hiện tại đầu cô có chút chóng mặt, cũng không biết đợi rượu cồn phát huy tác dụng của nó hai người sẽ phát sinh cái gì.
Mà trong lòng cô tự hỏi mình, cô thực đã làm tốt chuẩn bị muốn cùng Bạch Duyên Đình phát sinh gì gì đó sao?
Bạch Duyên Đình ôm cô vào phòng, đặt cô ở trên giường, cũng không nói một câu, cứ như vậy hai tay chống ở hai bên thân thể cô, cúi người nhìn cô.
Trong phòng ánh sáng quá ấm áp, chiếu vào trong ánh mắt của hắn, khiến cho ánh mắt hắn vốn nóng rực lại nóng thêm vài phần, Trình Khanh Khanh tựa như dự liệu được sẽ phát sinh chuyện gì, đó là chuyện thân mật nhất giữa nam nữ, như keo như sơn, khó mà chia tách.
Trong lòng cô lập tức liền nhiều hơn vài phần sợ hãi.
Cô thừa nhận là cô đã động tâm đối với người đàn ông này, luân hãm, hắn đối với cô tốt như vậy, ôn nhu như vậy, thương yêu như vậy, coi cô như là bảo bối, nhưng tất cả những thứ đó hoàn toàn căn cứ vào việc cô là Trình Khanh Khanh, nếu như hắn biết rõ cô cũng không phải là Trình Khanh Khanh chân chính, hắn sẽ đối với cô như thế nào?
Cô lần đầu đến nơi đây, cảm nhận được nơi này ấm áp liền trong lúc nhất thời tâm thần rối loạn, chỉ muốn liều lĩnh bắt lấy, nhưng là lúc cô liều mạng nghĩ rằng phải lấy được tất cả, lý trí trong đầu kia thỉnh thoảng sẽ phải nhảy ra nhắc nhở cô, đây hết thảy đều không phải chân chính thuộc về cô, cho dù cô sung sướng, nhưng về phương diện khác cô lại có cảm giác tội ác thật sâu, cảm giác mình giống như tên ăn trộm đánh cắp hạnh phúc của người khác.
Cô nhẹ khẽ vuốt lên mặt hắn, hắn khẽ ngẩn người, nhưng lập tức liền đem mặt cọ xát ở trên lòng bàn tay cô, nhìn a, hắn ở trước mặt cô quả thực ôn thuận như một con chó lớn, hắn vui vì cô vui, hắn buồn vì cô buồn, cô nói cái gì, hắn cho tới bây giờ đều là làm theo không cãi.
Không biết có phải hay không là do uống rượu, cảm giác tội ác trong lòng cô đột nhiên rõ ràng đến đáng sợ, mà cô cuối cùng cũng có can đảm nói ra lời nói kia liên tục quanh quẩn ở trong lòng nhưng vẫn đều không dám nói ra.
"Duyên Đình, nếu như em nói cho anh biết em không phải là Trình Khanh Khanh, anh còn có thể đối với em như vậy được chứ?" Vừa nói ra khỏi miệng cô liền sợ hết hồn, cô vậy mà đem những lời này nói ra, cô rõ ràng là, sau khi hắn biết rõ chân tướng có lẽ hắn cũng sẽ không đối với cô như vậy nữa, có lẽ hiện thời cô vốn có tất cả cũng sẽ tan thành mây khói. Nhưng là sợ vẫn sợ, cô cũng không có hối hận, thậm chí còn mang theo chờ đợi, chờ đợi đáp án của hắn, bất kể như thế nào, vốn cùng hắn phát sinh loại chuyện như vậy trước, cô nhất định phải cho hắn biết chân tướng, cô không nên gạt hắn loại chuyện như vậy.
Bạch Duyên Đình nhìn chăm chú vào cô, hồi lâu sau hắn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Nói gì vậy? Tôi không phải đã nói không cần lại nghĩ đến chuyện mất trí nhớ sao?"
"Em nói không phải là cái này, em nói kỳ thật em cũng không phải là Trình Khanh Khanh, phải nói thân thể là Trình Khanh Khanh, nhưng là linh hồn em lại là một người khác, Trình Khanh Khanh chân chính đã chết rồi."
Bạch Duyên Đình ánh mắt híp lại, mang theo vài phần sắc bén rơi vào trên mặt cô, đối mặt ánh mắt hắn như thế, Trình Khanh Khanh không phải là không lo lắng, hai tay cô nắm chặt thành quyền, căng thẳng cắn môi dưới, không ngừng suy tư có nên nói cho hắn biết chuyện chuyển thế trùng sinh không thể tin được này hay không, nhưng là còn chưa kịp mở miệng liền nghe được hắn ôn nhu nói: "Em thật đúng là sẽ hồ ngôn loạn ngữ."
"..."
Giờ phút này ánh mắt hắn đã khôi phục nhu tình dĩ vãng, bàn tay hắn nhẹ khẽ vuốt lên hai gò má cô, giọng nói mang theo nồng đậm sủng ái: "Chúng ta đã biết nhau mười năm rồi Khanh Khanh, em là hạng người gì, tính cách là dạng gì tôi đều rõ như lòng bàn tay, lúc em xấu hổ là vẻ mặt gì, lúc em tức giận là vẻ mặt gì, lúc em cười lên là vẻ mặt gì, cho dù một cái ngoái đầu nhìn lại của em tôi cũng biết rõ hơn tất cả, tất cả của em tôi đều biết, nếu như em là người khác, lần đầu tiên tôi nhìn thì có thể phân biệt ra được, em không phải là những người khác, em rõ ràng chính là Khanh Khanh của tôi."
"..."
Trình Khanh Khanh không biết rõ nên nói cái gì, kỳ thật cô cũng kỳ quái, vì cái gì cô không chỉ cùng Trình Khanh Khanh lớn lên giống nhau, liền ngay cả tính cách cũng có thật nhiều chỗ tương tự.
Hắn nâng mặt cô nhẹ nhàng mổ ở trên khóe miệng cô, giọng nhỏ nhẹ an ủi: "Không cần lại suy nghĩ lung tung, đã rõ chưa?"
Trình Khanh Khanh bất đắc dĩ thở dài, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Bạch Duyên Đình liền xoay người nằm xuống ở bên người cô, ôn nhu nói: "Được rồi, thời gian cũng không sớm, ngủ đi."
Trình Khanh Khanh tựa ở ngực hắn, nhẹ nhàng đáp một tiếng, cô không biết là nên may mắn hay là nên tiếc nuối, cô đúng là vẫn còn không thể cùng hắn giải thích chuyện linh hồn chuyển đổi, mà hắn lại thật giống như đã nhận định cô chính là Trình Khanh Khanh, là vợ của hắn.
Trước khi Trình Khanh Khanh mơ mơ màng màng ngủ mất thật giống như nghe được hắn thở dài một tiếng, nói một câu: "Là tôi quá nóng lòng."
Trong lúc nhất thời bối rối ập tới, Trình Khanh Khanh rất nhanh đã ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại đã không nhớ rõ những lời này .
"Khanh Khanh, hôm nay tôi muốn xuất ngoại một chuyến." Buổi sáng lúc ăn cơm Bạch Duyên Đình đột nhiên nói một câu như vậy.
Trình Khanh Khanh ngẩn ngơ: "Xuất ngoại? Làm cái gì?"
"Gần nhất công ty cùng nước ngoài có hợp tác, tôi phải đi một chuyến, ân... Tiểu Cảnh cũng sẽ đi cùng tôi, tôi muốn để hắn từ từ học quản lý chuyện của công ty. Vốn là ngày hôm qua liền nghĩ nói cho em biết, bất quá ngày hôm phát sinh quá nhiều chuyện, tôi không muốn nói khiến em lại phiền lòng."
Trình Khanh Khanh một lòng trầm trầm xuống: "Vậy các anh muốn đi bao lâu?"
"Khả năng vài ngày đi, lúc tôi cùng Tiểu Cảnh không có ở đây, về sau chỉ có Tiểu Nhã một người cùng em tập chụp hình, đến lúc đó em có vất vả chút, bất quá em không cần lo lắng, chúng ta sẽ trở lại thật nhanh."
Ở một bên ăn bánh mì nướng Tiểu Cảnh cũng nói: "Mẹ không cần lo lắng, con sẽ nhớ đến mẹ."
Trình Khanh Khanh nói không rõ trong lòng là tư vị gì, vừa nghĩ tới bọn họ liền phải rời khỏi cô vài ngày, cô cũng đã bắt đầu nhớ bọn họ, bất quá cô không muốn làm cho Tiểu Cảnh lo lắng, liền sờ sờ đầu hắn nói: "Mẹ cũng sẽ nhớ tới con."
Mặc dù Bạch Duyên Đình muốn xuất ngoại, nhưng hắn vẫn kiên trì đưa cô đến phòng chụp ảnh, dọc theo con đường này tất cả mọi người không nói gì, Trình Khanh Khanh cảm giác, cảm thấy trong xe thật giống như tràn ngập một loại không khí bi thương.
Có lẽ chỉ có vài ngày, nhưng là vài ngày này hắn đều sẽ biến mất ở bên người cô, không có người mang lớn mang nhỏ vì cô phối cảnh vì cô chỉnh ánh sáng, cũng sẽ không có người mỗi ngày đi làm tan tầm đúng giờ đưa đón, lại càng không có người mỗi ngày ban đêm đem cô cẩn thận ôm vào trong ngực sợ cô ngã vỡ.
Nguyên lai trong lúc vô tình hắn sớm đã dung nhập vào trong cuộc sống của cô, cho dù chỉ là rời đi vài ngày cô cũng sẽ nhớ, rất nhớ.
Bạch Duyên Đình đem xe dừng lại ở cửa phòng chụp ảnh: "Đến rồi Khanh Khanh."
Trình Khanh Khanh phục hồi tinh thần lại, trong lúc nhất thời lại không vội vã xuống xe: "Singapore gần nhất cũng rất lạnh. Mang nhiều một chút quần áo đi, còn có... Thức ăn bên ngoài cùng trong nước khẳng định không giống nhau, mang một chút gì đó ngon ngon, đúng rồi, lại mang một chút thuốc dự phòng đi, ngày hôm qua anh cũng không có nói cho em biết, nếu không em sẽ giúp cha con hai người thu thập hành lý thật chỉnh tề."
Cô thật đúng là dong dài a, nhưng là dong dài của cô lại làm cho hắn trong lòng tràn đầy ngọt ngào tốt đẹp, cô đã bắt đầu quan tâm hắn, cô đã thật sự xem mình như lão bà của hắn, cái ý nghĩ này khiến Bạch Duyên Đình cảm thấy một loại vui sướng khó tả.
"Còn có... Tiểu Cảnh còn nhỏ, không cần quá nghiêm khắc với hắn, ở bên ngoài phải chăm sóc thằng bé kỹ lưỡng."
Miệng nhỏ đáng yêu kia của cô nói ra những lời nói quan tâm hai cha con bọn họ, hắn chỉ cảm thấy miệng cô giống như bôi kẹo, cô còn muốn lải nhải, nhưng là hắn lại khắc chế không nổi liền kéo đầu cô qua rồi hôn lên, kiên nhẫn tỉ mỉ hôn cô, có mấy ngày sẽ không thấy được cô, muốn đem mấy ngày nhớ thương này đều bù lại hết.
Trình Khanh Khanh từ ban đầu kinh ngạc vì bị hắn hôn đến mức váng đầu đến từ từ cảm nhận được tốt đẹp trong đó, nghĩ tới hắn liền muốn rời đi, tâm trong không thôi làm cho nàng cũng kích động, dần dần đáp lại hắn.
Hai người liền hôn như vậy ở bên trong buồng xe nhỏ hẹp không biết bao lâu, khi buông ra thì Trình Khanh Khanh phát hiện cô đã qua giờ làm việc.
Cô vừa thẹn lại quẫn, sửa sang lại đầu tóc bỗng chốc bị hắn vò rối, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái: "Em mới vào làm không lâu, nếu đến muộn thì không tốt, em đi vào trước, lúc rời đi anh hãy cẩn thận một chút."
Bạch Duyên Đình cười gật gật đầu, cô liền đẩy cửa xe ra rồi đi như trốn.
Hình dáng cô biến mất đã lâu, Bạch Duyên Đình vẫn như cũ sững sờ nhìn qua phương hướng cô rời đi, hắn vẫn chưa thỏa mãn sờ sờ môi, trên mặt còn lưu lại hương vị của cô, trong ánh mắt hắn từ từ ngưng tụ một loại nhu hòa đậm tới mức tan không được, khóe miệng cũng kéo ra một đường cong cực kỳ hưởng thụ, giọng nói thuần hậu lẩm bẩm một câu: "Thật sự là bảo bối của anh." Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới lái xe rời đi.
Đại khái cách mấy giờ sau Trình Khanh Khanh liền tiếp điện thoại của Bạch Duyên Đình, hắn cùng Tiểu Cảnh đã xuất ngoại.
Trình Khanh Khanh trong lòng có chút ít mất mát, nhưng rất nhanh lại cảm thấy an ủi, bọn họ cũng chỉ rời đi vài ngày, vài ngày họ có thể trở lại bên người cô, vừa nghĩ như thế, tâm tình mất mát mới tốt chút ít.
Trình Khanh Khanh tan việc đi ra phòng làm việc, đã thấy bên ngoài ngừng một chiếc xe con, người trên xe nhìn đến hắn liền vội vàng đi ra cung kính khom người chào, nói: "Bạch phu nhân, tôi là trợ lý của Bạch tổng, tôi tên là Vân Lỗi, đây là chứng minh công tác của tôi."
Hai tay hắn nâng chứng minh công tác lên đưa cho cô xem, vừa rồi Bạch Duyên Đình cũng đề cập trong điện thoại với cô, lúc hắn không ở đây sẽ phái một người đến thay hắn, cũng đem ảnh chụp của đối phương cho cô xem qua, chính là ảnh chụp trên tấm chứng minh này.
Trình Khanh Khanh xác định không lầm người rồi mới lên xe.
"Anh đưa tôi đến trường học của Tiểu Nhã đi, chúng ta đi đón Tiểu Nhã."
Mỗi lần đều là Bạch Duyên Đình hoặc trợ lý đi đón, cô còn chưa từng tự mình đi đón Tiểu Nhã đâu, cũng không biết tiểu áo bông của cô nhìn thấy cô có vui mừng hay không.
Giờ phút này, bạn nhỏ Bạch Tiểu Nhã đang ngồi trong phòng học vẽ tranh ở nhà trẻ, hiện giờ đã tan học, mọi người tốp năm tốp ba được người lớn đón đi, còn dư lại vài bạn nhỏ hoặc chạy tới chạy lui đùa giỡn, hoặc ngồi cùng một chỗ nói chuyện, mà chỉ có bạn nhỏ Tiểu Nhã một mình yên lặng ngồi đó làm chuyện của mình.
Một cô gái nhỏ chạy qua, nằm trên mặt bàn, xem mặt con bé lại xem bức tranh, Bạch Tiểu Nhã vội vàng dùng hai tay đem bức tranh giật lại, vẻ mặt đề phòng nhìn qua đứa bé ấy, cô gái nhỏ "Cắt" một tiếng nói: "Có gì đặc biệt hơn người!"
Tiểu Nhã như cũ dùng ánh mắt đề phòng ánh nhìn cô bé kia, còn cô bé kia lại chớp chớp cái cằm, vén tay áo lên lộ ra trong tay áo một cái vòng tay bằng bạc vẻ mặt đắc ý nói: "Bạch Tiểu Nhã, cậu xem chiếc vòng xinh này của mình có đẹp không? Cậu có hay không có a? ! Chắc là cậu không có đâu?!"
Bạch Tiểu Nhã chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua vòng tay đó, thấy con bé kia mãi không rời đi, Tiểu Nhã liền đem bức tranh cuốn lại đặt ở trong cặp chuẩn bị đi ra ngoài, con bé kia thấy Tiểu Nhã như vậy, trong lòng tức giận vô cùng, con bé đó chạy nhanh tới va chạm Tiểu Nhã, hung dữ nói: "Bạch Tiểu Nhã, cậu đi đường không có mắt sao? Đụng mình làm cái gì?"
Vừa nói vừa đẩy trên người Tiểu Nhã: "Ca ca cậu bây giờ không có ở đây, không có người bảo vệ cậu đâu! Cậu là người mù, người mù không có mắt!"
Đừng xem bạn nhỏ Tiểu Nhã bình thường không thích nói chuyện, nhưng là con bé cũng không phải là đứa trẻ tính cách mềm yếu, cho dù ca ca không ở đây, con bé cũng không phải là tùy ý người khác bắt nạt, lập tức liền đẩy lại con bé kia, con bé kia không nghĩ tới Tiểu Nhã cũng dám phản kháng, mắt thấy mấy bạn nhỏ xung quanh đều nhìn bên này, con bé đó chỉ cảm giác mình bị khi dễ thể diện mất sạch, nổi giận gầm lên một sắp đánh tới Tiểu Nhã.
Nhưng mà tay con bé đó còn không chạm đến Tiểu Nhã, liền bị một đứa bé trai không biết từ nơi nào chạy như bay ra đụng ngã trên mặt đất, bạn nam nổi giận đùng đùng trừng mắt con bé kia nói: "Hàn Tĩnh, có tôi ở đây, cậu đừng nghĩ bắt nạt Tiểu Nhã!"
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lời này nói ra vô cùng có khí thế, Hàn Tĩnh bị bộ dáng của hắn hù dọa, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao, nhưng là con bé đó lại không muốn bị người khác chế giễu, liền vội vàng đứng lên, như xem kịch vui vỗ tay nói: "Khang Tư Hãn, cậu bảo vệ Bạch Tiểu Nhã như vậy có phải là thích cậu ấy rồi không?! Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã, Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã, Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã!"
Hàn Tĩnh vỗ tay loạn lên một trận, bạn học chung quanh cũng bắt đầu ồn ào theo. Trong lúc nhất thời, trong phòng học không ngừng quanh quẩn âm thanh: "Khang Tư Hãn thích Bạch Tiểu Nhã".
Vốn là Khang Tư Hãn khí thế hung hăng, bị ồn ào như vậy liền đỏ mặt, bất quá hắn rất nhanh liền ưỡn ưỡn ngực, vẻ mặt không chịu thua nói: "Tôi chính là thích Tiểu Nhã thì như nào?!"
Mấy bạn nhỏ xung quanh lập tức hoan hô lên, tiếng ồn càng lớn, Bạch Tiểu Nhã đứng ở một bên tức giận trừng mắt liếc những bạn học ồn ào kia, lại trừng trừng trên người Khang Tư Hãn, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.
"Bạn nhỏ Bạch Tiểu Nhã, mẹ của em tới đón em này!"
Tiếng của giáo viên lập tức liền khiến học sinh trong phòng an tĩnh lại, mọi người vội vàng tản ra, ai làm chuyện nấy, bạn nhỏ Tiểu Nhã vừa nghe thấy là mẹ tới đón, lập tức hai mắt tỏa sáng, liền ngay cả không vui vừa rồi cũng tan thành mây khói, vội vàng chạy ra cửa.
Vừa ra cửa, quả nhiên thấy mẹ đứng ở bên cạnh cô giáo, Tiểu Nhã vội vàng chạy qua, Trình Khanh Khanh cũng ôm cô bé, bạn nhỏ Tiểu Nhã nâng mặt cô hôn một cái, trong thanh âm mang theo hưng phấn: "Mẹ, mẹ thực sự đến đón con a."
"Đúng vậy, Tiểu Nhã có vui không?"
Tiểu Nhã gật gật đầu.
Cô giáo đem nhiệm vụ hoàn thành liền cáo từ rời đi, Trình Khanh Khanh đang chuẩn bị ôm Tiểu Nhã rời khỏi, lại chú ý tới có đứa bé trai nhìn chằm chằm cô.
Trình Khanh Khanh cúi đầu nhìn lại, vừa nhìn đứa bé này cô liền lấy làm kinh hãi.
Hắn lớn lên rất đẹp, vô cùng xinh đẹp, con mắt lại lớn lại sáng, quả thực giống như hai viên thủy tinh cầu khảm trên gương mặt trắng nõn như tơ gấm, Trình Khanh Khanh vừa nhìn thấy hắn liền cảm giác hắn giống như là tiểu thiên sứ từ trên trời phái xuống, trên lưng lại mọc thêm đôi cánh.
Đứa bé đó thấy cô nhìn qua, vội vàng đi đến trước mặt cô đưa ra bàn tay nhỏ bé, lễ phép chào: "Con chào dì ạ, con là bạn trai tương lai của Tiểu Nhã."
Trình Khanh Khanh: "..."
Cô có chút quẫn, quay đầu nhìn lại Tiểu Nhã, đã thấy con bé vừa thẹn vừa tức vùi mặt ở trước ngực cô, thở phì phì nói: "Không phải!"
Trình Khanh Khanh không quá có thể hiểu được thế giới của các bạn nhỏ, bất quá cô cảm thấy bộ dạng tiểu đại nhân của đứa bé trai này có chút buồn cười, cô cùng hắn bắt tay: "Chào con, con là bạn trai tương lai của Tiểu Nhã sao? Bất quá bạn trai tương lai của Tiểu Nhã phải được con bé công nhận mới tính a!"
Bé trai gật gật đầu, vẻ mặt kiên định: "Một ngày nào đó Tiểu Nhã sẽ công nhận con!"
"Khang Tư Hãn!" Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam hùng hậu, cắt đứt hai người nói chuyện với nhau.
Khang Tư Hãn nhìn thấy người đến liền không thể chờ đợi được chạy tới, hưng phấn kêu lên: "Ba ba!"
Người đàn ông ôm hắn lên, ngón trỏ cạo cạo ở chóp mũi hắn, giọng nói mang theo sủng ái: "Có nghe lời không?"
Khang Tư Hãn gật gật đầu, lại hưng phấn giới thiệu với ba hắn: "Vị này là mẹ của Bạch Tiểu Nhã, là thân gia tương lai của ba á, ba nên chào hỏi người ta một cái."
Trình Khanh Khanh: "..."
Người đàn ông ngược lại rất lạnh nhạt, nhìn hắn yêu thương cười cười liền quay đầu nhìn sang.
Người này lớn lên vô cùng tuấn mỹ, môi hắn mỏng manh mặt mày thâm thúy, sống mũi cao ngất khiến cả khuôn mặt nhìn qua càng thêm lập thể, Trình Khanh Khanh chú ý tới con mắt hắn mang theo chút màu lam, cũng không biết hắn có phải con lai hay không.
Trình Khanh Khanh lúng túng gật đầu với hắn: "Chào anh."
Người đàn ông đó thật giống như ngẩn người, nhưng lập tức cũng cười cười: "Chào cô."
Trình Khanh Khanh chào hỏi xong liền muốn rời đi, lại không nghĩ người này suy tư trong chốc lát lại nói với cô: "Tôi đưa các cô trở về đi."
Trình Khanh Khanh ngẩn người, lần đầu gặp mặt liền nhiệt tình như vậy, hắn sẽ không phải là đem lời nói của bạn nhỏ kia tưởng thật, coi cô như là thân gia tương lai của hắn đi? Trình Khanh Khanh lập tức nổi một thân da gà, vội vàng nói: "Không cần, người nhà của tôi ở bên ngoài chờ tôi, tạm biệt."
Hắn cũng không có nhiệt tình lắm, cười cười: "Tạm biệt." Lại nói với Khang Tư Hãn: "Mau tạm biệt Tiểu Nhã với dì đi con."
Tạm biệt rồi lên xe, Trình Khanh Khanh cảm giác, cảm thấy người này nhìn qua có chút quen mặt, giống như gặp qua ở đâu rồi, nhưng là đến tột cùng đã gặp nhau ở đâu đây, trong lúc nhất thời cô cũng không nhớ nổi.
Xe chạy qua một tiệm ăn nhanh Tiểu Nhã chỉ chỉ biển quảng cáo gà rán, cẩn thận lại mang theo khao khát nói: "Mẹ ơi, con muốn ăn cái kia."
Trình Khanh Khanh nhìn lướt ra ngoài, suy nghĩ một chút mới nói: "Cũng được, bất quá những vật này đối với thân thể không tốt, con chỉ ăn một chút được không?"
Tiểu Nhã vội vàng gật đầu.
Trình Khanh Khanh mang theo Tiểu Nhã đến đến tiệm ăn nhanh, Vân Lỗi làm lái xe kiêm hộ vệ liền chờ ở cửa, Trình Khanh Khanh cảm thấy rất băn khoăn, mua cái burger đưa qua hắn.
Trình Khanh Khanh gọi cho Tiểu Nhã một cái chân gà chiên, Tiểu Nhã ngược lại rất nghe lời, quả nhiên cũng chỉ ngoan ngoãn ăn cái đùi gà này, không có gọi thêm những thứ khác.
Trình Khanh Khanh cũng chọn một phần khoai tây chiên đến ăn, thỉnh thoảng giúp Tiểu Nhã lau đống dầu dính bên miệng, bỗng nhiên cảm giác trong tiệm ăn nhanh thật giống như náo nhiệt hơn, Trình Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy Khang Tư Hãn cùng ba ba hắn vừa vặn từ ngoài tiệm đi vào, vốn là người ở tiệm ăn nhanh đang ăn cơm, vừa nhìn thấy hắn, có người bắt đầu thét chói tai, có người vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp.
Trình Khanh Khanh nhìn thấy kinh ngạc không thôi, cô ngược lại không nghĩ đến cái niên đại này con người lại coi trọng tướng mạo như vậy, vừa nhìn thấy trai đẹp thì kích động như này rồi.
Bất quá cô ngược lại không nghĩ nhiều, tiếp tục chăm Tiểu Nhã ăn đùi gà, cho đến khi cô ý thức được đám người hoan hô kia từ từ đến bên này, cô mới ngẩng đầu nhìn lại, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Khang Tư Hãn cùng ba ba hắn ngồi xuống đối diện cô, hắn cười dịu dàng chào hỏi cô: "Không nghĩ tới lại gặp mặt."
Những người đang chụp hình kia cũng không quá điên cuồng, cùng hắn duy trì một khoảng cách nhất định, vô cùng có trật tự vây thành một vòng, bất quá như vậy cũng đủ khiến Trình Khanh Khanh cảm thấy sợ hãi.
Cô cười cực kỳ mất tự nhiên: "A... Đúng."
Khang Tư Hãn đem đùi gà trong mâm hắn đặt trong mâm Tiểu Nhã, cười ha hả dặn dò: "Cái này cho cậu ăn."
Tiểu Nhã lại đem mặt vặn vẹo qua một bên, nhỏ giọng nói một câu: "Không cần."
Trình Khanh Khanh cảm giác được có chút gì là lạ, vội vàng đem đùi gà kia đưa qua: "Cám ơn con, Tiểu Nhã không thể ăn nữa." Ôm Tiểu Nhã đứng dậy, lại bỏ lại một câu: "Chúng tôi còn có việc, liền đi trước." Sau đó gọi Vân Lỗi đến giúp bọn cô lên xe.
Cho đến khi lên xe Trình Khanh Khanh trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Người vừa rồi là ai a?"
"Hắn là Khang Bạch, là ngôi sao nam đang hot."
"Đang hot?" Trình Khanh Khanh lấy làm kinh hãi, không trách được những người kia vừa nhìn thấy hắn thì hưng phấn như vậy, bất quá cái thời đại này con người thế nhưng cũng bắt đầu truy đuổi minh tinh như vậy, thật ra khiến cô rất kinh ngạc.
Cô đến thế giới này cũng không phải quá lâu, đối với minh tinh giới giải trí vừa rồi không có chú ý gì, cho nên cũng không nhận ra Khang Bạch, sở dĩ nhìn hắn nhìn quen mắt, chắc là do cô xem qua quảng cáo của hắn đi?
Nghĩ đến mấy người kia vừa mới vây quanh Khang Bạch chụp hình, Trình Khanh Khanh trong lòng liền có dự cảm xấu, loại dự cảm này vào buổi tối lúc ngủ cuối cùng cũng bắt đầu.
Trình Khanh Khanh trong lúc vô tình xem websites thì thấy tiêu đề đầu tiên tên là: "Khang Bạch cùng cô gái thần bí ngồi cùng bàn ăn cơm", lúc thấy nó cô kinh ngạc đến mức cái cằm đều sắp rớt, đúng vậy, cô gái trong bài này chính là cô.
Trên tin tức thế nhưng còn suy đoán cô chính là mẹ của con ngoài giá thú của Khang Bạch, Trình Khanh Khanh hoàn toàn không nghĩ tới, mang Tiểu Nhã đi ăn thức ăn nhanh thế nhưng sẽ gây ra cái chuyện quạ đen như này, cũng không biết Bạch Duyên Đình ở nước ngoài có nhìn thấy tin tức trong nước hay không, nếu là hắn hiểu lầm thì làm sao bây giờ?
Giờ phút này Bạch Duyên Đình ở Singapore đang đánh răng trong phòng tắm, bạn nhỏ Bạch Tiểu Cảnh ôm một cái ipad vào nổi giận đùng đùng nhìn Bạch Duyên Đình nói: "Ba ba, ba mau xem cái này."
Bạch Duyên Đình một bên đánh răng một bên tùy ý nhìn lướt qua, đợi khi nhìn thấy nội dung trong hình, mới đánh răng được một nửa cũng không đánh nữa, hừ hừ vài ngụm đem nước bọt trong miệng ói ra, tiện tay cầm lấy khăn đang đặt ở một bên lau miệng, một bên nhận lấy ipad xem.
Tiểu Cảnh ôm ghế vào, hắn phải dẫm lên trên mới có thể cao đến bệ rửa tay, hắn đem kem đánh răng trát ở bàn chải mới đem bàn chải bỏ vào miệng xát xát, mặt mũi tràn đầy khó chịu: "Người đó là ba ba của Khang Tư Hãn, không biết tại sao lại ăn cơm cùng với mẹ và em gái, Khang Tư Hãn lúc ở trường học thường xuyên dây dưa Tiểu Nhã, hừ, cái tiểu tử thúi kia, thừa dịp con không ở đó hắn liền tồi tệ hơn." Hắn đem bàn chải đánh răng xát trên hàm răng, hoàn toàn đem hàm răng hắn trở thành Khang Tư Hãn để phát tiết.
Bạch Duyên Đình không để ý hắn, nhăn mày liếc nhìn nội dung của tin tức kia, bạn nhỏ Tiểu Cảnh súc miệng xong bò xuống ghế, đang chuẩn bị cầm khăn lau miệng, vừa ngẩng đầu mới phát hiện không thích hợp.
"Ba ba, sao ba lại dùng khăn của con a!?"
Bạch Duyên Đình lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cúi đầu mới phát hiện khăn trên tay là của Tiểu Cảnh, hắn "khụ" một tiếng: "A ngai quá." Lại đem khăn đưa tới cho Tiểu Cảnh.
Tiểu Cảnh lại ghét bĩu môi: "Ném đi đi!"
Bạch Duyên Đình trong nháy mắt liền khó chịu: "Bộ miệng của ba ba có độc hay sao?! Lại nói bình thường ba ba dạy con như thế nào, cần cù tiết kiệm là phẩm chất tốt, khăn này có cái gì, còn tốt tại sao lại ném đi?"
Tiểu Cảnh vặn vẹo lông mày nhỏ lui về phía sau một bước, vẫn là vẻ mặt ghét bỏ: "Con đi tìm cái khác." Nói xong quả nhiên chạy ra ngoài.
Bạch Duyên Đình nhìn qua bóng lưng hắn tức giận hừ hừ: "Hai đứa đều là di sản của mẹ các con, lại thừa kế cái tính thối đó! Chê ba ba sao? Lúc nhỏ con còn được ba mớm cơm như thế nào đã quên rồi? Lại còn dám chê ba ba sao!?" Hắn vừa nói nhỏ vừa đi ra, cũng mặc kệ Tiểu Cảnh có nghe được hay không.
Bạch tiên sinh cầm lấy ipad ngồi xuống trên ghế sofa, lại lấy điện thoại di động phát ra cái tin nhắn, Tiểu Cảnh tắm rửa sạch sẽ cũng đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, ánh mắt của hắn nhìn nhìn trên mặt ipad, lại nhìn mặt Bạch Duyên Đình, vẻ mặt lo lắng: "Ba ba, người nói ba của Khang Tư Hãn có đem mẹ cướp đi hay không a? Con không có ở đó, con sợ Tiểu Nhã không chịu nổi mê hoặc, cũng bị Khang Tư Hãn đoạt đi mất, hắn vẫn luôn nói hắn là bạn trai của Tiểu Nhã, hừ! Không có con đồng ý, hắn thế nhưng không biết xấu hổ nói hắn là bạn trai của em ấy! Không biết xấu hổ!"
Bạch tiên sinh ngẩn người, quay đầu nhìn qua hắn, vẻ mặt bí hiểm: "Lý do gì ai trở thành bạn trai Tiểu Nhã cũng phải được con đồng ý, không phải là nên được ba đồng ý sao?"
Tiểu Cảnh kiêu ngạo nâng cằm: "Phải được ba ba đồng ý, cũng phải được con đồng ý a, con là ca ca cơ mà."
Bạch tiên sinh trào phúng hừ hừ, không để ý đến hắn, không đầy một lát tin nhắn mà hắn phát ra ngoài liền nhận được trả lời, hắn đem ipad ném qua một bên, bưng trà đến uống một ngụm, vừa quay đầu vẫn còn gặp vật nhỏ này đôi mắt trông mong nhìn qua hắn, mặc dù tên nhóc này có đôi khi có chút khiến người chán ghét, nhưng là hắn cũng không đành lòng nhìn nhóc lo lắng, liền sờ sờ đầu hắn nói: "Con yên tâm đi, trên đời này không một ai có thể hai cô gái trong nhà của chúng ta cướp đi, đã rõ chưa?"
Lấy được đáp án khẳng định của ba ba, Tiểu Cảnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, một khi hắn vui vẻ cũng không keo kiệt khen ngợi ba ba hắn, liền cho Bạch Duyên Đình một dấu "Khen" bằng tay nói: "Ba ba, người thật sự là soái đến ngất ngây."
Bạch tiên sinh đắc ý hừ hừ: "Giờ con mới biết được ba ba soái sao?"
"Bất quá, so với con ba còn kém một chút, mẹ còn nói con lớn lên sẽ soái hơn ba cơ mà."
Bạch tiên sinh: "..."
Mẹ con dỗ con chơi thôi, con còn tin, bất quá lời này hắn không nói, xem tiểu tử kia lên mặt như vậy, thì để cho hắn lên mặt một chút cũng không sao.
_______________________
Editor: Lạc Ninh Ninh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top