Chương 21: Đền bù tổn thất

Trình Khanh Khanh sợ hãi nhìn qua hắn, hắn lại đưa tay nâng cằm cô, con mắt khẽ nheo lại, từ từ cúi đầu, mang theo hô hấp càng ngày càng nặng cùng hormone nam tính không thể xem nhẹ cùng nhau xâm nhập đến.

Trình Khanh Khanh cảm thấy thân thể giống như bị điểm huyệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn dựa vào càng gần, nhìn hắn đem đôi môi mềm mại rơi vào môi cô, giây phút hai đôi môi kề nhau, cô chỉ cảm thấy như đỉnh đầu nổ tung một mảnh pháo hoa, "bùm" châm ngòi khiến lòng người kinh hãi sáng lạn chói mắt.

Một cái khuỷu tay chống đỡ ở trên giường ổn định trọng tâm, tránh cho toàn bộ sức nặng đều đè ở trên người cô, tay kia nâng ót cô sít sao ấn môi cô vào môi hắn.

Hắn hôn rất ôn nhu lại tỉ mỉ, nhưng Trình Khanh Khanh vẫn nghe được từng thanh âm dồn dập lại bối rối của hắn, giống như là đem cô từng ngụm ăn vào trong bụng.

Căng thẳng ban đầu đã biến mất vì nụ hôn ôn nhu của hắn, cô nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ cảm giác được hắn hôn, dựa vào bản năng, tay cô leo lên cổ hắn, chủ động đáp lại hắn.

Được cô đáp lại, trong lúc nhất thời hắn không bỏ được, thật giống như là làm như thế nào hôn cũng không đủ, hắn không ngừng ở trong miệng cô đòi lấy, không buông tha bất kỳ một ngóc ngách nào, cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi cô cảm giác sắp không thở được hắn mới buông cô ra.

Gò má cô đỏ rực, môi cũng bị hắn hôn đến ửng đỏ, cô giống như một trái cây chín mọng, mùi thơm bốn phía, câu dẫn người khác đem cô nuốt vào trong bụng, dục vọng trong thân thể của hắn đã bành trướng đến sắp nổ tung, nhưng là hắn rõ ràng, bây giờ còn chưa đến lúc, hắn không thể nóng lòng như thế.

Hắn xoay người nằm xuống ở bên người cô, vây cô vào trong ngực, thân thể cô mềm mại không xương, một cánh tay của hắn cơ hồ cũng có thể vòng lên trên, tiểu nha đầu này, cũng đã nhiều năm như vậy, thân thể của cô vẫn còn nhỏ bé khiến hắn thương yêu, hắn nhẹ nhàng hôn ở đỉnh đầu cô một cái, dùng giọng nói đơn giản mang theo khàn khàn: "Đền bù tổn thất thích hợp, ngủ."

Trình Khanh Khanh ngoan ngoãn vùi trong lòng hắn, đỏ mặt gật gật đầu, lại vươn tay ra ôm eo thon của hắn, cười tủm tỉm cọ xát trong lòng hắn, rất nhanh liền ngủ.

Ngày hôm sau Trình Khanh Khanh đem tác phẩm dự thi nộp xong, cuối cùng mới xem như thở phào nhẹ nhõm, hai ngày nay giống như là đánh trận cũng thật sự đủ khiến cô vất vả, buổi chiều trước khi tan sở Bạch Duyên Đình gọi điện thoại cho cô.

"Công ty có một hội nghị khẩn cấp, tôi không thể đến đón em, tôi mang Tiểu Cảnh tới công ty cùng nhau đi họp, khi xong việc em đi tiếp Tiểu Nhã a."

Bạch Duyên Đình hiện tại đã bắt đầu để Tiểu Cảnh học một chút chuyện công ty, đối với việc giáo dục con cái của hắn cô từ trước đến nay không can thiệp, bất quá lúc này vẫn dặn dò: "Không cần yêu cầu quá cao với Tiểu Cảnh, hắn vẫn chỉ là đứa bé."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ: "Được, tôi có chừng mực."

Trình Khanh Khanh sau khi tan tầm liền trực tiếp đi đến nhà trẻ của Tiểu Nhã, bất quá lại được cho biết Tiểu Nhã bị người khác đón đi.

"Tiểu Nhã được ông nội của bé đón đi rồi, bởi vì là Bạch lão tiên sinh tự mình đến, chúng tôi cũng không dám..."

Trình Khanh Khanh cũng không muốn khiến cô giáo nhà trẻ khó xử, liền cười cười với cô ấy: "Không quan hệ."

Trình Khanh Khanh ngược lại không biết rõ, vì chuyện gì mà Tử Kinh Viên kia ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng liền đem con của cô đón đi, nghĩ tới Bạch Duyên Đình cùng Bạch lão tiên sinh mâu thuẫn, cô liền gọi điện thoại cho Bạch Duyên Đình, đem tình huống giải thích rõ ràng.

Ngoài dự liệu của cô, Bạch Duyên Đình biểu hiện phá lệ bình tĩnh, chỉ là hời hợt nói cho cô biết: "Em đến Tử Kinh Viên trước, thử nhìn một chút có thể đem Tiểu Nhã mang đi hay không, nếu như mang không đi thì ở chỗ đó ăn một bữa cơm, người ở bên kia cũng không thể khi dễ mẹ con em, chờ tôi mở hội nghị xong rồi sẽ đi đón em."

Trình Khanh Khanh gật gật đầu: "Được."

Ngồi xe đến Tử Kinh Viên, giống như lần trước nhìn thấy người giúp việc chờ ở cửa, họ thấy cô từ trên xe bước xuống liền khom người chào nói: "Thiếu phu nhân, mời vào." Cũng không biết người bên này có phải dự liệu là cô sẽ đến hay không, lại ở chỗ này chờ cô.

Trình Khanh Khanh tiến gian phòng, đã thấy phòng khách to như thế bên trong chỉ có Bạch lão tiên sinh, dì Văn cùng Tiểu Nhã, Tiểu Nhã cùng Bạch lão tiên sinh ngồi cùng một chỗ, con bé đang viết chữ trên cái bàn, Bạch lão tiên sinh ở một bên xem, thỉnh thoảng chỉ điểm cho con bé một chút, vốn là khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc lúc này cũng lộ ra từ ái, nhìn ra được hắn là thật tâm yêu thương Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã nhìn thấy cô vào cửa đầu tiên, vội vàng đem đồ trong tay quăng trên ghế salon, vui vẻ chạy qua, Trình Khanh Khanh sợ bé té ngã, gấp rút mau bước qua nghênh đón.

Dì Văn giờ phút này cũng đứng dậy đi qua, cười dịu dàng nói: "Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho con thì con đã tới rồi, Tiểu Nhã đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn, con không cần lo lắng."

Trình Khanh Khanh đem Tiểu Nhã ôm dậy, vội vàng cười nói: "Đã làm phiền dì văn."

Dì Văn giận nhìn cô một cái: "Người một nhà, phiền toái cái gì?"

Trình Khanh Khanh lúng túng cười cười, lại nhìn sang Bạch lão tiên, hắn đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc kia, Trình Khanh Khanh cũng cẩn thận đứng lên, do dự trong chốc lát nhưng vẫn gọi hắn một tiếng: "Ba."

"Ân." Hắn bất quá là như có như không đáp lại một câu.

Trình Khanh Khanh nhìn hắn đối với người nào mang bộ dáng ôn hòa như thế nào cũng không để ý, chỉ muốn tìm lý do gì đem Tiểu Nhã mang đi, dì Văn giống như nhìn ra tâm tư của cô, vội vàng nói với cô: "Khanh Khanh a, chúng ta cùng nhau đến hậu viện trò chuyện một chút được không? Đem Tiểu Nhã để ở chỗ này cùng ông nội nó vui đùa một chút."

Trình Khanh Khanh suy nghĩ một chút: "Được."

Đem Tiểu Nhã để xuống, lại dụ dỗ cô trong chốc lát Trình Khanh Khanh cùng dì Văn đi hậu viện, lúc sắp ra cửa chứng kiến Lương San đi từ trên lầu xuống, Trình Khanh Khanh cau mày, Lương San thấy cô hai mắt liền phát sáng, nhiệt tình như lửa đi xuống cùng cô chào hỏi: "Khanh Khanh cô đã đến rồi a!"

Trình Khanh Khanh nhưng chỉ là cười nhạt một tiếng, cũng không cùng cô ta nhiều lời, theo dì Văn đi đến đến hậu viện.

"Khanh Khanh a, dì với mẹ con là bạn tốt 23 năm, con nên biết dì Văn sẽ không hại con."

Trình Khanh Khanh vẻ mặt sợ hãi: "Dì nói quá lời."

Dì Văn tầng tầng thở dài: "Ba con lúc còn trẻ tính tình nóng nảy, khó tránh khỏi bởi vì tính tình của hắn mà phạm qua một chút sai lầm, chuyện này để cho Duyên Đình lưu lại một bóng ma, bóng ma này liên tục chắn ở trong lòng, từ từ liền thành oán, ba ba con cũng biết mình làm chuyện sai, hiện thời hắn già rồi, chỉ hy vọng người một nhà hòa hòa thuận thuận, cố ý muốn cùng Duyên Đình tu bổ quan hệ, nhưng là Duyên Đình đứa bé kia, lại vẫn là không bỏ được, vẫn đối tấm lòng của ba ba con làm như không thấy. Hôm nay dì cũng không có ý tứ gì khác, càng không có bảo con đi khuyên Duyên Đình cùng ba ba hắn hòa hảo, có một số việc cần chính mình khuyên, người khác khuyên như thế nào đều là vô dụng, dì chỉ hy vọng, con không cần quá làm bất hòa chúng ta, dù sao vẫn là người một nhà, ăn một bữa cơm cũng không có chuyện gì, hiện thời con cứ coi như là chúng ta cầu Duyên Đình."

Trình Khanh Khanh cũng thật hiếm thấy Bạch Duyên Đình cùng ba ba hắn đến tột cùng có đụng chạm gì: "Duyên Đình cùng ba ba trước kia..."

"Chuyện này trước kia dì cũng không phải rất rõ ràng ..."

Trình Khanh Khanh thấy dì Văn không muốn nói quá nhiều, lập tức cũng biết ý không hỏi nhiều nữa, cười cười với bà: "Con sẽ tận lực làm cái cầu này."

"Khanh Khanh!"

Sau lưng vang lên thanh âm khiến hai người dừng bước, quay đầu nhìn lại, đã thấy Bạch Tuệ Nhiễm đang đi tới. Dì Văn thấy cô ấy liền cười nói: "Con tới vừa lúc, các con là người trẻ tuổi có nhiều chuyện để nói, còn bà già này vẫn là thích hợp đi trêu chọc cháu gái hơn, Khanh Khanh liền để con tiếp đãi."

"Được được được, nhanh đi trêu chọc cháu gái nhỏ của mẹ đi."

Dì Văn vờ tức giận xoay người rời đi.

"Khanh Khanh, tớ dẫn cậu đến một chỗ."

Trình Khanh Khanh ngẩn người: "Chỗ nào?"

"Đi theo mình sẽ biết."

Bạch Tuệ Nhiễm mang theo cô xuyên qua vườn hoa đến trước một ngôi biệt thự, cô ấy dùng cái chìa khóa mở cửa ra, tay tạo dáng "Mời".

Trình Khanh Khanh tiến vào gian phòng, đã thấy phòng này thu thập thật chỉnh tề, vài cái tủ lớn dựa vào tường, bên trong tủ chén chứa một ít mô hình chế tác tinh xảo, Trình Khanh Khanh tiến đến trước tủ kính thủy tinh nhìn vào trong, thấy bên trong mô hình làm giống như đúc, mỗi chi tiết đều có thể nói là tinh xảo.

Cô quay đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Tuệ Nhiễm: "Những thứ này..."

"Nơi này là nơi đại ca tớ đã từng ở qua, những thứ này đều là mô hình anh ấy làm."

Trình Khanh Khanh ngược lại không nghĩ tới lão công nhà cô khéo tay như thế, lúc này càng bội phục hắn không thôi.

Bạch Tuệ Nhiễm bồi cô ở trong phòng đi vòng vo vài vòng, có nữ đầy tớ đến nói nhị thiếu trở lại, cô ấy liền nói với Trình Khanh Khanh: "Tớ còn có việc tìm nhị ca thương lượng, cậu ở đây xem một chút, chờ một lát tớ lại tới tìm cậu." (Nếu "nhị ca" là anh hai thì "đại ca" là anh cả, vậy ta để đại ca và nhị ca cho hay nha)

Thời điểm Bạch Tuệ Nhiễm nói những lời này sắc mặt có chút ít lúng túng, cũng không biết có phải hay không là đang cố kỵ quan hệ giữa cô cùng Bạch Hạo Hiên, Trình Khanh Khanh ngược lại thản nhiên cười một tiếng: "Không quan hệ, cậu đi đi."

Bạch Tuệ Nhiễm sau khi rời đi, Trình Khanh Khanh tiếp tục thưởng thức tác phẩm của chồng cô, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cầm lên vừa nhìn là Bạch Duyên Đình gọi tới, Trình Khanh Khanh vội vàng tiếp nhận.

"Tình huống bên kia như thế nào?"

Trình Khanh Khanh không có nói cho hắn biết lời dì Văn vừa nói với cô, chỉ nói: "Chỉ sợ là đi không được."

Bạch Duyên Đình cũng không nói gì: "Vậy ở chỗ đó ăn bữa cơm đi, tôi lập tức tới đón em."

"Ân." Mắt thấy hắn đang muốn cúp điện thoại, Trình Khanh Khanh lại nói: "Đúng rồi, Tuệ Nhiễm dẫn em đến nơi anh đã từng ở qua, em nhìn thấy anh làm mấy mô hình này, em thật không nghĩ đến anh lại lợi hại như thế! Thật sự là một thiên tài a!" Cũng không phải bởi vì hắn là chồng của cô cô mới cố ý nói những thứ này khiến hắn vui vẻ, mà là từ khách quan cảm thấy hắn phi thường lợi hại.

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh rất lâu, Trình Khanh Khanh nhướng mày, không biết có phải là mình nói sai gì hay không, vội vàng cẩn thận gọi một câu: "Duyên Đình."

"Ân, tôi ở đây."

Trình Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói nữa lại đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, nghĩ tới hắn hiện tại cũng bận rộn, nhân tiện nói: "Bên ngoài có người tìm em, anh tắt điện thoại đi."

Đầu bên kia điện thoại không có trả lời, Trình Khanh Khanh liền đem điện thoại nhét trong túi xách, không có quản nhiều như vậy, đi mở cửa trước.

Cô vốn còn tưởng rằng là Bạch Tuệ Nhiễm đi mà quay lại, lại không nghĩ rằng đứng ngoài cửa là Lương San, trên tay cô ta bưng một cái khay, bên trong có một ly sữa.

"Tôi bưng cho cô một ly sữa nóng, làm đầy bụng trước đi."

Mặc dù Trình Khanh Khanh đã sớm biết Lương San đối với cô cũng không hữu hảo như ngoài mặt, nhưng tục ngữ nói không đánh người đang cười, người ta bưng sữa cho cô, nên lễ phép vẫn phải có.

"Cám ơn."

Trình Khanh Khanh đang muốn đưa tay tiếp nhận, Lương San lại bưng khay rụt lại trước khi tay cô chạm đến, Trình Khanh Khanh nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô ta.

Lương San vẫn mang bộ dáng cười dịu dàng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía cô đột nhiên trở nên trào phúng: "Khanh Khanh, cô biết không? Mặc kệ cô biến thành bộ dáng gì đều vĩnh viễn còn lâu mới là đối thủ của tôi."

Trình Khanh Khanh trong lòng căng thẳng, lại không trả lời, chỉ là hơi hí mắt lại lẳng lặng nhìn cô ta.

Lương San bước lên một bước, con mắt chăm chú nhìn cô bức bách: "Nếu để cho người của Bạch gia biết rõ, cô giội một thân sữa nóng vào người tôi còn đẩy tôi ngã làm hại tôi thiếu chút nữa sinh non, bọn họ hội nhìn cô như thế nào? Chúng ta đánh cuộc được hay không? Xem một chút là Hạo Hiên để ý cô nhiều hơn hay là để ý đứa nhỏ trong bụng tôi nhiều hơn."

_________________________

Editor: Lạc Ninh Ninh

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lacninhninh