Chương 12: Thước tấc



Trình Khanh Khanh vừa nghe thanh âm này liền cảm giác thật giống như có một đạo tia chớp bổ tới đỉnh đầu, cô quay đầu xem, quả nhiên thấy Bạch Duyên Đình thân hình cao lớn rắn rỏi đang đứng ở chỗ không xa, cũng không biết ở đó đứng bao lâu.

Cô vừa mới nói lời này, hoàn toàn chỉ là muốn để Mạch Gia Hân câm miệng! Lại không đoán được lời này lại bị hắn nghe được, hắn sẽ nghĩ cô như thế nào?

Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trên mặt nóng cháy, sớm mất đi khí thế quậy nháo cùng Mạch Gia Hân vừa rồi.

Bạch Duyên Đình chậm chạp đi qua, mang theo vui vẻ nhìn thân ảnh ở cách đó không xa hận không thể đem chính mình co rút thành một cục, vừa nhìn về phía Mạch Gia Hân, trong ánh mắt liền nhiều mấy phần sắc bén.

Mạch Gia Hân cũng đứng dậy, vẻ mặt trào phúng nhìn qua Trình Khanh Khanh, lại nói với Bạch Duyên Đình: "Xem ra, Duyên Đình, ánh mắt anh cũng cứ như vậy."

Trình Khanh Khanh càng cảm thấy được xấu hổ .

Bạch Duyên Đình lại không cho là đúng: "Tôi cũng không biết tại sao lại thế này, nhìn người khác lúc nào cũng lộ ra khôn khéo, bất quá nhìn Trình Khanh Khanh lại giống như là mắt bị mù, tất cả mọi thứ của cô ấy tôi đều cảm thấy rất tốt."

"..." Mạch Gia Hân bị hắn làm cho nghẹn lại.

Bạch Duyên Đình lại không muốn cùng cô ta nói nhảm, vẫy vẫy tay với Trình Khanh Khanh, Trình Khanh Khanh cắn cắn môi, cúi thấp đầu, ngoan ngoãn đi theo hắn xoay người rời đi.

Mặc dù một đường cúi đầu, nhưng cô vẫn như cũ có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực kia thỉnh thoảng chăm chú quét qua trên người cô, Trình Khanh Khanh thật sự là hận không thể đào cái hang chui vào.

Hắn cùng Mạch Gia Hân nói là nói như vậy, nhưng ai biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, hiện tại cô thật đúng là quẫn muốn chết, cái gì mà thước tấc của hắn, cái gì mà tư thế cơ thể của hắn lúc trên giường, hắn có cảm thấy cô vô sỉ, hạ lưu, dâm đãng hay không.

"Em... muốn biết thước tấc của tôi sao?" Thanh âm hắn mang theo nụ cười đột nhiên từ đỉnh đầu vang lên.

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy đỉnh đầu "Oanh" một tiếng, trên mặt bỏng giống như là hơi lửa, cô cắn răng, ngập ngừng một hồi lâu mới nói: "Để...về sau có cơ hội biết thêm đi."

"Ngô..." Hắn kín đáo cười đáp nhẹ một tiếng, lại không nói gì thêm.

Mà Trình Khanh Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô cùng hắn cùng đi đến phòng khách, Bạch Hạo Hiên cũng trở lại, nhìn thấy hai người vào, hắn ngẩng đầu ý tứ sâu xa nhìn cô, trong mắt hiện lên tia phức tạp, nhưng rất nhanh liền dời mắt đi, làm bộ không thèm để ý.

Trình Khanh Khanh lại không nghĩ đi để ý nhiều như vậy, cô chỉ muốn sống thật tốt, phân rõ giới hạn.

Bạch lão tiên sinh ngồi trên ghế sa lon, Bạch Duyên Đình mang theo Trình Khanh Khanh đến bên cạnh hắn, trên mặt mang vui vẻ, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh: "Bạch lão tiên sinh, ngài không có sự đồng ý của tôi liền mang vợ tôi đến đây, có phải rất không lễ phép hay không?" Gọi ba mình là Bạch lão tiên sinh, rất rõ ràng là cố ý lộ ra xa cách.

Bạch lão tiên sinh cũng không tức giận, phảng phất đã thành thói quen hắn "Hồ nháo" như vậy, "Khanh Khanh là vợ con, cũng là con dâu của ta, ta mang nó đến ăn bữa cơm, này không có gì sai đi?"

"Con dâu ông?" Hắn nhìn thoáng qua Bạch Hạo Hiên cùng Lương San bên cạnh hắn, trong tươi cười mang theo trào phúng: "Con dâu ngài đang ở bên đó, Khanh Khanh chúng tôi trèo cao không nổi."

Bạch lão tiên sinh sắc mặt có một chút cứng ngắc, bất quá hắn ngược lại rất nhanh liền khôi phục như thường: "Nếu đã đến đều đến, liền cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Bạch Duyên Đình lại cười lạnh một tiếng: "Ăn cơm sao, muốn ăn tâm tình thoải mái mới xem như ăn được, nếu mọi người cùng một chỗ khiến hai bên lúng túng không thoải mái, cần gì phải cứng rắn cùng nhau ăn cơm đâu!"

Bạch lão tiên sinh trầm mặt không lên tiếng, mà Bạch Duyên Đình cũng đã xoay người rời đi, người chung quanh hiển nhiên cũng là thường thấy loại tình cảnh này, lúc này cũng không có ai dám đến khuyên.

Trình Khanh Khanh không dự đoán được quan hệ của Bạch Duyên Đình cùng ba hắn thế nhưng sẽ cương thành như vậy, toàn bộ quá trình cũng không dám nói một câu, nhìn người ở chỗ này cười cười xấu hổ liền cũng theo hắn rời đi.

Trình Khanh Khanh đi theo hắn lên xe, nhịn không được hỏi: "Anh cùng ba anh..."

Bạch Duyên Đình lại không cho là đúng cười cười: "Quan hệ của tôi cùng ông ta không phải là quá tốt, về sau nếu ông ta lại đi đón em, em không cần để ý tới ông ấy."

"..." Trình Khanh Khanh đại khái cũng đoán được quan hệ của hắn cùng ba hắn không tốt, nhìn thái độ hắn đối với một nhà của dì thì sẽ biết, lại không nghĩ rằng sẽ cương thành như vậy, lúc này liền hổ thẹn nói: "Tôi cũng không biết..."

"Không có gì, đừng suy nghĩ quá nhiều."

Đang nói chuyện hắn đã phát động xe xuất phát.

Kỳ thật dọc theo con đường này Trình Khanh Khanh trong lòng đều nghẹn lại, phi thường không thoải mái, vừa mới đây cô cùng Mạch Gia Hân nói chuyện cây ngay không sợ chết đứng như vậy, trên thực tế, lúc Mạch Gia Hân nói cho cô biết trước cô ta thiếu chút nữa cùng Bạch Duyên Đình kết hôn, trong lòng cô không phải là không khó chịu.

Thời gian qua lời cô ta nói cô không để trong lòng, nhịn trong chốc lát liền nhịn không nổi: "Vừa rồi vị Mạch tiểu thư kia tìm tôi nói chuyện, cô ấy nói cho tôi biết các người trước kia thiếu chút nữa kết hôn phải không?"

Cô cho rằng lời này sẽ làm hắn co quắp, lại không nghĩ rằng hắn chỉ cười cười: "Đúng vậy."

Hắn trả lời dứt khoát như vậy, tâm Trình Khanh Khanh lập tức liền trầm trầm xuống, nhưng lại nghe hắn nói: "Tôi cùng cô ấy trong lúc đó cũng không có tình cảm gì, chỉ vì ích lợi tụ lại một chỗ."

Lời nói của hắn thật ra khiến cô khẩn trương tâm hoãn hoãn, nhưng vừa nghĩ tới hắn lớn hơn cô không ít, có lẽ lúc cô còn ở trong bụng mẹ hắn cũng có thể nói chuyện yêu đương, liền lại nhịn không được hỏi một câu: "Trước kia anh qua bao nhiêu người phụ nữ?"

Nghe được lời này của cô Bạch Duyên Đình lại cười đến sáng sủa: "Tôi đời này chỉ có một người phụ nữ là em."

"Phải không?"

"Phải!"

Mặc kệ hắn nói có phải thật vậy hay không, dù sao đáp án này làm cô hết sức thoải mái, Mạch Gia Hân làm cho cô không thoải mái trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

Hai người lặng im trong chốc lát, Bạch Duyên Đình lại đột nhiên ném đến một câu: "Khanh Khanh, em vừa mới ghen sao?"

Trình Khanh Khanh mặt ửng hồng lên, dời đầu đi chỗ khác nhìn tới ngoài cửa sổ: "Tôi không nên ghen sao?"

Bạch Duyên Đình cả khuôn mặt đều cười, tươi cười đầy đến trong ánh mắt, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ tràn ra: "Nên! Trên đời này em là người có tư cách ăn dấm chua của tôi nhất!" Dừng một chút lại nói: "Bất quá, từ trong ra ngoài của tôi đều rất trong sạch, đại khái cũng không có dấm chua gì có thể cho em ăn, em có thể ăn được cũng chỉ là một chút hơi dấm không liên can gì mà thôi, bất quá hơi dấm cũng là dấm a, có ăn là được."

Trình Khanh Khanh bị hắn chọc cho thổi phù cười một tiếng, tức giận trừng hắn một cái: "Thật đúng là cái gì anh cũng sẽ nói."

Khi hai người về đến nhà trợ lý tiểu Vương của Bạch Duyên Đình đã đem hai tiểu bảo bối tiếp trở lại.

Đại môn cũng không có khóa, lúc hai người lúc trở lại hai tiểu bảo bối cũng không phát giác được, giờ phút này hai tiểu bảo bối đang nằm sấp bên cạnh cửa sổ sát đất viết chữ vẽ tranh trên bàn đá cẩm thạch, hai tiểu gia hỏa đều vẽ vô cùng nghiêm túc, khi Tiểu Cảnh suy tư lúc nào cũng theo thói quen cắn cắn môi, mà Tiểu Nhã là thích dùng đầu bút máy chọc chọc gò má, hai tiểu bảo bối nõn nà trắng trẻo này vô tình làm những thứ lén lút như vậy, Trình Khanh Khanh xem chỉ cảm thấy rãnh máu đến vô ích.

Tiểu Cảnh vẽ cái gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua trên giấy của em mình, ôn nhu hỏi: "Tiểu Nhã vẽ cái gì?"

Tiểu Nhã gục xuống bàn, miệng khẽ mân mê, thanh âm mềm mềm nhu nhu trả lời: "Em vẽ một đóa hoa nhỏ, đóa hoa nhỏ này có thể phù hộ mẹ không bị bệnh." Phảng phất nghĩ tới điều gì, Tiểu Nhã quay đầu vẻ mặt lo lắng nhìn qua ca ca: "Ca ca, anh nói mẹ sẽ rời khỏi chúng ta sao?"

Ca ca lập tức kiên định lắc đầu: "Sẽ không! Em đừng lo lắng a!"

Tiểu Nhã lại vẫn không yên lòng, thanh âm thấp thấp trầm trầm, mang theo một loại đáng thương: "Em một chút cũng không hy vọng mẹ lại sinh bệnh, em không muốn mẹ lại phải trở về bệnh viện, ba ba cần mẹ, ca ca cũng cần mẹ, Tiểu Nhã càng cần mẹ!"

Tiểu Cảnh sờ sờ đầu tóc em gái, nhếch miệng cười với bé, lộ ra một hàm răng trắng tinh: "Tin tưởng lời ca ca nói, mẹ sẽ luôn luôn ở bên cạnh chúng ta." Lại không yên tâm em mình nghĩ quá nhiều, đưa tay tới lôi bé đến trong ngực, ôn nhu xoa tóc bé: "Mẹ sẽ luôn luôn ở cùng với chúng ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ."

Trình Khanh Khanh thấy thế chỉ cảm thấy giống như có một cái tay nhỏ bé níu lấy trái tim cô một cái lại một cái, trong lúc nhất thời đau đến nói không ra lời.

Trước kia Trình Khanh Khanh là một bệnh nhân tâm thần, ngay cả cùng bọn nhỏ gặp mặt cũng phải cách tấm thủy tinh, bọn nhỏ những năm này cũng không cảm nhận được bao nhiêu tình thương của mẹ, cho nên cần cô như thế cũng là điều đương nhiên.

Nàng trong lúc nhất thời tràn lan tình thương của mẹ, vội vàng đi tới ôn nhu nói với hai đứa: "Tiểu Cảnh Tiểu Nhã, ba mẹ đã trở lại."

Hai đứa bé ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên là ba mẹ đã trở lại , vội vàng từ bên cạnh bàn đi xuống, vung chân ngắn chay qua bên này, Bạch tiên sinh đi ở phía trước, mắt thấy con mình chạy đến, hắn vội vươn tay ra đón, nhưng là Tiểu Cảnh tiểu bằng hữu chạy ở phía trước chỉ là kêu hắn một tiếng ba ba sau liền một đầu nhào vào trong ngực mẹ, Bạch tiên sinh đưa tay tới cũng chỉ dính vào vạt áo của nhóc, bị nhi tử không đếm xỉa như vậy, Bạch tiên sinh có chút khổ sở, mắt thấy con gái nhỏ cũng chạy qua đến bên này, hắn vội vàng lại tha thiết vươn tay.

Tiểu Nhã tiểu bằng hữu vốn là muốn đi ôm mẹ, nhưng là lúc chạy đến bên cạnh ba ba nhìn hắn giống như có chút đáng thương, mắt thấy mẹ đã đem ca ca ôm đi lên, cô bé mắt to chuyển chuyển, lại nhìn nhìn trên người ba ba, nghĩ thầm: nhìn ba đáng thương như vậy, vậy thì ôm ba một cái đi, liền đem bàn tay nhỏ bé hướng trên cổ hắn kéo kéo, Bạch tiên sinh lập tức vui mừng cười cười, hai tay vừa nhấc bế bé lên.

Bạch tiên sinh cảm thấy, con trai gì gì đó quả nhiên không đáng tin cậy a, còn tiểu tình nhân của hắn làm hắn ấm lòng hơn.

Trình Khanh Khanh ôm Tiểu Cảnh ngồi xuống trên ghế sofa, từ ái hỏi chuyện học của cậu nhóc ở trong trường học, Tiểu Cảnh tiểu bằng hữu đều vui vẻ nhất nhất nói cho cô, Bạch Duyên Đình cũng ôm tiểu tình nhân của hắn ngồi ở bên kia của ghế sa lon, nhưng mới vừa ngồi xuống, Tiểu Nhã tiểu bằng hữu liền từ trên đùi hắn trượt xuống chạy đến bên mẹ cùng ca ca, Trình Khanh Khanh vội vàng ôm cô bé lên, bé liền đưa ra bàn tay nhỏ bé ôm cánh tay cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán thật chặt ở phía trên.

Bạch tiên sinh đang ôm ấp đột nhiên lại như vậy, chỉ cảm thấy ngực vừa mới ấm áp giờ phút này một trận lạnh lạnh, hắn nhìn qua ba kẻ đang vui vẻ hòa thuận giống hồn nhiên như không có hắn, lập tức có chút buồn bực, nhưng nhìn đến bọn họ ba người vui vẻ như vậy hắn lại cảm thấy thư thái.

Hắn mưu cầu, cũng chỉ là có thể cùng cô sống thật tốt qua ngày mà thôi.

"Mẹ, đêm nay con có thể ngủ cùng mẹ không?" Lúc Tiểu Cảnh tiểu bằng hữu nói những lời này trong đôi mắt to tràn đầy mong đợi, môi mím lại rất sít sao, đôi bàn tay cũng nắm thật chặt cùng một chỗ, toàn thân lộ ra căng thẳng, quả thực cực kỳ giống tiểu nam hài đang cùng người yêu thổ lộ.

Trình Khanh Khanh nhịn không được cười cười, dùng cái trán cọ xát cọ xát trên trán cậu nhóc, cười nói: "Đương nhiên có thể a."

Tiểu Nhã tiểu bằng hữu cũng gấp gáp vội vàng dùng thanh âm mềm nhất có thể nói: "Con cũng muốn!"

Trình Khanh Khanh đem thân thể mềm mại của con gái nhỏ ôm ở trong thân thể, ở trên mặt cô nhóc hôn một cái: "Tiểu Nhã đương nhiên cũng có thể a."

Bạch tiên sinh liên tục bị không để ý tới lại cố ý muốn tìm cho mình một chút cảm giác tồn tại, giờ phút này hai tay đan xen đặt trên đầu gối, khẽ khom người nhìn sang bọn họ, trên mặt mang theo bộ dáng 'cha già bị bỏ' lạnh lẽo nói "Vậy các con đều muốn cùng mẹ ngủ chung, ba ba phải làm sao bây giờ? Các con muốn bỏ ba ba một mình sao?"

Tiểu Cảnh tiểu bằng hữu cùng Tiểu Nhã tiểu bằng hữu hai mắt thật to nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua ba ba, lại quay đầu nhìn qua mẹ.

"Mẹ, để ba ba ngủ cùng chúng ta được không, ba ba một xấp dầy tuổi, hết sức đáng thương." Tiểu Cảnh vẻ mặt thành thật nhìn Trình Khanh Khanh nói.

Mặc dù con trai thay mình nói chuyện khiến Bạch tiên sinh cảm thấy rất vui mừng, nhưng là: "Ba ba khi nào thì một xấp dầy tuổi?"

Tiểu Cảnh tiểu bằng hữu lại không phục chu mỏ một cái: "Vốn chính là vậy, ba ba lớn tuổi hơn mẹ nhiều như vậy, cũng có thể làm thúc thúc của mẹ."

Trình Khanh Khanh: "..."

Bạch Duyên Đình: "..."

Bạch tiên sinh bị con trai chọt trúng chỗ đau, đem thân thể nặng nề dựa vào trên ghế sofa, không nói nên lời.

Trình Khanh Khanh lần đầu tiên thấy Bạch Duyên Đình như vậy cũng cảm thấy hắn có thể lớn hơn cô một chút, giờ phút này nghe Tiểu Cảnh nói như vậy, chẳng lẽ hắn so với cô lớn không chỉ một chút ít? Nhưng là một chút cũng nhìn không ra a...

Tiểu Nhã tiểu bằng hữu mặc dù không thích nói chuyện, nhưng luôn luôn tri kỷ nhất, thấy ba ba giống như rất khổ sở, cô bé liền bắt tay mẹ quơ quơ, vẻ mặt thiên chân vô tà lại mang theo cầu khẩn nhỏ giọng nói: "Ba ba rất muốn ngủ cùng mẹ, mẹ liền thêm ba ba đi?"

Câu "Ba ba rất muốn ngủ cùng mẹ" kia, Trình Khanh Khanh nghe đến trên mặt nóng lên, lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề  "Thước tấc" vừa rồi cô liền quẫn, vội vàng đem Tiểu Nhã ôm dậy, đem mặt cô bé cọ xát trên cổ cô, dùng cái này để che dấu trên mặt khác thường, cố làm ra vẻ cười nhạt nói: "Được rồi, vậy thì thêm ba ba đi."

Vốn là Bạch tiên sinh đang dựa vào ghế sofa nghe nói như thế lại đột nhiên ưỡn thẳng lưng, bất quá hắn lại nghiêng đầu, thần sắc lạnh nhạt nhìn qua ngoài cửa sổ, thật giống như hoàn toàn không biết rõ bọn họ đang nói cái gì, một lát sau cũng không ngừng kéo căng khóe miệng tràn ra tươi cười, hắn cảm thấy nếu lại ở chỗ này tiếp tục ở chung chứng minh bản thân hắn nhỏ mọn liền rõ rành rành, liền đứng dậy "khụ" một tiếng nói: "Tôi đi xem một chút dì Trương đã làm cơm xong chưa." Sau đó mới rời đi, bước chân có vẻ hơi cứng ngắc.

___________________

Editor: Lạc Ninh Ninh

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lacninhninh