Chương 11: Khiêu khích
Ăn cơm trưa, Bạch Duyên Đình tiếp điện thoại của công ty, có thể là công ty đã xảy ra chuyện gì, hắn liền vội vã rời đi.
Trình Khanh Khanh ở nhà một mình quả thực là nhàm chán cực độ, định ngủ trưa một chút, ngủ trưa vừa dậy không lâu Trình Khanh Khanh liền nghe đến tiếng đập cửa, cũng không biết có phải dì Trương đi ra ngoài quên mang chìa khóa hay không.
Trình Khanh Khanh mở cửa, đã thấy người đứng ở cửa là Bạch Tuệ Nhiễm.
Cô ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, vội vàng nhìn cô ấy nói: "Tuệ Nhiễm, sao cậu lại tới đây? Mau vào!"
Bạch Tuệ Nhiễm nhưng chỉ là cười cười: "Tớ không tiến vào, tớ tới là muốn tiếp cậu về nhà một chuyến."
"... Về nhà? Về chỗ nào?"
Bạch Tuệ Nhiễm nháy mắt với cô mấy cái: "Về Tử Kinh Viên a."
Trình Khanh Khanh có chút mơ màng: "Đó là chỗ nào?"
"Chính là nhà chúng ta a, ba ba cũng chính mình tới đón cậu, mau đi theo tớ đi."
Trình Khanh Khanh ý thức được cô ấy nói ba ba chính là cha của Bạch Duyên Đình, cũng chính là ba chồng của cô, cô lập tức co quắp lại: "Nhưng là... Tớ nên cùng Duyên Đình gọi điện thoại trước đi." Như vậy tùy tiện đi Bạch gia, cô sợ cô ứng phó không được.
Bạch Tuệ Nhiễm lại trực tiếp kéo tay cô qua liền đi ra ngoài: "Aya đừng chậm rì rì, ba ba tính tình không tốt, chờ như vậy trong chốc lát cậu không đến ông ấy sẽ tức giận ."
Trình Khanh Khanh không thể làm gì, chỉ có thể để cô ấy tùy ý lôi cô lên xe.
Trên xe đã ngồi một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, tuy là lớn tuổi, nhưng đôi mắt sắc bén kia lại như cũ lộ ra một loại uy nghiêm không để cho người ta xâm phạm.
Trình Khanh Khanh quả thực co quắp đến không được, trong lúc nhất thời không biết rõ phải gọi ông ta là gì, Bạch Tuệ Nhiễm lên xe trước, lại kéo tay cô ngồi xuống bên người, cười nói: "Vị này chính là ba ba."
Trình Khanh Khanh hít sâu một hơi, không được tự nhiên gọi một tiếng: "Ba ba."
"Ân." Bạch lão tiên sinh nhẹ giọng trả lời một câu: "Tôi nghe người ta nói cô không nhớ rõ chuyện trước kia?"
Trình Khanh Khanh rũ đầu xuống, lúng túng cười cười: "Đúng vậy."
"Không có gì đáng ngại, cô chỉ cần nhớ rõ cô là ai là tốt rồi."
Này lão tiên sinh nói chuyện luôn để lộ ra một cỗ cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông, Trình Khanh Khanh kiên trì gật gật đầu, vội vàng nói: "Tốt."
Bạch Tuệ Nhiễm ở một bên xem cô co quắp như vậy, liền lên tiếng an ủi: "Khanh Khanh, cậu không cần phải sợ, tớ cùng ba ba đều là người nhà của cậu, chúng ta sẽ không làm tổn thương cậu."
Trình Khanh Khanh cười cười: "Tớ biết rõ ."
Tử Kinh Viên ở vùng ngoại thành của Ký thị, khác với chỗ bọn họ ở hiện tại, bất đồng với đường Nam Giang, Tử Kinh Viên là chỗ ở của những quý tộc có uy tín ở Ký thị, người ở chỗ này không phú thì quý.
Ba của Bạch Duyên Đình ở khu thủ phủ của Tử Kinh Viên, là một ngôi nhà chiếm diện tích tương đối lớn hay nói đúng hơn là một ngôi biệt thự, mở cửa cho các cô là một người đầy tớ của Bạch gia, lái xe dừng xe lại, mấy người xuống xe lại đi qua một bể phun nước mới vừa tới cửa chính Bạch gia, có lẽ là biết rõ các cô sắp đến, đại môn mở rộng , người đầy tớ dẫn các cô đi vào, dùng tiếng Trung lưu loát nói: "Lão tiên sinh, đồ cũng đã chuẩn bị xong."
"Ân." Bạch lão tiên sinh lãnh đạm đáp một tiếng, dẫn các cô vào nhà.
Tiến vào cửa chính, chỉ cảm thấy một cỗ khí thế đẹp đẽ quý giá bức mặt mà đến, đối diện cửa chính treo một bức bích họa thiên thần Tây phương, phía dưới bích họa đặt một bộ ghế sofa vàng rực rỡ, giờ phút này trên ghế sofa kia đang ngồi vài người, một người trong số đó gặp các cô vào liền lập tức đứng dậy.
Dì Văn vội vàng đi tới nói: "Tôi đã gọi điện thoại cho Duyên Đình, nấu cơm cũng đã phân phó, nghĩ đến Duyên Đình cùng bọn nhỏ đến đây không sai biệt lắm thì có thể ăn cơm."
Dì Văn sau lưng còn đứng hai cô gái, trong đó có một người hôm qua mới gặp, là Lương San vợ của Bạch Hạo Hiên, mà cô gái bên cạnh Lương San, Trình Khanh Khanh cũng không nhận ra.
Cô ấy cắt một đầu tóc ngắn có vẻ giỏi giang, mặc một váy lễ phục ngắn màu trắng, bên ngoài bao bọc một cái áo khoác màu đen, khuôn mặt cô ấy chăm sóc kỹ lưỡng, nhìn qua nhiều nhất ba mươi tuổi.
Cô ấy trưởng thành không phải là đặc biệt khiến cho người khác phải kinh diễm, nhưng trên người lại có một loại khí thế làm cho người ta nhìn mà sợ, khiến người liếc mắt nhìn qua cũng biết cô ấy là loại nữ cường nhân có thể hô mưa gọi gió.
Dì Văn nhìn thấy cô xem qua liền vội vàng giới thiệu cho cô: "Vị này là Mạch Gia Hân, cô ấy là chủ tịch của công thương nghiệp Phi Thiên, cũng là con gái nuôi của ba ba con."
Trình Khanh Khanh cảm thấy quái lạ, ngược lại không nghĩ tới tuổi cô ấy còn trẻ cũng đã là chủ tịch .
Mạch Gia Hân bước lên một bước, vươn tay ra với cô, khách khí cười cười: "Cô khỏe, Khanh Khanh, đã lâu không gặp."
Trình Khanh Khanh suy đoán Mạch Gia Hân này chỉ sợ là trước kia cũng có quen biết với cô, liền cùng cô ta bắt tay: "Cô cũng khỏe, Mạch tiểu thư." Bất quá cô không biết có phải hay không là ảo giác của cô mà cô cảm giác được Mạch Gia Hân khi nhìn về phía cô ánh mắt lộ ra mấy phần thâm ý.
Lương San giờ phút này cũng đi lên trước, cười nói: "Khanh Khanh, chị Gia Hân cũng tính là từ nhỏ cùng anh Duyên Đình cùng nhau lớn lên, đối với anh Duyên Đình yêu thích cũng rõ như lòng bàn tay, cô hiện tại không nhớ rõ chuyện đã qua, tự nhiên cũng không biết yêu thích của anh ấy, cũng có thể hỏi chị ấy một chút, như vậy cũng có thể hiểu rõ anh Duyên Đình nhiều một chút."
Trong giọng nói cô ta mang theo ân cần, thật giống như là vô cùng quan tâm đến cô, nhưng Trình Khanh Khanh lại biết, cô ta làm như vậy chính là vì để cho cô ngột ngạt, bởi vì muốn hiểu chồng của mình còn phải thông qua cô gái khác, đây không phải là trò cười sao?
Trình Khanh Khanh trong lòng cười lạnh, trên mặt lại lơ đễnh: "Tôi muốn hiểu Duyên Đình thì trực tiếp hỏi anh ấy là được, ngược lại không cần phải làm phiền Mạch tiểu thư ."
Lương San sắc mặt có chút ít lúng túng: "Vậy cũng được." Con mắt ánh sáng loe lóe, đang muốn nói chuyện, Bạch Tuệ Nhiễm lại trực tiếp ngắt lời nói: "Khanh Khanh, tớ dẫn cậu đi hậu viện tham quan chút nha."
Trình Khanh Khanh đang có ý đó, nhàn nhạt quét một vòng trên mặt Lương San cùng Bạch Tuệ Nhiễm rời đi.
"Lời nói của Lương San cậu không cần quá để ý, quan hệ của anh tớ cùng Mạch Gia Hân cũng không phải là tốt như vậy."
Đối với an ủi của Bạch Tuệ Nhiễm Trình Khanh Khanh ngược lại rất cảm kích, cô nhún nhún vai, vẻ mặt không cho là đúng: "Tớ không có để ở trong lòng."
Bạch Tuệ Nhiễm thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, lại cùng cô tán gẫu một chút chuyện trước đây, Trình Khanh Khanh đang nghe hăng say, đã thấy lối vào vườn hoa lại đi vào một người, Bạch Tuệ Nhiễm nhìn thấy người đến liền vội vàng chào hỏi: "Chị Gia Hân như thế nào cũng đi dạo tới nơi này?"
Mạch Gia Hân đi qua, ánh mắt liếc qua trên người Trình Khanh Khanh: "Tôi muốn tới đây cùng Khanh Khanh nói vài lời."
Bạch Tuệ Nhiễm lại không vội vã phản ứng, mà là trước nhìn thoáng qua Trình Khanh Khanh.
Ánh mắt Mạch Gia Hân vừa mới nhìn cô đã cảm thấy kỳ quái, giờ phút này còn muốn tới tìm cô "đơn độc" nói chuyện cô thật không có quá kinh ngạc, liền an ủi cười cười cùng Bạch Tuệ Nhiễm, lại nói với Mạch Gia Hân: "Tốt."
"Vậy được, các cậu trò chuyện trước, tớ ra ngoài giúp đỡ chút."
Sau khi Bạch Tuệ Nhiễm rời khỏi, Trình Khanh Khanh đi đến một cái ghế ở lương đình vườn hoa ngồi xuống, trên mặt vui vẻ nhìn qua cô ta: "Mạch tiểu thư muốn nói với tôi cái gì?"
Mạch Gia Hân ngồi xuống đối diện với cô, ánh mắt tràn ngập thâm ý ở trên người cô liếc qua, lúc này mới nói: "Nghe nói cô không nhớ ra được chuyện trước kia?"
"Ân, đúng."
Mạch Gia Hân cúi đầu cười cười, cũng không có thuận theo lời nói của cô, mà là nhìn cô quăng ra một câu: "Cô đại khái không biết rõ, có không ít người phụ nữ ngóng trông cô chết ."
Trình Khanh Khanh trong lòng căng thẳng, người phụ nữ trước mặt này khí tràng quá mức cường đại rồi, nếu là tố chất tâm lý không tốt, rất có thể bị ánh mắt mãnh liệt kia của cô ta bức đến không thể nói nên lời, cô hít sâu một hơi, sắc mặt như thường nói: "Vì cái gì?"
Mạch Gia Hân đưa ra ngón tay thon dài lăn qua lộn lại xem: "Người đàn ông như Bạch Duyên Đình vậy, bên cạnh có không ít phụ nữ chờ thượng vị ."
Trình Khanh Khanh lộ ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn với cô ta: "Mạch tiểu thư cũng là một người trong số đó sao?"
Mạch Gia Hân trầm mặc một lát, lập tức cười nói: "Không thể phủ nhận."
Trình Khanh Khanh trong tươi cười liền thêm chút trào phúng: "Nhưng là Mạch tiểu thư phải rõ ràng, thích một người đàn ông đã kết hôn cũng không phải là chuyện gì vinh hạnh."
Mạch Gia Hân không cho là đúng: "Trong mắt của tôi, anh ấy đã kết hôn hay là chưa lập gia đình đều giống nhau."
"Nga?" Trình Khanh Khanh nhướn mày: "Xem ra, Mạch tiểu thư là quyết tâm muốn phấn đấu đến chức tiểu tam của Bạch Duyên Đình rồi , bất quá lấy thân phận của ngươi, làm tiểu tam thực sự quá đáng tiếc."
Mạch Gia Hân nhìn về phía cô ánh mắt đột nhiên trở nên lăng lệ, Trình Khanh Khanh lại không hề lùi bước, như cũ mang theo vui vẻ lẳng lặng cùng cô ta đối mặt.
Muốn làm tiểu tam của chồng cô còn tới tìm cô quậy nháo sao, ai sợ ai?!
Cũng không biết qua bao lâu, Mạch Gia Hân đột nhiên nhếch môi cười: "Trình Khanh Khanh, lúc trước nếu không phải cô chặn ngang một cước, người kết hôn cùng Duyên Đình chính là tôi, muốn nói tiểu tam, cô mới đúng đi?"
Nghe nói như thế, Trình Khanh Khanh trong lòng không phải là không thoải mái, chỉ là cô bất quá ngẩn ra một lát liền tỉnh táo lại, lơ đễnh nhún nhún vai: "Chuyện đã qua tôi không nhớ rõ, cho nên Mạch tổng cô nói có phải thật vậy hay không tôi cũng không rõ ràng lắm, lại nói, coi như là thực, nếu như Duyên Đình thực muốn cùng cô kết hôn, như vậy tôi liền không có bất kỳ cơ hội nào nhúng tay vào, cho nên điều này không tạo thành tiểu tam mà cô vừa nói, nếu lựa chọn cuối cùng của anh ấy là cùng tôi xây dựng gia đình mới, phàm là người muốn phá hư cái gia đình này, đều là tiểu tam đáng xấu hổ lại đáng giận! Huống chi, chúng tôi cũng đã có con rồi."
Cô mặc dù trên mặt vui vẻ, tiếng nói cũng là mềm nhũn, nhưng lời nói trong bông có kim này vẫn chặn Mạch Gia Hân một hồi lâu không trả lời được, bất quá cô ta cũng là người lợi hại, cho dù nghe thấy những lời này trong lòng cực kỳ không thoải mái, nhưng trên mặt cô ta vẫn là bình thản ung dung.
Cũng không biết qua bao lâu, Mạch Gia Hân đột nhiên nở nụ cười, cười đến cực kỳ châm chọc: "Tiểu tam đáng xấu hổ lại đáng giận sao? Trình Khanh Khanh, mặc dù cô không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng mà chuyện cô đã từng theo Bạch Hạo Hiên mà làm tiểu tam lại là sự thật không thể tranh cãi. Chỉ là người ta về sau lại lựa chọn vợ kết tóc cử án tề mi, nhưng còn cô thì sao, lại không tiếp thu được, biến thành một người điên, nếu bàn về đáng xấu hổ, trên đời này người đáng xấu hổ nhất không ai bằng cô đâu!"
Trình Khanh Khanh trong lòng mãnh liệt kinh hoảng, bất quá cô chỉ thoáng điều chỉnh hô hấp một chút liền hồi phục tinh thần, cô như cũ cười nhẹ nhàng nhìn qua cô ta: "Chuyện trước kia tôi không nhớ rõ, bất quá tôi lại cũng không nghĩ phủ nhận sai lầm của bản thân, tôi biết rõ tôi làm qua rất nhiều chuyện sai, nhưng chỉ cần là người đều sẽ phạm sai lầm, tôi sai, tôi kịp thời uốn nắn là được, hiện tại thời gian không muộn, tôi muốn vãn hồi sai lầm vẫn còn kịp, chỉ là, sai lầm của tôi cũng không thể là cái cớ cho sai lầm của cô được, chẳng lẽ cũng là bởi vì tôi từng theo người khác mà làm tiểu tam, cho nên Mạch tiểu thư đã cảm thấy cô cũng cần phải cây ngay không sợ chết đứng mà làm tiểu tam của Bạch Duyên Đình sao? Hơn nữa, cô phải làm tiểu tam của Duyên Đình còn phải hỏi một chút anh ấy có đồng ý hay không đã, cô một mặt tương tư đơn phương nên ngay cả làm tiểu tam đều không tính."
Mạch Gia Hân khóe miệng giật giật: "Tương tư đơn phương?" Từ giữa lông mày của cô ta che không được tức giận, lời này hiển nhiên đem cô ta tức giận không nhẹ: "Cô cùng Duyên Đình quen biết nhau bao lâu? Cô lại hiểu rõ anh ấy bao nhiêu? Đừng bảo là cô hiện tại không nhớ rõ chuyện trước kia, xem như là cô còn nhớ, cô sẽ hiểu rõ anh ấy sao? Cô biết anh ấy không thích nhất uống cà phê mà là thích uống capuchino sao? Cô biết anh ấy không thích nhất cà vạt thuần sắc sao? Cô biết lúc anh ấy hút thuốc lúc nào cũng thích ở trên tàn thuốc lá thổi một ngụm đại biểu là cái gì sao? Cô xem, cô cái gì cũng không biết, như vậy cô như thế nào lại cảm thấy tôi tương tư đơn phương?!"
Trình Khanh Khanh giờ phút này sắc mặt cũng trầm lạnh xuống, có người khiêu khích địa vị vợ cả của cô như thế, cô có tâm tính khá hơn, giờ phút này cũng không khỏi phẫn nộ rồi, cô lẳng lặng nhìn qua cô ta, mặt trầm như nước nói: "Đúng vậy, Mạch tiểu thư cô hiểu rõ anh ấy như vậy, vậy cô có biết thước tấc của anh ấy là bao nhiêu hay không, anh ấy ở trên giường thích dùng tư thế nào?"
Cô chú ý tới, Mạch Gia Hân trên mặt phẫn nộ lại sâu hơn một tầng, khóe miệng cô ta mấp máy lại hồi lâu nói không ra lời, cô liền câu môi lạnh lùng cười một tiếng: "Nhìn đi, cô cũng không biết đúng không, cô hiểu rõ anh ấy thì như thế nào, người có thể cùng anh ấy tiếp xúc thân mật cũng chỉ có tôi thôi! Còn cô ngay cả thân thể anh ấy còn dính không đến, cô còn muốn làm tiểu tam cái gì nữa?!
"Trình Khanh Khanh, cô thật đúng là hạ lưu!" Trong giọng nói của cô ta lộ ra tức giận không thể ngăn chặn.
Trình Khanh Khanh không sao cả nhún nhún vai, đang muốn mở miệng phản kích, lại nghe được một bên vang lên thanh âm mang theo nụ cười thản nhiên: "Tôi liền thích cô ấy hạ lưu như vậy!"
______________________
Editor: Lạc Ninh Ninh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top