Chương 10: Nắm tay
"Vì sao có nhiều tóc bạc như vậy?" Cô nghẹn thanh âm hướng hắn nói.
Nghe được lời này của cô, Bạch Duyên Đình lại là bất đắc dĩ cười cười, thả mềm thanh âm, tựa như đang dỗ tiểu hài tử dỗ nói: "Lớn tuổi, dĩ nhiên là có tóc trắng a."
Nhưng là nghe hắn như vậy cô một chút cũng không có giảm bớt cảm giác tội lỗi, hắn mới bao nhiêu tuổi đây, tại sao có thể nhiều tóc bạc như thế, cô dùng hết toàn lực ôm hắn, từng lần một hướng hắn nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Một tiếng thực xin lỗi này có lẽ là khiến hắn nghĩ tới điều gì, mắt hắn cũng đỏ hồng, lại vẫn ôn nhu an ủi: "Em có lỗi gì với tôi đâu Khanh Khanh? Tôi đã nói, tất cả đều là tôi một bên tình nguyện, cùng em không có quan hệ gì cả."
Trình Khanh Khanh không lên tiếng, ôm hắn thật chặt, thấp giọng khóc thút thít, Bạch Duyên Đình cũng lo lắng cho cô, không biết tại sao cô lại ôm chặt như vậy, hắn muốn xoay người xem cô cũng không thể, cúi đầu xem hai tay cô vòng ở bên ngoài, nghĩ tới thời tiết lạnh như vậy, cũng sợ tay cô đông lạnh , dứt khoát đem nút áo khoác cởi bỏ, đem tay cô kéo đến bên trong, lại dùng tà áo đắp lên, làm xong tất cả hắn mới vừa bất đắc dĩ lại vừa ôn nhu nói với cô: "Khanh Khanh, nơi này là đường cái, nhiều người xem như vậy."
Cô vẫn là không buông tay.
Cô tùy hứng như vậy, hai mắt phiếm hồng lại cất giấu hạnh phúc ấm áp vui vẻ, hắn nghiêng nghiêng đầu, đem cằm dựa vào trên đầu cô: "Cẩu độc thân nhìn đến chúng ta khoe ân ái như vậy, hội mắng chúng ta."
Nghe hắn nói như vậy Trình Khanh Khanh lại thổi phù một tiếng cười, cô cọ cọ nước mắt trên quần áo hắn, giọng nói lộ ra không cho là đúng: "Không thích xem, quay đầu đi là được, chính bọn họ muốn xem, bản thân họ tìm tai vạ, đâu có quan hệ gì với chúng ta đúng không?"
Bạch Duyên Đình trong mắt sủng ái lại thêm vài phần, bất đắc dĩ cười cười: "Như thế nào tùy hứng như vậy!"
Bất quá Trình Khanh Khanh ngược lại không có tùy hứng bao nhiêu. trong chốc lát liền đem hắn nới lỏng ra, Bạch Duyên Đình quay đầu đi, Trình Khanh Khanh lại cúi đầu xuống không dám nhìn hắn, hắn nhìn qua cô, một hồi lâu mới thở dài, từ trong bao móc ra khăn giấy giúp cô đem nước mắt trên mặt lau sạch sẽ, ôn nhu nói: "Thật tốt, khóc cái gì nha?"
Vừa mới là cô nhất thời xúc động, hiện thời tỉnh táo lại, cô lại càng ngượng ngùng, cứ như vậy ở trước công chúng ôm hắn, đúng là rất không thận trọng, lúc Bạch Duyên Đình giúp cô lau nước mắt cô cũng có thể cảm giác trên mặt nóng cháy .
Giúp cô lau xong nước mắt, Bạch Duyên Đình đem món ăn rơi vãi đầy đất nhặt lên, hai người lúc này mới ngồi xe rời đi.
Ở trên xe, hắn một đường lái xe, ánh mắt nhưng vẫn thỉnh thoảng quét lên người cô, cô nhìn ra được tâm tình hắn thật giống như rất tốt, bởi vì lúc hắn nhìn về phía cô, khóe miệng lúc nào cũng như có như không vui vẻ.
Mỗi lần bị hắn nhìn như vậy Trình Khanh Khanh đã cảm thấy quẫn, dứt khoát tìm chuyện để nói phân tán sự chú ý, miễn cho bị ánh mắt kia của hắn nhìn đến cháy, toàn thân không được tự nhiên.
"Đúng rồi, tôi muốn thương lượng với anh một chuyện."
Lời cô nói vừa dứt, đã thấy Bạch Duyên Đình đột nhiên ngồi ngay ngắn người lại, vẻ mặt cũng nghiêm túc vài phần, giọng nói mang theo mấy phần căng thẳng: "Cái gì?"
Bộ dáng này của hắn thật khiến Trình Khanh Khanh cũng khẩn trương, cũng không ý thức ưỡn thẳng lưng, do dự trong chốc lát mới nói: "Tôi muốn học chụp ảnh, trước kia học cái gì đều không nhớ rõ lắm, cho nên..."
Hắn thật giống như thở phào nhẹ nhõm, dáng tươi cười cũng bắt đầu nhu hòa: "Tốt, tôi để người khác giúp em hỏi một chút, xem có đơn vị nào tốt thì em đi học."
Có Bạch Duyên Đình hỗ trợ, tự nhiên là làm ít công to, cũng đỡ cô phải tự mình đi chạy chân.
"Đúng rồi, rèm cửa sổ phòng tôi muốn đổi một chút."
Hắn ngẩn người, ngay lập tức tươi cười treo ở khóe miệng cũng từ từ phóng đại: "Được."
"Còn có ghế sô pha, tôi cũng muốn đổi lại mềm một chút."
Bạch Duyên Đình tươi cười lại biến thành một loại thỏa mãn trước nay chưa từng có, không chút suy nghĩ nói: "Được."
"Ân... Tôi còn muốn mua cái bình hoa đặt ở cửa sổ sát đất cạnh phòng khách, sau đó mua bó hoa bỏ vào."
Nụ cười của hắn đã từ bờ môi tràn đến chân mày khóe mắt: "Được."
"..." Trình Khanh Khanh lại có chút lo lắng: "Tôi đây là đang tìm anh thương lượng đó, anh như thế nào cái gì cũng tốt vậy?"
Hắn quay đầu nhìn đến cô, ánh mắt lộ ra nhu tình mật ý, vẻ mặt tươi cười lại sáng lạn hơn ánh mặt trời ngoài cửa sổ: "Tôi đã từng nói, tất cả tất cả đều là của em, em muốn như thế nào lăn qua lăn lại đều được, đương nhiên, cũng bao gồm cả tôi."
"..." Trình Khanh Khanh lại quẫn, mặt đỏ hồng quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Tay có lạnh hay không?" Hắn đột nhiên ôn nhu nói với cô.
Trình Khanh Khanh quay đầu nhìn hắn đi, lắc đầu: "Không lạnh."
Hắn một bên đánh tay lái, một bên lại đưa một cái tay về phía cô, ánh mắt mặc dù nhìn chằm chằm phía trước, trong giọng nói lại lộ ra đương nhiên: "Đưa tay cho tôi, tôi xem một chút."
Trình Khanh Khanh nhìn qua bàn tay hắn đang duỗi ra, rất nhanh rõ ràng hắn là có ý gì, lập tức mặt ửng hồng lên, bất quá cũng không có nhiều do dự liền đặt tay vào trong lòng bàn tay của hắn, bàn tay hắn rất lớn, khẽ buộc chặt liền đem bàn tay nhỏ của cô gói lại, lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp, đốt ngón tay thon dài, bị hắn nắm như vậy liền giống như bị toàn bộ vũ trụ nhỏ bao vây lấy, cảm giác thiết thực lại ấm áp.
"Giống như không quá ấm áp, hay là tôi cứ nắm như vậy cho em đi."
Trình Khanh Khanh mắc cỡ cúi đầu xuống, thật lâu mới nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ân."
"Vậy thì bàn tay kia đặt trong túi quần." Mặc dù giọng nói ôn hòa, nhưng cũng lộ ra một loại hương vị mệnh lệnh.
Mà Trình Khanh Khanh tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời nói, đưa tay giấu ở trong túi: "Nhưng là... nắm tay như vậy...lái xe có được không?"
Hắn vẻ mặt không cho là đúng: "Đoạn đường như này, một cái tay vậy là đủ rồi."
"..." Được rồi...
Bất quá cô lại cảm thấy thật buồn cười, người này muốn nắm tay cô thì cứ nói thẳng đi, còn lòng vòng nhiều như vậy.
Về đến nhà, Bạch Duyên Đình quả nhiên bắt tay vào nấu cơm cho cô, cô đứng ở cửa phòng bếp nhìn hắn ở phòng bếp bận rộn, vóc dáng cao lớn như vậy cơ hồ muốn cong đến chín mươi độ mới có thể đến bếp, ngón tay đẹp mắt như thế lại dùng để xào rau cắt thức ăn những thứ việc nặng này, cô lại có chút ít băn khoăn.
"Kỳ thật tôi cũng có thể làm."
Hắn cũng không thèm nhìn cô, tiếp tục cắt thức ăn: "Em biết làm là một chuyện, tôi làm cho em ăn lại là một chuyện khác."
Hắn bất kể là cắt thức ăn hay xào rau đều làm rất nghiêm túc, mỗi một góc cạnh đều làm rất sạch sẽ, hắn nhìn qua giống như rất vui vẻ, phảng phất hết sức hưởng thụ quá trình nấu ăn.
Hắn đem củ từ đổ vào trong nồi đất, vừa quay đầu thấy cô còn đứng ở cửa, lông mày lập tức nhíu lại: "Như thế nào còn đứng ở đó, ở bên ngoài chờ tôi đi."
"Tại sao anh phải đối với tôi tốt như vậy?" Hoặc là cô nên hỏi, hắn vì cái gì sẽ yêu cô như vậy, cô rõ ràng là không thích hắn, rõ ràng chán ghét hắn, nhưng vì cái gì hắn còn muốn cưới cô? Vì cái gì cô biến thành người điên hắn còn liên tục để cô ở bên người, hắn kỳ thật có thể có vô số lựa chọn, nhưng vì cái gì hắn lại phải lựa chọn loại ngược đãi nhất?
Hắn nhún vai, cười cười: "Ai biết?" Mím môi suy nghĩ một chút, hắn lại nói: "Bất quá, em phải nhớ kỹ, trên đời này không có vô duyên vô cớ yêu."
Kỳ thật cô bây giờ là thực thật tò mò, trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô vì cái gì trở thành người tinh thần phân liệt .
"Anh có thể nói cho tôi biết về chuyện trước kia hay không? Tỷ như chúng ta tại sao lại biết nhau?"
"Chuyện đã qua cũng đừng suy nghĩ."
"..."
"Chuyện trước kia cũng không có gì quan trọng, em nên nghĩ rằng về sau chúng ta sẽ sống như thế nào."
Trình Khanh Khanh phát hiện hắn giống như hết sức kiêng kỵ chuyện trước kia, nghĩ tới hắn trước kia cũng trải qua không ít khổ sở, cô cũng không lại hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật gật đầu: "Được."
Hắn liền không có nói nữa, dùng cái muỗng quấy quấy nồi đất, động tác của hắn ôn nhu như vậy, ngoài cửa sổ ánh mặt trời toát ra ở trên mặt hắn, trong hai mắt hắn thật giống như cũng có ánh mặt trời đang toát ra, hắn xem chuyện nấu cơm cho cô như một chuyện để hắn vô cùng vui vẻ, nhưng Trình Khanh Khanh lại đột nhiên cảm thấy có chút chua xót trong lòng.
Bạch Duyên Đình tay nghề ngược lại rất tốt, hắn làm cháo bí đỏ ngọt mà không ngán, làm củ từ xương sườn thơm trơn non mịn, vị rất tốt.
Trình Khanh Khanh ăn hai chén lớn, mà Bạch Duyên Đình xem cô ăn vui vẻ như vậy cũng rất vui mừng, cứ cười dịu dàng xem cô ăn cơm, bộ dạng nhìn qua có chút ngây ngốc.
_________________
Editor: Lạc Ninh Ninh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top