Chap 22
"Mọi người đang ầm ỹ gì vậy?" Yeh Seung Gi vừa từ bên ngoài trở về, sau khi vào nhà lại không thấy bất kỳ một người nào, hóa ra là chạy hết đến phòng của con gái mình. Bên trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người còn có tiếng khóc của một cô gái nữa.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía người đến.
"Ông chủ!"
Má Kim đang bận an ủi cháu gái khóc sướt mướt của mình nên chỉ có thể đứng nhìn ông, bà thật không biết nên giải thích sự hỗn loạn này như thế nào nữa.
Tzuyu vô cùng nhạy bén, lập tức rời khỏi lòng má Kim, vội quỳ xuống rồi ngẩng mặt lên để lộ ra đôi mắt khóc đến sưng đỏ khiến cho mọi người đều đồng tình với mình.
"Ông chủ, xin ông làm chủ cho con ạ."
Đám người hầu bên ngoài gần như đều tin lời nói của Tzuyu, dù sao thì cô ta cũng khóc đến thương tâm như thế mà.
Khẽ nhíu mày, nhìn cô gái giúp việc mà đến chính ông cũng không còn nhớ rõ tên cùng mặt mũi, hỏi: "Cô bảo tôi làm chủ cái gì cho cô?"
Nhỏ giọng khóc lóc, sau đó cô cúi đầu, ấp úng nói: "Cô chủ...Cô chủ ép buộc con...Con...Đã...Là người của cô chủ rồi..."
Lời của cô khiến cho Yeh Seung Gi vô cùng khiếp sợ. Vừa bước vào phòng, ông liền nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của con dâu, vẻ mặt mờ mịt , chẳng biết đã xảy ra chuyện gì của con gái cùng vẻ mặt đăm chiêu của Soyeon.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của con dâu khiến ông có chút đau lòng, sau đó liền tức giận nhìn về phía con gái, nghiêm khắc hỏi: " Shuhua, con nói cho cha biết đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì xảy ra ạ?" Em hoàn toàn không biết gì cả, em chỉ biết là, em vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Jin Jin nên rất vui mừng thôi.
Nhìn vẻ mặt của con gái, Yeh SeungGi lập tức biết chuyện có chút bất thường, ông liền hỏi trực tiếp luôn.
"Con có ngủ cùng với cô gái kia không?" Ông chỉ vào Tzuyu đang được người khác đỡ dậy.
Theo hướng tay ông nhìn về phía Tzuyu, em lập tức nhíu mày.
"Cô ấy là ai ạ?" Trong mắt, trong lòng em chỉ có một mình Seo Soojin nên em không hề để ý đến những người khác, cho dù Tzuyu đã ở trong nhà này được vài tháng rồi.
Phản ứng của Yeh Shuhua làm cho cục diện xoay chuyển trong nháy mắt, vốn toàn bộ người hầu đã gần như tin vào lời nói của Tzuyu liền bắt đầu có người nghi ngờ cô ta.
"Cô chủ chẳng hề nhớ rõ cô ta thì sao có thể ép buộc được chứ?"
"Nhưng mà, sao lại có cô gái dùng trong sạch của mình để nói lung tung chứ!"
"Hiện tại, cái loại phụ nữ dùng mọi thủ đoạn để trở thành phượng hoàng có rất nhiều, anh có dám đảm bảo cô ta không như thế không?"
"Nhìn bề ngoài cô ta cũng rất biết điều mà."
"Có thể là giả vờ đó."
... .....
Tzuyu đương nhiên là nghe thấy hết lời nói của mọi người, cô ta đột nhiên gào khóc rồi ngã xuống bên chân Seo Soojin.
"Cô chủ, cô không thể vì đố kỵ mà không nói lý lẽ... Cô chủ (Shuhua) đối xử như thế với tôi, tôi biết cô rất không vui...Nhưng mà cô cũng không thể độc ác như thế...Tôi là người của cô chủ, là chuyện chẳng thể thay đổi được...Cô chủ vừa ý tôi, xin cô hãy chấp nhận tôi đi..."
"Cô kia, cô đang nói nhảm gì vậy!" Soyeon tức giận quát to.
"Jin Jin, cô ấy đang nói gì vậy? Cô ấy là người của em nghĩa là gì?" Shuhua bị dọa đến ngây người, vội kéo kéo tay cô, chỉ thiếu chút nữa là trốn ra sau lưng cô rồi.
Cô thở dài nhìn em rồi tránh khỏi tay em, mở miệng nói câu đầu tiên sau tất cả mọi chuyện, nhưng lại là nói với Soyeon.
"Phiền chị đưa em về nhà họ Seo được không?" Cô cần suy nghĩ kỹ một vài chuyện, cô không muốn đứng trong đống hỗn loạn này nữa.
"Jin Jin?" Yeh Shuhua thấy cô tránh khỏi tay mình trong lòng liền hoảng sợ, lại nghe cô nói muốn về nhà họ Seo, em lập tức vươn tay giữ lấy cô.
" Em muốn về cùng chị."
Nhìn em giữ lấy tay mình, cô lại tránh khỏi em một lần nữa rồi một mình đi xuống lầu. Hiện tại, cô đang rất mệt mỏi, cô cần một nơi yên tĩnh để nghĩ rõ ràng mọi chuyện.
"Soojin ?" Yeh Seung Gi lo lắng nhìn cô đang dần đi xa.
"Jin Jin!" Lúc cô tránh khỏi tay em lần thứ hai, em liền sợ đến ngây ngốc, nhưng vừa thấy cô rời đi, em lập tức hoàn hồn rồi vội đuổi theo.
"Ba, đừng quá lo lắng, hiện tại cứ để cô ấy về nhà họ Seo đi. " Soyeon mở miệng an ủi Yeh Seung Gi đang vô cùng sốt ruột.
Yeh Seung Gi liếc nhìn cô gái giúp việc còn đang khóc kia một cái, nhà họ Yeh ngoại trừ má Kim ra thì cô ta là nữ giúp việc duy nhất trong nhà, cuối cùng ông vẫn gật đầu đồng ý.
"Được rồi, để cho nó yên tĩnh cũng tốt." Chuyện này vẫn nên xử lý cẩn thận, nếu không thì ông sẽ mất đi một người con dâu tốt.
Sau khi Soyeon cúi đầu nói vài câu với ông, liền vội vã đi xuống lầu.
Yeh Seung Gi thâm trầm liếc Tzuyu một cái rồi vỗ vỗ tay, ý bảo màn kịch này đã kết thúc rồi.
"Mọi người mau đi làm việc của mình đi, má Kim đưa cháu gái bà về phòng nghỉ ngơi, việc này chờ thêm hai ngày nữa sẽ bàn tiếp."
Dứt lời, ông liền đóng cửa phòng vợ chồng Yeh Shuhua rồi khóa lại.
Thấy thế, đám người hầu lần lượt xuống lầu, tuy Tzuyu còn muốn nói điều gì đó nhưng vẫn bị má Kim kéo đi.
Yeh Seung Gi nhìn cô gái bị má Kim kéo đi, trong đôi mắt ông hiện lên một tia rét lạnh.
Xem ra, tâm cơ của cái người tên Tzuyu kia rất thâm sâu.
***********************
Yeh Shuhua đuổi theo giữ chặt Seo Soojin lại, không để cô rời đi.
"Jin Jin, em muốn ở cùng với chị, chị đừng bỏ em lại mà."
Tuy em không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng nhìn vẻ mặt của Soojin, em liền biết, cô đang tức giận, hơn nữa còn rất giận em. Cho nên em nhất định phải giữ chặt cô để tránh cô không cần em nữa.
Bất đắc dĩ liếc em một cái rồi để mặc em lôi kéo mình, cô vẫn đi về phía trước, mà em thì ngoan ngoãn đi theo phía sau cô.
Cô lên xe, em cũng theo vào ngồi bên trong nhưng lại không dám nói câu gì. Chỉ cần Jin Jin chịu để em ở cùng cô là em đã rất vui sướng rồi.
Thật ra cô không hề giận em, nói thật, có lẽ cũng hơi tức giận nhưng cô vẫn giận mình nhiều hơn. Biết rõ cô gái kia có suy nghĩ xấu nhưng cô vẫn bỏ em một mình nên mới có thể để cho cô ta sắp đặt một màn kịch buồn cười như vậy. Nhờ cô ta mà cô mới hiểu rõ một chuyện, đó chính là cô không thể mãi đi theo bảo vệ em được, em nhất định phải biết đề phòng mọi chuyện.
Mà cô cũng chỉ muốn về nhà họ Seo để suy nghĩ cẩn thận, nghĩ xem làm thế nào để dạy em đề phòng những người có ý đồ không tốt.
Soyeon vừa lên xe liền thấy Seo Soojin đang chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình còn Yeh Shuhua thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, chị chỉ im lặng lái xe đưa họ về nhà họ Seo.
Chuyện của nhà họ Yeh cứ để cho cha nuôi cùng bốn người họ xử lý đi.
Trở lại nhà họ Seo, Seo Soojin liền đi thẳng về phòng nghỉ ngơi để một mình Yeh Shuhua đối mặt với cha mẹ vợ, bởi vì Soyeon đã lái xe đi ngay lúc hai người vừa xuống xe.
"Shuhua à, bảo bối làm sao vậy?" Seo Jae Suk lo lắng nhìn về phía cầu thang, sắc mặt con gái trắng bệch, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Han Gain cũng hơi lo lắng, hiện tại con gái đang mang bầu, bà cũng không muốn có chuyện gì xấu xảy ra.
"Jin Jin đang tức giận ạ." Emnbuồn bã đáp lại.
Dọc theo đường đi, Jin Jinbchẳng hề nói với em một câu nào, trước kia cô đâu có như thế cho nên Jin Jin chắc chắn là đang tức giận.
"Con làm nó giận hả?" Bà Seo hỏi dò. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia, chắc không phải là nó chứ.
"Con không trêu chọc cô ấy." Vội vàng lắc đầu, em tuyệt đối không có chọc cô tức giận.
"Vậy con có biết vì sao nó tức giận không?" Bà quan tâm hỏi.
Lắc đầu, tỏ ý mình không biết. Em thật sự không biết gì cả.
"Vậy con biết cái gì hả?" Ông Seo không hề kiên nhẫn giống như vợ mình, thấy con gái như vậy vốn đã tức giận rồi, hiện tại còn hỏi gì nó cũng không biết, ông không bùng nổ mới là lạ.
"Con..." Bị tiếng rống của ông dọa cho hoảng sợ, em vội vàng trốn ra sau lưng bà Seo.
Han Gain cũng hiểu được lo lắng của chồng nhưng con rể vốn ngốc nghếch như vậy nên bà thật không thể hiểu được vì sao ông lại tức giận.
Bà vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt ống tay áo mình rồi mở miệng trách cứ chồng: "Ông đừng lớn tiếng như thế, ông cũng biết rõ tình trạng của nó mà, ông có thúc nó cũng vô ích thôi."
Nhìn Yeh Shuhua sợ sệt trốn sau lưng vợ mình, thỉnh thoảng còn lén thò đầu ra nhìn trộm mình, cơn giận trong lòng ông cũng sớm tiêu tan. Em thật khiến cho người ta không thể giận nổi.
"Shuhua." Bà Seo kéo em từ phía sau ra.
"Dạ?" Nhìn thấy chú kia không còn hung dữ nữa em mới dám bước ra. Tuy là theo Jin Jin, em phải gọi cái chú hung dữ đó là ba nhưng thật sự em không dám gọi.
"Con lên phòng cùng Soojin đi, đến giờ ăn mẹ sẽ gọi hai đứa xuống."
"Vâng ạ." Vừa nghe thấy có thể tìm Jin Jin, em liền vui vẻ chạy lên phòng, cũng không để cho hai người kia kịp phản ứng lại.
Nhìn theo bóng lưng của em, vợ chồng ông Seo chỉ biết nhìn nhau cười. Hy vọng không có chuyện gì xảy ra, đồng thời cũng hy vọng vợ chồng son sẽ mãi hạnh phúc như thế.
******
Phòng khách nhà họ Yeh.
Má Kim kéo cháu gái mình ngồi xuống sofa rồi nghiêm khắc nhìn cô.
trên mặt Tzuyu đã không còn nước mắt, ngồi trên sofa kiêu ngạo gác hai chân lên bàn trà hoàn toàn chẳng quan tâm đến mình chỉ quấn chăn lụa trên người, hoàn toàn lờ đi ánh mắt trách móc của má Kim.
"Rốt cuộc là con đang làm gì vậy?" Nhìn dáng vẻ này của cô, má Kim thật không thể tin được cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu trước kia lại thay đổi thành như vậy. Bà đúng là nhìn nhầm rồi, xem ra, dáng vẻ nhu thuận của cô đều là giả vờ mà thôi.
cô chìa hai tay ra thản nhiên nói: "Bác nên hỏi cô chủ đã làm gì chứ đừng hỏi cháu đã làm gì."
"Bác tin tưởng cô chủ chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với cô Soojin." Bà chăm cô chủ từ lúc cô ấy còn nhỏ đến bây giờ nên rõ ràng hơn ai hết, tuy trước kia cô ấy thông minh nhưng lại cô độc, còn hiện tại tuy ngốc nghếch nhưng lại hạnh phúc. Cô chủ thích cô Soojin bà lại càng thấy rõ ràng. Nếu chỉ vì mình không biết nhìn người mà làm tổn thương đến cô chủ cùng cô Soojin thì bà tuyệt đối không tha thứ cho bản thân mình.
"Ai cũng vậy, vĩnh viễn chẳng thể nhịn được cám dỗ từ bên ngoài." Khẽ nhún vai, cô thờ ơ đáp lại.
cô hiểu rất rõ, trước kia những người đến quán bar tìm cô cứ mười người thì đến chín người đã kết hôn. Bọn họ cùng cô lên giường, thậm chí còn muốn bao dưỡng cô nữa.
"Cô chủ vốn không hiểu những thứ đó." Má Kim lớn tiếng phản bác.
"Sao bác biết cô ta không hiểu?"
cô nhìn bà bằng ánh mắt khinh thường rồi tiếp tục nói: "Nếu cô ta không hiểu thì cô chủ đã chẳng mang thai rồi."
"Cháu..." Bà giận đến không nói nên lời.
Ngửa đầu ra sau tựa vào thành ghế, cô nói tiếp: "Tuy không thể làm vợ cả thì vợ lẽ cũng không tệ."
Dù sao thì cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ làm cô chủ, chỉ cần có thể vào được nhà họ Yeh thì làm vợ lẽ cũng tốt, cô có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi.
"Sao cháu lại trở thành như vậy, trước kia..." Bà đau lòng nhìn cô, hỏi.
Nhớ lại trước kia, cô vẫn là cô bé con đáng yêu, đơn thuần, tết bím tóc nhỏ hai bên, chạy nhảy quanh mọi người, bà cảm thấy mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng sao chỉ qua mười mấy năm, cô lại biến thành cô gái không biết xấu hổ, tham hư vinh như thế?
"Đừng nói trước kia với cháu." Vừa nghe bà nhắc đến trước kia, Tzuyu liền biến sắc ngẩng đầu hung dữ trừng bà. Hạnh phúc trước đây, kể từ lúc 16 tuổi cô bị bán vào quán bar đã thành ác mộng không thể chạm vào rồi.
"Tự mình giải quyết cho tốt đi." Má Kim không muốn nói thêm lời nào nữa, thủ đoạn nhỏ này của cô hoàn toàn không thể giở ra với nhà họ Yeh được. Bà vẫn nên đi nhận lỗi trước với ông chủ thôi.
đi đến bên cạnh cửa, bà quay đầu lại nhìn cô một lần. Thấy cô như vậy, ngoại trừ đau lòng bà càng thêm thất vọng, chỉ lắc đầu rồi mở cửa rời đi.
Sao cô lại không hiểu, hiện tại cô chẳng còn quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, chỉ cần có được một cuộc sống sung sướng thì cô sẽ bất chấp mọi thủ đoạn .
Đêm hôm đó, năm người nhà họ Yeh ngồi trong phòng sách bàn bạc đối sách.
"Sao lại xảy ra chuyện này chứ?" Miyeon khó tin hỏi. Chuyện vô lý như vậy lại có thể xảy ra với em gái mình.
"Thật không ngờ. Cô gái giúp việc kia bình thường nhìn rất ngoan ngoãn nên mới không có ai đề phòng cô ta cả." Lời Soyeon nói hoàn toàn là sự thật.
"Điểm chính là, cô ta là cháu gái của má Kim." Yuqi nói ra điểm mấu chốt. Đó mới chính là nguyên nhân bọn họ không đề phòng cô ta, bởi vì bọn họ đều tin tưởng má Kim.
"Cô ta muốn gì?" Minnie nhíu mày hỏi.
"Cha thấy nó luôn mồm kêu cha phải làm chủ cho nó nên cha nghĩ là nó muốn Shuhua cưới nó." Ông Yeh cũng không hy vọng có thêm một người con dâu nữa, con dâu hiện tại đã khiến ông vô cùng hài lòng, ông không muốn thay đổi, cho nên vẫn là nghĩ cách khác thôi.
"Có thể sao?" Minnie chắc chắn không tin. Dựa vào tính cách giảo hoạt của Seo Soojin thì sao có thể đồng ý để người phụ nữ khác cướp chồng của mình được.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Yuqi hô to. Tất cả mọi người đều biết Soojin rất yêu Shuhua, chuyện như thế chẳng cần nghĩ cũng biết.
"Hôm nay Shuhua có gì bất thường không?" Minnie cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.
Dựa vào hiểu biết của bọn họ thì cho dù Shuhua có ngốc đến đâu cũng không thể không biết có người ngủ bên cạnh mình, nghe nói cô gái kia còn không mặc gì ngủ bên cạnh nó nữa.
Soyeon nghiêm túc nhớ lại mọi chuyện xảy ra chiều nay.
"Ngoại trừ việc nó ngủ trưa lâu hơn ngày thường thì chẳng có gì khác thường cả." Chuyện ngủ dậy muộn cũng rất bình thường mà.
"Không còn gì nữa sao?" Yeh Seung Gi cảm thấy chắc chắn có điều khả nghi. Ông vẫn có chút hiểu được con gái mình, nó vốn chẳng biết cám dỗ là gì, ngoài ra...Nó suốt ngày quay quanh Soojin nên căn bản sẽ chẳng có tâm tư nghĩ tới chuyện khác.
"Chị ba, chị nghĩ kỹ lại đi." Yuqi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc vẫn có điểm gì đó khả nghi.
"Nghĩ kỹ lại, hình như có chút bất thường..." Nghe mọi người nói, cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Lúc bọn chị vào phòng có ầm ỹ vài phút nhưng Shuhua lại chẳng hề tỉnh giấc, sau đó vẫn là chị không nhịn được chạy đến bên giường lôi kéo nó, nó mới từ từ tỉnh lại."
"Bị bỏ thuốc rồi?" Khả năng này là lớn nhất.
"Phải tìm ra chứng cớ mới được." Ông Yeh nhíu mày nói.
"Chúng ta đến phòng nó tìm thử xem." Yuqi đề nghị.
"Được rồi, buổi chiều cha đã khóa phòng hai đứa nó không cho ai vào cả."
"Hy vọng có thể tìm được thứ gì đó." Miyeon chẳng mấy lạc quan, nếu cô gái giúp việc kia quá gian xảo như đã nói thì có thể sẽ không để lại bất kỳ bằng chứng gì để bọn họ vạch trần cô ta.
"Trước hết chúng ta cứ đến phòng Shuhua xem thử đi."
"Được."
Vì vậy, năm người liền rời khỏi phòng sách đi về phía phòng Yeh Shuhua.
Mở cửa vào phòng, từ lúc bọn họ rời đi căn phòng vẫn như cũ, trên giường không có chăn, quần áo của phụ nữ vẫn nằm nguyên trên sàn nhà.
Soyeon đi đến bên giường, nhíu mày nhìn đống quần áo lôn xộn trên sàn chợt nhớ đến một chuyện.
"Quần áo của Shuhua được gắp gọn gàng đặt trên giường." Cô có ấn tượng với điều này là vì chính cô cầm quần áo ném về phía nó bảo mặc vào.
"Vậy quần áo trên sàn này có thể là do cô ta đợi nó ngủ liền cởi ra sao?" Yuqi nhìn khắp xung quanh cũng chưa thấy có gì lạ.
Soyeon cho rằng đó không phải là vấn đề mà là: "Không quan trọng, hiện tại, quan trọng nhất là phải tìm chứng cớ cô ta bỏ thuốc Shuhua." Đi quanh phòng một lượt cô cũng chưa thấy có chỗ nào kỳ quái cả.
"Trước khi nó đi ngủ có ăn gì không?" Ngay cả phòng tắm Minnie cũng đã xem qua nhưng vẫn không phát hiện được gì.
"Soojin có bảo nó uống sữa."
"Đúng rồi, nhanh tìm xem có cốc sữa gì đó hay không." Ông Yeh nhắc nhở.
"Kia là?" Yuqi chỉ vào cái cốc không được đặt trên bàn trang điểm nói.
Soyeon vươn tay cầm lấy cái cốc, bởi vì cô đứng gần bàn trang điểm nhất. Bốn người còn lại đều vội xúm lại xem.
"Sao lại uống đến không còn một giọt vậy?" Thằng bé này cũng ngoan quá đi, dù sao thì cũng nên để lại một chút chứ.
"Vậy có kiểm tra được không?" Ông Yeh nhíu mày nhín cái cốc không kia, hỏi.
"Có lẽ là được." Soyeon cũng không chắc chắn lắm.
"Có lẽ được, chúng ta cũng không biết nên chắc phải tìm chuyên gia về phương diện này rồi." Miyeon cảm thấy chắc là kiểm tra được, hình như trên đáy cùng thành cốc vẫn còn chút sữa đọng.
"Sáng mai con sẽ đem đến cục cảnh sát nhờ bạn con giúp đỡ." Minnie chợt nghĩ đến một người có thể giúp được, vừa nghĩ đến người giống khủng long bạo chúa kia cô liền cảm thấy buồn cười.
"Ừ." Ông Yeh gật đầu đáp.
"Cô gái trong phòng khách kia nên xử lý thế nào đây?" Bọn họ không hề thích cô ta một chút nào cả.
"Cứ để cho cô ta ung dung vài ngày đi." Miyeon nhếch môi cười lạnh.
"Đợi chúng ta tìm được chứng cớ thì xử lý cô ta vẫn chưa muộn." Soyeon cũng lạnh lùng cười.
Có thể Shuhua dễ bị bắt nạt nhưng bọn họ thì chẳng dễ bắt nạt đâu, nếu đã lấn đến trên đầu bọn họ thì nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Giao cho Minnie cầm cốc, sau đó năm người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Tzuyu tựa vào cửa phòng khách thở hổn hển, tim đập loạn lên. Vừa rồi trốn ở ngoài cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, trong lòng liền kinh hãi. Cô vừa nhớ ra mình đã phạm phải một sai lầm chết người.
Cô đã quên rửa cái cốc đó rồi....
Cô nhất định phải nghĩ cách lấy ít đồ rồi chạy trốn khỏi đây để tránh cho bị đưa vào nhà lao ăn cơm tù. Dựa vào thế lực nhà họ Yeh, nếu cô đã bị bắt giam thì cả đời cũng đừng mong ra được.
Trái ngược với không khí yên tĩnh bên nhà họ Yeh, nhà họ Seo lại vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là vì Seo Soojin vẫn chẳng quan tâm đến Yeh Shuhua khiến cho Yeh Shuhua cứ ầm ỹ quấn lấy cô. Tiếp đó là vì Shuhua quá ầm ỹ làm cho Seo Jae Suk đang lo lắng cũng phải rống lên. Tiếp tục là vì Seo Jae Suk rống to nên Yeh Shuhua liền ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng ông lại rước lấy sự trách cứ của vợ và con gái. Cuối cùng là vì Seo Jae Suk không gào thét nữa nên lá gan của Yeh Shuhua cũng to ra rồi lại quấn lấy Seo Soojin. Cứ luẩn quẩn như vậy, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên nhà họ Seo náo nhiệt như vậy.
Cảnh tượng náo nhiệt này chỉ chấm dứt khi mà bà Seo thật sự không chịu nổi được nữa phải kéo chồng về phòng.
Seo Soojin bị quấn đến nhức cả đầu, vốn đã dễ mệt mỏi nay lại bị làm cho càng mệt hơn, sau cùng cũng đành phải kéo Yeh Shuhua về phòng nghỉ ngơi.
"Jin Jin, Jin Jin, chị đừng giận nữa mà. Hôm nay em rất ngoan, không có nghịch ngợm cũng rất nghe lời, vì sao chị vẫn không để ý đến em.. Chị không để ý đến em, em sẽ khóc đó...Hoặc là, chị không để ý đến em, em sẽ mách cha nói chị bắt nạt em... Jin Jin, Jin Jin, chị nói chuyện đi..."
Suốt cả đường đi, em vẫn không ngừng nói, vẫn ầm ỹ quấn lấy cô.
Trở về phòng cô liền bước đến bên giường ngồi xuống, em cũng nhanh chóng chạy đến ngồi xuống bên cạnh cô.
"Jin Jin..."
"Chị không có tức giận." Ngay lúc em mở miệng cô liền giành nói trước, không để em có cơ hội bắn như súng liên thanh nữa.
"Vậy sao chị không để ý đến em?" Cởi giày, em liền đứng trên giường, bất mãn nhảy nhảy vài cái.
Cô vội vàng đứng lên giữ chặt em lại. Người này, cũng không nghĩ xem mình nặng bao nhiêu mà cứ nhảy như vậy khiến cho giường rung lên bần bật.
"Em đừng nhảy nữa."
"Được rồi." Em bĩu môi rồi đặt mông ngồi xuống giường.
Cô cũng cởi giày, leo lên giường rồi ngồi đối diện em.
"Jin Jin, chị đừng bỏ mặc em mà." Vươn tay ôm cô vào trong ngực, em cọ cọ cổ cô làm nũng.
Cô vỗ nhẹ tấm lưng rắn chắc của em: "Không phải chị bỏ mặc em, chỉ là chị đang suy nghĩ chút chuyện thôi."
Khẽ đẩy cô ra, em khó hiểu nhìn cô.
"Jin Jin đang suy nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ đến sau này nếu chị không ở cạnh em thì em phải làm sao bây giờ..." Chủ động tựa vào lòng em, cô vòng tay ôm lấy eo em, chậm rãi nói.
Nhíu mày, em không hiểu được hết lời cô nói nhưng em vẫn hiểu được một chút.
"Jin Jin, chị phải rời đi sao?"
Cô khẽ lắc đầu: "Chị chỉ nói nếu như..."
"Vì sao lại nếu như? Cái gì là nếu như?" Càng nói càng mơ hồ, em hoàn toàn mờ mịt rồi.
Ngẩng đầu nhìn em, nhìn đôi mắt to vô tội của em, cuối cùng cô cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau tất cả mọi chuyện. Em vẫn đáng yêu như thế, đáng yêu đến mức khiến người ta không đành lòng trách móc, đáng yêu đến nỗi khiến người ta không thể không yêu.
Si ngốc nhìn nụ cười của cô, em khẽ lẩm bẩm: "Em thích Jin Jin cười..." Em không nhịn được, cúi đầu ấn một nụ hôn lên môi cô.
"Jin Jin cười lên là xinh đẹp nhất..."
Tay cô chuyển dời từ eo em đến phía sau gáy, cô chủ động dâng lên môi son.
"Jin Jin..." Dục vọng của em cũng chỉ có Seo Soojin mới có thể khơi lên được, chỉ một nụ hôn cũng khiến người em nóng rực.
Môi em rời khỏi đôi môi có chút sưng đỏ của cô, từ từ di chuyển xuống in dấu lên chiếc cổ mảnh khảnh, hai tay em dần trượt xuống dưới vạt áo cô.
Cô đương nhiên cảm thấy được dục vọng của em, ngay lúc hai tay em đặt dưới vạt áo cô, cô liền vội vàng giữ chặt tay em.
"Shu Shu, không được..."
"Vì sao?" Nhìn đôi tay nhỏ xinh đang giữ chặt tay mình, em bất mãn hỏi.
Kéo tay em đặt lên cái bụng hơi nhô lên của mình, cô dịu dàng nói: "Trong bụng em còn có cục cưng nên không thể vận động mạnh được, em quên lời cha dặn rồi sao?"
Lắc đầu tỏ ý mình không quên, nhưng em cũng chưa hiểu lắm, vì sao sau khi có cục cưng thì em lại không thể chơi trò hôn nhẹ với Jin Jin.
"Đợi đến lúc cục cưng ra đời em mới có thể chơi trò trên giường với chị giống như trước." Cũng chỉ có nói như thế em mới hơi hiểu được.
Tuy không thoải mái nhưng em vẫn chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào ngực rồi từ từ nằm xuống giường.
"Vậy bao giờ cục cưng mới ra đời?" Bĩu môi tỏ ý không vui, em quyết định sẽ không thích cục cưng trong bụng Jin Jin, bởi vì nó mà em không thể chơi cùng Jin Jin nữa.
Dựa vào lòng em, nghe tiếng tim đập rộn ràng của em, cô khẽ nói: "Vẫn còn mấy tháng nữa..."
"Nó ra đời, em sẽ không chơi cùng nó đâu." Giọng nói làm nũng như trẻ con.
Tựa đầu trong lòng em, cô dịu dàng hỏi: "Vì sao vậy?"
"Nó cứ quấn lấy Jin Jin làm cho Jin Jin không thể chơi với em." Bày ra vẻ mặt như đứa trẻ bị người ta lấy mất món đồ chơi yêu thích, em ôm cô càng thêm chặt hơn.
"Jin Jin là của em."
"Nó là con chị mà." Ha ha, về sau chắc em sẽ bắt nạt con mình mất.
"Em chỉ cần Jin Jin, không cần cục cưng." Đây là sự kiên định của em. Em hoàn toàn không biết, nếu không phải do em chăm chỉ cầy cấy thì sẽ không có cục cưng trong bụng cô.
"Ừm...." Mệt mỏi quá.
"Vậy Jin Jin cũng chỉ có thể cần em, không thể cần cục cưng đó." Em cho rằng đó là tất nhiên, em chỉ cần Jin Jin vậy Jin Jin cũng chỉ có thể cần em, không thể cần những người khác nữa.
"Vậy sẽ chẳng ai cần cục cưng rồi." Cô mỉm cười, em luôn đáng yêu như thế, nhưng nếu cô đồng ý chỉ cần một mình em thì cục cưng của bọn họ không phải sẽ quá đáng thương sao.
Khẽ nhíu mày, em cố tưởng tượng ra hình ảnh sẽ chẳng có ai cần cục cưng nữa.
"Vậy, nó...hình như...vô cùng đáng thương..."
"Đúng vậy, một mình nó sẽ vô cùng đáng thương." Gật gật đầu, ngáp một cái, cô thật sự buồn ngủ rồi.
"Vậy..." Phải làm sao bây giờ.
"Em buồn ngủ..." Để mình em phiền não đi, cô không muốn để ý đến em đâu. Ha ha, đôi khi bắt nạt em một chút cũng không tệ.
"Ừ, em ngủ đi." Duỗi cánh tay còn lại chưa bị cô gối ra, em vỗ nhẹ lưng cô.
"Ừm..."
Chỉ một lát sau, cô đã chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng, người nằm bên cạnh cô thì không ngủ ngon được như thế, em còn đang bận suy nghĩ vấn đề cô đưa ra.
Jin Jin nói một mình cục cưng sẽ rất đáng thương...Vậy...Nhưng em lại không muốn ai cướp mất Jin Jin ... Jin Jin chỉ có thể là của một mình em...Làm sao bậy giờ đây...Đem cục cưng đưa cho người khác thì nó sẽ không cô đơn nữa...Thế nhưng...Jin Jin có tức giận hay không...Thật đau đầu... Em không hề muốn Jin Jin giận...(đáng yêu quá!)
Ôm lấy Seo Soojin đã tiến vào mộng đẹp, Yeh Shuhua lại chẳng thể xoay người nên đành phải giữ nguyên tư thế cũ. Suy nghĩ đến hơn nửa đêm, rốt cục em cũng không thể cưỡng lại được tiếng gọi của Chu công, trầm trầm tiến vào giấc ngủ.
************
Đuối quá r🤧🤧🤧
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top