🍊 Chương 12

Chương 12

Sáng sớm nay Diệp Thúy Hương nghe thấy tiếng chim khách, bà có chút mê tín, trong lòng nghĩ nhất định là con dâu thi đậu, nhưng không hỏi ra làm Lý Hồng Phong áp lực.

Không nghĩ tới, Lý Hồng Phong thi đậu thì thôi lại còn đứng đầu toàn thành phố.

Diệp Thúy Hương quả thực cười muốn lệch miệng, kéo người ta hỏi không ngừng đợi đến khi xác định không lầm thì cả người đều vui muốn nở hoa rồi.

Nghe được tin nhà họ Đoàn có không ít người, Diệp Thúy Hương không keo kiệt chia đậu phộng trong nhà cho họ ăn, để dính chút vui mừng, Đoàn Thanh Ân cũng không che giấu vui vẻ, đi qua đám người chào hỏi, trong lúc nhất thời, nhà họ Đoàn náo nhiệt không thôi.

Lý Hồng Phong cũng rất kích động, vừa vui vẻ lại cảm thấy không phụ sự mong đợi của mọi người, tính tình cô có chút ngại ngùng, gặp nhiều người như vậy cũng không tiện nhìn, vào trong nhà chuyển ghế ra cho các trưởng bối ngồi.

Nhà họ Đoàn mặc dù không có người cho cô áp lực nhưng trước khi thi hai tuần, Diệp Thúy Hương và Đoàn Thanh Ân cái gì cũng không cần cô làm, hầu hạ ăn ngon uống sướng lại tinh tế, đến cả lúc ban ngày nói chuyện cũng thì thầm sợ quấy rầy đến cô ôn tập.

Lý Hồng Phong tự nhiên biết họ làm như vậy là coi trọng mình, càng rõ điểm này cô càng cố gắng nghiêm túc, lúc thi viết như có thần trợ cũng không thả lỏng mà đợi làm xong lại tỉ mỉ kiểm tra nhiều lần nơi nào có lỗi để lọt.

Nếu không phải cô nghiêm túc ôn tập, lại tỉ mỉ kiểm tra cũng sẽ không được dạng thành tích tốt này nhưng ở trong lòng Lý Hồng Phong, nếu như không phải nhà họ Đoàn tạo ra một hoàn cảnh tốt, lúc nhà họ Lý nháo chuyện Thanh Ân cản lại hết thì nói không chừng sẽ thi không khá, bởi cô dễ bị cảnh vật chung quanh ảnh hưởng.

Hiện tại thành tích ra, cô cũng có thể thả lỏng một hơi.

"Hồng Phong chớ vội, ăn đậu phộng."

Diệp Thúy Hương đang vui sướng, phát hiện con dâu sinh viên của mình không biết đi nơi nào, rướn cổ lên trái xem phải xem mới nhìn thấy Lý Hồng Phong, vội vàng từ trong đám người đi tới đưa vốc đậu phộng cho Lý Hồng Phong, "Con bây giờ là sinh viên, loại chuyện chuyển ghế này để Thanh Ân làm là được, đi đi đi, nghỉ ngơi đi, ăn cái gì đó."

Lý Hồng Phong thấy ghế chuyển đến cũng đã gần đủ, ngoan ngoãn ứng tiếng, cầm đậu phộng ngồi cạnh Đoàn Thanh Ân và người dân tới chơi.

Họ đang lúc vui vẻ, mẹ Chu lại vội vã chen vào, thấy Lý Hồng Phong đứng bên Đoàn Thanh Ân thì vui mừng vội tiến lên giữ cô lại:"Hồng Phong, thành tích Gia Minh thế nào? Nó thi đậu không?"

Đọc tiếp ở đây =>

Người nói lời này là cố ý nói như vậy, từ lần trước Đoàn Thanh Ân thả lời kia ra ngoài, chuyện anh muốn cùng nhà họ Lý cắt đứt quan hệ đã truyền cả làng.

Mọi người cũng không phải người ngu, mẹ Chu kiếm tiền mà người cõng nồi thì để con dâu đi tìm nhà mẹ đẻ đến, loại diễn xuất này sao có thể là người tốt.

Bề ngoài thì bà ta không có lỗi lớn, sau lưng lại có không ít người nói nát miệng, nhưng dù sao trong thôn chính là như vậy, ngay cả người nhà họ Lý chịu thiệt lớn thì người ta vẫn trong ngoài mắng ngu, dù sao thanh danh hai nhà họ xem như hôi hám không ngửi được.

Trước đó mẹ Lý ở trong thôn tám một chút chuyện nhà họ, vì cháu gái mới đổi việc hôn nhân, mà từ chuyện lần trước người ta nhìn ra bà ta không ngược đãi Lý Hồng Phong là tốt rồi, sao có thể chân tình nghĩ vì cô.

Nhà họ Đoàn có tiền như thế, dựa theo người nhà họ Lý kia ăn người không nhả xương, nhớ thương gia sản bé gái mồ côi nhà người ta, sẽ êm đẹp không có việc gì gả cô cho Đoàn Thanh Ân ư?

Trước kia họ còn sẽ tin, hiện tại cái thanh danh kia của nhà họ Lý, muốn nói bên trong không có việc gì ai mà tin.

Cái này một đoán hai đoán lại thêm bụng Lý Bích Sương lớn không tầm thường, chân tướng cũng hiện ra.

Chiếm đất của người ta, cầm tiền của người ta, còn muốn đẩy một cô bé lập tức thi đại học thay con gái nhà mình kết hôn, lại thêm chuyện quần áo lần trước, giống như dự liệu trước đó của Đoàn Thanh Ân vậy, người cả thôn không có một ai không đồng tình Lý Hồng Phong.

Trong thôn có sinh viên đại học, kia là chuyện cả thôn đều mặt mũi sáng sủa, nhà họ Đoàn lại che chở nàng dâu này, dưới tình huống bây giờ, người muốn cùng nhà họ Đoàn rút ngắn quan hệ không ngại giẫm lên nhà họ Chu nhà họ Lý tỏ chút thiện ý.

Người ôm loại suy nghĩ này có không ít, có người mắt sắc thấy Lý Bích Sương, con ngươi đảo một vòng, cố ý đâm mẹ Chu:"Vừa rồi em dâu không nhìn thấy người ngàn dặm đưa tin kia hào phóng thế nào đâu, tôi liếc một cái, rất nhiều tiền á, ài nha, trong hốc núi này của chúng ta cũng coi như có một phượng hoàng, nhắc tới duyên phận chính là thần kỳ, nếu không phải ông cụ nhà họ Lý đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, nói không chừng sinh viên này đã rơi vào nhà em dâu."

Mẹ Chu không nghe ra bà đang giễu cợt mình, nghe được có tiền thì con mắt giật giật, "Thật sự cho tiền hả? Cho nhiều hay ít?"

"Tôi liếc một cái, người ta cũng không nói ra tôi làm sao biết, nhưng tôi xem chừng có tờ 1 ngàn, nghe nói chưa thống nhất thành tích tỉnh, nếu Hồng Phong lại đứng nhất tỉnh còn có tiền thưởng á!!"

Người này muốn đâm mẹ Chu lại nói nói đến mình cũng chua chát, "Sớm biết đọc sách kiếm tiền như thế, lúc trước nhà tôi dù phải cầm gậy đánh để thằng nhóc trong nhà tiếp tục học tôi cũng làm, này còn chưa tốt nghiệp đã nhiều tiền như vậy, về sau tốt nghiệp thì phải có bao nhiêu tiền đây."

"Tôi vừa nghe người đưa tin nói, đợi lên đại học, đại học cũng có học bổng, mỗi lần thi xong đều phát, một lần chính là mấy trăm, bà nói xem mỗi lần đều thi đứng thứ nhất, đây không phải là trực tiếp phát tài à, trước đó tôi còn cảm thấy nhà họ Đoàn đối với Hồng Phong cũng quá tốt rồi, học sinh cấp ba nào có quý giá như thế, hiện tại mới rõ, nếu không tại sao nói người làm ăn nhìn xa!"

"Còn không phải sao."

Một bên có người nghe các bà nói chuyện, nhịn không được đâm đầy miệng, "Nếu là con dâu nhà tôi, tôi cũng nâng lên, một ngàn mà, cả nhà chúng tôi mỗi ngày bán mạng trong đất làm việc một năm cũng mới có ngần ấy."

"Con dâu nhà bà hả, nghĩ cũng đừng nghĩ, để Thanh Ân người ta nghe thấy được lại không vui."

"Này tôi cũng thuận miệng nói, dù tôi nghĩ thì con trai nhà tôi cũng không xứng với con gái người ta."

Con của bà không xứng, con trai của tôi xứng!!

Câu nói này trực tiếp tại trong lòng mẹ Chu bật ra, còn lúc ẩn lúc hiện trước mắt bà ta.

Lúc trước nếu không có thay người, hiện tại Lý Hồng Phong và tiền thưởng đều là của nhà họ, nào để cho nhà họ Đoàn chiếm tiện nghi này.

Thành tích Gia Minh cũng tốt, nếu nó cưới Lý Hồng Phong, bà ta có thể bảo Lý Hồng Phong ôn tập cho Gia Minh, hai người cùng thi đại học cùng cầm tiền thưởng, đi đại học cũng thế, bà ta dù không làm cũng có thể ngồi hưởng phúc.

Hết lần này tới lần khác bé con lấp lánh ánh kim bị nhà họ Đoàn cướp đi.

Mẹ Chu nghĩ tới tâm cào, phổi khó chịu, loại cảm giác này như có người cho bà ta một phong thư, bà ta ghét bỏ phong thư quá cũ không chịu mà trả lại, kết quả bỏ phong thư đi mà bên trong là tiền vàng.

Có thể không khó chịu sao??

Có thể không hối hận sao??

Trái tim bà ta như đặt trên chảo dầu, còn bị đảo qua lại.

Bởi vì loại tâm tình bỏ lỡ vàng này, mẹ Chu cũng không còn tâm tình ở nhà họ Đoàn ăn đậu phộng chiếm tiện nghi, hốt hoảng đi ra khỏi nhà họ Đoàn, Lý Bích Sương một mực chờ ở cửa thấy thế vội đón.

"Mẹ, thế nào rồi, Lý Hồng Phong thật sự thi đứng đầu toàn thành phố sao?"

Cô ta vừa nói, lực chú ý của mẹ Chu bị hấp dẫn, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.

Gia Minh vì cái gì không cưới Lý Hồng Phong? Bởi vì Lý Bích Sương chẳng biết xấu hổ chưa kết hôn mà có con, còn rũ quyến Gia Minh đồng ý cưới cô ta, hai nhà lúc này mới đổi người.

Cho nên bà ta không có Lý Hồng Phong vàng, này đều do Lý Bích Sương!!

Một bé vàng có thể nhận học bổng đổi lấy con dâu Lý Bích Sương ăn ngon lười làm, thích quấn Gia Minh, còn bắt nạt Bội Bội.

Thua thiệt mà!!!

Quá thiệt thòi!!!

Cho nên bà ta quát Lý Bích Sương thì sao? Không sao cả!

Sau khi nghĩ thông suốt, ánh mắt mẹ Chu u ám nhìn qua Lý Bích Sương.

Lý Bích Sương bị nhìn toàn thân run rẩy nhịn không được lùi lại một bước: "Mẹ?"

"Kêu la cái gì! Suốt ngày treo một gương mặt mẹ kế, về nhà!!"

***

Từ khi thành tích Chu Gia Minh thi đại học truyền ra ngoài, nhà họ Chu liền không bình yên.

Mẹ Chu cũng không như trước vụng trộm tha mài Lý Bích Sương, giờ bà ta trực tiếp công khai.

Lý Bích Sương còn mang thai, bà ta đã giao hết việc kiếm sống trong nhà cho cô ta, còn muốn Lý Bích Sương bụng lớn xuống đồng làm việc, Lý Bích Sương cũng không cam chịu yếu thế, mẹ Chu muốn cô ta làm việc, cô ta  ôm bụng hô đau, la hét mẹ chồng muốn gi.ết con dâu mang thai.

Chu Gia Minh sau chuyện thành tích thì hãm sâu vào đả kích, không chịu lẫn vào chiến tranh của mẹ và vợ, mỗi ngày "đọc sách" với cô em gái Lưu Bội Bội.

Vây xem nhà họ Chu gà chó không yên có lẽ đã thành hoạt động giải trí của cả thôn, theo lý Lý Bích Sương và mẹ Chu tám lạng nửa cân, kết quả Lý Bích Sương nhận ra có người trong thôn đang nghị luận, bụng mình lớn có thể là chưa kết hôn mà có con, hiện tại đang đợi nhìn cô ta có thể sinh đủ tháng hay không.

Lý Bích Sương muốn mặt nên tìm thầy thuốc, dự định để đứa bé trong bụng thêm một đoạn thời gian mới sinh, để tạo nên cảnh tượng cô ta mang thai sau khi cưới.

Theo lý cô ta sống lại, ở phía sau là thời đại tin tức, cô ta hẳn phải biết chuyện như vậy không đáng tin cỡ nào, nhưng đời trước Lý Bích Sương luôn vui chơi giải trí mua quần áo, xưa nay không chịu tiếp nhận chuyện mới, về sau ở trên giường bệnh thì mỗi ngày xem tivi, bởi vậy đối với loại chuyện không đáng tin cậy này cô ta còn không rõ hơn cả người không sống lại.

Thầy thuốc cho một bát thuốc, Lý Bích Sương đêm đó gặp đỏ.

Cô ta đau nhưng không đau lòng, dù sao đời trước cũng không sinh, hiện tại sảy thai, Lý Bích Sương cảm thấy đây là sắp đặt, chuyện đứa bé đầu của cô ta không có là đã được sắp đặt trước.

Đau qua đi cô ta lại vui vẻ lên, bởi vì nếu như không có đứa bé này thì cô ta tự do muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, trước đón cô ta còn lo không thể theo chồng đi học, Chu Gia Minh thay lòng thì làm sao bây giờ.

Hiện tại tốt, đứa bé không có, cô ta lại có thể theo Chu Gia Minh cùng đi học!

Nhưng ý nghĩ này vừa mới nói với mẹ Chu đã bị phun máu đầy đầu.

"Cô còn muốn theo Gia Minh đi học? Tôi nhổ vào!! Cô đi theo có thể làm gì, ở chỗ nào? Có tiền mua đồ ăn sao? Cái gì cũng không biết, cô đi vào thành không đói chết cô đi!!"

Trong lòng Lý Bích Sương cực hận, nhưng bây giờ cha mẹ không chịu giúp cô ta, mẹ chồng chướng mắt cô ta, chồng tập trung tinh thần trốn ở trong phòng đọc sách cũng không để ý cô ta, cô ta cũng không nghĩ ra biện pháp khác nên đánh chủ ý tới trên người Lý Hồng Phong.

Nếu như Lý Hồng Phong không đi học, cô ta hoàn toàn có thể thay thế Lý Hồng Phong đi đại học.

Mặc dù không muốn học tập nhưng không thể không nói cái danh sinh viên không tệ.

Lý Bích Sương cũng không ngốc, biết mình và Lý Hồng Phong trở mặt, cô chắc chắn sẽ không cho cô ta, suy nghĩ một đêm rốt cục nghĩ ra biện pháp.

Không qua mấy ngày, Lý Bích Sương vừa mới sảy đứa bé đã sinh động bát quái.

"Hồng Phong thi lên đại học tôi vì cô ấy vui vẻ, nhưng sợ đến khi cô ấy đi thành phố lớn, bị đồ vật bên ngoài mê mắt không nhìn trúng em rể nữa."

"Trong thành đồ tốt có nhiều lắm, mọi người cũng đừng quên, thanh niên trí thức xuống nông thôn, về sau có thể về thành thì có bao nhiêu thanh niên trí thức không muốn vợ con mà muốn trở về, họ không có tài không có tiền còn nguyện chịu thiệt ở trong thôn, đợi đến khi bản lãnh ai có thể giữ họ?"

"Người vừa chạy, cả nước lớn như vậy đi đâu mà tìm đây, lại nói Hồng Phong không lĩnh giấy hôn thú, nếu đi thật thì nhà họ Đoàn không tìm thấy cô ấy."

Lý Bích Sương bụng còn đau nhưng cô ta nhịn được.

Cô ta tự thấy biện pháp này không tệ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, nếu như cô ta có con trai, con dâu so với con trai còn mạnh hơn, nói không chừng về sau sẽ có triển vọng lớn, cô ta nhất định sẽ không để con dâu đi, bằng không khi có tiền đồ không muốn chồng thì làm sao, trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra loại chuyện này.

Trong thôn có người nhìn ra dự định của Lý Bích Sương, quay đầu liền nói cho nhà họ Đoàn, trên mặt Đoàn Thanh Ân không hề nói gì, uốn éo thân đã đi trong thành.

Hồi trước anh đi cùng Lý Hồng Phong thi đại học không chỉ để chăm sóc cô mà còn thu xếp hướng kiếm tiền trong thành trước.

Một ngày này, lúc Lý Bích Sương lôi kéo người không ngừng ám chỉ "Lý Hồng Phong lên đại học sẽ không trở lại nữa", "Cô nhất định sẽ thay lòng đổi dạ", "Người nhà họ Đoàn mất cả tiền lẫn người", có đứa nhỏ cười đùa nói ở cửa thôn có một chiếc xe ngừng lại.

Lý Bích Sương còn nhớ rõ lúc này xe con rất hiếm lạ, cũng có chút hiếu kì trong thôn sao lại xuất hiện người mua được xe con, lúc này cũng đi theo xem náo nhiệt.

Nhìn qua quả nhiên có một xe con dừng ở kia, kiểu dáng so với sau này cũ hơn nhưng nhìn qua cũng uy phong mười phần.

Cô ta trong khoảng thời gian này quen nói nhảm, trông thấy xe con liền thuận miệng ra một câu: "Như chiếc xe này, sau này khi Hồng Phong có công việc nói không chừng còn mua được, Đoàn Thanh Ân dù làm cả một đời cũng mua không nổi, đây chính là không ngang nhau."

Tỉ như đời trước, cô ta nằm mộng cũng nhớ dạng xe này, mà Đoàn Thanh Ân đến chết cũng mua không nổi.

Vừa nói xong, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.

Đoàn Thanh Ân ngồi trong xe cười vẫy tay với bọn trẻ bên ngoài: "Này."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top