Chap 13

" Chính Quốc tức giận lao về phía Ân Phi.
Bốp
Một cái tát giáng mạnh xuống má Ân Phi đau rát. Cô còn chưa kịp định hình rõ đã lại bị chàng xô ngã. Đầu cô đập vào bàn đau điếng, còn có thể cảm nhận được một dòng máu nóng đang từ từ chảy ra chỗ bị đập vào bàn.
Chính Quốc cầm cổ tay cô lôi lên để cô đối diện với chàng. Ánh mắt chàng vằn tia máu, tức giận gầm lên:
- Tiện nhân! Ngươi cướp mất ghế Vương phi của nàng ấy, nay lại còn độc ác hại chết đứa con mới ba tháng của nàng ấy. Ngươi như vậy xứng đáng làm Vương phi sao? Nàng ấy đã làm gì ngươi mà ngươi lại bắt nàng quỳ dưới trời tuyết rơi hơn một canh giờ? Bất quá cũng chỉ là đổ trà nóng lên tay ngươi thôi mà. Chẳng phải nàng ấy đã xin lỗi, nói mình không cố ý sao?
Ân Phi sợ hãi cộng với việc vết thương phía sau đầu đau đớn, không nói được gì.
Chàng bóp chặt bàn tay của nàng:
- Bàn tay này của ngươi chẳng nhẽ còn quý hơn sinh mạng đứa con của ta và nàng ấy sao? Nếu đứa con của ta đã không còn... bàn tay của ngươi cũng đừng hòng giữ lại.
Nói rồi, không biết chàng lấy đâu ra một thanh đoản kiếm, không chút lưu tình chặt mạnh xuống tay cô."
Ân Phi sợ hãi, hét ầm lên:
- A... Đừng...!
- Ân Phi! Ân Phi! Nàng sao vậy? Có ta, có ta đây! Đừng sợ.
Ân Phi hoàn hồn thì thấy mình đang ở trong bờ ngực quen thuộc thì đần ra. Thở phào nhẹ nhõm, thì ra cô tưởng tượng thôi. ( au: hú hồn ch ? )
Cô đẩy chàng ra, thắc mắc hỏi:
- Chàng... đến đây làm gì? Xử tội ta vì phạt Trắc phi quỳ dưới tuyết đến sảy thai ư?
Tiếng cười trầm thấp vang lên, chàng dịu dàng véo mũi nhỏ của nàng:
- Đồ ngốc! Nàng nghĩ cái gì vậy? Ta đến xem tay nàng thế nào thôi!
Nói rồi chàng kéo hai bàn tay nàng, cẩn thận xem xét. Bàn tay trắng nõn mới lúc trưa còn gắp thức ăn cho chàng mà giờ đây đã bị đỏ một mảng. Chàng đau lòng nhíu mày:
- Có đau không?
Cô cười cười:
- Đại phu nói chỉ là bỏng nhẹ thôi, bôi thuốc mấy ngày là khỏi, sẽ không để lại sẹo.
Chàng gật gật đầu. Thổi nhẹ nhàng lên chỗ bị bỏng cho cô.
Ân Phi thấy lạ, bèn dè dặt hỏi:
- Chuyện... Trắc phi sảy... thai...
Chính Quốc vẫn tiếp tục mân mê bàn tay cô, nhàn nhạt đáp:
- Không phải do nàng làm!
Ân Phi ngạc nhiên cực độ:
- Sao chàng biết? Trắc phi nói cho chàng như thế ư?
Mặc dù nghĩ giả thuyết này không bao giờ có thể xảy ra...nhưng cũng chỉ có thể là như thế.
Lúc này Chính Quốc mới ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng vén lại mấy sợi tóc bên mai. Chàng nhẹ nhàng nói:
- Ta cho người bảo vệ nàng!
Đáy lòng chuyền đến cảm giác ấm áp không thể gọi tên, Ân Phi ôm chầm lấy chàng:
- Chàng tin ta là tốt rồi!
Chính Quốc xoa xoa đầu cô, nói:
- Giờ ta qua Vân Uyển viện xem thế nào. Tối sẽ đến thăm nàng.
---------------
Vân Uyển viện
- Trắc phi! Như vầy có đáng không? Vừa mất đi tiểu Vương gia, lại còn bị hàn khí xâm nhập.- Tố Hà đau lòng nói.
Lưu Vân yếu ớt nằm tựa trên giường nhưng ánh mắt không che dấu sự độc ác. Nàng ta cười nhạt:
- Đáng! Đương nhiên là đáng. Chỉ cần loại bỏ được Hoàng Ân Phi, giữ được trái tim Vương gia và hơn hết là leo lên ngôi vị Vương phi. Vương gia đang được Hoàng thượng cho giúp xử lý triều chính, ai cũng biết tân đế sẽ là Tam Vương gia. Chỉ cần ta làm Vương phi, vậy khi ngài ấy lên ngôi thì hậu vị sẽ là của ta...khụ khụ...
Tố Hà vội cầm chén trà đưa cho Lưu Vân:
- Nhưng... Lỡ đâu... đó là tiểu vương gia thì sao? Dù gì đó cũng là... cốt nhục của người.
Lưu Vân đắc ý nói:
- Chỉ cần loại được nàng ta, mất đi đứa bé này thì chẳng là gì!
Lưu Vân nhớ lại hôm nàng phát hiện mình có thai, Vương gia đến đây thăm nàng.
"- Lưu Vân! Hay là nàng giao lại quyền xử lý Vương phủ cho Ân Phi đi.- Vương gia không hỏi thăm gì đến đứa bé mà nói đến chuyện khác.
Lưu Vân bất mãn hỏi:
- Vì sao thiếp phải trao trả? Vốn dĩ chức vị đó của thiếp mà. Rút cuộc nàng ta đã làm gì mê hoặc ngài rồi?
Vương gia thở dài:
- Nàng ấy là chính thê, nắm quyền xử lý Vương phủ là đúng. Liên quan gì đến mê hoặc hay không mê hoặc.
Nàng uất ức, gào lên:
- Chẳng phải ngài hứa với thiếp là để thiếp nắm quyền, sau này sẽ phế nàng ta lập thiếp làm Vương phi sao? Bây giờ thiếp có thai rồi đó, đây là lí do quá tốt để phế Vương phi còn gì? Mãi không có con, không làm chọn đạo làm thê. Ngài chỉ cần cùng phụ thân thiếp dâng tấu lập đứa con trong bụng thiếp làm thế tử là được mà!
- Không được!- Vương gia quả quyết phản đối"
Lưu Vân thở dài. Vốn dĩ ngài ấy đâu có cần đứa con này. Thế nên hi sinh nó để trèo lên thì nàng cũng không ngại.
- Vương... Vương gia!- Tố Hà mặt biến sắc, hoảng sợ hành lễ.
Câu nói đó kéo Lưu Vân ra khỏi tưởng tượng, nàng ngước mắt nhìn nam nhân đang đùng đùng lửa giận đứng ở cửa mà sợ hãi. Liệu... ngài ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng và Tố Hà chưa? Tự chấn an bản thân, chẳng qua Vương gia tức giận vì vừa từ chỗ Ân Phi về thôi.
Chính Quốc tức giận nhìn Tố Hà, gầm lên:
- Ra ngoài!
Tố Hà sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, ấp úng giải thích:
- Vương... Vương gia! Không phải... không phải như thế đ...đâu. Trắc phi do... quá đau lòng vì... vì mất tiểu vương gia nên... nên mới ăn nói hàm hồ... như vậy...
Chính Quốc gào lớn:
- Bổn vương bảo ngươi cút ra ngoài!
Tố Hà giật thót, lo lắng nhìn Trắc phi yếu ớt nằm trên giường rồi vội vàng thi lễ lui ra.
Lưu Vân bình ổn lại tâm trạng, yếu ớt xuống giường hành lễ. Nhìn nàng ta như bông hoa dưới gió, chỉ cần gió mạnh một tí cũng có thể bay mất. Khiến cho nam nhân chỉ muốn ôm vào lòng bảo vệ cho thật tốt.
"Bốp!"
Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Lưu Vân khiến nàng ta không đứng vững mà ngã nhào.
Chính Quốc vừa tức giận vừa thất vọng. Mặc dù trên đường từ Vân Uyển viện đến Phi Uyển viện đã nghe Hắc Long bẩm báo là Lưu Vân cố tình ra trời tuyết quỳ, nhưng chàng là không nghĩ nàng lại có thể nói không cần đứa con này. Nàng nói nhẹ tênh chỉ cần hại được Ân Phi thì hi sinh đứa bé cũng chẳng sao. Quả là chàng nhìn lầm người rồi. Ha ha.
Lưu Vân sững sờ ôm bên má bị tát. Nàng là không tin Vương gia vừa đánh nàng. Trước đây ngài ấy còn chưa có bao giờ nặng lời với nàng, cư nhiên hôm nay thẳng tay tát nàng. Nước mắt bất giác chảy ra, nàng tủi thân nhìn Vương gia.
Chính Quốc chỉ hận không thể bóp chết nữ nhân trước mắt, tức giận nói:
- Bổn vương nhìn lầm nàng thật rồi! Nàng không hề yêu thương đứa bé trong bụng sao? Nàng sẵn sàng hi sinh nó để đạt được mục đích của mình?
Lưu Vân uất ức, ngước mắt:
- Đúng! Thiếp sẵn sàng hi sinh nó đấy. Dù gì thì ngài cũng đâu có cần đứa bé, vậy thì nó sinh ra cũng không có hạnh phúc. Thế nên sao thiếp lại không mượn tay nó hại người khác?
Chàng nhắm chặt mắt che đi sự ghê tởm:
- Lưu Vân! Nàng khác trước quá rồi!
Lưu Vân cố gắng đứng lên. Nghe được câu nói đó của Vương gia thì cười lớn:
- Khác? Thiếp vì ai mà khác? Vì ngài đấy! Ngài nói ngài yêu thiếp, vậy ngài nhớ đi... nhớ đi! Cái gì ngài cũng chỉ Ân Phi, Ân Phi. Đang ở Vân Uyển viện nghỉ trưa với thiếp, nghe tin đám Ngọc Vũ kéo đến Phi Uyển viện, ngài đã vội vàng đến đó. Ngài thất hứa với thiếp, vì nàng ta ngài yêu cầu thiếp trả lại quyền hành mà ngài hứa cho thiếp. Thiếp nói là nàng ta hại thiếp sảy thai, ngài nói ngài không tin. Sinh thần thiếp, ngài lại không ở cạnh thiếp mà lo lắng chạy đến chỗ nàng ta. Nàng ta cần ngài, vậy thiếp không cần ngài chắc?...khụ...khụ...
Thân thể đang suy yếu cộng với việc nói một hơi dài nên Lưu Vân ho sặc sụa.
Nếu là trước đây, thấy nàng ho như vậy chàng sẽ đau lòng, lo lắng, quan tâm nhưng bây giờ đổi lại chỉ là sự chán ghét:
- Những chuyện khác nàng trách bổn vương cũng được. Nhưng chuyện tối hôm sinh thần nàng thì nàng nên im đi. Đừng tưởng bổn vương không biết xuân dược là do nàng sai Tố Hà hạ. Nếu hôm đó bổn vương không đến, Ân Phi sẽ thế nào? Chết vì xuân dược hay mất đi trong sạch? Nàng thật quá thâm hiểm đi!
Nói rồi Chính Quốc bước ra ngoài cửa, ra lệnh:
- Người đâu! Lưu Trắc phi sảy thai lại bị nhiễm phong hàn nặng nên thân thể suy yếu, đặc ân cho nghỉ ngơi điều dưỡng ba tháng trong Vân Uyển viện. Nghiêm cấm ai đến làm phiền. Trắc phi mắc bệnh, không thể quản lý Vương phủ, từ nay giao toàn quyền xử lý cho Vương phi.
Lưu Vân tuyệt vọng nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, yếu ớt ngã xuống.
--------------
Ân Phi nghe được tin tức này lúc đang đọc sách. Thật sự thì không phải cô thích đọc mà là do chán quá không còn gì làm thôi. Vui vẻ cười tươi như hoa. Nghỉ ngơi ba tháng trong Vân Uyển viện? Ha! Không biết là nghỉ ngơi hay là cấm túc đây? Lại còn giao toàn quyền xử lý cho cô, chắc Lưu Vân giờ đang uất hận lắm. Nếu không có lệnh không ai được đến làm phiền thì chắc cô là người có "thiện ý" qua "thăm hỏi bệnh tình" của nàng ta đầu tiên đấy. Có cơ hội để " bỏ đá xuống giếng" như vậy sao cô lại không đi? Cô rất muốn nhìn xem bộ dạng chật vật của Lưu Trắc phi a. Bất quá cô còn chưa có muốn phạm vào gia quy đi.
--------------
Hôm nay là mùng một tết, không khí căng thẳng ở biên quan cũng không ảnh hưởng gì đến người dân ở kinh thành.
Tiểu Lệ cẩn thận chải kiểu tóc Bách Hợp kế cho Ân Phi, vui vẻ nói:
- Tết năm nay thật náo nhiệt a! Đại yến tối hôm qua Tứ Vương gia xin Hoàng thượng tứ hôn cho ngài ấy với Ninh Băng huyện chúa. Hoàng thượng liền vui vẻ phong Huyện chúa làm Quận chúa. Chọn giữa tháng ba cử hành đại hôn.
Ân Phi hí hửng nhìn Tiểu Lệ qua gương đồng:
- Năm mới rồi, Tiểu Lệ nhà chúng ta cũng 16 tuổi rồi! Cần kiếm nhà nào thật tốt gả đi thôi!
Tiểu Lệ cắm nốt cây trâm lên tóc cô, nghe vậy tức giận dậm chân nói:
- Chưa gì Vương phi đã muốn đuổi nô tỳ đi rồi sao? Nô tỳ nhất định không có gả đi đâu, muốn hầu hạ Vương phi suốt đời cơ.
Cô rời bàn trang điểm, nghe Tiểu Lệ nói vậy thì quay lại cười cười, tại trán nàng ấy điểm điểm mấy cái:
- Gớm! Không lấy chồng để ở lại đây ăn bám ta sao?
Lại đem nàng từ trên xuống dưới thật tốt đánh giá kỹ một phen.
Nàng chải tóc song nha kế, nàn da trắng mịn, ngũ quan thanh tú nhìn hết sức xinh đẹp đáng yêu a. Giờ nàng đã chính thức thành đại cô nương tồi, không còn non nớt như năm ngoái mới bước vào tuổi cập kê.
Thời gian và thanh xuân là hai thứ không đợi ta nên phải nhân lúc Tiểu Lệ còn xinh đẹp thì tìm một nhà nào tử tế gả nàng đến. Lại nghĩ đến ở hiện đại hôn nhân tự do quyết định liền hỏi dò:
- Tiểu Lệ, em đã có ý trung nhân chưa?
Nàng ấy kịch liệt lắc đầu. Cô thở dài, thôi thì kệ cho nàng chọn phu quân. Bao giờ chọn được người tốt rồi thì cô chuẩn bị của hồi môn cho nàng.
Tiểu Lệ vội vàng chuyển đề tài chính lên người Ân Phi:
- Vương phi! Giờ quyền quản lý Vương phủ đã trở về tay người rồi. Vậy mười lăm ngày nữa sinh thần của người... Người định tổ chức như thế nào?
Ân Phi không ngờ chủ nhân thân thể này vừa có tên giống mình, lại còn có ngày sinh y hệt. Chắc đây cũng là lí do cô đang ngủ mà xuyên về đây.
Khẽ lắc đầu, cô nói:
- Tình hình biên quan đang gay gắt. Lại có cái châu huyện nào chưa gì đã nhiễm dịch bệnh khó tìm thuốc chữa, cần huy động cả nước quyên góp tiền cứu dân. Vương gia lại đang phải đau đầu xử lý vụ này, ta nghĩ cũng nên chia sẻ gánh nặng với ngài. Tiền làm lễ sinh thần 18 tuổi của ta liền đem đi quyên góp đi.
Tiểu Lệ chớp chớp mắt:
- Oa! Vương phi của nô tỳ thật ra dáng mẫu nghi thiên hạ, chia sẻ gánh nặng với Hoàng thượng. Sau này Tam Vương gia lên ngôi, chắc chắn Điền quốc sẽ quốc thái dân an vì có thêm một vị hoàng hậu thông minh tài giỏi.
Ân Phi nghe rất sướng tai, rất muốn cười lớn nhưng vẫn phải giả bộ nghiêm mặt, giáo huấn:
- Những lời này chỉ được phép nói với một mình ta. Nếu chuyền ra ngoài sẽ mắc vào tội... tội... Tội gì ấy nhở? À! Tội khi quân phạm thượng. Lúc đó thì cẩn thận cái miệng của em, à không, cẩn thận cả cái đầu nữa!

Endchap
Rõ là được nghỉ học vì dịch
Tui tính là sẽ chăm chỉ ra truyện
Nhưng nào ngờ đu idol quên việc đăng truyện các cô ạ
Thứ lỗi cho sự u mê idol của tui
Nhớ vote nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top