Chap 2.1

"Hoseok-ah, tỉnh tỉnh." Ông Jung ngồi trên giường, nỗ lực đánh thức Hoseok đang ngủ say.

"...Xảy ra chuyện gì?" J-Hope bị đánh thức dụi dụi mắt, nhìn thấy lão ba đang ngồi bên giường.

"Công ty gọi điện muốn cha cùng MinHee đi công tác, hơn nữa thời gian lại rất gấp."

"Bao giờ đi?"

"Sáng mai phải lên máy bay. Nhưng trước khi đi sẽ về công ty một chuyến. Hành lý đã thu xếp xong, cha và MinHee hiện tại phải đi." Jung JinHyuk nói rất khẩn trương.

"Gấp vậy sao? Đã nói với Jimin chưa?"

"Đã muộn rồi, không nên đánh thức thằng bé." Lúc này MinHee đi đến, "Nó mà biết sẽ khóc, sau đó sẽ không ngủ. Để mai hẵng nói với nó." Trong giọng nói của MinHee tiết lộ rõ ràng sự không muốn.

"Ừ, con chăm sóc thằng bé cho tốt. Cha cùng MinHee đi công tác đến cuối tuần mới có khả năng trở về, mà con chăm sóc thằng bé cũng khá tốt đấy. Đây là tiền mặt và thẻ tín dụng." Ông Jung đem tiền mặt và thẻ tín dụng giao cho J-Hope.

"Được rồi, chúng ta đi, Jimin làm phiền con." MinHee nhìn Hoseok cười cười.

"Dì MinHee yên tâm, con sẽ chiếu cố thằng bé." J-Hope cũng nhìn lại MinHee cười cười.

"Tạm biệt." Nói lời tạm biệt xong, Jung JinHyuk và MinHee xách hành lý, đi ra khỏi phòng.

Nhìn bọn họ rời đi rồi, J-Hope quay trở lại giường, nhất thời đăm chiêu.

Vật nhỏ kia nếu biết dì MinHee cùng ba ba hai người cuối tuần sau mới vừa về, khẳng định sẽ rất thương tâm! Nghĩ đến bộ dáng Jimin khóc, tâm Hoseok không khỏi hơi thắt lại một chút.

Ngày mai sẽ dỗ dành cậu! Nghĩ tới đây, J-Hope nhắm hai mắt lại...

Buổi sáng dương quang ấm áp xuyên thấu qua rèm cửa bán trong suốt, nhẹ nhàng mà rơi tại trên chiếc giường lớn màu xanh lá. Toàn bộ sắc điệu của gian phòng lấy màu lục làm chính, có thể thấy được chủ nhân gian phòng đối với sắc lục rất thiên vị.

Bỗng nhiên, có âm thanh cửa chuyển động. Cửa mở, xuất hiện một thân ảnh người nho nhỏ đi vào.

J-Hope ngủ rất trầm, cũng không có bị âm thanh này làm kinh động.

Hoseok hyung sao vẫn còn đang ngủ? Jimin đi tới bên giường, nhìn J-Hope.

"Hoseok hyung" Jimin nhẹ nhàng gọi.

J-Hope không có phản ứng, vẫn đang ngủ say.

"Hoseok hyung... " Jimin gọi lần nữa.

Hoseok mới chính là không có phản ứng.

Thấy loại phương pháp này vô hiệu, Jimin bò lên trên giường. Cậu leo lên người J-Hope, muốn lại kêu lần nữa.

Đúng lúc này, J-Hope cảm giác được ngực bị áp lực mà tỉnh. Hắn chậm rãi mở mắt, thấy Jimin vẫn còn đang mặc áo ngủ in hình con mèo đen đang ở trên người hắn.

Hoseok thân thủ sờ sờ mặt cậu "Xảy ra chuyện gì?"

"Ba ba ma ma không thấy!" Jimin khẩn trương nói. Cậu ngày hôm nay sáng sớm vừa tỉnh lại, như mọi ngày chuẩn bị đến phòng ba ba ma ma cùng bọn họ chào buổi sáng. Thế nhưng trong phòng một người cũng không có.

"Ha ha." J-Hope cười cười. "Ba ba ma ma phải đi công tác, hai người họ cuối tuần sẽ trở về."

"Ừm!" Jimin buồn bã cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hơi run run, không phải nói bộ dáng chọc người làm không biết bao nhiêu trìu mến.

Sờ sờ đầu của cậu, J-Hope thoải mái nói: "Minnie không cần buồn, còn có anh cùng em. Cả tuần này, anh mang em ra ngoài chơi có được không?"

"Được..." Âm thanh cố nén nức nở có chút bất ổn.

"Ngoan!" Hoseok đè xuống thân thể nho nhỏ của cậu, nhượng cả người cậu ép chặt trong lòng hắn."Ji Ji muốn đi đâu chơi?"

"Chơi trò chơi, vườn bách thú...Còn muốn đi bơi!" Được ra ngoài chơi, cảm xúc buồn bã của vật nhỏ liền tiêu hao phân nửa.

"Được, chỉ cần Minnie làm xong bài tập, anh sẽ đưa em đi chơi." Coi bộ hắn rất xứng với danh hiệu anh trai này!

"Hyung là tuyệt nhất!" Vừa nói, cậu một bên ngay trên mặt Hoseok hôn một cái.

Tuy rằng trước từng có một lần kinh nghiệm, nhưng chưa hoàn toàn miễn dịch nên J-Hope không tránh được nhiệt độ trong ngực chấn động dữ.

Nhìn Jimin cười phi thường dễ thương, J-Hope bắt đầu có điểm cảm tạ Jung JinHyuk đối với chính mình "hãm hại".

Cứ như vậy, J-Hope cùng Jimin có một cuộc sống ở chung.

"Hoseok hyung, ngày mai chúng ta sẽ tới nơi nào chơi?" Jimin hưng phấn hỏi. Hai mắt ngập nước nhìn chăm chăm J-Hope ngồi ở trên sô pha, trong nháy mắt hiện lên quang mang vạn phần chờ mong.

"Vườn bách thú."

"Tuyệt! Đi vườn bách thú chơi! Có thể nhìn thấy gấu mèo mập mạp, chim công xinh đẹp, hươu cao cổ cao cao..." Nhìn dáng vẻ của Jimin như thể cậu đang ở vườn bách thú vậy.

Thấy dáng vẻ hưng phấn của cậu, J-Hope lắc đầu cười cười.

Coi cậu thật vui vẻ! Quả nhiên đối với trẻ con vườn bách thú có lực hấp dẫn rất lớn.

(au: dám cá bây giờ ngươi vẫn thế, Jimin nhỉ?/Min: nhỉ nhỉ cái b**p *xông pha bao lực*/au: *phi nước đại)

Jimin dường như nghĩ đến gì đó, liền "đằng, đằng, đằng" chạy về phòng. Một lúc sau, lại "đằng, đằng, đằng" trở về.

Chỉ thấy cậu đang ôm một đống y phục, đứng trước mặt Hoseok.

"Vậy... Ngày mai Minnie mặc bộ quần áo này được không?" Bởi vì vừa chạy quá nhanh, Jimin thở hồng hộc, gương mặt cũng nhân kịch liệt vân động mà đỏ bừng.

Nhìn cậu thật kích động! J-Hope bất đắc dĩ cười cười, thân thủ đem cậu ôm tới trên đùi.

"Đừng chạy như vậy!" Vừa nói, hắn vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán cậu.

"Anh xem! Anh xem! Cái này là trang phục hà mã được không, còn có bộ thỏ trắng này nữa?" Cầm lên y phục hình mấy nhân vật nhỏ dễ thương, Jimin hỏi.

"Ha ha, anh thấy cả hai đều không được." J-Hope theo một đống y phục mà lấy ra một bộ T-shirt ngắn tay màu phấn hồng, bên trên có in hình con heo. "Chính cái này! Em xem, ở mặt trên có in hình con heo con thực giống em nha~" Hoseok xấu xa trêu chọc.

Nghe vậy, Jimin ngẩng đầu lên, thở phì phì kháng nghị. "Không có! Minnie không có giống heo con!"
 Trên mặt sắc hồng vừa mới rút đi, lại bị Hoseok trêu chọc mà bắt đầu hơi phiếm hồng.

"Ai nói không giống" Vừa nói J-Hope vừa nhéo nhéo hai bên má phúng phính của Jimin "Vừa tròn vừa hồng."

"Mắt híp này, ai nha, còn có cả cái mũi nhỏ của em... Ha ha...Chính là mũi heo" J-hope vươn ngón trỏ điểm lên mũi của Jimin, đẩy lên trên.

Tránh thoát khỏi ma chưởng của Hoseok, Jimin nhu nhu khuôn mặt nhỏ nhắn cùng cái mũi nhỏ bị ngược đãi, tức giận nhìn J-Hope.

"Anh...Anh Hoseok xấu xa!"Jimin quay đầu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.

"Đúng vậy, Hoseok hyung rất xấu xa! Mà xấu xa như vậy thì làm sao có thể đưa Jiminie đi vườn bách thú a." Tuy thuận miệng nói cho Jimin nghe, nhưng ý uy hiếp, biểu lộ không thể nghi ngờ.

Mà bình thường Jimin ngoan ngoãn ngây thơ như vậy, sao có thể là đối thủ của J-Hope.

Vừa nghĩ đến không thể đi vườn bách thú, vật nhỏ vừa mới tức giận liền quay người, ôm lấy tay Hoseok làm nũng: "Hoseok hyung tuyệt nhất!"

"Ha ha, không phải anh rất xấu xa sao?" Vật nhỏ này trong mắt chỉ có vườn bách thú.

"Được rồi mà, hyung hiểu rõ Minnie nhất mà ~"Jimin liền làm nũng, chui vào trong lòng J-Hope.

Không chịu nổi "Thế tiến công nhu tình" của Jimin, J-Hope chỉ còn cách đầu hàng. "Được, xem như ngươi ngoan."

"Minnie thích Hoseok hyung nhất!" Mừng rỡ như điên, cậu vui vẻ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Ngoan, không quấy nữa," J-Hope đem Jimin ôm tới trên giường của cậu.

Giúp vật nhỏ ổn thỏa, Hoseok giúp cậu chỉnh lại điều hòa.

"Hoseok hyung ngủ ngon!" Thanh âm Jimin nhẹ nhàng, nghe rất thoải mái.

"Minnie ngủ ngon!"

Tắt đi đèn ở đầu giường, J-Hope đứng dậy muốn đi, lại bị vật nhỏ bắt được góc áo.

"Xảy ra chuyện gì?" J-Hope quay đầu lại.

"Hyung đã quên hôn Minnie." Mỗi lần ma ma dỗ cậu ngủ là sẽ hôn nhẹ cậu a.

Hoseok ngẩn người. Không thể nào... Jimin thực sự muốn hôn?Nhìn Jimin vẻ mặt chăm chú, Hoseok biết nếu như hắn không hôn, cậu là tuyệt không chịu ngủ.

Thế là Hoseok cúi thấp người, ở trên trán Jimin hôn một cái. Dừng lại hồi lâu, J-Hope lập tức đứng dậy rời đi.

May mắn lúc này gian phòng tối, chứ nếu như để Jimin nhìn thấy khuôn mặt hồng như bạch tuộc*=))))*,hắn thà đâm đầu vào đất.

"Ngủ ngon..." Ngáp một cái, Jimin nhẹ nhàng nói.

"Ngủ ngon!" J-Hope ly khai gian phòng.

Về tới phòng mình, Hoseok nằm ở trên giường, trong đầu hiện lên khuôn mặt đẽ thương của Jimin.

Khóe miệng Hoseok bất giác như vẽ nên một đường cong.

Cậu, thực sự rất dễ thương...

                          

                                    END CHAP

By JungMin

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top