Chap 8

Tuy anh đối sử với cậu vẫn không có gì thay đổi nhưng cậu không hay buồn nữa vì cậu còn có 2 người bạn tốt luôn quan tâm, chăm sóc, động viên và giúp mình rất nhiều, nhất là Gia Nhĩ, cậu coi anh như 1 người anh trai vậy, có việc gì cậu đều chia sẻ cùng anh. 

Vừa vào đến khách sạn, cậu đã nhìn thấy Nghi Ân đứng đó đợi mình cùng đống hành lý. 

- Ân Ân, chuyện gì vậy? Đống này là sao? - Cậu chỉ tay vào đống hành lý (Để tiện cho việc học và làm việc nên cậu ta sống tại khách sạn luôn). 

- Vinh Tể, mình phải đi du học 3 năm, ba mình đã quyết rồi mình không thể thay đổi được, xin lỗi vì thông báo cho cậu muộn, giờ mình phải đi luôn rồi, cậu ở lại mạnh khoẻ nhé! - Cũng như Gia Nhĩ lúc đầu, cậu ấy muốn ra đi để tránh tình cảm của mình, cậu ấy biết dù mình có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể có được trái tim của cậu. 

- Ừ, cậu cũng vậy nhé! Nhớ liên lạc với mình thường xuyên nhé! - Cậu đáp, tuy đang rất buồn nhưng vẫn cố gắng tạo ra nụ cười để đối phương không lo lắng vì mình. 

Khi Nghi Ân quay lưng bước đi cậu mới vội nói theo: 

- Cho tớ ôm cậu lần cuối này nhé! 

Cậu ấy chưa kịp quay lại thì đã bị cậu ôm chầm lấy, thủ thỉ bên tai: 

- Tớ xin lỗi... May mắn nhé! 

Cậu ấy ngạc nhiên không biết câu nói của cậu có ý gì, vội bước đi thật nhanh, cậu ấy sợ quay lại nhìn thấy cậu, cậu ấy không bước nổi nữa. 

Đúng như người ta nói, cảm nhận của con người rất tinh tế, cậu biết Nghi Ân yêu mình qua những hành động của cậu ấy, cậu ấy là người tốt, rất tốt, có lúc cậu cũng không thể hiểu tại sao mình lại không thể tiếp nhận tình cảm của cậu ấy nữa. 

Cùng lúc đó. 

- Anh...anh, kia chẳng phải là Vinh Tể sao, sao cậu ta lại ôm thằng nào ở trong khách sạn thế kia - Ngọc Mỹ chỉ tay về phía cậu. 

- Kệ cậu ta - Nói thế thôi chứ thật ra anh đang rất bực, cảm xúc trong lòng anh lúc này là gì anh cũng không biết nữa, đau lòng? Có thể, buồn bã, thất vọng? Cũng đúng. Vội kéo tay Ngọc Mỹ đi, anh không muốn chứng kiến cảnh này thêm nữa, nhếch mép cười kinh bỉ: "Hoá ra cậu cũng chỉ được như vậy thôi". 

Sống ở trên đời tình yêu không là tất cả, nhưng liệu không có tình yêu ta có thể sống được? Được, nhưng sẽ không hạnh phúc, vậy hạnh phúc là gì? Là có được người mình yêu hay là nhìn người mình yêu hạnh phúc? Tóm lại những thứ đó chỉ là cảm xúc của con người, không ai có thể định nghĩa và cũng chẳng ai đo được mức độ của nó! 

"My love, i"m so sad when you say you don"t want me!" 

Hôm nay là kỉ niệm 1 năm ngày cưới của cậu và anh, 1 năm rồi, 1 năm trôi qua tuy không phải là thời gian dài nhưng cũng đủ để biến 1 cậu bé hồn nhiên, ngây thơ, yêu đời thành 1 người lớn biết suy nghĩ nhiều hơn. 

Biết chắc anh sẽ không nhớ ngày này nên cậu đã nhắn anh về nhà sớm, háo hức đợi chờ khi làm xong bữa cơm thịnh soạn (Toàn là món anh thích thôi ), 10:00, 10:30, 11:00, 12:00 bình thường lúc này anh đã về mà sao giờ chưa thấy, cậu đâm ra lo lắng, sót ruột hơn bao giờ hết, đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong nhà, bỗng nghe tiếng xe ngoài cổng, hớn hở chạy ra mở cửa, đúng là anh về thật nhưng không phải 1 mình mà còn Ngọc Mỹ nữa, 2 người đi lướt qua như không hề có sự tồn tại của cậu rồi dẫn nhau lên phòng, cậu cảm thấy tủi thân ghê gớm, lẳng lặng 1 mình vào nhà, đợi mãi không thấy anh xuống ăn cơm, cậu đành phải lên phòng: 

"Cạch!"

Cánh cửa phòng bật mở, bước vào, cậu thật sự sock, chưa bao giờ cậu nghĩ sẽ thấy cảnh tượng này, 2 người đang quấn lấy nhau trên giường, nghẹn ngào không thốt thành lời, phải khó khăn lắm cậu mới có thể nói ra:

- Chị làm ơn ra khỏi đây được chứ? 

"BỐP!!!" Là 1 cái tát, anh tát cậu.

- Cậu nghĩ mình là ai? Cậu có quyền gì mà nói? Đây là nhà tôi chứ không phải nhà cậu, sao cứ làm phiền tôi mãi vậy? Nếu không có cậu thì tôi đã chẳng phải sống thế này, cậu cũng chỉ là 1 thằng điếm rẻ tiền thôi. - Anh quát vào mặt cậu. 

- Anh à? Em làm gì sai sao? Trong thời gian qua em đã làm gì có lỗi với anh? Anh đánh em ư? Cũng được nhưng sao anh nỡ nói em như vậy chứ? Em là con thằng điếm rẻ tiền sao? Anh xúc phạm em, em đau lắm anh biết không? - Cậu nói rồi chạy nhanh ra ngoài, những giọt lệ cứ thế trào ra, tim cậu như có ai bóp nát vậy, đau, phải rồi, cậu rất đau, nỗi đau cứ sâm chiếm dần toàn bộ giác quan. 

Nhìn những giọt nước mắt của cậu, tim anh thấy nhói đau, rồi khi cậu chạy ra ngoài anh mới thật sự tỉnh ngộ, anh đã làm gì thế này? Đau đớn, hối hận nhưng cũng đã muộn. 

Trong vô thức, cậu cứ chạy đi, chạy vì cái gì? Chạy trốn con người kia hay chạy khỏi nỗi đau lòng mình cậu cũng không biết nữa, cậu không thể chịu đựng được nữa rồi, tuyệt vọng quá, cảm giác này thật khó chịu sao anh có thể đối sử tàn nhẫn với cậu như thế này chứ? Trời đất bỗng quay cuồng trước mặt thành 1 màu đen, 2 chân không nhấc lên được nữa, cậu ngã xuống, trước khi nhắm mắt cậu vẫn kịp nhìn thấy mặt người đã đỡ mình, là Gia Nhĩ, anh hốt hoảng nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện, đợi sau khi biết tin cậu đã ổn, anh mới có thể bình tĩnh lại, móc điện thoại ra gọi cho Tể Phạm: 

- Mày đến ngay bar Alone, tao có chuyện muốn nói với mày về Vinh Tể. 

"Tít...tít...tít" 

Anh chưa kịp nói gì thì Gia Nhĩ đã tắt máy. Cảm xúc lo sợ xuất hiện trong lòng, không kịp suy nghĩ gì nữa, anh phóng ngay tới chỗ hẹn.

*Bar Alone. 

- Mày ngồi đi. - Gia Nhĩ nói.

- Có chuyện gì mà mày gọi tao qua đây? - Anh tỏ vẻ lo lắng. 

- Mày làm gì Vinh Tể mà để cậu ấy ra nông nỗi này hả? - Gia Nhĩ quát. 

- Sao mày lo cho cậu ta quá vậy? Chắc cũng lên giường với cậu ta rồi chứ, đúng là 1 thằng điếm rẻ tiền - Anh vẫn cố chấp. 

- Mày nói gì? Thằng điếm? - Gia Nhĩ tức giận. 

- Thì hôm trước tao thấy cậu ta vào khách sạn với 1 thằng đàn ông, còn ôm nhau nữa. 

- Haha, mày điên rồi Tể phạm ạ, nhìn xem ai mới là thằng điếm, vợ mày hay cô người yêu xinh đẹp của mày - Nói xong Gia Nhĩ chỉ tay về phía Ngọc Mỹ đang ôm ấp, vuốt ve anh chàng bên cạnh. (Sau khi cậu chạy ra ngoài Ngọc Mỹ mỉm cười đắc thắng, nói với anh có việc gấp rồi cũng đi luôn) 

Nhìn theo hướng Gia Nhĩ chỉ, anh không thể ngờ được, con người mà bấy lâu nay anh yêu lại là người như thế, thất vọng nhưng anh không cảm thấy đau khổ? Vì sao anh cũng không biết được.

Gia Nhĩ nói tiếp: 

- Cảnh mà mày nhìn thấy đó chỉ là cái ôm xã giao thôi, Nghi Ân sang nước ngoài du học, là bạn bè chẳng lẽ Vinh Tể không được phép ôm từ biệt? Mày là gã đàn ông tồi tệ nhất mày biết không? Lúc mẹ cậu ấy ốm nặng, cần tiền để phẫu thuật gấp, không còn cách nào khác đành phải mượn tiền của mày thì mày lại khinh bỉ, nói cậu ấy là loại người làm tiền rồi khi mẹ mất, một mình chịu lễ tang mày biết cảm giác của cậu ấy thế nào không? Vì muốn trả nợ cho mày mà cậu ấy giấu mày đi làm phục vụ phòng ở Khách sạn đó, sáng đi học chiều đi làm vất vả cả ngày tối về lại phải lo từng bữa cơm cho mày nữa, bị đau lưng mà mày bắt cậu ấy nằm trên ghế, nhưng cậu ấy vẫn cắn răng chịu đựng, không ho hé nửa lời, liệu mày có thể tìm ra được người vợ nào tốt như thế nữa không? - Tức giận, Gia Nhĩ không thể kiềm chế được bản thân mà nói ra.

Những câu vừa nghe như dao cứa vào tim anh, nó rỉ máu đau đớn, xót xa, ân hận vì thái độ của mình, đúng vậy là anh độc ác, tàn nhẫn, thù hận đã lấn áp đi lý trí, anh sẽ đối sử tốt với nhỏ, chắc chắn là như vậy, nhưng liệu cậu còn cho anh cơ hội để sửa sai? 

Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, cậu đã suy nghĩ rất nhiều để đi đến quyết định, nhờ cô y tá gửi lời cám ơn và xin lỗi tới Gia Nhĩ, cậu sẽ ra đi, đi tới 1 nơi yên bình, bắt đầu 1 cuộc sống mới không có anh, không còn nước mắt, đau khổ. 

Lặng lẽ kéo vali ra khỏi nhà, ngoảnh lại 1 lần nữa để lưu lại khoảnh khắc này, 1 lần nữa thôi sẽ không bao giờ thấy nó nữa, những kí ức lại thi nhau ùa về trong đầu nhỏ, ngỡ như mới chỉ hôm qua vậy, hạnh phúc, đau khổ mình cậu trong ngôi nhà này. 

"... Em đã khóc, khóc nhiều lắm, em đã khóc cho 2 đứa mình, anh hãy nhớ trong tình yêu khi đánh mất sẽ không thể tìm lại, em sẽ xem chuyện tình ta chỉ là cơn gió thoáng qua thôi mà, em sẽ chúc anh hạnh phúc và đường anh bước sẽ có người thay em..." 

Trở về với bao cảm xúc hỗn độn trong lòng, anh bước vào nhà, ánh điện sáng trưng thường ngày giờ đây biến thành một màu tối đen, không chút ánh sáng của sự sống, hụt hẫng, trống trải và cô độc là những gì anh cảm nhận được, vội vàng chạy lên phòng, căn phòng trống trơn, mọi đồ đạc của cậu trong phòng cũng biến mất, nỗi lo sợ mất đi 1 thứ rất quan trọng dâng lên trong lòng, cố gắng kiếm tìm hình bóng của cậu trong vô vọng, bỗng 1 ý nghĩ lướt qua trong đầu, anh nhanh chóng chạy xuống bếp, cũng không thấy đâu, lần này anh gần như tuyệt vọng, những món ăn mà cậu nấu cho bữa trưa vẫn nguyên đó, trên bàn còn có thêm 1 lá thư đã nhàu nát vì nước mắt và 1 cái thẻ ATM, anh lo lắng, hoang mang tay chân run rẩy, cầm bức thư lên đọc: 

"Anh à, Định mệnh ngày 3-6 (Voi: sinh nhật mị đấy) đã mang em đến bên anh và cũng chính ngày này, ngày hôm nay 1 năm kỉ niệm ngày cưới của chúng ta anh đã đưa em ra khỏi đời anh, 1 năm mình lấy nhau, em biết anh đã phải khó sử nhiều, em xin lỗi! Em vừa nhận được học bổng sang New York du học, không biết còn có thể về lại nước không nữa, lúc anh đọc được lá thư này chắc là em cũng trên máy bay rồi, cám ơn anh trong thời gian qua đã cho em 1 mái ấm gia đình để em biết được cảm giác hạnh phúc nhưng em phải ra đi thôi anh à, dù em có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì anh cũng chẳng bao giờ coi em là 1 người vợ, em buồn, em đau khổ khi anh đối sử lạnh nhạt với em, em mệt mỏi không còn sức để chịu đựng cuộc sống này thêm nữa, không có em, anh hãy sống hạnh phúc anh nhé! Em sẽ trả lại sự tự do cho anh, đơn li hôn em đã kí và để trên bàn làm việc của anh, à còn nữa, số tiền 50 triệu em cũng đã cố gắng đi làm thêm để trả cho anh trong chiếc thẻ ATM này, mã PIN là ngày sinh nhật anh. Gửi lời xin lỗi giùm em đến mẹ nhé! cuối cùng, cho em được nói: 

EM YÊU ANH và chúc anh hạnh phúc! 

Tạm biệt anh, em đi đây." 

Lá thư trên tay rơi xuống, anh gục ngã, những giọt nước mắt của người đàn ông cũng đã rơi xuống vì đau đớn, vì hối hận cho những lỗi lầm của mình, cảm giác khó chịu đến tuột cùng cứ vây lấy anh, tim vỡ nát, đau đớn cõi lòng, giờ thì anh đã biết ai mới là người quan trọng đối với anh, đánh mất đi rồi mới nhận ra anh yêu cậu, đúng vậy, cậu đã thực sự bước vào trái tim, vào cuộc sống của anh lúc nào không hay, mất cậu rồi sao anh có thể sống hạnh phúc? Vì hạnh phúc của đời anh chính là cậu. Anh biết kể từ giờ sẽ không còn ai đợi anh khi đi làm về, không còn nhìn thấy hình ảnh của cậu ngủ gục bên bàn ăn khi anh về nhà muộn, không còn những ly cafe cậu pha cho anh lúc làm việc khuya, không còn ai chuẩn bị quần áo vào mỗi buổi sáng cho anh trước khi đi làm, không còn những lời nói quan tâm, dịu dàng, an ủi lúc anh gặp khó khăn, không còn ai lo lắng, chăm sóc lúc anh bị ốm, không còn những bữa sáng, bữa trưa, bữa tối cậu nấu... Anh đau khổ, hận chính bản thân mình sao quá ngốc, sao tàn nhẫn như vậy, chợt nhớ lại món quà cậu tặng, anh chạy nhanh lên phòng, mở hộp quà ra, 1 chiếc áo sơ mi màu trắng kẻ viền đen rất đẹp xuất hiện trước mặt anh cùng 1 tờ giấy, là dòng chữ nắn nót nhỏ viết cho anh:

"Em thấy anh hợp với màu áo này nên đã dành giụm để mua cho anh, hi vọng anh sẽ thích nó, hihi " Nước mắt lại rơi nhiều hơn anh không biết phải làm sao nữa, trong thâm tâm anh chỉ có thể thốt lên: "Vợ ơi, anh xin lỗi, anh yêu em, anh nhớ em nhiều lắm, đừng bỏ anh, hãy về bên anh nhé, anh biết lỗi rồi, vợ ơi!"

Một đêm trôi qua trong sự ân hận và nỗi đau sau xé, người anh gần như kiệt sức, do vô tình mà tay anh đụng vào chiếc remote làm màn hình tivi bật lên là kênh News: 

"Tối qua chuyến bay số BJ06011709 từ sân bay Incheon đáp New York gặp tai nạn đã làm tất cả các hành khách trên máy bay thiệt mạng, hiện tại chúng tôi đang tiếp tục điều tra để làm rõ nguyên nhân..." 

Tiếng của người đọc tin vang lên cùng những hình ảnh thảm khốc của vụ tai nạn máy bay làm tai anh ù đi, mắt nhạt nhoà nước mắt như không muốn tin vào những gì đang nghe, nhìn thấy nữa. "Em vừa nhận được học bổng sang New York du học, không biết còn có thể về lại nước không nữa, lúc anh đọc được lá thư này chắc là em cũng trên máy bay rồi " Những dòng chữ cứ xuất hiện trong đầu anh với tần suất ngày càng nhiều. Vậy là cậu đi chuyến bay đó, cậu có trên máy bay, không, anh không tin, không thể như thế được, anh vừa nhận ra lỗi lầm của mình, cậu còn chưa biết được tình cảm của anh mà, chẳng lẽ cậu muốn anh hối hận suốt đời sao? 

"Anh tàn nhẫn, em càng tàn nhẫn hơn em biết không, sao lại bỏ anh mà ra đi mãi mãi như thế chứ? Anh vừa định sang đó đón em kia mà, sao em không cho anh cơ hội sửa sai, anh hận em, anh ghét em nhưng anh không thể ngừng yêu em" Đau đớn anh hét lên cầu mong cậu có thể nghe được những lời này.

Giờ đây trong mắt anh, cuộc sống chỉ là 1 màu tăm tối, đâu đâu cũng toàn là hình bóng của cậu, đến khi anh chạy lại nắm lấy thì cậu biến mất, nỗi nhớ không giây nào ngớt, nhớ những khi cậu vì anh mà khóc, nhớ ánh mắt quan tâm mỗi khi cậu nhìn anh, nhớ những lời nói dịu dàng, nhớ vẻ mặt vui mừng khi anh đi làm về của cậu, nhớ hình ảnh co rúm ngủ trên ghế sôpha vì lạnh,....nhớ, nhớ lắm, càng nhớ anh càng hận bản thân mình.

Thời gian cứ trôi qua, hình ảnh của cậu trong anh không bao giờ nguôi ngoai, hằng đêm anh vẫn mơ về cậu, về những ngày tháng của 2 người mà giờ anh mới cảm nhận được đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh, trước khi đi ngủ anh thường nhìn lên tấm ảnh cưới treo trên đầu giường và nói: "Chúc vợ ngủ ngon!". 

Giữa biển người mênh mông tìm kiếm 

Bỗng quay đầu người ở sát bên ta

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: