Chap 3
- Ngọc Mỹ, em say rồi! - Sợ có chuyện không hay sảy ra anh bèn nói. Quay sang nói tiếp với Gia Nhĩ: " Mày giúp tao đưa Ngọc Mỹ về nhé! Cô ấy say rồi"
Gia Nhĩ đành ậm ừ đồng ý nhưng liếc nhìn sang cậu với ánh mắt đầy luyến tiếc. Còn cậu thì vẫn chẳng biết mô tê gì, Thấy Gia Nhĩ cậu có cảm giác mình đã từng gặp người này ở đâu rồi nhưng tạm thời chưa biết là ai. Chợt nghĩ ra điều gì đó cậu la lên:
- Sao anh lại ở đây?
- Ờ thì anh đến dự đám cưới của bạn anh, không được sao? - Nói xong rồi chỉ tay sang phía Tể Phạm, Gia Nhĩ ngạc nhiên, không ngờ hơn 1 tháng rồi mà cậu bé vẫn còn nhớ tới mình, điều này làm cho anh chàng cảm thấy rất vui.
- Không, không phải thế, chỉ là tui không ngờ lại gặp anh ở đây thôi. Anh ta (chỉ tay về phía anh) là bạn anh sao?
- Ừ, là bạn thân của anh! Thôi nói chuyện với em sau, giờ anh phải đưa Ngọc Mỹ về đã.- Dù rất muốn tiếp tục nói chuyện với cậu nhưng anh đành phải rước " cục nợ" này về, lắc đầu chán nản anh bước qua chỗ Ngọc Mỹ : "Anh đưa em về, em say lắm rồi"
- Bỏ tôi ra, tôi không say, tôi còn uống được hết chỗ rượu ở đây nữa, các người có quyền gì mà đuổi tôi... Bỏ ra... Tôi bảo anh bỏ ra anh có bỏ không hả?...- Ngọc Mỹ lải nhải, dãy dụa khỏi Gia Nhĩ nhưng vẫn bị anh chàng lôi xềnh xuyệch ra ngoài. Tể Phạm nhìn người mình yêu như vậy anh cảm thấy đau lòng...! Nhìn sang cậu với ánh mắt tò mò anh hỏi:
- Cậu quen bạn tôi sao?
- Cũng không hẳn là quen chỉ gọi là biết mặt thôi, tôi với anh ta chỉ gặp nhau đúng 2 lần à! - Nói xong cậu vội chạy vào WC, mải nói chuyện mà quên mất bộ váy cưới đang dính bẩn.
Cuối cùng buổi lễ kết hôn cũng kết thúc trong êm đẹp. Ngoài trời những hạt mưa phùn mùa hạ đang lất phất chơi đùa cùng cơn gió nhẹ như chúc phúc cho cuộc sống mới của 2 con người hay đó là điềm báo cho cuộc sống sóng gió đang chờ đón 2 người ở phía trước?
Từ lúc rời khỏi nhà hàng trở về. Chẳng ai nói với ai câu nào vì thế không gian trở nên im ắng lạ thường, sau khi "vấn an" mẹ chồng cậu cảm thấy nhẹ lòng, tuy không được tiếp xúc nhiều nhưng cậu có thể cảm nhận được bà là 1 người hiền từ, một người mẹ mẫu mực, cậu rất quý bà, cứ như thể là mẹ ruột của mình vậy.
Bước từng bước lên bậc cầu thang theo anh đến "phòng tân hôn" cậu cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Gì chứ, cậu đã 18 tuổi rồi chứ có phải là ít đâu mà không hiểu nghĩa vụ vợ chồng là gì? Vào trong phòng, thấy anh cởi áo...cậu run sợ, theo phản xạ dùng 2 tay che, trước ngực, miệng lắp bắp hỏi:
- Anh...anh làm...làm...gì vậy?
- Tắm chứ làm gì nữa, chẳng lẽ cậu muốn tôi làm gì à?
Bộ dạng của cậu làm anh phì cười rồi bước vào phòng tắm.
Thấy anh đùa như vậy cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, tự cười về trí tưởng tượng phong phú của mình "Anh ta cũng không đến nỗi tệ" cậu nghĩ. 10 phút sau, anh bước ra từ phòng tắm.
- Cậu vào tắm đi rồi tôi có chuyện muốn nói, yên tâm tôi không có hứng thú với cậu đâu. - Anh phán 1 câu làm cậu thấy xấu hổ, 2 gò má ửng hồng lên rất đáng yêu.
- Vâng. - cậu lủi thủi bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong cậu bước lại gần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
- Anh có chuyện gì muốn nói với tui à? - Cậu hồi hộp không biết anh ta có chuyện gì muốn nói mà trông mặt có vẻ nghiêm túc vậy.
Đặt tờ báo đang đọc sang 1 bên anh khẽ nói:
- Ừ. Côậucũng biết cuộc hôn nhân này là do 2 gia đình sắp đặt, tôi và cậu không có gì gọi là tình yêu, chắc cậu cũng biết là tôi có người yêu rồi chứ nhỉ? Vì thế tôi mong cậu đừng xen vào cuộc sống của tôi và tôi cũng vậy, có thể nói giữa chúng ta có 1 giao ước, khi nào cậu gặp được người mình yêu thì chúng ta có thể ly hôn, cậu hiểu chứ?
- Vâng! Tôi hiểu. - Nghe những lời anh nói cậu thấy buồn lắm, cậu biết mình chỉ là vợ hờ của anh thôi, cậu không có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của anh cả.
- À còn chuyện này nữa, tôi không muốn mẹ tôi buồn vì thế trước mặt mẹ, tôi và cậu phải tỏ ra hạnh phúc, sau khi ly hôn tôi sẽ cho cậu 1 khoản tiền đủ cậu sống hết quãng đời còn lại coi như là tiền công tôi trả cậu.
- Không, tôi sẽ làm thế nhưng không phải vì tiền, nếu anh muốn, tôi sẽ ra đi lúc nào cũng được, tôi sẽ không xen vào cuộc sống của anh nữa.- Nghe những lời vừa thốt ra từ miệng anh, cậu cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm, chẳng lẽ anh ta nghĩ mình là loại người làm tiền? Không chịu được nữa những giọt lệ cứ thế tuôn trào trên khoé mi.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp kia, anh cảm thấy mình có lỗi nhưng lòng tự trọng của 1 người đàn ông không cho phép anh xin lỗi cậu.
- Được rồi, tôi có làm gì cậu đâu mà cậu khóc, từ giờ đừng xưng "tui" với tôi nữa.
- Thế phải xưng hô như thế nào?
- Ừ thì dù gì tôi cũng hơn cậu 9 tuổi, gọi "anh" xưng "em" là hợp lý hơn, chẳng lẽ phép lịch sự tối thiểu như vậy cậu cũng không biết.
- Ừ. Tôi...tôi... - Cậu ấp úng nói.
- Đấy, lại tôi nữa.
- À, ừ... Tại...tại người ta chưa quen chứ bộ. - Cậu chu mỏ lên cãi.
- Thôi được, không quen rồi sẽ quen. Khuya rồi đi ngủ thôi, nếu không phiền, cậu ngủ ở ghế sô pha nhé?
- Anh.. Anh không cho em ngủ trên giường được sao?
- Chẳng lẽ cậu muốn ngủ với tôi. - Anh phán 1 câu làm cậu cứng họng.
- Không, không, vậy em sẽ ngủ ở ghế.
Sáng hôm sau cậu dậy từ sớm để làm bữa sáng, nhìn anh ngủ ngon lành trên giường cậu cũng không nỡ đánh thức anh dậy.
Thấy bà Lâm đi xuống lầu, cậu nhanh nhảu chào:
- Sao mẹ dậy sớm thế ạ?
- Sớm gì nữa con, con đang làm gì thế? - Bà vui vẻ đáp.
- Dạ! Con đang nấu bữa sáng. Mẹ ngồi đợi con lát nhé!- Nói xong cậu tung tăng chạy vào bếp.
Bà Lâm mỉm cười hạnh phúc, có cậu con dâu hiếu thảo, đảm đang như thế thì còn gì bằng.
Làm song bữa sáng định lên phòng gọi đã thấy anh đứng lù lù trước mặt.
- Em nấu bữa sáng xong rồi, anh vào ăn kẻo nguội. - Cậu tươi cười nói với anh.
- Ừ. - Anh lạnh lùng đáp.
Bữa sáng kết thúc, 2 người chào tạm biệt bà Lâm để lên đường đi hưởng tuần trăng mật, cậu háo hức lắm vì chưa bao giờ được đi du lịch mà. Vui vẻ mở cửa xe phía trên chợt cậu khựng lại, ghế đó đã có người ngồi và không ai khác người đó chính là Ngọc Mỹ. Thấy cậu trần chừ mãi không chịu bước lên xe, tức giận anh quát:
- Cậu có lên không thì bảo?
- À Ừ..! - Cậu đành lặng lẽ mở cửa sau bước vào trong tâm trạng buồn bã, còn Ngọc Mỹ thì mỉm cười thích thú.
Trên đường đi chỉ có tiếng nói chuyện của anh và Ngọc Mỹ còn cậu chả biết nói gì, cũng chả ai quan tâm đến sự hiện diện của cậu ở trên xe. Đưa ánh mắt xa xăm nhìn qua cửa xe, cậu lại cảm thấy buồn hơn, một nỗi buồn da diết, khó tả, thấy tủi thân khi nghĩ đến mình, cậu khẽ thở dài rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
"Két!!!!"
Chiếc xe phanh lại làm cậu giật mình tỉnh ngủ, khẽ dụi mắt, nhìn mọi vật xung quanh rồi theo anh và Ngọc Mỹ bước vào khách sạn.
3 người cùng thuê phòng trong 1 khách sạn 4 sao ở gần bãi biển Gwangalli (Voi: bãi biển này ở Seoul có thật nhé, hiện tại Voi mún nói là chúng nó đang ở Hàn nhưng Voi thích sử dụng tên tiếng Hán hơn) , nói là tuần trăng mật của cậu và anh nhưng thật ra là cuộc hẹn hò của anh và Ngọc Mỹ thì đúng hơn, có cô dâu nào như cậu không nhỉ? Đi hưởng tuần trăng mật mà chồng dắt theo người tình, mình chỉ là tấm bia đỡ đạn cho cuộc đi chơi của người ta trở nên "hợp pháp" thôi, cậu thầm nghĩ rồi nở nụ cười đau khổ xách theo đống hành lý bước vào phòng nhìn sang thấy anh và Ngọc Mỹ sánh đôi đi bên nhau cậu cũng không khỏi chạnh lòng. Sau khi tắm xong, cậu định sang rủ anh cùng đi ăn thì đã thấy anh và Ngọc Mỹ đứng trước cửa phòng mình:
- Tôi và Ngọc Mỹ ra ngoài 1 lát, cậu tự lo cho bản thân đi nhé! - Nói xong anh nắm tay Ngọc Mỹ bước đi.
Cậu biết trước chuyện này sẽ sảy ra nên cũng không mấy ngạc nhiên. Sau khi dùng bữa trong khách sạn xong, cảm thấy nhàm chán cậu cũng muốn ra ngoài thay đổi không khí, 1 mình lang thang trên bờ biển, nhìn quanh thấp thoáng vài đôi tình nhân đang cùng ngắm mặt trời lặn, sao cậu thấy mình cô đơn quá, ước mong được ra biển ấp ủ bấy lâu nay trong cậu giờ đã thành hiền thực mà sao cậu lại cảm thấy không vui? Không biết giờ này anh đang làm gì? Ở đâu? Những ý nghĩ đó chợt loé trên đầu cậu.
Khẽ thở dài rồi tiếp tục bước đi 1 cách vô thức, cậu cũng chằng biết mình đang ở đâu, đi đâu, về đâu nữa, có thể nói cậu đã hoàn toàn mất phương hướng, hoàng hôn buông dần thay vào đó là bóng đêm đang chuẩn bị bao trùm lên toàn bộ thành phố biển. Dưới ánh sáng yếu ớt mờ ảo của những tia sáng còn sót lại trong ngày, bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn tiếp tục bước trên bờ biển trải dài, những tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ cùng tiếng gió thổi vi vu tạo nên khúc nhạc du dương như tiếng lòng của 1 ai đó. Cậu cũng không biết mình đã đi được bao lâu nữa chỉ biết là đôi chân đang mỏi nhừ và hơi đau. Muốn quay lại về khách sạn nhưng đã quá muộn, xung quanh chả thấy ai, điện thoại cũng không mang theo mà trời lại tối sắp không nhìn thấy đường nữa, cậu sợ, cậu muốn khóc lắm, cậu lại nhìn thấy hình ảnh của anh xuất hiện trong tâm trí mình. Chợt có tiếng bước chân và giọng nói quen thuộc bên tai
- Cậu làm gì ở đây mà không về khách sạn hả? Có biết đi ra đây giờ này là nguy hiểm lắm không?
Khi anh cùng Ngọc Mỹ trở về khách sạn, qua gõ cửa không thấy cậu đâu, xuống lễ tân hỏi cô nhân viên mới biết là cậu ra ngoài, đợi mãi không thấy cậu về, anh đâm ra lo lắng, không đợi được nữa đành phải ra ngoài tìm.
- Hức...hức...hức...! Em sợ lắm, em bị lạc..hức hức. - Theo phản xạ cậu chạy đến ôm anh khóc ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top