- Chương 306: Sự Thật Về Thân Thế
Park JiMin chính là dòng nước lũ, là ác quỷ mà SeulGi khiếp sợ nhất. Cô định ôm SeulMin bỏ chạy, nhưng bị JiMin giữ chặt lại. "Em muốn chạy đi đâu hả? Kang SeulGi, em cho rằng em có thể chạy thoát sao?"
Cô buông SeulMin ra, liều chết đánh anh. "Park JiMin, tôi liều với anh."
Cô biết rõ mình đang lấy trứng chọi đá, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức, dùng nhiều sức đến mức JiMin phải lùi về sau vài bước. Nhưng điều này chẳng có chút tác dụng gì với sự ngăn cản của anh, anh muốn giữ cô lại để cô bình tĩnh, nhưng SeulGi vẫn cố hết sức giãy dụa.
Trong tình trạng khẩn cấp, anh đẩy cô một cái, SeulGi không giữ được thăng bằng, cả người lộn ngược qua lan can, rơi thẳng xuống dưới, JiMin không kịp giữ cô lại.
Chuyện này tất cả người đều không ngờ đến, ngay cả SeulGi. Sau gáy đau nhức, rồi sau đó, cô chẳng còn biết gì nữa.
"SeulGi......"
"Ma ma......"
Mặt của JiMin tái mét, hoảng loạn xông xuống dưới, phía sau đầu của SeulGi đều là máu, ngay cả quần áo bị dính đầy máu, anh hoảng sợ, SeulMin cũng hoảng sợ, "Ma ma, ma ma có sao không? Ma ma tỉnh lại đi!"
JiMin gào lên với Sophie đang đứng ngẩn ngờ ở đó, "Gọi xe cấp cứu đi!"
Xe cấp cứu đến nơi ngay sau đó, JiMin ở bên SeulGi suốt quãng đường. Nhìn thấy mặt cô càng ngày càng trắng bệch, cả người gần như cứng đờ, anh sốt ruột tới hai mắt đỏ hoe, hối hận muốn chết. Nếu lúc nãy anh dùng sức ít một chút, bây giờ cũng đâu xảy ra chuyện này, anh hối hận quá đi mất, ước gì người gặp chuyện là mình.
Giây phút đó, anh chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy, rất sợ cô xảy ra chuyện, rất sợ...... cô sẽ chết đi! Báo thù gì chứ, oán hận gì chứ, mọi thứ giờ chẳng còn quan trọng, anh chỉ muốn cô sống thật tốt thôi!
Đèn đỏ ở phía trên phòng cấp cứu bật sáng,
JiMin sốt ruột đi qua đi lại, còn Kang SeulMin cứ khóc suốt, "Ma ma, ma ma, ma ma không thể chết được......... hu hu hu........."
"Đáng chết!" JiMin đấm thật mạnh vào tường, oán hận không thể chặt đứt tay của mình!
Rae Hee vội vàng chạy đến, "Tổng tài, Kang Gary đang đứng trước cửa."
"Ừ!" Lúc nãy SeulGi chảy quá nhiều máu, JiMin nghĩ đến chuyện phải truyền máu, nên bảo Rae Hee đứa ông ta từ trong ngục ra, để cần khi có chuyện.
"Cô Kang sao rồi?" Rae Hee cũng có chút lo lắng. Mặc dù hai người không hợp nhau, cô cũng không thích cô ấy, nhưng cô cũng không ghét cô ấy tới mức hy vọng cô ấy xảy ra chuyện. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của tổng tài bây giờ lo lắng cho cô ấy như vậy, nhất định là rất yêu cô ấy cho nên mới càng lo lắng cho cô ấy hơn.
Nếu đã không thể có được tình yêu của tổng tài, vậy cô chỉ hy vọng anh có thể được hạnh phúc, mặc kệ người anh yêu là ai.
"Không biết không biết!" JiMin buồn phiền vò đầu, ước gì có thể phá hủy cả thế giới. "Đều tại tôi, đều tại tôi, đều tại tôi hết......" Trong mắt của anh đầy tơ máu, trên cổ cũng nổi đầy gân, rất điên cuồng.
"Tổng tài, anh đừng như vậy, cô Kang là người tốt nhất định sẽ được trời phật phù hộ, nhất định không có chuyện gì đâu!"
Nếu như cô xảy ra chuyện gì, anh sẽ đi cùng với cô!
Bác sĩ vội vàng đi ra phòng cấp cứu, "Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, ở đây có ai có quan hệ huyết thống trực hệ không?"
"Có!" Anh vội vàng nói, "Mau đi sắp xếp đi."
Mười phút sau......
Bác sĩ lại vội vàng chạy ra, "Nhóm máu không phù hợp, không thể truyền máu."
"Nhóm máu không phù hợp sao? Chuyện này là sao?" Lông mày nhíu chặt lại.
"Hai người không có quan hệ huyết thống."
"..........." Kang Gary vừa đi ra cũng mặt mày tái mét, kinh ngạc nói không nên lời.
JiMin ước gì có thể sút một phát qua đó, sau khi bảo bác sĩ tìm một nguồn máu khác, tức giận xách cổ áo của Kang Gary, giống như một con sư tử đang phẫn nộ. "Chuyện này là sao hả? Nói, tại sao Kang SeulGi không phải con gái ông hả?"
"Tôi, tôi cũng không biết mà........"
"Ông đáng chết!" JiMin đẩy ông ta ngã xuống đất, đạp liên tục mấy cái, cũng may có bác sĩ và y tá ngăn lại, mới không xảy ra chuyện đổ máu.
JiMin bị kéo qua một bên, cả người ngồi phịch xuống đất, đầu óc quay cuồng, rất lâu cũng không thể chấp nhận sự thật này.
SeulGi không phải là con gái của Kang Gary sao? Không phải con gái ông ta ư? Nói cách khác, những chuyện mất tính người trước đây anh gây nên, đều là làm hại một người vô tội sao, mà còn là người con gái mình yêu nhất!
Trời ạ! Rốt cuộc anh đã làm gì đây hả trời?
Những hình ảnh ngày xưa anh tàn nhẫn giày vò cô, làm nhục cô, rồi cả hình ảnh cô đau khổ cầu xin anh, làm cho JiMin đau đớn. Tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy chứ?
Anh hối hận, anh tức giận, mọi cảm xúc đều đổ dồn đến, anh sụp đổ gào lên. "Tại sao vậy...."
Ca phẫu thuật dài cuối cùng cũng kết thúc, bác sĩ vừa bước ra ngoài, JiMin đã vội đi đến, tâm trạng rất kích động. "Cô ấy sao rồi? Sao rồi hả?"
"Anh bình tĩnh đã nào. Bệnh nhân đã vượt qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng đầu cô ấy chịu chấn thương nặng, nên đã mất đi ý thức, không biết đến lúc nào mới tỉnh lại."
"........" JiMin không dám tin những gì mình vừa nghe được, "Mất đi, mất đi ý thức là ý gì."
"Đó được gọi là người sống đời sống thực vật. Cũng có thể có một ngày nào đó, kỳ tích sẽ xuất hiện chừng, nhưng cũng có thể........ cô ấy sẽ như vậy mãi mãi. Xin lỗi anh, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!" Bác sĩ vỗ vào vai anh, rồi rời đi.
JiMin bỗng nhiên cảm thấy đau đớn đến rơi nước mắt, không kiềm nén được nỗi đau. Chính anh hại cô ra nông nỗi này, để cho cô chịu đủ mọi đau khổ, bây giồ còn......... tại sao không để anh biết sự thật sớm một chút, mà lại để anh liên tục giày vò cô như vậy, cuối cùng còn hại cô ra nông nỗi này.
Kang SeulMin khóc đến khản cả cổ, "Pa pa, người thực vật là sao vậy pa pa? Người thực vật là bị gì vậy pa pa? Pa pa nói cho con biết đi......."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top