Chap 25


Suốt mấy ngày sau đó, Minseok không thèm nhìn mặt Sehun, nhưng Sehun đến muộn thỳ sẽ cấu xé tấm chăn lầm bầm rủa xả. Dám lớn tiếng với cậu, cậu vừa tỉnh lại là mắng cậu rồi, không hỏi thăm một câu, ước chi cậu chết quách trong ca phẫu thuật cho xong, a bậy bậy quá. Minseok đưa tay vã miệng một cái, đúng là giận quá hóa ngu mà. Hôm nay Sehun đến, mang một con Masu với cái đầu heo hồng đến cho Minseok, người kia vừa thấy đã ném cái đầu heo hồng xuống đất, chỉ ôm mỗi con Masu thôi. Sehun mấy hôm nay rất buồn, bị Kim đại giận dai Kim đại thiếu gia đây giận mà sao không buồn được? Nhưng mà không mắng thỳ không được, cứ không bàn bạc với ai, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thỳ cậu phải làm sao? Cậu không sợ đánh mất tất cả, nhưng cậu sợ đánh mất Minseok, bởi đối với cậu, Minseok quý hơn bất kỳ thứ gì.

- Minseok.

- ...

- Vẫn còn giận sao?

- ...
- Tôi mắng em là tôi sai, tôi xin lỗi mà.

- ...

- Là vì tôi sợ mất em. Rất sợ.

- Cút.

Cuộc hội thoại chấm dứt ở đó. Ngày nào Sehun cũng đến ỉ ôi năn nỉ, ngày nào Minseok cũng chỉ nói một câu. Sehun im bặt, không dám nói thêm câu nào, nhưng vẫn lì lợm ở lại, ngồi đó nhìn Minseok, đợi người kia ngủ rồi cậu mới rời đy. Trước khi rời đy còn hun lén một cái cho đỡ nhớ. Còn Minseok thì lúc nào cũng giả vờ ngủ, để được người kia hun, đầu heo đáng ghét.
Ngày nào cũng vậy, Sehun đến bệnh viện vào trưa và tối, cậu ăn cơm hộp và ngủ trên ghế, trông thương lắm, càng ngày càng gầy đi. Hai bên nhà cũng hay đến thăm, khuyên cậu về nhà ngủ nhưng cậu không thèm nghe, cứ ở lại với Minseok, bởi lúc Minseok ở trong phòng phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ liền mà cậu lại không thể ở đó, Minseok tỉnh lại người đầu tiên gặp cũng không phải cậu, vậy nên bây giờ cậu phải ở bên cạnh Minseok nhiều nhất có thể. Minseok cũng rất xót, nhưng đáng đời, lớn tiếng với cậu thỳ ráng mà chịu đy. Đầu heo ngu ngốc.
Chiều nay Sehun bận việc, đến khi trời tối hẳn mới đến. Minseok cứ nhìn ra phía cửa phòng, đợi mãi đến ngủ say luôn. Sehun vừa đến đã thấy Minseok nửa nằm nửa ngồi gục gật ngủ, trên tay còn ôm đầu heo hồng nữa. Khẽ mỉm cười, Sehun bước lại, nhẹ nhàng lấy heo hồng đặt lên ghế, chỉnh tư thế Minseok sang nằm ổn định trên giường. Đang kéo chăn đắp cho người kia thỳ Minseok tỉnh dậy, đưa bàn tay nhỏ dụi mắt.

- Đã đy đâu?

- Làm việc nên đến muộn tý à.

- Làm việc gì mà có mùi rượu?

- Đy ăn cơm với khách hàng.

- Nam hay nữ?

- Nam mới đy uống rượu nè.

- Nữ là lên giường luôn chứ gì?

- Ê không có à nga ~

- Ai biết đâu quơi ~

- Hết giận rồi hả?

- Quen biết gì mà giận.

- Thôi mà, giận tôi em không buồn sao? Thật sự rất khó chịu, không được gần em rất là nhớ a ~

- Ngày nào cũng lén hun người ta mà xạo.

- Sao biết? A, xấu quá nha.

- Xấu gì?

- Không có, Minseok đẹp trai.

- Hihi.

- Ngủ tiếp đy, cho mau khỏe.

- Khỏe rồi, mai nữa là 13 ngày rồi á.

- Ở thêm tuần nữa theo dõi cho chắc chắn.

- Khỏe rồi màààà ~

- Nhưng vẫn phải vậy cho chắc ăn.

- Muốn về nhà.

- Không bàn cãi nữa. Ngủ đy.

- Ngủ cùng đy.

- Mình em nằm cho thoải mái.

- Giường rộng mà. Nha.

Sehun mỉm cười leo lên giường, ôm lấy Minseok nhỏ bé ngủ. Rõ ràng sau cuộc phẫu thuật, Minseok đã ốm đy, không biết cơ thể đổi khác thỳ có ảnh hưởng gì không, cậu rất lo lắng. Cậu chỉ muốn Minseok khỏe mạnh, vui vẻ mà thôi.
Vậy là Minseok phải cắn răng ở lại bệnh viện thêm tuần nữa, nhưng đêm nào cũng được nằm trong lòng Sehun ngủ nên cũng không sao. Lúc mới phẫu thuật và những ngày sau đó thật sự rất khó chịu, thế nhưng cậu cứ nghĩ đến đứa trẻ thỳ lại rất vui, bao nhiêu đau đớn cũng chịu được. Và vì luôn có Sehun bên cạnh nên cậu không sợ gì hết.

Hôm nay là ngày Minseok xuất viện, hai bên gia đình đều đến đón. Sehun cưng yêu bế từ phòng bệnh đến tận xe, không cho động nửa bước. Dù kiểm tra tổng quát cho kết quả tốt, không có gì đáng lo ngại, nhưng bác sỹ có dặn thêm hạn chế sinh hoạt vợ chồng trong tuần đầu và nếu muốn có em bé thỳ phải chờ cho Minseok béo lên một chút, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe của cả hai. Sehun nhớ kỹ, để Minseok được khỏe mạnh nhất, cậu không muốn Minseok phải chịu khổ, cậu sẽ chịu hết, Minseok chỉ cần vui vẻ sống là được rồi. Sehun cứ thế bế đy, không ngại mấy ánh mắt nhìn hai người của mọi người xung quanh, Minseok chỉ việc ôm Masu nằm gọn trong lòng Sehun mà thôi, cậu cười híp mắt, nhìn ánh mắt tràn đầy ganh tỵ của mọi người dành cho mình, bởi cậu đang được Sehun đẹp trai bế trên tay, mọi người có ganh tỵ cũng phải thôi. Tìm đâu ra được một người tốt như Sehun chứ. ( suy ra cả hai đều mặt dày và không biết mắc cỡ ).

Hôm đó cả hai bên ở lại nhà cậu mở tiệc ăn mừng, mọi người đều vui vẻ, cha Oh còn tặng quà cho Sehun, một hộp " áo mưa ", a ba thiệt kỳ cục. Minseok vẫn còn cử ăn nhiều thứ, chỉ được ăn cháo không được ăn cơm, bụng vẫn chưa khỏe hẳn. Cơ mà cậu muốn ăn cơm, cậu muốn ăn kim chi cay, cậu muốn ăn cá ngừ, cậu muốn ăn thịt bò, cậu muốn ăn gà quay, cậu muốn ăn cua biển, ... Ah ~
Chiều, mọi người ra về. Sehun bế Minseok ra sân, mấy khóm hoa 2 người trồng lúc trước đã nở, rất đẹp. Minseok bảo muốn trồng một cây hồng, đến khi đứa nhỏ lên 3 sẽ có hồng để ăn. Sehun lại mỉm cười, vẫn chưa mà, khi nào có đứa nhỏ, đừng nói một cây, 100 cây 1000 cây cậu cũng trồng. Cả hai ngồi đấy một chút rồi vào trong nhà, Sehun pha nước cho Minseok tắm, sau đó thỳ lau khô người rồi sấy tóc, đến khi Minseok sạch sẽ khô ráo an vị ngồi xem phim thỳ cậu mới đy tắm. Minseok là trên hết, không có ngoại lệ.
Tối, Sehun nấu ít cháo bởi Minseok đói bụng, sau đó cả hai cùng ăn cháo cùng xem Masupilami. Rất buồn cười, Sehun không ngờ đã từng này tuổi, vẫn ngồi xem phim hoạt hình rồi cười lăn cười bò. Cuộc sống của cậu đã thay đổi từ khi có Minseok, đã có thêm màu sắc mới và niềm vui, Minseok là một điều kỳ diệu.

- Minseok này.

- Hmm?!?

- Sau này chúng ta cũng có ba đứa nhé.

- Chi nhiều vậy?

- Giống gia đình Masu.

- Một thôi. Bác sỹ bảo nhiều lần sẽ rất nguy hiểm.

- Thế tôi sẽ cố gắng 1 lần 3 đứa, em thấy thế nào?

- Có hãy nói nha.

- Sẽ cố gắng hết sức.

Minseok mỉm cười, 1 lần 3 đứa á? Làm sao trông chúng nổi, bởi con của hai người thỳ sẽ nghịch ngợm ghê lắm luôn cho mà xem.

- Sehun.

- Hmm?!?

- Hay mình làm đy.

- Bác sỹ đã dặn không được mà.

- Một tuần với bây giờ có gì khác đâu? Ổn mà.

- Bác sỹ dặn 1 tuần, tức là phải hai tuần, hiểu chưa?

- Nhưng rất muốn, muốn Sehun.

- Đừng quyến rũ ta ~

- Sehun ~

- Không, ta là thanh niên cứng rắn mà.

- Sehunnn ~

- Không a ~ Cái đồ yêu nghiệt.

- Hôn thôi cũng được.

- Chỉ hôn thôi nhe.

* gật gật *

Sehun ôm lấy Minseok, miết nhẹ lên cánh môi anh đào kia, rồi từ từ lấn áp đưa chiếc lưỡi ướt át vào bên trong khuôn miệng nóng bỏng mà khuấy đảo. Minseok luồng tay vào bên trong mà xoa nắn hai nhũ hoa của Sehun, cố tình kích thích, đã gần một tháng rồi hai người không làm, thật sự rất muốn, muốn Sehun ở bên trong cậu, lâu thật lâu. Sehun là chịu không thấu nữa, bế xốc Minseok về phòng, đặt xuống giường rồi lại tiếp tục hôn. Mấy ngày qua cậu nhớ Minseok của cậu đến phát điên lên được. Nhớ cảm giác này đến phát điên lên được. Tất cả của Minseok đều làm cậu phát điên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: