Chap 13

Minseok ủ rũ ngồi ngoài sô pha nắm hai tai con Masu giựt giựt, mẹ thật kỳ cục, người ta làm ở công ty bị chửi đã đành, làm ở nhà cũng chửi, người ta trốn vào phòng làm cũng vào phòng chửi. Vậy hóa ra kết hôn rồi chỉ được nhìn nhau cười thôi á, không được làm gì sao? Chỉ hôn thôi mà, đâu có làm cái chuyện đó, chuyện đó Sehun sẽ không làm đâu, Sehun cũng thật kỳ cục, giống như mẹ vậy.
Kim phu nhân ngồi xuống bên cạnh xoa xoa đầu Minseok, xa nhau có tý đã buồn vậy sao? Chỉ là đợi Sehun làm việc một chút thôi mà.

- Hai đứa đã làm chuyện đó chưa?

* lắc lắc *

- Điêu với mẹ à, không tin đâu.

Minseok bĩu môi, xụ mặt không thèm nhìn mẹ Kim nữa, thật sự là chưa mà.

- Mắc cỡ nên giấu hả? Thôi mẹ không nói nữa, à, hôm bữa Sehun có hỏi mẹ về chuyện của con.

Minseok ngẩng đầu nhìn mẹ, hơi nhíu mày khó hiểu.

- Mẹ đã nói cho nó biết rồi, thấy hai đứa vẫn ngọt ngào như vậy mẹ vui lắm. Nó tốt với con chứ?

Minseok cố nặn ra một nụ cười, gật gật mái đầu ý bảo có để mẹ cậu an tâm.

Sau đó một lúc thỳ Kim phu nhân rời đy, Minseok ngồi một mình trên sô pha nghĩ ngợi, cậu đã hiểu, không phải vì thương hại nên không thể làm, mà là vì chê cậu bẩn thỉu, phải rồi, vì cậu quá hạnh phúc bên cạnh Sehun mà quên bén đy mất bản thân mình như thế nào.( ẻm lại nghĩ lung tung nữa rồi -_- ) Thứ như cậu được người ta bố thí chút lòng thương hại thỳ đã may mắn rồi, làm sao dám cầu mong được yêu thương? Một đứa vừa bị thần kinh vừa bị cưỡng bức như cậu, tự cậu còn cảm thấy ghê tởm bản thân mình. Sehun không muốn đụng vào cũng phải.
Từ hôm ấy Sehun thấy Minseok rất lạ, luôn tránh mặt cậu, hai người sống cùng một nhà mà một ngày có khi còn chẳng gặp mặt nhau. Minseok gầy đy nhiều, đôi khi hai mắt sưng húp, thật ra là có chuyện gì cơ chứ? Không phải cậu không muốn hỏi rõ, nhưng còn mớ công việc chất đống và bản báo cáo cho ngày họp cổ đông, lại còn phải ký được thêm 2 hợp đồng nữa mới hoàn thành chỉ tiêu. Thật sự không còn thời gian để thở nữa. Ba hôm nữa sẽ họp cổ đông, cậu sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn cho Minseok để bù đắp. Sehun thở dài, lưu văn bản vừa đánh máy rồi đy ngủ. Mong sẽ qua nhanh những ngày bận rộn này.
Vừa bước xuống sân bay, YiXing lướt tay trên bàn phím ấn phím gọi. Đã lâu như thế hẳn đã thay đổi nhiều. Phòng họp cổ đông tan, mọi người đều liên tục chúc mừng Sehun, mọi việc khá thành công, hôm nay sẽ mua gà quay về ăn mừng với Minseok. Chợt điện thoại khẽ rung, màn hình hiện lên số điện thoại quen thuộc, ID người gọi: Thỏ trắng.

- Alo.

- Cậu khỏe chứ?

- Vẫn khỏe. Còn cậu?

- Tớ vừa về nước, rảnh chứ, đy uống cà phê nhé.

- Cũng được.

- Vậy lát nữa gặp nhau ở chỗ cũ, bye Sói con.

Sehun thẩn thờ nhìn điện thoại, chẳng phải đây là điều cậu mong chờ hay sao? Chờ một ngày nào đó YiXing trở lại, hai người sẽ tiếp tục yêu nhau như chưa từng có những tháng ngày lìa xa. Ngần ấy năm, YiXing vẫn gọi cậu là Sói nhỏ, nhưng bây giờ, cậu không còn là Sói nhỏ của Thỏ trắng nữa rồi. Sehun sờ tay lên chiếc nhẫn ở ngón tay áp út. Cậu chưa bao giờ nghĩ YiXing sẽ trở về khi tất cả mọi thứ của hai người chỉ gói gọn trong hai từ đã từng và mãi thuộc về quá khứ. Chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ phải chọn lựa giữa YiXing và một ai khác, nhưng Minseok, Minseok đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, cậu không muốn gieo thêm đau khổ vào con người nhỏ bé ấy nữa, thật sự cậu phải làm sao đây?
" Giờ anh phải làm sao chọn đây? Khi tim khắc cả hai hình dung.
Vui buồn cùng em nhưng lòng đã mang ước thề "
(Chắc anh có yêu em)

Minseok ngồi trong phòng, lâu lâu lại lén thò đầu ra ngoài xem ai đó về chưa. Miệng lầm bầm chửi rủa, giờ này mà còn chưa chịu về, đáng ghét, Sehun xấu xa, Sehun chết bằm, ... Vừa chửi rủa vừa nắm đuôi con Masu xé xé giựt giựt. Mấy ngày nay trốn ai đó, mà ai đó cũng không tìm, không đá động gì hết. Cậu nghĩ là vì ai đó bận nên mới không thèm quan tâm cậu, nhưng giờ họp cũng tan rồi, làm gì nữa mà còn không thèm về nhà? Đồ đầu heo, nếu về thỳ tôi sẽ miễn cưỡng cười với cậu một cái rồi ngồi yên cho cậu ôm xem ti vi. Đồ đầu heo đáng ghét.
Sehun đến chỗ hẹn, quán kem Pong. Ngày ấy YiXing và cậu hay đến đây, là khách quen. Sau này khi YiXing đy du học thỳ cậu không đến nữa. Sehun thở hắt đẩy cửa bước vào trong, dù sao thỳ mọi chuyện đã cũ rồi. YiXing thấy Sehun thỳ vẫy vẫy tay cười cong mắt với khuôn miệng vuông, thoạt nhìn vẫn như ngày trước nhưng thật sự đã đổi khác, kẻ viền mắt đậm trong quyến rũ hơn, ăn mặc sành điệu hơn, ... và điều quan trọng là giờ đây trong lòng Sehun dường như đã có một người quan trọng hơn. Sehun kéo ghế ngồi xuống, gọi một ly trà chanh, không hẳn là chỉ YiXing thay đổi, mà cậu cũng thay đổi, biết suy nghĩ và đã có nhẫn trên ngón tay áp út rồi.

- Bây giờ nhìn già qá đy, áo vest và âu phục, chả hợp với cậu chút nào.

- Lớn rồi, vả lại tớ đang đy làm, phải chịu thôi.

- Làm ở đâu? Ngon phết nhỉ?

- Công ty chứ đâu.

- Không cần học nhiều cũng đy làm được hả? Con chủ tịch tập đoàn lớn có khác.

- Ganh tỵ à?

- Ừ, đương nhiên phải ganh tỵ rồi. Chỉ tớ ngu ngốc mới mở miệng rủ cậu đy du học cùng tớ thôi.

- Thôi đừng nhắc chuyện cũ.

- Vậy nói chuyện mới đy, tối nay tớ đến nhà cậu ngủ nhé.

- Tớ không còn ở căn nhà nhỏ ấy nữa.
- Sao vậy? À cũng phải, 4 năm rồi mà.

- Mọi chuyện khác xưa nhiều rồi.

- Vậy cậu có khác xưa không? Tình yêu ấy.

- Vẫn vậy, không thay đổi, vẫn yêu được thỳ buông được.

- Cậu đã buông rồi sao?

- À, cậu có bạn trai chưa?

- Có quen, nhưng tớ đá rồi.

- Vậy à, lần này về luôn hả?

- Không có, về chơi thôi.

- Vậy à, tiếc nhỉ?

- Sao vậy? Còn cậu, có người yêu mới chưa?

- Chưa, nhưng đã kết hôn rồi.

- Kết hôn? Với ai?

- Con của đối tác kinh doanh của cha tớ.

- Ra vậy. Vì tiền ư? Yêu chứ?

- Cũng chẳng biết nữa, nhưng người đó không yêu tớ.

- Cậu như thế này mà không yêu sao?

- Không biết, đôi khi lạnh nhạt, đôi khi thờ ơ, đôi khi ấm áp, ...

- Tớ đến nhà cậu chơi nhé?

- Cũng được, ăn tối rồi hãy về.

YiXing gật đầu, cùng Sehun đy chợ rồi đến nhà Sehun. Ngôi nhà vắng lặng, không một bóng người. YiXing cũng không hỏi, có lẽ đã đy vắng. Dù sao chỉ là hôn nhân kinh tế, có quyền gì để quản thúc nhau đâu. Cả hai cùng vào bếp nấu nướng, Sehun định khi nào làm xong sẽ gọi Minseok vào ăn và giới thiệu. Chứ gọi ra Minseok không nói chuyện, YiXing thỳ nói quá nhiều, xem ra không ổn.
Minseok nghe tiếng nói chuyện thỳ lén thò đầu ra ngoài xem, đầu heo đã về, còn có thêm một cái đuôi heo vẫy vẫy. Đáng ghét, nhà của ai mà lại dẫn về đây hết lần này đến lần khác? Gì chứ, nấu cơm thỳ nấu đy chứ, giỡn với nhau làm gì? Đầu heo xấu xa đáng ghét, cái đuôi heo kia cũng đáng ghét nốt luôn. Minseok bực bội bỏ về phòng, nắm đuôi con Masu mà xé xé giựt giựt đến nổi đứt cả đuôi. Đúng là giận cá chém thớt.
Sehun vào phòng gọi Minseok, thấy con Masu nằm dưới đất cái đuôi cũng không còn, có chuyện gì không vui sao?

- Minseok, có bạn tôi tới chơi, ra ăn cơm cùng nhé.

Bạn bạn cái đít khỉ, ăn với chả cơm, đy mà ăn cơm tình nhân đy. Minseok trùm mềm không trả lời, định gọi thêm lần nữa thỳ YiXing đã réo " Sói nhỏ a ~ ". Thế nên cậu ra ngoài, nhỡ YiXing đy tìm làm phiền Minseok thỳ không hay. Minseok nghe tiếng đóng cửa liền ngóc đầu dậy ném con Masu đy. "Sói nhỏ a ~", tình tứ như thế cho ai nghe? Đáng ghét. Người ta đã kết hôn rồi còn bám theo, cái đồ đuôi heo không biết xấu hổ. Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, ... Minseok xé rách toạc cái gối, lông vũ văng tung tóe khắp phòng, tự ngồi rủa xả quẫy đạp, chăn gối văn tứ tung. ( Blue : Con người ta khi ghen thật đáng sợ! Minseok : Con heo blue kia mi nói gì hả? * cấu xé * Blue : A, con người ta khi ghen rất đáng eo ~ * hức hức * ).

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: