chap61 - chap65

Chap61: Mùa hè

Ngủ không được! Xoay người! Vẫn là ngủ không được! Ô ô… Mất ngủ!

Tiểu lão hổ hiện tại đã hơn sáu tháng tuổi, mỗi ngày vừa mở mắt câu nói đầu tiên là Thạc Thạc! Cha mẹ cũng xếp sau rồi.

Mân Thạc mỗi ngày vừa mở mắt vốn là Huân Huân! Sau đó một ngày không gặp người, đều tại trong sân viện Cửu nương cùng Tiểu lão hổ chơi, buổi tối mới trở về, còn há miệng ngậm miệng đều là Tiểu lão hổ như thế nào ah thế nào rồi, có đôi khi nghe được Ngô Thế Huân nổi cơn ghen!

Bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy Ngô Thế Huân "Huân Huân, ngươi ngủ chưa?"

Từ từ nhắm hai mắt, ôm hắn "Làm sao vậy?"

"Ta ngủ không được" Ủy khuất.

"Muốn lão hổ rồi hả?" Cúi đầu hôn trán của hắn "Nhanh ngủ đi, tỉnh ngủ liền gặp được rồi"

Cả buổi không có động tĩnh.

Xoay tay đại chưởng vung lên, trong phòng nến lập tức sáng lên.

Cúi đầu hỏi thăm "Thạc nhi làm sao vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn rì rì nâng lên "Huân Huân, nam nhân không thể sinh con sao?"

Cuối cùng cũng hỏi tới.

Mặc dù Ngô Thế Huân đã sớm nghĩ kỹ câu trả lời, nội tâm vẫn là không khỏi lập tức bị cứa một vệt đau đớn, ôn nhu mà cười cười xoa đầu hắn "Ta có Thạc nhi là đủ rồi, hiện tại ở bên trong lâu đài đã có Tiểu lão hổ, Thạc nhi cũng coi như phụ thân của nó"

Cái đầu nhỏ sụp xuống "Thế nhưng mà Thạc nhi vẫn muốn có con của mình…" Nói ra, càng giống như nỉ non.

Một vấn đề đã muốn nói ra từ lâu, Mân Thạc mỗi ngày nằm mơ đều ngóng trông có thể có con của mình.

Ngô Thế Huân một bên muốn che giấu tâm sự bản thân, bên kia còn muốn đi kiên nhẫn an ủi Mân Thạc, so với hài tử, Mân Thạc càng quý giá!

Ngày hôm sau Mân Thạc đang cùng Tiểu lão hổ chơi trong sân, thư phòng Bôi Nhị gia liền vui tươi hớn hở chạy vào "Có thư, có thư! Tạ Nhị tiểu thư gửi thư rồi!"

Mân Thạc phản ứng nhanh nhất "Mau gọi người đem phía Tây viện quét dọn! Mộng La tỷ tỷ sắp đến rồi!"

Đích thật là đến mùa hè, thế nhưng mà ngày này năm trước người ta đến ngươi không phải một trăm lần không vui sao.

Chap62: Hài tử

"Ai ôi!!! Chậm một chút chậm một chút" Kéo tay của nàng "Đã như vậy còn khắp nơi chạy loạn!" Tam nương giả vờ giận.

"Mỗi năm đều đến, năm nay không tới trong lòng lại khó chịu!" Cười đi xuống xe ngựa, Ba Mộc bên cạnh luôn dìu nàng, con mắt đều không rời đi bụng Mộng La.

"Mộng La tỷ tỷ!" Từ trong nội viện chạy vội ra "Ngươi đã tới!"

Tam nương ngăn lại hắn "Ai ôi!!! Tiểu tổ tông chậm một chút, vội gì chứ!"

"Ta không đụng ta không đụng!" Tả hữu né tránh Tam nương "Ta muốn nhìn!"

Tạ Mộng La bật cười, kéo tay của hắn "Sờ sờ cũng không sao"

"Thật sự!" Như được ban ân, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ bụng lớn doạ người.

Nhét một đứa bé vào bụng còn không đến mức lớn như vậy, Ba Mộc nói vợ mang thai vất vả nên mỗi ngày đều bồi bổ rất nhiều, uy đến uy đi là được như vậy…

Ngô Thế Huân nghe nói Tạ Mộng La muốn ăn món ăn dân dã, mới sáng sớm liền dẫn người lên núi đi săn.

Buổi tối đó là cái gì chim bay cá nhảy, nấm núi dã khuẩn cái gì cần có đều có!

"Ta nhớ được khi đó Thạc nhi mặc quần áo màu hồng nhạt, thực cho rằng hắn là nữ nhi gia đây này!"

Mọi người cười to, vây quanh ở lò lửa bên cạnh, nhao nhao nhớ lại tràng cảnh năm trước.

"Mấy bộ quần áo phí hết một buổi tối của ta đó!" Tam nương cầm khăn "Làm hại ta đến bây giờ đều có mắt quầng thâm!"

"Còn có lần kia Thạc nhi ra ngoài trở về " Lục nương nói tiếp "Cho tới trưa làm vỡ bao nhiêu trứng gà của ta!"

Mọi người lại là một hồi cười vang, đem một năm Mân Thạc kỳ tích lý thú đều tung ra, hảo hảo đem hắn toàn bộ phơi bày!

"Huân Huân, ngươi xem bọn hắn!" Chui vào trong lồng ngực "Bọn hắn cười ta!"

"Đúng đúng, các ngươi sao có thể cười Thạc nhi!" Ôm chặt "Mấy ngày trước hắn tè dầm ta đều chưa kể đâu!"

"Ha ha ha…" Mọi người cười đến chén rượu đều lật ra,Mân Thạc cả khuôn mặt hồng thấu hận không thể ăn tươi Ngô Thế Huân! ! !

Việc này cũng nói! Còn nói che chở chính mình! Cặn bã! Hỗn đản! Vương bát đản!

"Đúng rồi!" Tạ Mộng La nắm tay Mân Thạc "Ngươi cùng Ngô đại ca kết hôn cũng hơn nửa năm rồi, như thế nào chưa có hài nhi?"

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người lập tức liền an tĩnh, nguyên bản Mân Thạc đang đùa giỡn cũng nhất thời không nói.

"Ah, mọi người nếm thử súp chim bồ câu ta hôm nay làm, tốn rất nhiều sức lực đó!" Nhị nương bận rộn múc ra bát.

Mọi người cũng đều nhao nhao lấy, ăn canh! Ăn canh!

Một chén canh vào trong bụng, Ba Mộc quệt quệt mồm, lại nhìn Mân Thạc, vừa nhấc cái cằm, ngây ngô "Thế nào không sinh à?"

Chap63: Tân sinh hoa

Mọi người trong lòng tự nhủ đồ ngu kia, nhà ngươi đã bao giờ gặp nam nhân sinh con chưa, đến đây phá đám phải không!

Ngô Thế Huân vòng tay ôm lấy Mân Thạc "Thạc nhi mệt rồi hả?"

Lắc đầu, ảm đạm "Mộng La tỷ tỷ, Thạc nhi là nam, không thể sinh con!"

Nháy mắt "Nam như thế nào không thể sinh, cửa hàng hai ngày trước vừa mang cho Tân Vượng Hãn hơn mười trượng vải!"

Ba Mộc tại bên cạnh không ngừng gật đầu "Đúng đấy, là ta tự mình đưa đi!"

Mân Thạc con mắt lập tức liền sáng, Ngô Thế Huân tâm cũng động" Tân Vượng Hãn?"

"Đúng rồi, nghe nói hắn cũng cưới nam nhân, ăn một loại thảo dược gì đó, có thể sinh con rồi!" Khẳng định!

"Thật sự sao? Huân Huân, thật sự sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn "Ta đây cũng có thể sinh Bảo Bảo rồi!"

Trước kiềm chế tâm tình kích động, tựa như trấn an vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay mặt nhìn về phía Thất trưởng lão "Thất thúc, thật sự có thảo dược như vậy sao?"

Thất trưởng lão làm nghề y, trên đời này nếu hắn nói bệnh không tốt, vậy người này nhất định phải chết không thể nghi ngờ, hết thuốc chữa.

Rít một điếu thuốc, phả ra khói "Có, gọi là Tân sinh hoa, vài năm trước khi đến lâu đài ta đã thấy!"

"Xú lão đầu vậy mà ngươi không nói!" Mân Thạc giơ chân, làm hại chính mình hơn mấy tháng ăn không ngon ngủ không ngon đấy!

"Ngươi ranh con lại không nói với ta!" Thất trưởng lão trừng mắt!

"Ngươi! Ngươi nhanh đi tìm dược cho ta!" Nhảy lên cái bàn nhảy nhảy nhảy!

Quay đầu! "Không, vì cái gì lão đầu tử ta đây phải đi! Không đi!"

"Ngươi! Xú lão đầu!"

"Hừ!" Tiếp tục hút thuốc.

Một đầu vùi vào trong ngực Thất nương "Ô ô, Thất Nương, hắn không thương Thạc nhi! Ngươi nhanh đi tịch thu tẩu hút thuốc của hắn!" Lăn qua lăn lại, khóc!

"Ai ôi!!! Ai ôi!!" Vỗ nhẹ hắn, ánh mắt hất lên "Ngươi còn không mau đi hái thuốc cho hài tử!"

Thất trưởng lão tức thì liền yên lặng, dụi thuốc "Không phải ta không muốn đi, hoa chỉ có tháng mười mới nở, ta hiện tại đi cũng vô ích ah"

Thất Nương xuất ra khăn lau nước mắt cho Mân Thạc "Tháng mười mới nở ah, không khóc không khóc!"

"Vậy ngươi nói hắn nhất định phải hái cho ta!" Tiếp tục lăn qua lăn lại.

Còn không hái được sao – . –

"Hảo hảo hái cho Thạc nhi, nghe thấy chưa!" Lại vung qua một đạo ánh mắt.

Thất trưởng lão kêu rên, thời gian này làm thế nào trôi qua đây!

Chap64: Mất ngủ

Hai tháng này trong viện Mân Thạc không ngớt người qua lại, không phải mang đến hoa quả thì là bào ngư tổ yến, chỉ vì một câu của Thất trưởng lão "Quá gầy! Ăn béo một chút mới nhanh thụ thai!"

Ngô Thế Huân sờ sờ bụng nhỏ tròn vo của Mân Thạc, quả thật là mập một chút rồi, đầy xúc cảm! Vừa định có động tác kế tiếp, Bôi Nhị gia liền vọt vào!

Che mắt! Không thấy gì! Không thấy gì!

Nhíu mày "Làm sao vậy?"

"Ah?" Đột nhiên lấy lại tinh thần "Thất trưởng lão trở về rồi!"

Mân Thạc tựa như thỏ con nhảy xuống giường "Xú lão đầu trở về rồi!" Vội vàng xỏ giày chạy ra!

Bên này Thất trưởng lão ôm chặt nồi thuốc, Mân Thạc cùng Ngô Thế Huân liền vọt đến, hai người đều gấp chết rồi, Ngô Thế Huân còn biết hỏi một chút trên đường có khổ cực hay không, Mân Thạc lại la ó, lát sau liền nhảy lên lưng Thất trưởng lão, tay vẫn còn trong lòng ngực của hắn mò lấy mò để "Dược đâu rồi, dược đâu rồi?"

Thất trưởng lão khóe miệng co rút, trong lòng tự nhủ ngươi thằng ranh con kính già yêu trẻ như vậy đấy!

Ngô Thế Huân đem Mân Thạc gỡ xuống "Thất thúc, tìm được dược rồi hả?"

Hất cằm về phía nồi thuốc "Cũng không nhìn là ai xuất mã!" Đốt một túi thuốc "Qua mỗi ba canh giờ thêm nước một lần, lửa không cần động, cứ như vậy chờ đến sáng sớm ngày mai lại gọi ta, ta trước ngủ một lát!"

"Cảm ơn Thất thúc!" Không cách nào biểu đạt hưng phấn!

Khoát khoát tay, cầm tẩu hút thuốc trở về.

Mân Thạc xông vào trong ngực Ngô Thế Huân "Huân Huân, chúng ta có thể có Bảo Bảo rồi! Ta có thể cho ngươi sinh Bảo Bảo rồi!"

Ôm chặt hắn, nghe mùi hương của hắn, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không có nói ra.

Mân Thạc nhìn lên bầu trời trong xanh, con mắt cong cong, nỉ non, thật tốt…

Đêm đã khuya, Ngô Thế Huân nhìn lò đun thuốc, tâm tình kích động nói không nên lời, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, hắn thậm chí có một chút muốn khóc.

Mân Thạc cũng không ngủ, cứ như vậy ngồi ở trước bếp lò, đôi mắt trông mong nhìn đến ngây người.

Kéo tay của hắn "Thạc nhi buồn ngủ rồi hả?"

Lắc đầu, như trước nhìn chằm chằm vào.

Ngày thường sắc thuốc luyện dược đều có hạ nhân trông coi, hôm nay hai người bọn họ nói thế nào cũng ngủ không được, dứt khoát muốn tự vào trông coi!

Sau nửa ngày mới mở miệng "Huân Huân, thật sự có thể có tiểu bảo bảo sao?"

Ôm hắn "Thất thúc đã nói khẳng định đúng là vậy, huống chi đã có người thành công rồi không phải sao"

"Ah!" Cái hiểu cái không gật đầu.

"Thạc nhi, dù cho không có hài tử, ta cũng chỉ yêu duy nhất mình ngươi" Ánh mắt nhu hòa lại kiên định.

Tựa tại trong lồng ngực của hắn "Huân Huân, ngươi thật tốt…"

Chap65: Đã có

Thời điểm mang chén dược đen sì kia đến trước mặt Mân Thạc hắn vẫn là run bắn cả người rồi, dược, như thế nào nghe lại đắng như vậy!

Nhíu mày, bưng chén, giống như chuẩn bị chịu chết.

Thất lão đầu mở miệng "Uống đi, ta đã pha thêm mật ong vào rồi đó!"

Uống! Chỉ cần có thể có Bảo Bảo là độc dược cũng uống!

Ngửa đầu nhắm mắt nhắm mũi uống cạn, chính hắn đều bội phục mình!

Sau đó…

"Ô ô, Huân Huân, thật đắng!" Lăn qua lăn lại!

Thất trưởng lão trợn mắt, trước khi đi lưu lại cho Ngô Thế Huân một câu "Kiềm chế một chút!"

Lúc này sợ là không thể.

– . –

Liên tiếp nửa tháng, Mân Thạc vài ngày liên tiếp không thể xuống giường, cũng không thể trách Ngô Đại đương gia, muốn có hài tử phải vất vả cần cù cày cấy mà! Hết thảy vì đời sau!

Chính mình mệt mỏi một chút không có gì! !

Mân Thạc hận không thể ngồi dậy cắn chết hắn! Cái gì ngươi mệt mỏi một chút, mệt mỏi rõ ràng là ta được không! Mỗi ngày bị ngươi giày vò, trời vừa tối hai mắt ngươi liền loè loè sáng! !

Công phu không phụ lòng người, Thất trưởng lão một tay bắt mạch Mân Thạc, một tay giơ tẩu hút thuốc, trịnh trọng tuyên bố: "Đã có!"

Lập tức trong sân liền bùng nổ nồi! Tất cả trưởng lão, Đại nương Nhị nương các nương, nha hoàn hạ nhân, mỗi người đều giống như ăn thuốc kích thích, nhảy nhảy!

Nổ pháo! Chuyện này cần nổ pháo ăn mừng! !

Ngô Thế Huân cũng là cười đến không ngậm miệng được, Mân Thạc dứt khoát choáng váng, không ngừng cười ngây ngô, trong đầu hiện ra cái ý niệm, muốn nhanh viết thư gửi Hoàng huynh, mình sắp làm phụ thân rồi!

Mục Phong Bảo hôm nay không say không về!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: