Chap 12
Khánh Thù cùng Chung Nhân vừa xuống đến máy bay, họ đy hưởng tuần trăng mật ở một đảo nhỏ, phong cảnh cũng không tồi, giờ đang là mùa đông, mong rằng sẽ cùng nhau thấy được tuyết đầu mùa. Chung Nhân bắt Taxi về thẳng khách sạn cho Khánh Thùnghỉ ngơi, chuyến bay 3 giờ đồng hồ cũng không mệt lắm nhưng cậu vẫn khăng khăng làm như vậy. Cả hai nhận phòng, Khánh Thù đang xếp đồ vào tủ, Chung Nhân mở cửa sổ nhìn ra ngoài, quan cảnh không tồi nha.
–Khánh Thù, mau lại đây.
Khánh Thù nghe thấy liền tiến lại gần, được Chung Nhân bao bọc lấy, cả hai cùng nhìn phong cảnh hữu tình bên dưới, con phố nhỏ, nhà mái ngối nâu nối liền nhau, có một cái hồ lớn bên dưới để mọi người câu cá, công viên, ...tất cả đơn sơ mà đẹp tự nhiên, khiến con người ta thực dễ chịu.
– Em có mệt không?
– Không mệt lắm, anh mệt sao?
– Anh cũng không mệt.
Chung Nhân ngậm lấy vành tai của Khánh Thù, sau đó là kéo dài xuống chiếc cổ nhỏ, sau đó thỳ bế Khánh Thù thẳng về giường mà đặt xuống. Khánh Thù đứng dậy, giúp Chung Nhân cởi quần áo, mấy ngón tay thon dài còn vuốt ve bờ ngực rộng, từng cúc áo từng cúc áo, chiếc áo sơ mi đen lịch lãm rơi xuống sàn nhà, sau đó Khánh Thùquỳ gối, mở thắt lưng, hai tay ôm eo Chung Nhân, khuôn miệng nhỏ hé mở dùng răng mở khuy quần, kéo nhẹ khóa, từng từng kéo chiếc quần xuống mắt cá. Sau đó hôn lên hạ bộ của người kia, từ từ nuốt trọn vào, điêu luyện mà liếm mút. Chung Nhân cũng không cản, chuyện giao khẩu rất bình thường, vã lại cái miệng củaKhánh Thù rất điêu luyện, làm sao cậu bỏ qua được?
– Hưm ...chết tiệt, Khánh Thù!
Chung Nhân chịu không nổi chửi một tiếng, đưa hai tay ấn mái đầu đen vào giữa háng mình rồi thân người rung khẽ, giải phóng thứ bạch trọc nóng bỏng vào miệng người kia. Khánh Thùmút chặt, nuốt hết thứ dịch thể của Chung Nhân, sau đó còn liếm láp một chút đến khi phân thân của Chung Nhân bóng loáng rồi mới buông ra, đứng dậy quệt ngang miệng rồi mỉm cười.
– Rất lớn, còn rất nhiều nữa.
– Em nghĩ anh là ai chứ? Anh là Kim thiếu gia đó nga ~
– Ờ ~
Khánh Thùđáp thờ ơ khiêu khích Chung Nhân, tự cởi áo mình ra quăng xuống sàn, sau đó từ chút từ chút một, kéo nhè nhẹ chiếc quần ra. Chung Nhân đứng quan sát, chiếc quần tý hon từ từ được kéo ra, đy ngang vùng da trắng mịn hai bên đùi rồi rơi xuống đất, phân thân chịu không nổi lại to thêm một vòng, ôm lấy Khánh Thù mà ngã xuống giường.
– Anh sẽ cho em biết tội dám khiêu khích chồng em ~
– Gì chứ? Cái đó cũng là tội sao?
Chung Nhân vuốt ve thân thể trắng mịn, day cắn hai điểm hồng trước ngực, người này, giờ đã thuộc về cậu, bất kỳ ai cũng không được đụng vào.Khánh Thù vặn vẹo thân mình, cố tình ma sát hạ bộ của cả hai, rên rỉ ư ử bằng giọng mũi nghe rất đáng yêu. Chung Nhân miết nhẹ lên cổ rồi hôn môi, nụ hôn thật sâu và thật dài, kỹ thuật của cả hai điều rất tốt, đương nhiên không thể cạn không khí, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, khoang miệng ẩm ướt đều bị khám phá. Tay Chung Nhân vuốt ve hai cặp đùi trắng, vắt nó ngang eo, bên chân phải của Khánh Thù nơi mắt cá, chiếc quần nhỏ xíu lủng lẳng chưa kịp rơi, cảnh tượng rất mị tình.
Chung Nhân cầm dục vọng to bự đặt trước cửa hang, ổn định tư thế một chút rồi thúc mạnh, hai môi rời nhau,Khánh Thù bất ngờ kêu một tiếng, không ngờ cái thứ to bự đó mà lại một phát nhét hết vào trong không báo trước, làm cậu đau đến cứng cả hai hàm. Chung Nhân nhân được sự co thắt kịch liệt bên dưới thỳ mỉm cười, chỉ có như vậy cậu mới thấy khoái cảm.
– Còn dám khiêu khích chồng em hết?
– Đau muốn chết, anh định mưu sát vợ hả?
– Đúng a, anh sẽ cho vợ anh chết vì sướng, em có chịu không?
Chung Nhân cử động, không nương tình mà dập từng cú thật mạnh vào bên trong, rút ra gần hết rồi lại đâm vào, vừa bắt đầu đã nhắm đến điểm ngọt ngào bên trongKhánh Thù mà đánh tới, khiến đầu óc người nằm dưới bắt đầu mụ mị, cả thân người chuyển động theo từng cú thúc.
– Ah ~ chết tiệt ...ưm ...Chung Nhân ..." cốp " ...Ahh.
Lộc Hàm đang rên rỉ, Chung Nhân theo đà thúc một cái thật mạnh làm Khánh Thù theo đó bị trồi lên trên, đụng phải thành giường, hai tay ôm đầu, quắp mắt nhìn người kia đang trưng mắt cún ra để xin lỗi.
– Tưởng vợ anh làm bằng mũ hay sao?
– Hức, không cố ý mà, người ta đâu có muốn ~
Chung Nhân lấy cái gối chặn ngang thành giường, đểKhánh Thù khỏi va đầu vào, sau đó lại tiếp tục, nhưng lần này nhẹ hơn, nếu không muốn nói là không cử động.Khánh Thù bức rức, thứ gì vừa vào đã đánh vào huyệt của người ta khiến người ta chết đy sống lại rồi giờ lại trêu như vậy, hỏi có đáng chết không?
– Hắc Nhân khốn kiếp, nhanh ~
– Nhanh cái gì?
– Nhanh cái đầu anh, đồ Hắc Nhân thúi.
– Dám chọc chồng em sao? Người ta là da nâu quyến rũ chứ không phải đen đâu mà gọi Hắc.
– Hắc Nhân, Kim Hắc Nhân, nhanh nhanh nhanh ~
– Ha, không! Trừ phi năng nỉ đy.
– Ưm ...không giỡn.
– Năng nỉ, năng nỉ thật khiêu khích mới cho.
– Ưm ...cho đy, anh thật đáng ghét. Em muốn anh chơi em ~
Khánh Thù còn hé miệng đưa cái lưỡi hồng hồng ra khiêu khích, Chung Nhân mỉm cười thõa mãn, lại thúc từng cú thật mạnh vào bên trong, vách tràn bao bọc nóng ấm vật to lớn đang chui rúc. Khánh Thù lại tiếp tục rên rỉ, nhưng lần này thật khác ~
– Chơi em ...hưm ...mạnh nữa, ưm ...ha ~
– Chơi em ...ah ~ có thích không?
– Ưm ...em thích ...anh chơi em ...
Chung Nhân là sắp phát điên rồi, " chơi em ", trong đầu cậu cứ lặp đy lặp lại câu đó. Khánh Thù đang khiêu khích cậu, đáng ghét, cậu sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.Khánh Thù như nắm được điểm yếu của Chung Nhân, mỉm cười xảo trá rồi liên tục rên rỉ bằng giọng mũi hòa với tiếng thở gấp gáp, biết người kia đang dập nhanh để vớt vát, thật ra sắp không xong nên cậu cắn thật chặt cái vật to bự bên trong. Chung Nhân thúc mạnh một phát vào nơi sâu nhất rồi gục xuống hõm cổ người bên dưới, phân thân co giật một chút rồi phọt ra thức dịch nóng ấm vào cơ thể của Khánh Thù, cậu vừa bắn vừa cắn vào chiếc cổ nhỏ, cực khoái lạc, Khánh Thùcũng bắn ra đầy bụng của cả hai, đôi chân cũng rớt xuống giường, thở dốc.
– Sinh cho anh một tiểu bảo bối.
Chung Nhân cắn nhẹ vành tai của Khánh Thù, nói qua hơi thở chưa trầm ổn.Khánh Thùđưa tay bịt miệng, nước mắt bất thức rơi, chỉ một câu có thể làm cậu hạnh phúc như vậy. " Tôi nhất định không để con cháu nhà họ Ngô sinh ra từ thứ dơ bẩn như cậu, đừng lo ", trước đây, chỉ toàn nghe những lời như vậy, giờ lại nghe được một câu tràn đầy yêu thương và khao khát " Sinh cho anh một tiểu bảo bối ", cậu thực hạnh phúc. Chung Nhân hơi khó hiểu với biểu tình của người kia, chống tay dậy mà hỏi.
– Em sao vậy? Không thích bảo bối sao? Anh xin lỗi. Không cần nữa, em đừng khóc.
– Không phải, hức hức, em rất thích ~
– A, đồ ngốc, vậy sao lại khóc?
– Em có xứng hay không? Em có xứng mang giọt máu của Kim gia hay không?
– Em là Kim thiếu phu nhân, em không xứng thỳ ai xứng?
– Thực cám ơn, Chung Nhân. Cám ơn vì đã yêu em.
– Nếu muốn cám ơn anh, thỳ nhanh sinh cho anh một tiểu bảo bối đy.
– Làm sao nhanh vậy được.
– Thỳ anh sẽ cố mà ~
– Hắc Nhân đáng ghét, cố cố cái đầu anh.
Khánh Thù mỉm cười, nằm gọn trong vòng tay Chung Nhân, cả một tuần đó, hai người họ đều cố gắng, cố gắng kiếm tiểu bảo bối. Chung Nhân thích con gái, vì như vậy mẹ sẽ không lẽ loi trong nhà, Khánh Thù thích con trai, sau này sẽ nối dõi nhà họ Kim. Chung Nhân chốt hạ, đầu lòng sinh con gái, đứa kế sẽ là con trai, sau nữa sẽ là sinh đôi hai gái, sau nữa sẽ là sinh đôi hai trai. Khánh Thù cười cười, anh vẫn tưởng vợ anh làm bằng mũ.
Không phải Thế Huân không nhận ra, từ lúc trở về từ hôn lễ, Mẫn Thạc luôn cách xa cậu. Sáng đy làm sớm, về lại trốn trong phòng, cậu thật sự không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Mẫn Thạc tuy là cố tình tránh mặt Thế Huân, nhưng vẫn biết dạo này Thế Huân lại bắt đầu đy ra ngoài vào ban đêm, có khi đến tận sáng mới trở về. Không cần nói cậu cũng đủ hiểu Thế Huân đy làm gì, hẳn là đy tìm dụng cụ để phát tiết, cậu không thể thỳ vẫn còn nhiều người, đâu cần quan tâm đúng không?
Thế Huân điên cuồng xé toạt quần áo trên người của kẻ đang uốn éo bên dưới, cắn mút liếm láp trên làn da kia, nhưng vẫn rất khó chịu. Vứt người kia xuống giường, Thế Huân ném vài tờ tiền rồi nói gọn một câu " cút ". Khốn kiếp, Ngô Thế Huân, mày bị cái quái gì? Tại sao lại không thể làm tình cùng người khác? Tại sao lại cứ nhớ đến người kia? Chết tiệt. Thế Huân trên thân chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng không cài cúc, điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng khách sạn, mệt nhoài bởi không hiểu rõ được tâm can của chính mình. Cậu nằm co ro trên giường lớn, nước mắt chảy dài, chính cậu cũng không tin rằng có một ngày, Ngô thiếu gia cao cao tại thượng lại đy khóc vì tình yêu.
" Anh bổng thấy nhớ em nhiều, anh thấy mình chợt lẽ loi
Cô đơn cùng với đêm dài, cứ trói theo anh từng ngày.
Em ơi giờ đây anh cần, cần một bờ vai em ơi
Nhưng không cạnh ai lúc này, để anh có nơi tựa vào
Anh nhớ lại những kỷ niệm mà sao trong anh buồn thêm
Anh yêu em quá mất rồi, nên ngỡ như em về thôi ".
Mẫn Thạc ngồi bó trên chiếc giường rộng, ôm gối của Thế Huân vào trong lòng, cậu vốn dĩ cảm thấy một năm sáu tháng như hàng thế kỷ, nửa cậu muốn chấm dứt, nửa cậu muốn tiếp tục. Cứ giả vờ như mình chưa biết gì, cố chấp mà ở bên cạnh Thế Huân, dẫu không được tình yêu, nhưng vẫn hơn bây giờ, vẫn còn được cùng Thế Huân chơi trò vợ chồng, cho người đời ngưỡng mộ.
Mẫn Thạc cứ suy nghĩ, hết ngày này qua ngày khác, những đêm lén nhìn Thế Huân về, say bí tỷ, nghe tiếng nôn mửa trong phòng tắm thỳ đau thắt lòng. Cậu, rốt cuộc phải làm sao?
Chung Nhân bắt đầu đy làm, phòng Mẫn Thạc lại kê thêm một bàn nữa, thằng nhóc sau khi kết hôn lại trưởng thành hơn, dĩ nhiên, chăm chỉ học hỏi những gì Mẫn Thạc dạy bảo. Đương nhiên, Chung Nhân không phải là đứa ngốc, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết Thế Huân và Mẫn Thạc đang làm mặt lạnh với nhau. Rõ ràng là như vậy, dù đối mặt nhau cũng không có lấy một ý cười, không hiểu chuyện gì, rõ ràng lúc trước hai người cực thân thiết.
" Cốc cốc "
Sau tiếng gõ cửa, Khánh Thùđẩy cửa bước vào, cúi đầu chào mọi người trong phòng rồi nhìn Chung Nhân mỉm cười, hôm nay cậu tới mang bữa trưa cho Chung Nhân, ăn cơm ở ngoài suốt cũng không tốt.
End chap.
[Chương này là thời gian hạnh phúc của đôi trẻ Chung Nhân và Khánh Thù a~]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top