Chap 37 + 38 + 39 + 40:
Chương 37: Cảnh cáo, cách xa anh ta một chút!
Kim Mân Thạc nhẹ cúi đầu, từ lúc bắt đầu kết thúc công việc, hai người vẫn giữ im lặng. Cậu rất muốn giải thích nhưng cuối cùng cũng không nói được lời nào. Dù sau cùng Ngô Thế Huân cũng chưa làm gì cậu, nhưng mà....
Thượng Quan Mộc nhìn bộ dạng Kim Mân Thạc, âm thầm khẽ thở dài, anh không muốn ép buộc cậu. Theo tính tình của Mân Thạc, tối ngày hôm qua chắc hẳn không phát sinh chuyện gì không thể cứu vãn, nếu không thì cậu sẽ không bỏ qua.
Anh chỉ muốn nghe cậu giải thích chuyện cậu đi mua say sau khi anh thổ lộ thôi!
"Thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi!" Giọng Thượng Quan Mộc dịu dàng mang theo tiếng thở dài.
Kim Mân Thạc từ từ ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt nhẹ nhàng của Thượng Quan Mộc, không giống cái lạnh lẽo trong đợt càn quét vừa rồi. Anh giờ phút này hòa nhã như một thiên sứ, "Thượng Quan..."
Thượng Quan Mộc mỉm cười, nói: "Anh muốn nghe em giải thích nguyên nhân rõ ràng. Nếu em chưa chuẩn bị tinh thần... anh sẽ không ép em, nhưng em nợ anh một lời giải thích!"
Kim Mân Thạc khẽ mấp máy môi. Từ hồi đi học, Thượng Quan Mộc đã như thế, luôn xuất hiện bên cạnh lúc cậu cần. Anh là tia ấm áp trong cuộc sống của cậu!
"Về nhà đi!" Thượng Quan Mộc gõ nhẹ lên trán Kim Mân Thạc, nhìn cậu che trán có chút tức giận, khóe miệng nở nụ cười xấu xa: "Nhanh đi, ngày mai báo cáo cũng đủ mệt chết em đó!"
Kim Mân Thạc ôm trán, vốn trong lòng lo lắng liền chuyển sang hung hăng trợn mắt nhìn Thượng Quan Mộc đang trêu tức, bĩu môi nói: "Ừm! Anh....anh đi đường cẩn thận!"
"Ừ!" Ý cười nơi khóe miệng Thượng Quan Mộc càng sâu hơn, xoay người lên xe.
Thượng Quan Mộc ra hiệu bảo Kim Mân Thạc mau trở về, đồng thời khởi động xe, trong tiếng rú gào của chân ga, xe dần dần biến mất vào trong đêm tối...
Kim Mân Thạc xoay người, rũ mi mắt, nhìn những ngón chân của mình di chuyển vào trong chung cư. Còn chưa đi được mấy bước, vừa khéo có người cũng tiến về phía khu chung cư. Cậu khẽ nhíu mày, tính cảnh giác bén nhạy nói cho cậu biết, có người ở sau lưng, hơn nữa.... còn mang theo luồng khí lạnh lẽo.
Nhanh chóng xoay người, trong lúc Kim Mân Thạc chưa kịp có bất kỳ suy nghĩ nào thì nhìn thấy Ngô Thế Huân đút tay trong túi quần, đạp những bước trầm ổn chậm rãi tiến lên.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Kim Mân Thạc thay đổi theo bước chân Ngô Thế Huân tiến tới gần, không tự chủ bước chân lui về phía sau ....
Bước chân Ngô Thế Huân vẫn không nhanh không chậm đến gần, Kim Mân Thạc theo quán tính lui về phía sau.
Không phải anh đang ở MG chiêu đãi chính khách sao? Tại sao lại ở chỗ này?
"A" Kêu khẽ một tiếng, chân Kim Mân Thạc giẫm lên một viên đá nhỏ, trọng tâm không vững, đột nhiên lảo đảo.
Ngô Thế Huân dừng bước, lạnh nhạt nhìn vẻ mặt của Kim Mân Thạc, hơi nhíu lông mày, bình tĩnh hỏi: "Thế nào....Rất sợ gặp tôi?"
"Có quỷ mới sợ gặp anh!" Kim Mân Thạc vội vàng trả lời, để lộ tâm tư.
Ngô Thế Huân xuy một tiếng, câu môi dưới, lạnh nhạt nói: "Dù sao trên thế giới này, quỷ cũng hơn nhiều người!"
Trong lời của anh chứa đựng giễu cợt, nghe không rõ ý gì.
"Không biết đã trễ thế này đại tổng giám đốc Ngô.... xuất hiện tại nơi này làm gì?" Kim Mân Thạc nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, lạnh lùng nói: "Đừng nói với tôi, anh đặc biệt tới tìm tôi !"
"Nếu như....Tôi nói đúng là vậy?" Ngô Thế Huân hỏi.
Kim Mân Thạc cười lạnh, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Nếu là chuyện riêng, thật xin lỗi, tôi và anh không quen! Nếu là chuyện công, như vậy....Ngày mai mời đi cục cảnh quận Nam tìm tôi !"
Nói xong, Kim Mân Thạc cũng không chút do dự xoay người, cậu muốn cách xa người đàn ông này một chút, mỗi lần gặp anh đều không có chuyện tốt, nhất định anh là khắc tinh của cậu!
"Kim Mân Thạc, cách xa Thượng Quan Mộc một chút ...." Giọng nói của Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vang lên trong màn đêm nhàn nhạt lại lộ ra nồng nặc cảnh cáo.
Chương 38: Là anh ấy, chính là anh ấy!
Kim Mân Thạc dừng bước, cậu chậm rãi xoay người nhìn Ngô Thế Huân, cười nhạo: "Tôi ở cùng người nào có quan hệ gì tới anh sao? Tổng giám đốc Ngô, có phải anh quá rảnh rỗi không?"
Ngô Thế Huân khẽ nhíu mày.
Kim Mân Thạc đột nhiên bình tĩnh lại, từ từ tiến lên, dừng ở trước mặt Ngô Thế Huân. Cậu khẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc, tiếp tục hỏi: "Có phải anh thích tôi không?"
Ngô Thế Huân nghe vậy, khẽ cong môi nói: "Thích cậu?"
Tiếng hừ nhẹ vang lên cực kỳ rõ ràng trong đêm yên tĩnh, Kim Mân Thạc cũng không giận anh giễu cợt, chỉ cười lạnh nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Một người đường đường là tổng giám đốc, tại sao lại quá rảnh rỗi đến mức thường xuyên lẽo đẽo theo tôi? Tôi và anh quen thân lắm sao? À! Đúng rồi! Đừng nói với tôi là hôn trên giường sẽ thành quen thân nhé. Vậy thì tôi quen thân với nhiều người lắm!"
Sắc mặt Ngô Thế Huân đột nhiên trở nên u ám, con ngươi sắc bén híp lại, phóng hai vệt sáng lạnh lẽo, người quen biết anh đều nhận ra là anh đang tức giận....
Dường như Kim Mân Thạc không hề phát hiện, vẫn lạnh lùng nói: "Nếu như anh thích tôi thì anh có thể đàng hoàng theo đuổi. Không phải anh có tiền sao? Đăng một biển quảng cáo theo đuổi chừng mấy triệu gì đó, không chừng lòng hư vinh nổi lên tôi sẽ xem xét qua lại với anh...."
Lúc này dáng vẻ Kim Mân Thạc hoàn toàn giống một cậu trai hám tiền, cậu ghét bị người đàn ông này dắt mũi, giống như anh là đấng Cứu Thế của cậu.
Cậu căm ghét cảm giác như thế, cậu không muốn cuộc sống của cậu bị người khác kiềm chế như vậy, cậu cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh.
Khóe miệng Ngô Thế Huân đột nhiên cong lên, ngoài dự đoán nói: "Hả? Nếu như... cậu hy vọng như vậy, tôi cũng không ngại!"
Kim Mân Thạc hơi ngạc nhiên, sau đó cắn răng nói: "Ngô Thế Huân, cuộc sống của chúng ta không giống nhau. Nếu anh muốn xem tôi như một món đồ chơi tiêu khiển trong cuộc sống của anh, thật xin lỗi... tôi rất bận, không rảnh! Cũng mời anh giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho tôi...."
"Tôi có đối với cậu như vậy sao?" Ngô Thế Huân hờ hững hỏi, trong giọng nói có ý trêu chọc.
"...." Kim Mân Thạc mấp máy môi dưới, âm thầm hít một hơi, sau đó khó khăn mở miệng, vừa gật đầu vừa cười cứng ngắc nói: "Đúng là không có như thế... Anh chỉ đang giúp tôi... Vậy có thể xin tổng giám đốc Ngô giúp tôi một lần... Cách tôi xa xa một chút... được không?"
"Thế nào? Sợ Thượng Quan Mộc hiểu lầm?"
"Đúng vậy!" Kim Mân Thạc cảm giác mình sắp nổ tung. Cậu nắm tay thật chặt, cố hết sức đè nén tâm tình kích động muốn tung quyền. Cậu đánh không lại anh, cậu không muốn lãng phí thời gian trên người đàn ông này.
Đối với câu trả lời của cậu, con ngươi Ngô Thế Huân tối sầm, dần dần trở nên đen không thấy đáy, dường như muốn cắn nuốt toàn bộ bóng tối. Vẻ mặt anh lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng, "Cậu thích anh ta?"
"Mắc mớ gì tới anh!" Kim Mân Thạc lạnh lùng ném ra một câu, cậu không muốn hơn nửa đêm còn phải tranh luận với anh về vấn đề này. Cậu và anh thật không quen, không quen!
Kim Mân Thạc hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Thế Huân, lạnh lùng xoay người muốn rời đi...
Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, theo phản xạ Kim Mân Thạc vung tay quét trở về, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng né tránh. Cùng lúc đó vang lên tiếng "leng keng" nhỏ, có vật gì đó rơi xuống đất....
Đang lúc Kim Mân Thạc chưa kịp phản ứng, Ngô Thế Huân buông lỏng tay, khom người nhặt vật gì đó rơi trên mặt đất. Mà bởi vì anh đột nhiên buông tay lui hai bước, Kim Mân Thạc đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo vật anh nhặt lên....
Đèn đường chiếu rọi trên mặt đất, là một sợi dây chuyền hình mặt trời, rất nhỏ, nhưng hết sức tinh xảo!
Cả người Kim Mân Thạc giống như bị điện giật, đột nhiên quên mất phản ứng. Ánh mắt cậu hướng theo động tác chậm rãi nhặt đồ lên của Ngô Thế Huân, cuối cùng, dừng ở trên mặt Ngô Thế Huân....
Ngô Thế Huân cảm nhận được Kim Mân Thạc khác thường, anh khẽ nhướn hai mắt sắc bén về phía cậu, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Ánh mắt Kim Mân Thạc vô cùng mong đợi, thậm chí, trong nháy mắt, hốc mắt cậu trở nên ửng đỏ, trong đôi mắt xuất hiện làn hơi nước thật mỏng.
Cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, run rẩy hỏi: "Là anh! Là anh... Có phải là anh không?!"
Ngô Thế Huân rũ mắt khẽ nhìn vật trong tay, sau đó nhìn Kim Mân Thạc đã trở nên vô cùng kích động, tùy ý bỏ đồ vào trong túi, lạnh lùng hỏi: "Phải thì sao? Không phải... thì sao?"
Câu trả lời nước đôi khiến cho cả người Kim Mân Thạc càng thêm run rẩy. Cậu mím chặt môi, hốc mắt dần đỏ lên. Cậu cắn răng thật chặt, nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, trong mắt hiện rõ sự tức giận và cảm xúc phức tạp. Một lúc lâu, cậu run rẩy nói: "Tại sao? Tại sao anh trở lại mà không tìm em? Tại sao anh tìm được em mà không nói với em? Còn muốn trêu chọc em hết lần này đến lần khác...."
Ngô Thế Huân cau mày nhìn Kim Mân Thạc như sắp sụp đổ, dường như mỗi lần đối mặt cho dù bị trúng thuốc cậu cũng giống như con mèo hoang nhỏ. Lúc này cậu làm cho anh có chút không thích nghi được.
Kim Mân Thạc khẽ quay mặt đi, lúc quay mặt nước mắt trào ra theo khóe mắt, chảy xuống tận môi, dường như đau đớn khổ sở chất chứa đầy lòng.
Mười mấy năm rồi, thì ra... chỉ có mình cậu là ngây ngốc xem trò đùa khi còn bé là thật, cho dù thời gian đã trôi qua rất lâu cậu vẫn chờ mặt trời nhỏ của mình.
Lòng bàn tay thô ráp của Ngô Thế Huân đặt lên mặt Kim Mân Thạc, âm thầm nghĩ ngợi có nên nói cho cậu biết rằng, Ưng đã ra đi rồi, cũng không về được nữa....
"Bốp", Kim Mân Thạc hung hăng đánh tay Ngô Thế Huân, mắt rưng rưng tức giận nhìn anh, hét lớn: "Nếu như không muốn tìm em, cũng đừng tới trêu chọc em, em không phải là mặt trời của anh, anh cũng không phải là mặt trời nhỏ của em...."
Gào xong, Kim Mân Thạc cắn chặt môi, sau đó cứng ngắc xoay người, sải bước đi vào chung cư.
Ngô Thế Huân nhìn bóng lưng bi thương của cậu, lòng hơi hỗn loạn. Anh âm thầm cau mày, cũng không để ý quá nhiều.
"Tôi vốn cũng không phải là mặt trời nhỏ của cậu, cậu cũng không phải là mặt trời của tôi...." Lời lẩm bẩm vừa thoát ra, ngay cả chính anh cũng không biết còn ẩn chứa mất mát trong đó. Anh nhìn bóng dáng dần dần biến mất trong bóng tối, khẽ thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Ngồi trên xe, khuôn mặt lạnh lùng của Ngô Thế Huân lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, hai mắt sắc bén nhìn cánh cửa ra vào chung cư, mắt dần híp lại.
Có phải....anh quan tâm cậu quá mức hay không?
Ý nghĩ như vậy khiến Ngô Thế Huân nhíu mày, huyệt thái dương khẽ động, hơi thở lạnh lẽo ngập khắp khoang xe.
"Reng....", điện thoại trên xe vang lên, Ngô Thế Huân tiện tay nhấn nút trả lời....
"Lão Đại, Long Cửu và Lão Quỷ đánh nhau!" Trong điện thoại vang lên giọng nói hơi lười biếng của Phác Xán Liệt, nghe ra được anh ta đang rất hả hê, "Em nghĩ... Lão Quỷ sẽ sớm liên lạc với chúng ta!"
Ngô Thế Huân lạnh lùng nói: "Tăng giá tiền gấp ba!"
"Hả?" Nhất thời Phác Xán Liệt chưa kịp phản ứng.
Mắt Ngô Thế Huân vẫn dõi theo cửa ra vào chung cư yên tĩnh tối đen không một bóng người, lạnh lùng nói: "Tôi không thích người có lòng tham quá lớn!"
Chỉ một câu nói Phác Xán Liệt lập tức hiểu được, cười khà khà, sau đó hơi cười hỏi: "Lão Đại, anh.... đang ở đâu?"
Ngô Thế Huân thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Bảo bọn Tiểu Ngũ trông nom cấp dưới chặt một chút, tạm thời tôi không muốn đối đầu với Thượng Quan Mộc."
Nói xong, Ngô Thế Huân liền cúp điện thoại. Đúng lúc này điện thoại di động lại reo, anh nhìn số điện thoại gọi tới khẽ cau mày, nhận điện thoại. Một lúc lâu không có người nói chuyện, anh cũng không nói gì lạnh lùng cúp điện thoại.
Điện thoại vừa ngắt lại vang lên, anh không nhìn tên người gọi mà bắt máy luôn.
"Huân...." Trong điện thoại vang lên giọng nói quyến rũ mang theo hờn dỗi, còn có chút bi thương.
Chương 39: Trắng hay đen
Ngô Thế Huân khẽ cau mày, lạnh lùng hỏi: "Cô ở đâu?"
"Huân...." Một tiếng gọi khẽ dịu dàng, lần này có chút nghẹn ngào.
Ngô Thế Huân lạnh lùng khẽ nheo hai mắt, giọng nói cũng rét lạnh theo, "Ở đâu?"
"Em đang ở NUNCOUNT...."
Ngô Thế Huân cúp điện thoại, khởi động xe, buông lỏng thắng xe, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang "két", âm thanh trong đêm tối yên tĩnh trở nên cực kỳ chói tai. Xe nhanh chóng xoay tròn, "vèo" một cái đã biến mất ở cuối ngã tư đường.
NUNCOUNT là nơi được khen là Thiên đường cực lạc, ở nơi này mọi người luôn có thể cảm thấy như được phóng thích.
Lúc Ngô Thế Huân tới nơi đã hơn hai giờ sáng nhưng nơi này vẫn huyên náo tiếng người, cảnh tượng hoàn toàn đối lập so với đêm tối yên tĩnh bên ngoài.
"Trai đẹp, có muốn mời người ta uống một ly không?" Giọng nói nũng nịu vang lên bên tai Ngô Thế Huân, thuận thế, tay mềm yếu như không xương nhẹ nhàng hoạt động ở trên ngực anh.
Khuôn mặt lạnh lùng của Ngô Thế Huân không lộ cảm xúc, ánh mắt anh nhẹ rơi trên người cô gái đầy son phấn, chỉ một cái liếc mắt, cô gái chợt cảm thấy không khí quanh mình như loãng đi.
Cô gái không có hứng thú thu tay lại, nhỏ giọng lầm bầm xoay người đi khỏi.
Ánh mắt Ngô Thế Huân giống như chim ưng lạnh lùng quét qua toàn cảnh, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở một góc nhỏ tại quầy bar. Anh nhìn Đường Lam mặc váy chiffon cúp ngực màu đỏ, mái tóc xoăn xinh đẹp tùy ý xõa như tảo biển, nhấc chân đi về phía trước....
Hiện tại Đường Lam đã gần say, cô nhìn Ngô Thế Huân đứng ở trước mặt mình, hai mắt mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó cười quyến rũ, "Anh... tới rồi...!"
Ngô Thế Huân lấy ví tiền từ trong ngực, đặt mấy tờ tiền lớn rồi đỡ Đường Lam đi ra ngoài. Anh không hề dịu dàng nhét cô vào trong xe, lạnh lùng lái xe đi....
Từ đầu tới cuối anh không nói một câu, Đường Lam cũng trở lại dáng vẻ cao ngạo thường ngày, mặc cho Ngô Thế Huân quyết định.
Xe nhanh chóng xuyên qua đường phố yên tĩnh chạy về hướng nhà của Đường Lam. Đường Lam khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đẹp chứa đựng tình cảm sâu đậm nhìn Ngô Thế Huân vẫn đang lạnh lùng lái xe.
Người đàn ông này, cô yêu đã tròn mười năm, từ lần đầu tiên gặp anh cô đã yêu anh không thuốc nào có thể cứu được. Nhưng anh chẳng hề liếc nhìn cô một cái. Cô thề, cô nhất định phải đứng bên cạnh anh, không ngừng cố gắng sóng vai cùng anh, nhưng tại sao anh vẫn rất xa xôi không thể tới gần?
Hốc mắt Đường Lam hơi đỏ, khuôn mặt xinh đẹp phảng phất vẻ ưu thương. Ánh đèn đường bên ngoài xoẹt qua cửa kính để lại vết thương không cách nào xóa nhòa.
Ngô Thế Huân trực tiếp đưa Đường Lam về nhà, vẫn không một câu dư thừa định xoay người đi. Nhưng lúc xoay người, cánh tay bị kéo lại....
"Đừng đi!" Lời cầu xin thốt ra từ đôi môi khêu gợi của Đường Lam, giọng điệu như vậy không một người đàn ông nào có thể chối từ.
Ngô Thế Huân chậm rãi xoay người, nhìn dáng vẻ làm nũng vô cùng quyến rũ của Đường Lam, gương mặt góc cạnh không biểu lộ cảm xúc, "Sau đó thì sao?"
Đường Lam giật mình, có chút không rõ ý tứ của anh.
Ánh mắt Ngô Thế Huân càng lạnh lẽo nghiêng người tới trước, Đường Lam cảm giác trái tim mình như sắp ngừng đập khi cơ thể anh dần tiến lại gần.
Lúc anh sắp đến gần mặt thì đột nhiên môi mỏng nhẹ lướt qua mặt, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu, "Sau đó.... lên giường sao?"
Lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi khiến tai Đường Lam trở nên tê dại, nhưng cô lại cảm thấy lạnh run người, cơ thể trở nên bất động.
Ngô Thế Huân lạnh lùng khẽ liếc vẻ mặt có chút cứng ngắc của Đường Lam, chậm rãi đứng thẳng. Anh rút tay về, đôi tay tùy ý để trong túi quần, ánh mắt rũ xuống nhìn cô, chậm rãi nói: "Muốn ở lại bên cạnh tôi thì cô nên biết... ranh giới cuối cùng của tôi là gì?"
Đường Lam chậm rãi ngước mắt, tổn thương nhìn khuôn mặt đẹp trai của Ngô Thế Huân, cười tự giễu, nói: "Em yêu anh đã nhiều năm.... Chẳng lẽ, anh nhất định không nhìn thấy sao?"
"Nhìn thấy thì thế nào?" Ngô Thế Huân khẽ hỏi.
Nhất thời Đường Lam không phản bác được, đúng vậy, nhìn thấy thì thế nào?
Anh không có tim, trái tim anh lạnh lẽo. Ngoại trừ sự nghiệp, phụ nữ.... đối với anh mà nói chỉ để phát tiết nhu cầu sinh lý. Đối với phụ nữ, anh không hề thương tiếc!
Nhưng cho dù biết rất rõ ràng, tại sao mình càng ngày càng lún sâu?
Âm thầm cười tự giễu, hốc mắt Đường Lam ửng đỏ, "Huân, anh thật sự không có tim sao?"
"Đúng vậy!" Ngô Thế Huân trả lời không đắn đo, dưới đáy mắt thâm thúy có thể mơ hồ nhìn thấy hận ý. Chỉ là, hận ý chợt lóe lên ngay cả chính anh cũng không thể nắm bắt, "Đường Lam, nếu cô không cách nào diễn tốt vai diễn của mình ở bên cạnh tôi thì tôi...!"
Dừng lại, ánh mắt Ngô Thế Huân rét lạnh nói: "Không cần cô!"
Lúc này Đường Lam cảm giác như rơi vào hầm băng, cô say rượu nhưng dường như chỉ thoáng cái đã tỉnh táo rất nhiều, nhìn Ngô Thế Huân xoay người đi khỏi, cậu cười "ha ha", sau đó ngã ngồi ở trên ghế sofa, thất thanh khóc rống lên.
"A ....!!!!!!!!"
Khóc thật lâu, Đường Lam giống như phát điên, nắm nệm ghế salon trong tay ném loạn khắp nơi, đụng bình hoa lớn trên tủ TV, chỉ nghe "xoảng", tiếng mảnh sứ vỡ tan chói tai.
"Ngô Thế Huân, tốt nhất là anh không có tim!" Đường Lam vừa khóc vừa hung hăng rống to, "Nếu không, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
Đường Lam nhắm mắt, vùi mặt trên salon khẽ thút thít. Cô hận mình yêu hèn mọn, cho dù anh nói lời xúc phạm cô... cô vẫn không cách nào rời khỏi anh!
Cho dù... chỉ có thể ở bên cạnh anh nhìn anh, cô cũng thỏa mãn!
Đêm, cảm xúc bi thương càng ngày càng sâu, mọi sự vật cũng rơi vào tĩnh mịch.
Kim Mân Thạc đang cầm một cái hộp trong tay, ngơ ngác ngồi ở đầu giường, nhìn tấm thẻ nhỏ ở bên trong, mím chặt môi.
Ước hẹn ban đầu....Hôm nay xem ra, chỉ là một trò cười!
Kim Mân Thạc cắn chặt răng, hung hăng lấy tấm thẻ bên trong ra muốn xé nát, nhưng tay vừa mới cử động, cuối cùng không đành lòng....
"Cái gì mà 'nếu em mạnh khỏe, chính là mặt trời'?" Kim Mân Thạc nghiến răng nghiến lợi ném lại vào trong hộp, sau đó nhét vào dưới gầm giường, nhưng không buồn ngủ chút nào.
Hai ngày nay chuyện đã xảy ra quá nhiều, thậm chí nhiều đến nỗi làm cho cậu không kịp suy nghĩ.
Thượng Quan Mộc tỏ tình, còn cả Ngô Thế Huân.
"Nếu đã nhận ra em, tại sao làm như không quen biết nhau?" Kim Mân Thạc tự mình lẩm bẩm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi trên mặt cậu, phảng phất chút mất mát.
Nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn giữ cái gì?
Mặc kệ trong nhà xảy ra chuyện lớn, cậu vẫn bắt đầu lại từ đầu, chỉ là vì tin rằng anh sẽ trở lại tìm cậu, nhưng hiện tại thế nào?
Anh trở thành người ngồi tít trên cao, mà cậu lại trở thành người ở tầng chót của xã hội.... Cũng bởi vì như vậy, anh mới không muốn nhận cậu sao?
Cảm xúc bi thương không phải là điều quan trọng, khi mặt trời mọc lên từ phía đông, Kim Mân Thạc mang cặp mắt thâm quầng đến đồn cảnh sát. Điều này lập tức khiến cho một số người phải vắt óc suy đoán.
"Sao... trông Mân Thạc có vẻ mệt mỏi thế nhỉ?" KiLi bưng trà ngon mới vừa pha hỏi Hà Tuấn.
Hà Tuấn đang xem báo cáo hành động tối qua, khẽ liếc mắt nhìn Kim Mân Thạc, bực bội nói: "Có lẽ tối hôm qua rất mệt mỏi!"
Tối qua sau khi cả tổ càn quét xong phố Phong Hoa sếp Mộc liền đưa Mân Thạc đi, chuyện bát quái của sếp, anh ta cũng không dám nói cho KiLi, không chừng trở về còn bị gây khó dễ.
Kim Mân Thạc cầm ly đi ra phòng nước pha coffee, đi qua bàn của KiLi, trên bàn trùng hợp đang bày một quyển tạp chí mới nhất, tựa đề bắt mắt, bóng lưng cao ngạo chiếm cứ cả trang bìa tạp chí.
Không nhịn được, Kim Mân Thạc dừng bước, cầm ly kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Ngô Thế Huân trong lòng thoáng chút chua xót.
Thì ra, củng cố tâm tình trong một đêm, vào lúc này nhìn thấy lại không chịu nổi.
Âm thầm cười cười tự giễu, ngay cả KiLi gọi Kim Mân Thạc cũng không nghe thấy, chỉ im lặng xoay người đi tới phòng nước, để lại bóng dáng bi thương cho mọi người. Mọi người quay mặt nhìn nhau.
Kim Mân Thạc mới vừa đến phòng nước đã thấy Thượng Quan Mộc đang pha trà, cậu nặn ra nụ cười không tính là khó coi, chào hỏi, "Chào buổi sáng, sếp Mộc!"
Khuôn mặt nghiêm nghị của Thượng Quan Mộc chứa đựng lo lắng, hỏi: "Tối qua ngủ không ngon?"
Kim Mân Thạc gật đầu một cái.
Thượng Quan Mộc cau mày, cho là cậu còn đang nghĩ đến chuyện mấy tấm hình, "Thân là một cảnh sát, phải có dũng khí đối mặt với mấy chuyện như thế, không ít người ngày nào cũng chờ bêu xấu chúng ta."
"Em biết rõ!" Kim Mân Thạc mím môi, khẽ hạ mắt, "Thượng Quan, thật xin lỗi!"
Thượng Quan Mộc giương môi cười yếu ớt, nhìn Kim Mân Thạc giống như một đứa bé làm sai chuyện, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, "Mấy ngày nữa kỷ niệm ngày thành lập trường, có muốn cùng nhau trở về xem một chút hay không?"
Kim Mân Thạc ngẩng đầu, hơi trầm ngâm, cười gật đầu nói: "Được!"
Thượng Quan Mộc vốn tưởng rằng cậu sẽ từ chối, không ngờ cậu lại trả lời sảng khoái như vậy, nụ cười trên khóe miệng dần lan đến tận đáy mắt, "Anh đi làm việc trước!"
"Ừm!" Kim Mân Thạc nhìn Thượng Quan Mộc đi khỏi mới đi pha coffee. Cậu nhìn chất lỏng màu đục, trong lòng nặng nề không nói nên lời.
Có lẽ.... thật sự nên hoàn toàn buông tha tất cả, bắt đầu lại.
Hành động càn quét chỉnh đốn Khu Bắc làm cho cả Khu Nam cũng rơi vào tình trạng bận rộn, nhất là tổ hành động, liên tục mấy ngày không ngừng mở đợt càn quét khiến người dựa vào bóng tối để sinh tồn đều kêu rên khắp nơi, càng làm cho kẻ nghiện không chỗ mua hàng, ai ai cũng mang vẻ mặt uể oải.
Trong hộp đêm MG, đám người Tiểu Ngũ uống rượu, mắng tổ tông mười tám đời Thượng Quan Mộc, đang mắng tưng bừng, cửa phòng bị đẩy ra, mấy người lập tức câm như hến, nhìn người tới cung kính chào hỏi, "Lão Đại! Anh Liệt!"
Ngô Thế Huân lạnh lùng ngồi xuống, thuận tay rút điếu thuốc, bật lửa bằng thép phát ra tiếng "keng", ngọn lửa yếu ớt đốt cháy điếu thuốc. Tất cả động tác như nước chảy mây trôi, vừa tao nhã mà cũng vừa cuồng dã. Rất khó tưởng tượng một người có thể dung hòa hai loại tính cách đối nghịch nhau nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy kì lạ.
Tiểu Ngũ vội vàng rót rượu cho Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt, sau đó liền bắt đầu oán trách, "Lão Đại, tiếp tục như vậy cũng không được..., thủ đoạn Thượng Quan Mộc quá mức mạnh mẽ, Kim Mân Thạc đó lại để mắt tới địa bàn của Dạ Ưng...."
Nói xong, Tiểu Ngũ len lén liếc nhìn Ngô Thế Huân, chuyện của Lão Đại và Kim Mân Thạc anh ta không phải không biết, nhưng phía dưới còn rất nhiều người chờ miếng cơm ăn.
Ngô Thế Huân nhẹ nhàng hít một hơi, phun ra vòng khói, khi làn khói mù màu xám trắng lan ra trước gương mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra vẻ thần bí, chỉ nghe anh lạnh lùng nói: "Không ai có thể ngăn cản bước chân tôi!"
Phác Xán Liệt đẩy gọng kính trên mũi, lười nhác dựa vào salon, nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân, ung dung nói: "Mấy ngày này Lão Quỷ sẽ hành động, nếu Thượng Quan Mộc và Kim Mân Thạc cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tên kia cũng không dám ra mặt, đến lúc đó.... hàng bên Hà Lan sẽ rất khó giao!"
Ngô Thế Huân cầm ly rượu lắc nhẹ, chất lỏng màu vàng nhạt đung đưa theo viên đá, dưới ánh đèn phát ra màu sắc hấp dẫn, " Lão Quỷ lăn lộn đến ngày hôm nay cũng không phải là vô ích...."
"Có muốn em đi gặp không?" Phác Xán Liệt hỏi.
Ngô Thế Huân khẽ nheo hai mắt sắc bén, lạnh lùng nói: "Tiểu Lục đi là được, cậu không cần ra mặt!"
Hiện tại anh không muốn đụng độ Thượng Quan Mộc, cộng thêm.... Kim Mân Thạc, tạm thời anh không muốn xung đột trực diện với bọn họ. Vật mà Ưng để lại anh phải bảo vệ, người Ưng muốn bảo vệ, anh cũng sẽ không để cho Ưng thất vọng.
Phác Xán Liệt khẽ cau mày, dù sao lần này mua bán rất lớn, không phải anh ta không tin năng lực của Tiểu Lục, chỉ là....
Phác Xán Liệt liếc nhìn ba người ngồi yên lặng bên kia, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tiểu Lục. Tiểu Lục là người trầm ổn, nhưng lại thiếu đi cơ trí của Tiểu Ngũ, cũng không hung ác Tiểu Thất, đối phó với Lão Quỷ.... thật có thể không?
"Anh Liệt, em có thể!" Tiểu Lục biết Phác Xán Liệt lo lắng, gương mặt kiên định.
Phác Xán Liệt gật đầu, ánh mắt khích lệ, cũng không nói thêm điều gì, Lão Đại quyết định như vậy tất nhiên có đạo lý của anh. Đối với Lão Đại, anh ta tin tưởng vô điều kiện.
"Lão Đại, bên kia...." Tiểu Ngũ có chút chần chừ hỏi.
Ngô Thế Huân giơ ly lên, Whisky lạnh tràn ngập vị giác, chỉ nghe anh lạnh nhạt nói: "Để cho bọn họ đi thăm dò, bình thường đứng ở bờ sông khi nào mà không ướt giày?"
Tiểu Ngũ đáp lời hiểu ý Ngô Thế Huân, không cho Kim Mân Thạc chút lợi ích, sợ rằng cậu vẫn cứ cắn không nhả.
Ngô Thế Huân ngửa đầu đổ toàn bộ rượu trong ly vào trong miệng, để ly xuống đồng thời đứng dậy, lạnh lùng nói: "Có thể quyết định, thì tự các cậu quyết định, không cần cái gì cũng hỏi tôi... Tôi không thể chăm sóc các cậu cả đời!"
Tất cả mọi người đứng lên, sắc mặt nặng nề nhìn Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt đi khỏi.
Thật ra bọn người Tiểu Ngũ đều biết, thân phận Lão Đại không cần tham dự vào chuyện như thế này, nhưng cũng bởi một câu cam kết ban đầu, hôm nay anh vẫn đứng giữa ranh giới hai màu trắng đen.
Phác Xán Liệt đi theo Ngô Thế Huân kể từ khi mới bắt đầu, ánh nắng ở khắp nơi nhưng không cách nào xua tan nỗi cô đơn trên người Ngô Thế Huân. Anh ta âm thầm than: "Bọn người Tiểu Ngũ cũng không phải là không thể một mình đảm đương, chỉ là...."
"Tôi hiểu!" Ngô Thế Huân cắt đứt lời Phác Xán Liệt. Bọn người Tiểu Ngũ đều là những người Ưng đã từng cứu, đối với Dạ Ưng tồn tại một phần tình cảm đặc biệt. Hôm nay Ưng không có ở đây, nếu như anh cũng không ở lại... có lẽ bọn họ sẽ mất đi phương hướng.
Nhưng anh thật có thể tự do đứng giữa trắng và đen sao?
Khuôn mặt lạnh lùng hiện ra cảm xúc phức tạp, hai mắt sắc bén càng làm cho người ta không thể đoán ra suy nghĩ. Ngô Thế Huân cũng không ngồi xe mà đi bộ trên phố Phong Hoa phồn hoa. Phác Xán Liệt lẳng lặng đi theo.
Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng cao ngạo của Ngô Thế Huân, âm thầm thề: kiếp này, tính mạng của anh ta là của Lão Đại, sự hiện hữu của anh ta, chỉ tồn tại vì Lão Đại!
Không ai có thể hiểu tình cảm của Lão Đại, không trải qua lần sống chết đó, ai có thể thể nghiệm tình cảm của bọn họ? Ai có thể hiểu, Lão Đại đối với Dạ Ưng là không bỏ?
Đang suy nghĩ, Ngô Thế Huân đột nhiên dừng bước, Phác Xán Liệt cũng theo bản năng đứng lại, ánh mắt nhìn về phía trước....
Thượng Quan Mộc đút tay trong túi quần đứng bên cạnh xe, đèn xanh đỏ xe cảnh sát đang nhấp nháy liên tục, không biết nói gì đó với Kim Mân Thạc, Kim Mân Thạc hé miệng cười....
Chương 40: Tâm trạng phức tạp
Ngô Thế Huân bỏ hai tay trong túi quần, nhìn Kim Mân Thạc đang đứng cười phía trước, không khỏi cảm thấy bực bội trong lòng. Hai mắt nhẹ nhàng nheo lại, con ngươi trở nên sâu không thấy đáy.
Kim Mân Thạc cũng không phát hiện Ngô Thế Huân trên phố, lúc đó Thượng Quan Mộc cảm nhận được ánh mắt sắc bén, anh không biến sắc liếc mắt qua, sau đó không hề chú ý nghiêng mình hoàn toàn chặn hết tầm mắt Kim Mân Thạc.
"Mỗi việc quấy rối Dạ Ưng, em đã vui vẻ như vậy sao?" Thượng Quan Mộc khẽ nhếch môi, khuôn mặt đẹp lộ vẻ không còn cách nào.
"Tất nhiên là vui rồi, nhưng cũng chỉ là bề nổi, không bắt được bản chất bên trong!" Kim Mân Thạc bĩu môi, khẽ cau mày nói: "Em không tin ngày nào em cũng giương mắt trông chừng lại không bắt được nhược điểm nào của bọn họ!"
Ánh mắt Thượng Quan Mộc trở nên sắc sảo, nhìn cảnh viên đang xử lý hiện trường phía trước, nói: "Không có người nào có thể một tay che trời!"
Kim Mân Thạc nhìn Thượng Quan Mộc tự tin, khóe miệng nâng lên nụ cười, anh vĩnh viễn đều tự tin như thế!
"Sếp Mộc, xử lý xong toàn bộ!" Một cảnh viên tiến lên báo cáo.
"Thu đội đi!" Thượng Quan Mộc khẽ vuốt cằm đáp.
Nụ cười thoáng qua đáy mắt cảnh viên, hành lễ sau đó xoay người rời đi. Không lâu sau đèn báo hiệu phát ra, đường phố khôi phục yên tĩnh hằng ngày.
"Tôi với Hà Tuấn đi ăn khuya, sếp Mộc với Mân Thạc có muốn đi cùng không?" Lý Dược hỏi.
"Cùng nhau đi!" Thượng Quan Mộc liếc nhìn Kim Mân Thạc đang muốn lên tiếng, nói: "Mân Thạc đi xe anh, thuận tiện có việc giao phó cho em..."
Nói xong, Thượng Quan Mộc liền đi về phía chiếc Land Rover ven đường. Kim Mân Thạc khẽ nhún vai, bỏ qua vẻ mặt cười gian của Lý Dược và Hà Tuấn, đi theo Thượng Quan Mộc. Từ đầu tới cuối, cậu đều không phát hiện ánh mắt sắc bén đang dõi theo cậu cho đến khi Land Rover biến mất cuối phố.
"Nhìn mà xem, quan hệ giữa Kim Mân Thạc và Thượng Quan Mộc rất mập mờ!" Phác Xán Liệt đẩy mắt kính, cả gan nói.
Ngô Thế Huân liếc nhìn Phác Xán Liệt, nhấc chân tiếp tục đi. Vốn dĩ là khu phố phồn hoa, bởi vì những đợt càn quét gần đây mà trở nên khá vắng vẻ, "Đường Lam tiếp nhận một tài trợ?"
Câu hỏi không đầu không đuôi khiến Phác Xán Liệt khẽ sững người, ngay sau đó phản ứng kịp, "Vâng, trường cảnh sát muốn xây khuôn viên rộng hơn, cục trưởng Trương tự mình gọi điện đến, Đường Lam phê chuẩn 20 triệu học phí tài trợ!"
Ngô Thế Huân dừng bước, trong tập đoàn Thiên Lân, từ 50 triệu trở xuống Đường Lam có thể quyết toán không thông qua anh, nhưng điều đó cũng không đại biểu là anh không biết những khoản này đi về đâu.
"Nếu tôi không nhớ lầm...." Ngô Thế Huân dừng một chút, ánh mắt xa xăm nhìn nơi xe Thượng Quan Mộc vừa biến mất, từ từ nói: "Cuối tuần là kỷ niệm ngày thành lập trường!"
Phác Xán Liệt nhíu mày, không rõ lắm: "Hình như là vậy...."
Nói xong, Phác Xán Liệt nhìn về phía Ngô Thế Huân, thầm nghĩ: lão đại sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán vì Kim Mân Thạc chứ?
Ngô Thế Huân nhẹ cong môi bạc, khóe miệng ẩn hiện nụ cười lạnh lùng, nói: "Nói với Tiểu Lục, dời ngày chạm mặt Lão Quỷ đến ngày kia!"
Phác Xán Liệt bất ngờ, ngay sau đó nở nụ cười kín đáo, lão đại vẫn là lão đại, sẽ không vì bất kỳ chuyện gì mà quên chính sự, "Vâng, em biết rồi!"
Ngô Thế Huân nhẹ nghiêng đầu liếc nhìn Phác Xán Liệt, thu hết mọi suy nghĩ của Phác Xán Liệt vào mắt. Anh cũng không nói gì, thờ ơ nói: "Đi lái xe, tôi chờ cậu phía trước!"
"Vâng!" Phác Xán Liệt đáp lời, xoay người đi về phía MG.
Ngô Thế Huân vững vàng bước đi, ánh mắt anh cụp xuống, trong đầu lơ đãng thoáng qua dáng vẻ cười vui vẻ của Kim Mân Thạc với Thượng Quan Mộc không khỏi nhíu mày...
Đột nhiên, "A", Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam nhân nhào về phía anh. Theo bản năng anh nhanh nhẹn vươn tay tiếp nhận người đang ngã xuống...
Kim Chung Đại không để ý người nào tiếp được cậu, cậu ổn định người liền chỉ về người đàn ông đằng trước: "Kim Tuấn Miên, cái đồ cặn bã, trước là lão tử tôi mắt mù mới có thể yêu anh!"
Kim Chung Đại nổi trận lôi đình cũng không phát hiện sắc mặt Kim Tuấn Miên khác thường, khóe miệng co quắp, có thể cho rằng gương mặt tuấn tú đang dần trở nên méo mó.
Ngô Thế Huân nhìn Kim Chung Đại, chỉ một cái liếc mắt anh liền nhận ra cậu trai này có trong tài liệu, là bạn cùng phòng của Kim Mân Thạc.
Lúc này, Tống Mạn Ni đi ra từ sau lưng Kim Tuấn Miên, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Thật là quá mất mặt, bị vứt chết còn đổ thừa, tôi còn nghĩ cậu không có mặt mũi nào mà đi ra ngoài!" Lời trào phúng lộ vẻ khinh bỉ, Tống Mạn Ni chí khí ngẩng cao, từ từ lướt qua Kim Tuấn Miên. Đúng lúc này cô ta nhìn thấy Kim Chung Đại đứng bên cạnh Ngô Thế Huân, vẻ mặt cứng đơ, "Ngô.... Ngô thiếu...."
Kim Chung Đại tức giận đến mức sắp nội thương giờ mới phát hiện Kim Tuấn Miên cùng Tống Mạn Ni không thích hợp. Cậu đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông mình vịn vào rất "đúng dịp". Còn chưa kịp thưởng thức trai đẹp, đang lúc mọi người cũng không phản ứng kịp tình huống hiện tại, cậu khoác lên cánh tay Ngô Thế Huân, ngẩng cao đầu nói: "Kim Tuấn Miên, chỉ mình anh.... cũng muốn tôi bám lấy? Đúng rồi, quên giới thiệu cho anh, người này chính là người tôi vừa nhắc tới với anh... bạn, trai, mới!"
Kim Chung Đại hơi căng thẳng lôi áo Ngô Thế Huân, xoay mặt nhìn anh, đáy mắt chứa đựng cầu xin.
"A!" Tống Mạn Ni cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cô ta tiến lên hai bước, đạo đức giả cười lạnh: "Thật không nghĩ tới... cậu lại là người yêu của Ngô Thiếu?"
Ai mà không biết, Ngô Thế Huân là người lạnh lùng tàn nhẫn?
Kim Chung Đại muốn diễn tuồng vui này.... Cô ta thật sự muốn xem, Kim Chung Đại diễn như thế nào!
Ngô Thế Huân cảm thấy đôi tay níu áo tay mình vì căng thẳng mà siết chặt thêm, anh liếc mắt nhìn Kim Tuấn Miên, mắt lạnh nhìn Tống Mạn Ni, "Thế nào... người yêu tôi là ai, tôi cần phải khai báo với cô sao?"
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng như không chút hơi ấm, Tống Mạn Ni chợt thấy lạnh cả người, nụ cười giả dối cứng đờ. Cô thật không ngờ Ngô Thế Huân lại giúp đỡ Kim Chung Đại.
"Dĩ... dĩ nhiên không cần...." Tống Mạn Ni lập tức mất hết khí thế, hiện tại mặc kệ Kim Chung Đại và Ngô Thế Huân rốt cuộc có quan hệ gì, cô chỉ biết, người đàn ông trước mắt này không thể đắc tội.
Sắc mặt Kim Tuấn Miên biến đổi mấy lần, anh vội vàng tiến lên muốn giải thích gì đó, đúng lúc này Phác Xán Liệt lái xe dừng lại ven đường. Anh ta xuống xe mở cửa chờ Ngô Thế Huân.
"Ta đưa cậu về nhà!" Ngô Thế Huân kéo Kim Chung Đại đang lo lắng xoay người đi, lên xe cũng không thèm để ý hai người đang đứng bất động đằng sau.
Khi xe chậm rãi đi vào bóng đêm thì Kim Chung Đại mới phản ứng lại. Cậu từ từ quay đầu nhìn Ngô Thế Huân lạnh lùng ngồi bên cạnh, mấp máy môi: "Cái đó...vừa rồi cảm ơn anh!"
Ngô Thế Huân khẽ mấp môi bạc, lạnh nhạt nói: "Chỉ là tiện tay!"
Trán Kim Chung Đại xuất hiện mấy vạch đen. Cậu lén đánh giá Ngô Thế Huân, vừa rồi được chiếu cố nên cũng không chú ý, giờ này mới phát hiện, người đàn ông này thật sự quá đẹp trai. Chỉ là... khí lạnh trên người anh ta tỉ lệ thuận với độ đẹp trai!
Vừa nãy nhìn sắc mặt của Tống Mạn Ni, người đàn ông này chắc là một nhân vật lớn. Nếu như người có mặt mũi như vậy, tại sao lúc nãy lại giúp cậu?
Trong lúc Kim Chung Đại đang tập trung suy nghĩ thì xe từ từ dừng lại. Cậu theo phản xạ nhìn ra ngoài, phát hiện xe đã đến trước chung cư nhà mình.
Cố gắng suy nghĩ thêm, xác định vừa rồi vẫn chưa nói địa chỉ nhà mình, Kim Chung Đại kinh ngạc hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở đây?"
Sẽ không nói với tôi là trùng hợp chứ?
Dĩ nhiên, những lời này Kim Chung Đại cũng không hỏi thành lời.
Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt phong phú của Kim Chung Đại, khóe miệng ẩn chứa nụ cười. Anh ta đẩy mắt kính, tốt bụng quay đầu lại giải thích, "Hôm cảnh sát Kim giúp cậu dạy dỗ tên Kim Tuấn Miên bắt cá hai tay, trùng hợp chúng tôi cũng có mặt!"
Miệng Kim Chung Đại "O" , cậu nháy nháy mắt nhìn khóe miệng khẽ nhếch của Phác Xán Liệt, lúng túng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Cái đó... cảm ơn các anh, tôi đi trước!"
Kim Chung Đại không chờ Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt đáp lại, vội vàng mở cửa xe xuống xe. Đúng lúc này, một ánh mắt hung hãn bắn tới, cậu theo bản năng lấy tay che, một chiếc Land Rover lướt qua, ngay sau đó là tiếng thắng xe "két" chói tai.
Kim Mân Thạc ngồi trong xe Thượng Quan Mộc, vừa hay nhìn thấy Kim Chung Đại bước ra từ xe Ngô Thế Huân, vội vàng kêu "dừng xe". Thượng Quan Mộc kịp thời phanh xe.
Kim Mân Thạc mở cửa xe xuống xe ngay khi xe vừa dừng lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Kim Chung Đại, đúng lúc Thượng Quan Mộc cũng xuống xe.
"Tiểu Đại, sao cậu lại ở cùng anh ta?" Kim Mân Thạc cảnh giác nhìn vào trong xe, chỉ nhìn thấy đôi chân mặc tây trang thon dài.
"Anh ta?" Kim Chung Đại cau mày, tay còn đặt ở cửa xe đang mở, liếc vào bên trong xe, sau đó nhìn Kim Mân Thạc hỏi: "Cậu... biết anh ta?!"
Kim Mân Thạc không nói gì, chỉ là ánh mắt vụt sáng, cậu kéo Kim Chung Đại đi đồng thời thuận thế đóng cửa xe lại.
Phác Xán Liệt cong miệng, nhìn Ngô Thế Huân đang ngồi ở ghế sau, chỉ thấy mắt anh nheo lại, ánh mắt sắc bén.
Ngô Thế Huân nghiêng đầu, nhìn Kim Mân Thạc đang lôi kéo Kim Chung Đại phía trước, vẻ lạnh lùng thờ ơ cố hữu trên khuôn mặt.
Thượng Quan Mộc liếc nhìn chiếc xe Benz màu đen, trên mặt cũng không thể hiện điều gì, chỉ thờ ơ hỏi: "Tiểu Đại gặp phải phiền toái gì sao?"
"Không có việc gì!" Kim Mân Thạc vượt lên trước trả lời, quay đầu nhìn xe Benz rồi mới nói: "Bọn em vào trước, anh đi đường cẩn thận!"
Thượng Quan Mộc gật đầu, đưa mắt nhìn Kim Mân Thạc cùng Kim Chung Đại đi vào chung cư rồi mới chuẩn bị lên xe.
Lúc này, Phác Xán Liệt lái xe lướt qua. Lúc đi ngang qua Thượng Quan Mộc, Ngô Thế Huân ghé mắt, đúng lúc nhìn thấy Thượng Quan Mộc xoay người nhìn về phía sườn xe. Anh dương môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng.
Thượng Quan Mộc khẽ nâng khóe miệng, mở cửa xe, nhìn xe Benz đi xa, đáy mắt biểu lộ vẻ chế giễu, nhướng hai lông mày rậm, khởi động xe rời đi....
Kim Chung Đại vẫn bị Kim Mân Thạc lôi kéo vào phòng, vừa hất ra Kim Mân Thạc, cậu nghi ngờ hỏi: "Mân Thạc, có phải cậu cần phải giải thích với mình hay không?"
Kim Mân Thạc nhìn cậu ấy, rót cho mình chén nước, "Giải thích cái gì?"
"Giải thích cái gì?" Kim Chung Đại lên giọng ở cuối câu, ngồi xuống đối diện Kim Mân Thạc, "Ví dụ như.... Thượng Quan Mộc! Còn người đàn ông đưa mình về nữa... Nghe nói lúc cậu đi tìm Kim Tuấn Miên anh ta cũng ở đó?"
"Anh ta nói gì với cậu?" Kim Mân Thạc lo lắng nhìn Kim Chung Đại.
Kim Chung Đại càng cảm thấy Kim Mân Thạc trong lòng có quỷ, đáy mắt thoáng qua giảo hoạt, cố ý nói: "Điều nên nói hay không nên nói cũng đã nói cả rồi. Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị?"
"Ngô, Thế, Huân!" Kim Mân Thạc nghiến răng nghiến lợi, hai tay gắt gao siết chặt cái ly, dường như cái ly chính là Ngô Thế Huân vậy.
Ngô Thế Huân?
Kim Chung Đại đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Kim Mân Thạc, hỏi: "Anh ta là Ngô Thế Huân - chủ tịch tập đoàn Thiên Lân sao?"
Kim Mân Thạc không trả lời cậu, vẫn đăm chiêu suy nghĩ Ngô Thế Huân rốt cuộc đã nói gì cho Kim Chung Đại, ánh mắt phẫn nộ, dần dần cả người đều run rẩy.
"Mân Thạc.... Cậu bị sao vậy?" Kim Chung Đại cảm thấy Kim Mân Thạc không thoải mái, quan tâm hỏi.
"Mình không sao!" Kim Mân Thạc hít một hơi thật sâu, nghiến răng hỏi: "Anh ta... Ngô Thế Huân nói với cậu chuyện gì?"
"Cũng không nói gì ..." trái tim Kim Chung Đại vốn bị Kim Mân Thạc dọa sợ, "Đã nói... Lúc cậu đi tìm Kim Tuấn Miên bọn họ cũng có mặt!"
Dừng một chút, Kim Chung Đại hỏi: "Sao cậu quen Ngô Thế Huân?"
Kim Mân Thạc không trả lời cậu, chỉ là mặt lạnh hỏi: "Sao anh ta lại đưa cậu về?"
Kim Chung Đại kể lại chuyện tối nay, cậu cảm thấy nhàm chán nên đi quầy bar chơi, lại gặp phải Kim Tuấn Miên cùng Tống Mạn Ni ở đó. Trùng hợp lúc đó lại bị đôi cẩu nam nữ kia nói rằng cậu quấn chặt lấy. Cuối cùng Kim Tuấn Miên thậm chí còn ra tay đẩy cậu mới xảy ra tình huống Ngô Thế Huân "đỡ" cậu.
"Mình còn đang thấy lạ tại sao Ngô Thế Huân lại giúp đỡ mình chứ..." Kim Chung Đại nhìn Kim Mân Thạc đang có vẻ tức giận, cẩn thận hỏi: "Không phải có quan hệ gì với cậu chứ?!"
Thành thật xin lỗi vì fic này con đã để má Hào đáng kính của chúng ta vào vai phản diện rồiii T_T
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top