Chap 14: Tôi và anh thân lắm sao?
Kim Mân Thạc thầm nghĩ, nếu như cho thêm cậu một cơ hội, cậu nhất định sẽ đồng ý với Hà Tuấn ở lại chơi thêm một lát rồi mới về, nếu không được nữa thì cậu cũng mong khi nãy mình ấn chậm nút thang máy một chút...
"Không vào sao?" Ngô Thế Huân nhìn thấy Kim Mân Thạc đứng không nhúc nhích ở cửa ra vào, lạnh nhạt hỏi.
Kim Mân Thạc không tình nguyện đi vào thang máy, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng không gian ở trong thang máy chật hẹp như vậy, vốn đã khiến cho người ta có cảm giác bức bí, đã vậy còn có một nhân vật rất đẹp trai nhưng cũng đầy nguy hiểm đứng bên cạnh, đúng là hành hạ người ta quá mà.... Mình và anh ta đã gặp nhau ba lần, mà lần nào cũng đều trong hoàn cảnh không ai cảm "vui vẻ".
"Không bắt được ai hết à?" Giọng nói của Ngô Thế Huân vẫn hết sức bình tĩnh, dù biết rõ là cậu đi cùng Thượng Quan Mộc mà vẫn hỏi như thế.
Môi Kim Mân Thạc giật giật, quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân, cười như không cười ung dung nói: "Đã có ai từng nói với anh là... Anh rất nhiều chuyện hay chưa?"
Ngô Thế Huân như rất nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi đó, rồi lạnh nhạt mở miệng: "Cậu là người đầu tiên!"
Kim Mân Thạc nghe xong muốn hộc máu ngay tại chỗ, có lẽ tình huống mỗi lần gặp nhau quá mức kỳ quái nên cậu có chút bài xích với Ngô Thế Huân, ở người đàn ông này luôn mang theo vẻ lạnh lùng xa cách, ánh mắt nhìn thứ gì cũng sâu xa vời vợi rồi lại như hờ hững chẳng quan tâm đến điều gì, nhưng mà lần nào gặp cậu ánh mắt ấy giống như có gì đó rất là lạ.
Tâm trạng của Kim Mân Thạc bỗng thấy nặng nề, vào lúc này cậu không muốn nói thêm lời nào, quay đầu đi không nhìn Ngô Thế Huân nữa, lẳng lặng chờ thang máy.
Thang máy "Đinh" một tiếng rồi mở ra.
Kim Mân Thạc bước ra trước, nhưng vừa ra tới bên ngoài thì cậu ủ dột phát hiện, ban nãy lúc vào thang máy cậu không nhấn xuống tầng một, thế là cùng Ngô Thế Huân đi thẳng luôn tới tầng hầm đỗ xe.
Tại sao suốt thời gian ấy cũng chẳng có ai đi lên thang máy?
Kim Mân Thạc thầm oán xong nghiến răng xoay người tính quay lại vào thang máy, nhưng thang máy đã khép lại, mà không biết Ngô Thế Huân vô tình hay cố ý lại đứng ngay nơi nút nhấn, Kim Mân Thạc chỉ có thể trơ mắt nhìn thang máy đi ngược lên...
Ngô Thế Huân như nhìn thấu tâm sự của cậu, khẽ nhếch môi nói, "Vào giờ này ở khu này rất khó đón xe, để tôi đưa cậu về!"
Không phải hỏi thăm, không phải cưỡng chế quyết định mà chỉ đang trình bày sự thật!
"Tôi không quen anh!" Tâm trạng Kim Mân Thạc đang rất tệ.
"Ơ.... Này, anh buông tay.... Buông tay ra...."
Ngô Thế Huân tóm lấy cổ tay Kim Mân Thạc phăng phăng đi về trước, Kim Mân Thạc muốn hất ra nhưng bàn tay của Ngô Thế Huân giống như gọng kềm thắt rất chặt, mặc cho cậu giãy giụa thế nào cũng không vung ra được.
Kim Mân Thạc tức điên người, cậu cố nén kích động muốn đánh người, cắn răng nghiến lợi kêu lên: "Anh buông tôi ra, nếu không buông tôi sẽ...."
"Kiện tôi tập kích cảnh sát?" Ngô Thế Huân nhướn mắt, nhìn dáng vẻ tức giận mà không làm gì được của Kim Mân Thạc, khóe môi lại nở nụ cười mờ ám, sau đó mở cửa xe, nhét cậu trai đang giương nanh múa vuốt vào trong xe.
Ngô Thế Huân đi vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó thấy Kim Mân Thạc vừa mới nhét vào đã muốn xuống xe, anh thuận tay bấm chốt khóa, " Nên dịu dàng một chút đàn ông mới thích!"
"Đàn ông có thích tôi hay không mắc mớ gì tới anh? Bộ tôi - và - anh - quen - thân - lắm - sao?" Kim Mân Thạc gằn giọng rống lên với Ngô Thế Huân, tâm trạng cậu tối nay vốn rất tốt, nhưng đã bị phá hoại hoàn toàn bởi một câu "Lại tới bắt đàn ông nữa à" của người đàn ông này.
Ngô Thế Huân chẳng để ý tới Kim Mân Thạc đang la làng ỏm tỏi, cho xe khởi động chạy ra khỏi bãi đậu xe, rất nhanh len lỏi vào dòng xe ban đêm...
Kim Mân Thạc vẫn đang cố giãy giụa lần cuối cùng, ý đồ muốn mở cửa xe.
"Cậu là cảnh sát.... mà sợ tôi 'làm thịt' cậu sao?" Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt hờ hừng của riêng Ngô Thế Huân, thật sự khiến người ta không thể nào nhận ra ẩn ý chân chính trong lời anh nói.
Kim Mân Thạc đè nén buồn bực, ngồi thẳng người không trả lời.
"Nhà ở đâu?"
Vẻ mặt Kim Mân Thạc như đưa đám, lạnh lùng nói: "Anh thả tôi xuống ở trạm xe điện ngầm phía trước là được!"
Ngô Thế Huân khẽ nhíu mày liếc nhìn Kim Mân Thạc, sau đó lạnh nhạt nói: "Bỏ người khác một mình ở trạm xe điện ngầm... Loại chuyện như thế tôi không bao giờ làm."
Kim Mân Thạc nghe xong trề môi dè bĩu liếc nhìn Ngô Thế Huân đang lái xe hỏi: "Vậy.... Xin hỏi bình thường anh đem người ném nơi nào?"
Sắc mặt Ngô Thế Huân vẫn lạnh nhạt không thay đổi nói: "Bình thường tôi lái xe thì sẽ không cho người khác lên xe!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top