Chương 78 Tiếng sấm mơ hồ
Chương 78 Tiếng sấm mơ hồ
Editor: Trúc Dạ Ngọc
=======14/9/21========
Sáng sớm hôm nay khi Đường Lê vào lớp, sắc mặt không được tốt lắm. Cẩu Tầm và Trương Hiểu Hổ lúc đầu cũng không biết tại sao tâm trạng của cô đột nhiên không tốt, cho đến giữa trưa lúc đi ăn cơm ở căng tin nhìn thấy Tề Diệp đang ngồi ở một góc.
Sau khi Tề Diệp thay đổi thái độ với Đường Lê, hai người bọn họ đều ngồi ăn cơm trưa cùng nhau.
Ban đầu, bọn Cẩu Tầm còn có chút không được tự nhiên, sau đó khi dần quen thân thì bọn họ cũng phát hiện Tề Diệp không khó để ở chung như họ tưởng.
Tính tình Tề Diệp hơi quái gở, trầm mặc ít nói một chút, nhưng cũng không khó để ở chung. Miễn là bạn có thái độ đúng đắn, cậu ấy sẽ không tỏ thái độ quá đáng.
Mình hỏi cái gì, cậu ấy có thể đáp lại vài câu. Thái độ đối với họ cũng ôn hòa, không giống như những học sinh ưu tú khác, chưa bao giờ cho rằng mình thượng đẳng.
Nhất là khi Tề Diệp thật lòng thích Đường Lê, coi cô như bạn bè. Có lúc bốn người bọn họ cùng nhau ăn cơm, Trương Hiểu Hổ cùng Cẩu Tầm nhiều lần đều chạy trốn giữa chừng. Không vì cái gì khác, chỉ cần có mặt Đường Lê ở đây, trong mắt người thiếu niên ấy chỉ có người đối diện. Bởi vậy, bọn họ tự có ý thức rời đi, không muốn làm bóng đèn cản trở.
Có thể vì Tề Diệp đi theo Đường Lê cùng nhau ăn cơm bọn họ cũng đã quen. Đột nhiên người đó không tới nữa, cứ như vậy một mình lẻ loi ngồi trong góc, muốn làm cho người ta không có cảm giác có cái gì đó không đúng cũng khó.
Cẩu Tầm và Trương Hiểu Hổ cũng không phải kẻ ngốc, lúc này cũng đã biết vì sao hôm nay tâm trạng Đường Lê kém như vậy.
――thì ra là gây mâu thuẫn với Tề Diệp, lại ngại chủ động mở miệng, nên sinh ra buồn bực.
Nhưng lúc này đây đừng nói là mâu thuẫn, càng giống như Đường Lê đang đơn phương so sánh.
Thiếu niên đó không có gì khác biệt quá nhiều so với trước kia, lúc cậu nhìn thấy Đường Lê vẫn không thay đổi, ánh mắt ấm áp, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Không biết là Đường Lê không phát hiện hay đang giả vờ không phát hiện, cô cúi đầu kéo thức ăn trên đĩa, sững sờ không ngẩng đầu nhìn về phía Tề Diệp một cái.
Sau khi ăn xong cũng không đợi bọn họ, trực tiếp ném mâm cơm về phía cửa sổ liền trực tiếp rời đi.
Cô ấy đang tức giận đến mức uất nghẹn.
Lúc này nếu ai dám đi lên chính là trực tiếp đụng vào tổ ong, bọn họ nào dám trêu chọc? Vì thế trong lòng vẫn còn mang theo một ngọn lửa, vẫn duy trì từ sáng đến tiết thứ ba buổi chiều lúc sắp tan học.
Tan học, Đường Lê đang nằm sấp trên bàn ngủ, Cẩu Tầm ngồi ở vị trí trước mặt cô. Thiếu niên vốn định không chủ động nói chuyện cùng với cô, đụng vào mối xui xẻo đó. Nếu không người gặp nạn cuối cùng chỉ có cậu ta.
Nhưng khi cậu vừa mới từ bên ngoài máy bán hàng tự động mua một lon coca trở về, ánh mắt thoáng qua liền nhìn thấy Trần Điềm Điềm không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa sau lớp ba.
Mà Trần Điềm Điềm vốn tới để tìm Đường Lê.
Cô không tiện tiến vào, liền nhờ cậu gọi giúp Đường Lê một chút.
Cẩu Tầm do dự trong chốc lát, trong lòng ít nhiều vẫn có chút sợ hãi. Dù sao ngày thường Đường Lê hay tức giận khi bị gọi dậy, hơn nữa hôm nay tâm tình tồi tệ như vậy, cậu gọi người như vậy khẳng định rất nguy hiểm.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì Trần Điềm Điềm đến tìm cô, cậu đánh thức xong nhìn thấy cô không ổn thì chuồn, hẳn là vấn đề không lớn.
Về phần Trần Điềm Điềm mà nói. Đường Lê dù có tâm tình không tốt như thế nào khi không có chỗ phát tiết, cũng không có khả năng động thủ với nữ sinh.
Nghĩ tới đây, thiếu niên lúc này mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đối với Trần Điềm Điềm đang đứng ở cửa ra hiệu ok, cầm lon Coca còn chưa mở thử thăm dò dán lên lòng bàn tay Đường Lê. Cho dù là mùa hè, bất ngờ không kịp đề phòng bị, chạm nhẹ một chút vẫn có thể đánh thức được cô.
Cô ngẩng đầu mạnh lên, vừa vặn nhìn thấy bàn tay Cẩu Tầm cầm coca còn chưa kịp thu hồi lại. Đường Lê sắc mặt càng đen.
"Lão Cẩu, mẹ nó muốn chết..."
"Đừng đừng đừng! Lê ca, anh bình tĩnh trước, đừng động thủ! Không phải là em đã cố tình đánh thức anh dậy, anh nhìn cửa sau đi, xem ai đang ở đây. "
Cẩu Tầm vừa nói vừa hướng Trần Điềm Điềm nâng cằm xuống, ý bảo cô nhìn qua.
"Là Trần Điềm Điềm tìm anh, cô ấy phỏng chừng là có chuyện muốn nói với anh, không tiện tiến vào. Kêu anh ra ngoài một chuyến. "
Trần Điềm Điềm?
Đường Lê sửng sốt, nhấc mí mắt nhìn về phía cửa.
Thiếu nữ thấy vậy vội vàng phất phất tay, nhìn bộ dáng vội vàng chào hỏi kêu cô vào đây.
Trong lòng Đường Lê khẽ động, bình thường Trần Điềm Điềm tới đây tìm mình đều vì Tề Diệp đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này đây cô cũng cho rằng là như vậy, nhíu nhíu mày, không chút suy nghĩ liền đi thẳng tới.
"...... Cậu ấy lại làm sao vậy? "
Trần Điềm Điềm còn chưa kịp mở miệng, Đường Lê đè nặng thanh âm không thoải mái mà hỏi một câu như vậy. Trong lúc nhất thời cô có chút dở khóc dở cười. Còn nói chặt đứt dây, còn quan tâm người ta làm cái gì? Sao lại khẩu thị tâm phi như vậy?
"Không, Tề Diệp tốt lắm, không có việc gì."
Câu trả lời này nếu đặt vào thời điểm trước khi Đường Lê có cảm giác, đối phương càng tốt thì cô càng không có việc gì làm, vui vẻ thoải mái. Nhưng lúc này đây cô vừa nghe Trần Điềm Điềm nói Tề Diệp vẫn tốt thì không hiểu sao lại nổi giận.
Mẹ nó, ông đây vẫn còn nghẹn không có chỗ xả giận. Mẹ nó cắt đứt không qua lại cũng không biết làm mặt ngoài, giả bộ mất hứng một chút thì có mất gì đâu?
May mắn thay! Nếu đã như không muốn gặp ông đây như vậy thì đừng có đến trêu chọc ta!
Dm!
Đường Lê nghiến chặt răng, vốn tâm tình không tốt, hiện tại càng thêm phiền não.
May mà Trần Điềm Điềm là con gái, bằng không cô có thể thật sự đạp một phát bay qua bên đó.
"Được, tốt nhất cậu ấy nên không sao. Ông đây cũng lười quản những chuyện phá của cậu ta. "
"Không phải, cậu ấy không sao, mà là tôi có việc."
"Lúc trước không phải cậu nói tôi giúp cậu, nếu có chuyện gì có thể tới tìm cậu sao?"
"Vậy lời này còn được tính không?"
Thiếu nữ thấy Đường Lê xoay người muốn đi, vội vàng túm lấy góc áo cô, hiện tại đang ở cửa hành lang bên này, cũng không có người lui tới .
Đường Lê dừng lại, sợ trong chốc lát có người tới nên không lộn xộn, tùy ý để cô túm lấy.
Dù sao trong mắt người ngoài, bọn họ một nam một nữ, ảnh hưởng không tốt.
Cô rũ mắt nhìn Trần Điềm Điềm.
Đôi mắt màu trà kia lúc này mới thật sự thanh tỉnh, không còn chút lệ khí như vừa rồi.
"Ừm, chuyện gì cậu cứ nói."
"Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều sẽ tận lực giúp cậu."
Trần Điềm Điềm sau khi nghe xong lời này trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cong mặt cười cười.
"Cũng không phải chuyện lớn gì, chính là chiếc xe đạp kia của cậu hôm nay có thể cho tôi mượn một chút hay không?"
"Buổi chiều tôi có lớp học khiêu vũ, nơi đến lớp khá xa trường học. Taxi thì quá ngột ngạt, tôi muốn đi xe đạp qua. "
"...... Chỉ có thế này à? "
"Không tiện mượn sao? Vậy được rồi, nếu như cậu thật sự có việc gấp muốn dùng, vậy vẫn là..."
"Không có gì bất tiện, nếu cậu muốn mượn thì cứ việc, mượn một học kỳ cũng được."
Thiếu nữ còn chưa kịp nói xong, Đường Lê liền mở miệng cắt ngang lời của cô.
Cô vừa nói vừa từ trong túi đồng phục học sinh lấy chìa khóa xe ra đưa cho Trần Điềm Điềm, sau đó chỉ vị trí xe của mình ở nơi nào, hình dáng gì nói cho cô.
"Đúng rồi, chiếc xe đó có thể hơi cao đối với cậu. Khi cậu đi nhớ chú ý một chút, đừng vô tình giẫm lên không khí. "
"...... Ồ. "
Còn chê tôi lùn?
Cậu thì 1m70, cũng không cao hơn tôi bao nhiêu đâu =))))))
Lời này cô chỉ dám để ở trong lòng rầu rĩ chửi bới một câu, dù sao Đường Lê nói chuyện thẳng thắn như thế, cũng là có ý quan tâm mình mà thôi.
Đường Lê cũng không quá chú ý đến chút biến hóa cảm xúc rất nhỏ của đối phương.
Cô ngáp một cái, thấy Trần Điềm Điềm không còn chuyện gì khác, sau đó tùy ý hướng người cô phất phất tay, cúi đầu trực tiếp trở về phòng học.
Vốn định trở về nằm sấp trên bàn, tiếp tục ngủ bù, kết quả vừa ngồi xuống liền nhìn thấy trong bụng mình đặt một chiếc ô đen.
Đường Lê nhíu nhíu mày, đưa tay lấy cái ô ra.
"Lão Cẩu, ô của ai vậy?"
Thiếu niên đột nhiên bị hỏi dừng một chút, do dự một hồi sau mới không được tự nhiên sờ gáy nói.
"Em nói anh đừng tức giận nha."
"...... Là Tề Diệp. "
"Em vừa rồi cũng có nghĩ tới muốn ngăn cản, dù sao cậu ấy cũng không phải chọc anh tức giận sao, nếu nhìn thấy đồ của cậu ấy, anh nhất định càng phiền lòng. Thế nhưng cậu ấy trực tiếp đi vào đặt ô rồi quay đầu rời đi, em gọi cũng không được. "
Cậu vừa nói vừa lưu ý vẻ mặt Đường Lê, phát hiện đối phương ngoại trừ vừa mới bắt đầu ngạc nhiên ra cũng không có chút cảm xúc gì không vui.
Cẩu Tầm trong lòng buồn bực.
Đây rốt cuộc là tức giận hay không tức giận? Tại sao không có phản ứng gì?
"...... Dù sao sự việc là như vậy, có thể do cậu ấy nhìn bên ngoài mây đen dày đặc nên đoán sẽ mưa, sợ anh khi trở về bị ướt. "
Đôi mắt Đường Lê lóe lên, phiền muộn trong lòng bởi vì một chiếc ô như vậy mà tiêu tán khá nhiều.
Cô không rõ Tề Diệp làm như vậy là có ý gì.
Đột nhiên cho cô một chiếc ô, đến tột cùng là ẩn dụ chia tay, hay là đơn thuần muốn thể hiện lòng tốt giảng hòa.
Đường Lê nhìn chằm chằm ô trong tay một lúc lâu, suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn không thể không rõ ràng như vậy mà đem ô dùng.
Nếu có ý tứ muốn hòa giải, hối hận lúc trước nói những lời không nên nói. Thái độ của cô đã khá hơn, nếu hạ giọng nói xin lỗi, cô không phải không thể miễn cưỡng bán mặt mũi cậu ta, lấy chiếc ô này đi dùng.
Về phần có nên tiếp tục làm bạn hay không, vậy cũng phải xem biểu hiện sau này của Tề Diệp.
Cũng chỉ là một cái ô mà thôi, sao cô có thể dễ bị mua chuộc như vậy?
Nhưng nếu chiếc ô này mang ý tứ một gỗ hai tán mà nói...
Đường Lê khẽ cắn môi, nghĩ đến cái này trong lòng cô lại "nghẹn" một cái. Cô vốn định lập tức đi qua lớp 5 gọi Tề Diệp ra hỏi cho rõ ràng. Kết quả thời gian không trùng hợp, lúc này chuông lớp vừa vặn vang lên. Đường Lê sáng nay vừa mới trễ, không tiện phạm thêm một lỗi.
Đôi môi đỏ mọng của cô mím lại, người vừa đi tới cửa, liền trầm mặt một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi.
Lúc trước Đường Lê vẫn nằm sấp trên bàn, ngủ cũng không chú ý nhiều sắc trời bên ngoài, lúc này theo bản năng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào bầu trời vốn xanh thẳm như được rửa mặt kia được bao trùm bởi tầng tầng mây đen, mờ mịt giống như là gần chạng vạng.
Cô một tay chống cằm, đôi mắt màu trà kia cũng vì ánh sáng mà ảm đạm một chút. Dưới hàng lông mi thật dài, rơi xuống một bóng tối nhạt nhẽo. Xa xa tia chớp mơ hồ, chiếu vào mặt cô. Đôi mắt Đường Lê lóe ra, tựa như có cảm xúc gì đó đang chậm rãi lan tràn trong lòng.
Vươn lên, mọc rễ nảy mầm.
Cảm xúc phiền muộn của cô, trong nháy mắt không hiểu sao lại trở nên bình tĩnh. Đường Lê cảm thấy mình không chừng có tật xấu nào đó.
Bị người ta ghét bỏ như vậy, nhưng khi nhìn thấy mây đen dày đặc kia. Cô nghĩ không phải lát nữa trở về chơi trò chơi gì, sau khi đói bụng gọi đồ ăn khuya gì đó.
Giữa sự yên tĩnh không tiếng động, giữa sắc trời sương mù.
Bộ não của cô chỉ lóe lên hai điều.
Tề Diệp đưa ô, mình phải làm sao bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top