Chương 32:
Không lâu sau, Phan Nguyệt quay lại, nhìn thấy Lê Mông và Lê Tuần bên cạnh, liền chế giễu Lê Mông giống như Tiểu Tĩnh, rồi hỏi cậu có đến bệnh viện kiểm tra lần nữa không.
Lê Mông không dám nói cho nàng biết mình có thai, chỉ có thể nói dối: "Kiểm tra xong, bác sĩ nói là lành tính, liền cắt đi."
Phan Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn hỏi cậu có đủ tiền không.
Mặc dù Phan Nguyệt nghĩ rằng Lê Tuần rất giàu, nhưng cô ấy vẫn hỏi câu hỏi này.
"Đủ, tôi sẽ đưa em ấy ra nước ngoài phẫu thuật." Lê Tuần tiếp lời.
"Đi nước ngoài?Có trở về không?" Tiểu Tĩnh hỏi.
Người đồng tính ở Trung Quốc không thể kết hôn và hầu hết về mặt tư tưởng mọi người không thể chấp nhận điều này, mặc dù ít người hô hào thiêu chết những người đồng tính luyến ái, nhưng sự kết hợp của những sự loại trừ và ghê tởm đó khiến môi trường sống của các nhóm LGBTQ càng trở nên tồi tệ hơn, có một ít tiền sẽ xem xét việc nhập cư đến một quốc gia cởi mở và hòa nhập hơn. Tiểu Tĩnh biết cuộc sống thực tế ở đây, vì vậy cô ấy đã đặt một câu hỏi.
"Tôi sẽ trở lại." Lê Mông nói.
"Thật tuyệt khi ở lại nước ngoài, tìm một nơi mà những người đồng giới có thể kết hôn và cậu có thể nhận được giấy chứng nhận kết hôn với bạn trai của mình." Phan Nguyệt nói.
"Chúng ta đã có kế hoạch này." Lê Tuần cười nói.
"Vậy thì tốt. Dù sao, ra nước ngoài cũng có thể trở về." Phan Nguyệt thở dài.
Lê Mông cảm thấy giọng điệu của Phan Nguyệt dường như xen lẫn một chút buồn bã bất lực, vì vậy cậu không thể không hỏi: "Chị và Tiểu Tĩnh đã cân nhắc đến việc định cư chưa?"
Cậu cảm thấy rằng Phan Nguyệt và những người khác rất có năng lực về tài chính, nếu họ muốn rời đi thì không đến nỗi nào.
"Tôi đã nghĩ về điều đó trước đây, nhưng bố mẹ của Tiểu Tĩnh không đồng ý, hơn nữa sức khỏe của mẹ cô ấy không tốt nên cô ấy không yên tâm khi ra nước ngoài," Phan Nguyệt nói.
Lê Mông nghe thấy có chút buồn thay cho họ, nhưng lại không biết nên làm thế nào, câuh không giỏi an ủi người khác, đang loay hoay sắp xếp lời nói thì nghe Phan Nguyệt nói: " Hai chúng tôi không có cùng hoàn cảnh với cậu, ở Trung Quốc cậu không thể xin được giấy đăng ký kết hôn, nhưng tôi và Tiểu Tĩnh thì có thể."
"Hả?" Lê Mông có chút kinh ngạc, không hiểu câu nói của cô.
Nghe điều này, Lê Tuần nhìn lại hình dáng của Phan Nguyệt lớn hơn so với phụ nữ bình thường và hầu kết nhô ra trên cổ cô ấy, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
"Giới tính trên chứng minh thư của tôi là nam, và tôi là người chuyển giới." Phan Nguyệt cười giải thích với Lê Mông, sau đó nhìn Tiểu Tĩnh nói thêm: "Đồng tính luyến ái vượt giới tính."
Lê Mông càng kinh ngạc hơn, hai mắt mở to, cậu và Phan Nguyệt đã ở gần nhau hơn một tháng nhưng cậu không phát hiện ra điểm gì bất thường, theo lời nói, hành vi và cách ăn mặc của Phan Nguyệt đều giống phụ nữ bình thường. Khác thường là không quá nữ tính để trông giống phụ nữ và không quá nam tính trông giống đàn ông.
Lê Tuần cũng không quá kinh ngạc, dù sao kinh nghiệm của hắn phong phú hơn Lê Mông rất nhiều, hắn đã từng gặp qua rất nhiều người bất kể giới tính nào, hơn nữa Phan Nguyệt còn được Lý Trường Quân tìm tới, nên không có gì quái lạ.
Lý Trường Quân không bận rộn với công việc kinh doanh ở Trung Quốc trong những năm này, cậu ta đã thành lập một tổ chức LGBTQ+ ngầm nhầm để hỗ trợ lẫn nhau, chủ yếu là để giúp đỡ những người phải chịu đựng những khó khăn mà họ không phải chịu đựng vì xu hướng tính dục của họ.
Ví dụ, những người đã gia nhập xã hội nhưng không thể tìm được việc làm vì họ tiết lộ xu hướng tính dục của mình, trẻ em không gia nhập xã hội vì xu hướng tính dục hoặc hình dáng của họ, bị gia đình bỏ tù, lạm dụng hoặc bỏ rơi, hoặc bị bạn học và thầy cô bắt nạt và xa lánh.. Cũng có những người mắc các bệnh tâm thần như trầm cảm, hưng cảm và lo lắng vì thân phận, và những người lạc lối bán thân ở nhiều nơi để bán dâm nhằm mục đích để dành dụm tiền đi nước ngoài hay phẫu thuật chuyển đổi giới tính, do không được giáo dục giới tính mà vô tình nhiễm AIDS, nhiễm ác tính,... và thậm chí là nhóm chung vợ.
Cửa hàng piano Cầu Vồng này là trong những dự án nhỏ của tổ chức tài trợ, nhân viên đều là người có liên quan đến LGBTQ, chỉ có dì Triệu là đặc biệt, dì giành được quyền nuôi con, hiện tại dì sống một mình với con, dì bảo sẽ không bao giờ kết hôn với người đàn ông nào nữa.
Lê Tuần đã nhận ra những ý tưởng của Lý Trường Quân, và đã hỗ trợ tài chính cho cậu ta, và đôi khi giúp cậu ấy về ý tưởng.
Mấy tuần trước, Lý Trường Quân khăng khăng muốn đón Lê Tuần từ sân bay vì tổ chức tài trợ đã xảy ra chuyện và cậu ta cần những người hợp tác của Lê Tuần trong giới kinh doanh để giúp giải quyết vấn đề.
Mà Lê Mông căn bản không biết những chuyện này, sau khi kinh ngạc cũng không dùng ánh mắt thăm dò tìm kiếm những đường nét nam tính còn sót lại trên người Phan Nguyệt mà rất nhanh trở lại bộ dạng trước đây, vẫn coi Phan Nguyệt như một người phụ nữ bình thường.
Mặc dù Phan Nguyệt không ngại bị khi bị ánh mắt tò mò của cậu nhìn sau khi danh tính của mình được tiết lộ, nhưng cô vẫn vui vẻ với biểu hiện của Lê Mông .
Sau khi nói rõ thân phận chuyển giới của mình, tất cả những gì cô ấy mong muốn trong ngần ấy năm là trở thành một người phụ nữ bình thường.
Cấu trúc thể chất có thể được cải thiện một chút thông qua phẫu thuật chuyển đổi giới tính và tiêm estrogen thường xuyên, thay đổi ngoại hình và hành vi là dễ dàng nhất, mấu chốt là rất ít người có thể coi cô ấy như một người phụ nữ bình thường sau khi biết cô ấy là người chuyển giới, để không khiến bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ có thể ép mình không quan tâm đến ánh mắt của người khác, so với những người chuyển giới khác, cô đã rất may mắn khi có Tiểu Tĩnh ở bên.
Cô và Tiểu Tĩnh là bạn học cấp ba, sau khi yêu nhau, họ đã đồng ý thi vào cùng một trường đại học. Sau đó, Phan Nguyệt bị trầm cảm một thời gian vì lo lắng về giới tính. Khi Tiểu Tĩnh lần đầu tiên yêu cô, nàng nghĩ mình vẫn là một người bình thường. Nếu biết được thân phận chuyển giới của mình, nàng đã không chia tay với cô mà còn cùng cô vượt qua thời điểm khó khăn nhất. Phan Nguyệt quyết định phẫu thuật và Tiểu Tĩnh không phản đối, thậm chí còn bỏ qua việc học của mình mà chăm sóc cô.
Phí phẫu thuật tốn rất nhiều tiền, gia đình Phan Nguyệt không đồng ý cho cô phẫu thuật và không bên nào thuyết phục được bên kia, cảnh sát càng không quan tâm.Sau đó, với sự giúp đỡ của tổ chức hỗ trợ lẫn nhau của Lý Trường Quân, Tiểu Tĩnh cuối cùng đã ở bên nhau với Phan Nguyệt, và Phan Nguyệt không bao giờ trở về nhà.
Tên cô thực ra là Phan Duyệt, cô đã đổi tên sau khi ra khỏi nhà, nhưng ngay cả khi cô trải qua phẫu thuật, giới tính trên chứng minh thư của cô cũng không thể thay đổi, vì vậy cô không thể tìm được việc làm bình thường, cô phải tự kinh doanh. Vốn đầu tư ban đầu được vay từ Lý Trường Quân. Nếu không có sự giúp đỡ của các tổ chức hỗ trợ lẫn nhau, họ thậm chí có thể gặp vấn đề về việc ăn ở.
Sau đó, họ dần dần kiếm được tiền, Phan Nguyệt và Tiểu Tĩnh trả lại số tiền đã vay với lãi suất và thường giúp đỡ những nhóm thiểu số tình dục khác.
Phan Nguyệt không biết mối quan hệ giữa Lê Tuần và Lý Trường Quân, cô cũng không biết rằng Lê Tuần là người hỗ trợ tài chính lớn nhất cho tổ chức hỗ trợ lẫn nhau, và cô cũng không biết mối quan hệ giữa Lê Tuần và Lê Mông là chú cũ và cháu trai. Cô chỉ nghĩ rằng Lê Tuần là bạn trai của Lê Mông, tiếp đãi anh như một người bạn.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này khả năng có chút nhàm chán, bởi vì phó bản sắp thay đổi, cho nên trước tiên giải thích phía trước chôn vùi điềm báo
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top