Chương 6: Luôn Có Mèo Ngốc Cho Rằng Mình Là Lão Hổ
#6: Luôn có mèo ngốc cho rằng mình là lão hổ
Editor: Hắc Bạch Mao( HacBachMao)
"Biết, cái kẻ phản bội, lòng dạ xấu xa! Lão bà hắn chăm sóc cha mẹ hắn, vậy mà hắn thi đỗ trạng nguyên, liền vứt bỏ nghèo hèn!"
Đang êm đẹp bỗng dưng nhắc đến Trần Thế Mỹ làm gì?
"Còn biết nghèo hèn cái từ này làm sao niệm.(?) Tranh thủ thời gian làm bài thi của cậu đi."
"Lục Nhiên, cậu nhìn tôi chằm chằm chẳng phải vì để cho cha tôi vui vẻ sao? Nếu hai ta tráo đổi, cậu tới làm con trai của bố tôi, tôi khẳng định ông mỗi ngày đều sung sướng thoải mái, cười nố không ngậm được miệng."
"Cha cậu sẽ không cần cậu."
". . ."
"Nếu không cậu làm con gái của tôi?" Lục Nhiên đỡ cằm, nghiêng mắt nhìn Giang Noãn.
"Phi!"
Thời điểm Lục Nhiên rời khỏi phòng của Giang Noãn, cô còn đang cúi đầu, trong lòng lại nhảy cẫng lên, rốt cục cai tù cũng đi.
Ai biết cổ của cô lại bị bấm nhẹ một cái.
"Thật muốn cẩu đầu trảm cậu."
"Hả?"
Đợi đến Lục Nhiên rời đi, Giang Noãn mới nhớ tới Trần Thế Mỹ là bị cẩu đầu trảm "hỏi thăm" cái đầu!
Buổi chiều thứ hai, Giang Noãn đã được như ý nguyện cùng Trình Đậu Đậu và Nhiêu Xán gặp mặt ở cửa rạp chiếu phim.
"Ha ha ha! Noãn gia của tớ, cậu là đang mặc cái gì đây!"
Nhiêu Xán hôm nay ăn mặc rất dễ nhìn, áo khoác vải nỉ, quần jeans cùng với giày đi tuyết, cả người vừa thời thượng lại thon dài, một điểm cũng không có cảm giác cồng kềnh.
Ngay cả Đậu Đậu cũng nhìn vô cùng khả ái.
Ngược lại Giang Noãn mặc áo khoác màu nâu nhạt, cũ cũ, cổ áo còn mang theo mao cầu.
"Ai, đừng nói nữa! Áo lông của tớ bị rơi vào trong ao nước, hoàn toàn bị hỏng rồi, còn chưa kịp mua mới!" Giang Noãn giật giật cổ áo, cô vốn là đối với cách ăn mặc không có nghiên cứu.
"Không sao, mấy ngày nay trung tâm mua sắm chiết khấu rất lợi hại, chúng tớ cùng cậu đi mua bộ mới."
Nói đến chuyện này, Giang Noãn giật giật khóe miệng, "Đừng nói đến chuyện này nữa, đêm nay tớ còn phải về để làm đề thi hóa học đó."
"Sao lại thế? Ngày mai đã là ba mươi Tết rồi! Còn muốn làm cái gì đề thi!"
"Bởi vì 'Hack' quá cường đại."
"Cái gì hack?" Trình Đậu Đậu không hiểu hỏi.
"Chính là Lục Nhiên! Hắn vậy mà bỗng dưng chủ động hướng cha tớ nói giúp tớ ôn tập kiến thức căn bản! Tớ hiện tại, mỗi ngày đều phải lên dây cót, một phút để ngủ nhiều cũng không có." Giang Noãn bi ai thở dài một hơi.
Nhiêu Xán cười: "Tớ còn đang nói ai có thể cứu cậu, thì cũng chỉ có Lục Nhiên."
"Ài ,. . . Bài tập nghỉ đông của Lục Nhiên có phải đều đã làm xong hay không? Cậu có thể mượn tới cho bọn tớ xem được không?" Trong mắt Trinh Đậu Đậu sáng lên tiểu tinh tinh.
"Cậu cảm thấy Lục Nhiên là loại người sẽ cho người khác mượn bài tập nghỉ đông sao?" Giang Noãn hỏi lại.
Trình Đậu Đậu lắc đầu.
"Cậu có thể đem đề mà chúng ta không biết làm, đến hỏi Lục Nhiên. Cậu làm được, chúng ta cũng sẽ làm được." Nhiêu Xán nháy nháy mắt.
"Ôi được rồi, biết biết. Buổi tối đem các bài không làm gửi cho tớ, được chưa?"
"Ai, đây mới là Noãn tiểu gia của chúng ta!" Nhiêu Xán ôm mặt Giang Noãn, dùng sức hôn một cái, "Tí nữa đi tiệc đứng Babylon, tớ mời!"
"Không phải chứ! Lại ăn Babylon! Đó không phải là tiệc đứng —— là tự ngược bữa ăn! Các cậu sao không nói sớm muốn ăn Babylon tự phục vụ, để tớ trước hết ăn một miếng sao đinh lâm!"
"Có ăn còn nói nhảm còn nhiều như vậy!" Nhiêu Xán hung hăng nhấn cái ót của Giang Noãn, "Cậu cũng không tính xem, cánh gà nướng của KFC New Orleans bao nhiêu tiền một đôi? Babylon bốn mươi lăm một người, cậu chỉ cần ăn tám cặp cánh gà nướng, là có thể kiếm về phí tiệc đứng rồi!"
"Tám cặp? Chúng ta lần nào chả ăn xong cặp thứ năm liền không được nữa rồi?" Giang Noãn giang tay ra.
"Vậy đến cùng là cậu có đi hay không?" Nhiêu Xán ghìm lại cổ của cô.
"Đi! Đi! Được rồi? Còn chưa bắt đầu cứng rắn nhét đâu, đừng để tớ hiện tại muốn nôn! Trước tiên nói rõ! Đừng cầm nhiều cánh gà nướng! Ăn không hết lại muốn buộc tớ ăn."
"Ôi,không phải bạn trai là có tác dụng này hay sao?"
"Tớ mới không phải là bạn trai của các cậu!"
"Nhưng cậu là Noãn tiểu gia của chúng tớ!"
So với Giang Noãn có chiều cao tiểu học hơn nửa cái đầu, Nhiêu Xán phi thường dính người dựa vào vai của cô. (Mao: cao m58 mà còn bị coi là chiều cao tiểu học, vậy những bạn thấp hơn phải làm sao?)
Mặc dù trước đó đã sớm quy ước tam chương, nhưng khi các cô ngồi trong Babylon, liền vô cùng tự nhiên sa vào bầu không khí chờ mong cùng tranh đoạt cánh gà nướng.
Trên cơ bản mỗi lần cánh gà nướng mới vừa xuất hiện, không đến một phút đều sẽ trống không, ba cô gái nhỏ ngồi ở chỗ đó, Trình Đậu Đậu giơ cái nĩa, mắt lom lom nhìn cánh gà nướng không vị.
Ngay khi đầu bếp mang mũ trắng cao cao đem cánh gà nướng bưng lên, Trình Đậu Đậu là người thứ nhất xông tới.
"Ài! Đậu Đậu! Đừng cầm quá nhiều!"
Trình Đậu Đậu còn chưa tới được chỗ cánh gà nướng, đã bị hai nam sinh cao lớn chặn lại, mắt thấy cánh gà nướng đã sắp hết, Nhiêu Xán đẩy Giang Noãn một cái, ra hiệu cô đi giúp Trình Đậu Đậu, không thể để cho cô ấy một người ăn thiệt thòi.
Giang Noãn hít một hơi, đem hai bên tay áo hướng lên lột lột, còn tưởng rằng muốn đi đánh nhau, ai biết cô đi tới sau lưng một trong hai nam sinh, vỗ vỗ lưng đối phương.
"Ài, huynh đệ, tiền của gia gia cậu rơi mất!"
"Thật sao?"
Hai nam sinh đang kẹp cánh gà không hẹn mà cùng cúi đầu xuống, Trình Đậu Đậu trực tiếp đem đĩa đưa tới, cả kẹp cũng không cần, múc một bàn chân gà.
Giang Noãn nhìn Đậu Đậu, cô hoàn toàn không nghĩ tới còn có "thần thao tác" kiểu này.
Hai tên nam sinh phát hiện trên mặt đất không có tiền, thời điểm ngẩng đầu lên, hơn phân nửa phần chân gà đã không còn.
"Này, các cậu như vậy không tốt lắm đâu?" Một nam sinh nhìn Giang Noãn cùng Trình Đậu Đậu nói.
"Hả, chỗ nào không tốt?"
"Tới trước tới sau! Chúng tôi tới chỗ chân gà này trước, hẳn là chúng tôi phải được trước."
Babylon mỗi một lần nướng, số chân gà cũng không ít, chỉ là những người khách tới ăn cơm đều biết ăn cánh gà nướng là phương pháp có lời nhất, thế là, động tác nếu chậm một chút thì khả năng một cái chân gà nhọn nhỏ cũng sẽ không giành được.
"Lấy chân gà cũng không phải thi chạy trăm mét, phải so xem ai chạy đến đích trước. Đoạt được là đoạt được." Giang Noãn nhún vai, "Chẳng lẽ các cậu muốn so đo với con gái?"
Hai tên nam sinh thuận theo bả vai của Giang Noãn nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Nhiêu Xán.
Nhiêu Xán mỉm cười gật đầu, cái cười mang theo phong phạm của một ngự tỷ ưu nhã, tức giận của hai tên nam sinh lập tức tiêu tan.
"Thế nào?" Một thanh âm thanh lãnh vang lên.
Quen thuộc như thế, phảng phất như âm thanh của tiếng đàn cello vang lên, Giang Noãn quay đầu, nhìn thấy một thân hình thon dài.
Hắn vẫn là mặc cái áo lông đơn giản không chút kiểu dáng, nhưng càng đơn giản lại càng khiến hắn trở nên xuất chúng.
"Lục Nhiên? Cậu. . . Cũng tới ăn Babylon?"
Một người trong đó nhìn Lục Nhiên: "Lục Nhiên, cậu biết các cô ấy? Bạn học à?"
Một người khác có khuôn mặt em bé cũng tiếp lời: " Các cậu ấy dường như càn quét sạch sẽ tất cả cánh gà . . ."
"Vậy để các cậu ấy ăn đi, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh ăn hết." Lục Nhiên nhìn Giang Noãn, khóe miệng lại là nụ cười yếu ớt như có như không, hắn quay người, ngón tay gõ nhẹ một cái lên tường.
Trên mặt tường treo một tấm bảng —— lãng phí phạt tiền gấp năm lần.
Nhìn cái bảng, còn chưa bắt đầu ăn, Giang Noãn đã cảm thấy mình no rồi.
Trở lại chỗ ngồi, Trình Đậu Đậu liền hối hận.
"Xong xong, hai tên nam sinh kia là đi cùng với Lục Nhiên! Chúng ta đem chân gà múc hết, Lục Nhiên sẽ sinh khí( nổi giận) với chúng ta hay không, sau đó sẽ không dạy tiểu Noãn nữa?"
"Đừng lo lắng, cậu ta sẽ không đâu! Nếu để bố tớ vì việc tớ có thể học tiếp được lớp 11 hay không mà lo lắng mỗi ngày, thì Lục Nhiên càng khó chịu hơn. Ở thành phố phía nam này, cậu ấy không thể tìm đuọc huấn luyện viên nào tốt hơn cha tớ đâu!"
Ngoài miệng nói như vậy, Giang Noãn trong lòng lại không khống chế được chú ý cái bàn phía sau kia.
Âm thanh bọn hắn nói chuyện trời đất, âm thanh dao nĩa cùng đĩa chạm nhau giòn vang, âm thanh bọn hắn chạm cốc, đều đâm vào thần kinh của Giang Noãn.
Từ Tử Thiên tiến đến trước mặt Lục Nhiên, nhỏ giọng nói: "Lục Nhiên, ba nữ sinh kia đều là học sinh trường trung học với cậu à. Rất hào phóng nha! Có thể ăn như vậy, về sau ai nuôi nổi!"
"Cậu nuôi chính cậu còn khó khăn." Lục Nhiên không thèm nhấc mắt dù chỉ một chút.
"Nữ sinh tóc dài kia tên gọi là gì?" Mục Sinh thỉnh thoảng nhìn về phía của Nhiêu Xán.
"Tự mình đi hỏi."
"Thế nguwoif kia thù sao? Cái người dùng đĩa múc chân gà. . ." Từ Tử Thiên không chút nào giấu giếm nhìn chằm chằm vào Trình Đậu Đậu, Trình Đậu Đậu đang cúi đầu, dáng vẻ đều là không thấy ngon miệng, nhìn có chút đáng thương.
"Cậu không nghe thấy Lục chưởng môn của chúng ta nói 'Tự mình hỏi' sao?" Mục Sinh cười cười, một bộ thật sự muốn đứng dậy.
Mục Sinh đang muốn lôi kéo làm quen, Lục Nhiên thình lình ném một câu.
"Nữ nhi của huấn luyện viên Giang ở chỗ này."
"Cái gì? Cậu nói là. . . nữ nhi tổ sư gia của chúng ta cũng ở đây? Ai?" Từ Tử Thiên lập tức quay đầu nhìn.
"Đừng nhìn chằm chằm người ta nhú vậy, mất mặt!" Mục Sinh gõ đầu Từ Tử Thiên một cái, "Để tôi đoán xem, nữ nhi của tổ sư gia tất nhiên sẽ có khí chất của thần tiên tỷ tỷ, nhất định là cô gái tóc dài kia!"
"Nhưng tôi cảm thấy hẳn là cái người cướp cánh gà kia, mặt tròn trịa cái kia!"
Lúc này, Nhiêu Xán đã dùng đĩa, đem chân gà Trình Đậu Đậu chiếm được phân ra một nửa, đứng dậy chuẩn bị bưng cho bên Lục Nhiên.
"Được rồi, Đậu Đậu, đừng lo lắng. Hai người các cậu, quyết sách sai lầm, liền để tớ đi quan hệ xã hội đền bù. Lục Nhiên hẳn sẽ không sinh khí đâu, không phải chỉ là cánh gà nướng thôi sao?"
Nhiêu Xán bưng cánh gà nướng đi tới bàn của Lục Nhiên, Mục Sinh lập tức đứng lên , kéo theo Từ Tử Thiên cũng đứng lên, chỉ có Lục Nhiên như cũ ngồi ở chỗ đó.
"Vừa rồi không có ý tứ, Đậu Đậu của chúng ta siêu cấp thích ăn cánh gà nướng, nhưng mỗi lần tới đều đoạt không thắng được người khác, lần này vì nhìn thấy cánh gà nướng vừa ra lò nên kích động. Nếu sớm biết mọi người là người một nhà, đâu cần phải đoạt làm gì."
Nhiêu Xán nói một câu "Người một nhà" khiến Mục Sinh lập tức vui mừng nhướng mày.
"Cám ơn sư muội!"
Mục Sinh vừa tiếp nhận đĩa, Nhiêu Xán không thể nín được cười: "Sư muội? Tôi thành sư muội từ lúc nào?"
"Cậu mới vừa nói 'Người một nhà' . . . Chẳng lẽ cậu không phải là con gái của huấn luyện viên Giang?"
"Tôi?" Nhiêu Xán ngẩn người, lập tức phản ứng lại, "Các cậu là đi theo huấn luyện viên Giang học đấu kiếm à? Tôi là Nhiêu Xán, kia là Trình Đậu Đậu, về phần sư muội của cậu. . ."
"A. . . Cậu ấy mới là con gái của huấn luyện viên Giang. . ."
Mặc dù Giang Noãn không đi qua, nhưng đối thoại của bọn họ cô đều nghe được rõ ràng, bao gồm cả âm thanh thất vọng của Mục Sinh.
Nếu đều là đệ tử của bố cô, cô cũng không cần phải dè chừng cái gì, trực tiếp quay đầu, giơ lên một động tác cắt cổ.
Từ Tử Thiên gãi đầu một cái nói: "Nhìn như vậy, thật là có chút giống huấn luyện viên Giang."
"Giống chỗ nào?"
"Dáng vẻ hung hăng rất giống."
Mục Sinh nghe Từ Tử Thiên nói mà nở nụ cười, tiện thể dùng cùi chỏ đỉnh đỉnh Lục Nhiên nói: "Lục chưởng môn, vị sư muội của chúng ta là kế thừa truyền thống của tổ sư gia, mỗi ngày đều hung hăng sao?"
"Luôn có mèo ngốc cho rằng mình là lão hổ."
Lục Nhiên từ tốn nói một câu, Mục Sinh cùng Từ Tử Thiên cười theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Noãn: Ngươi kêu người nào là mèo ngốc?
Lục Nhiên: Ai hiện tại nói chuyện với ta, người đó là mèo ngốc.
Giang Noãn: Ngươi quá ngây thơ!
Lục Nhiên: Mèo ngốc mới giương nanh múa vuốt, liền bị lão hổ vỗ một cái.
Giang Noãn: Ta mặc kệ ngươi!
Không bằng hôm nay bọn ta đến tám mốt tám tiệc đứng những chuyện kia? Văn bên trong "Babylon" kỳ thật liền là "Tốt luân ca", có người hay không cùng ta có tương tự ký ức a, ăn tự phục vụ ăn vào nôn.(?)
---19/08/2020----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top