Chương 702 - 706: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (76 - 80)
702.76
Đường Quả dán vào bên tai chàng, "Từ giờ trở đi, chàng vẫn là đại tư tế, là đại tư tế của toàn bộ quốc gia Mã Tháp. Nhưng mà em vẫn muốn gọi tên chàng, A Hào à."
Ngân Hào nở ra một nụ cười đẹp nhất, rồi hôn khóe môi cô, vô cùng thỏa mãn, rồi ôm cô không buông ra. Trước giờ chàng chưa từng ôm như thế, hôm nay ôm rồi thật không nỡ rời đi.
Chỉ khi ôm nàng vào ngực, chàng mới cảm thấy yên tâm.
Đường Quả nhanh chóng phân phó chuẩn bị nhiều món ăn ngon, Ngân Hào kinh ngạc nhìn những món ăn chàng chưa thấy bao giờ.
Lại nhìn đến những thứ đựng thức ăn, còn tốt hơn nhiều so với đồ dùng bằng đá, trông rất tinh xảo.
"Đây đều là thức ăn chín hết. Nếu A Hào có hứng thú, đến lúc đó có thể đi tham quan một chút. Quốc vương Tây Lý là người rất hào phóng, sẽ không để ý đâu."
Đường Quả vừa nói vừa gắp thức ăn cho Ngân Hào.
Giống cái bưng đồ ăn vào run run khóe miệng, gì mà quốc vương là người hào phóng, hào phóng phải là đại nhân A Quả Quả người mới đúng chứ, những thứ này không phải người lấy ra hay sao? Thôi thôi, không làm phiền không làm phiền, đi mau, đi mau.
Ngân Hào chưa bao giờ vừa ăn món ngon vừa ôm giống cái đẹp nhất trong ngực, vô cùng thỏa mãn. Nghe đến những thứ này cũng là A Quả Quả mang đến cho Mã Tháp, chàng kinh ngạc, nhưng cũng tự hào.
Suy nghĩ đầu tiên của chàng: A Quả Quả thật lợi hại.
Suy nghĩ tiếp theo của chàng: A Quả Quả là phối ngẫu của chàng.
Ăn xong, Đường Quả đưa Ngân Hào đi dạo Mã Tháp, những chỗ cô muốn đi, ngoại trừ chỗ của Tây Lý và vương hậu ra, hầu như không ai dám cản cô. Mà cho dù là chỗ kia, khi có người thông báo rồi, cô cũng có thể vào lúc nào cũng được, chỉ là cô không hứng.
Ngân Hào thật sự đã biết được Đường Quả thông tuệ đến mức nào, cũng không từ chối thành đại tư tế Mã Tháp, xưng là quốc sư.
Người thú Mã Tháp hoan hô, đại nhân A Quả Quả là trí giả, phối ngẫu của người là quốc sư, Mã Tháp sẽ càng ngày càng tốt. Họ cảm giác được Mã Tháp có thêm nhiều người, có lẽ sang năm có thể xin quốc vương Tây Lý đến chiếm lãnh thổ khách.
Da thú lúc trước Đường Quả làm có ghi lại một ít cách trị bệnh, có thể nói một khi Ngân Hào đã hiểu được tấm da ấy, đối phó với bệnh tật ở thế giới này rất dễ dàng. Hiển nhiên, Ngân Hào không làm cô thất vọng.
Nhưng lần này, Ngân Hào còn mang về một tin tức khác, "Lần này ta theo có hơi sâu, cũng vì thế mà về muộn."
Đêm, hai người ngồi trên nóc nhà nhìn những ngôi sau lấp lánh trên trời, nắm tay nhau, "Ta tận mắt thấy những con thú hoang kia xông vào một chỗ giống như là bị chắn lại, rồi biến mất."
Bị chặn lại?
Đường Quả nhấp môi, có thể thấy được bằng mắt thường, còn có thể cho thú hoang đi xuyên qua, chỉ có thể là...
Kết giới!
Rõ ràng, cô đã xác định thế giới người thú không có lực lượng thần kì nào, vì sao lại có kết giới tồn tại?
Hiện giờ cô muốn biết, kết giới là thiên nhiên hay là do người làm.
Nếu là tự nhiên thì thôi, nhưng nếu là người làm thì vấn đề lớn đấy.
"Ta chưa đi vào." Ngân Hào ôm lấy Đường Quả, không mang theo bất kì sắc thái nào trừ niềm yêu thích thuần túy nhất mà hôn lấy trán cô.
703.77
"Ta sợ đi vào rồi ra không được, vĩnh viễn không thể gặp lại A Quả Quả."
"A Hào làm đúng rồi, chàng không thể liều lĩnh đi vào nơi chàng chưa xác định có an toàn hay không."
Nhưng cô thật muốn nhanh đến đó, cô không sợ không biết, chỉ không thích không biết.
"A Hào còn nhớ rõ chỗ đó không?"
Ngân Hào gật đầu, lấy ra một tấm da thú, "Ta có vẽ bản đồ, chỉ cần không có gì thây đổi, dựa theo bản đồ là có thể đến được. Chẳng qua lại mất đến nửa năm nữa."
Đường Quả nhìn bản đồ, tuy xa nhưng cô vẫn muốn đi xem thử. Cô không lo cho Mã Tháp, cái gì nên giao cũng đã giao cho Tây Lý, với trí thông minh của chàng ta, Mã Tháp nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Nửa năm, không vấn đề. Coi như không có cô, cũng không vấn đề.
Nhưng trước khi đi, cô vẫn phải lên một bản kế hoạch cho Tây Lý về việc cần làm trong nửa năm nữa. Tây Lý không quá muốn mở rộng lãnh thổ, cô mà không giục, lãnh thổ mở rộng sẽ càng ngày càng chậm, như thế làm sao được?
Đường Quả chống cằm híp mắt lại, vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu khiến Ngân Hào bật cười, nắm lấy tay cô, búng trán cô, "A Quả Quả đang nghĩ gì thế?"
"A Hào, chúng ta đến đó xem đi, cùng vào sẽ không lo bị tách ra nữa."
Ngân Hào đương nhiên đồng ý, không biết được bí mật của thú triều thật là một chuyện đáng tiếc.
"Nhưng trước đó, chúng ta cần phải lên kế hoạch phát triển Mã Tháp cho Tây Lý, miễn cho anh ta chậm trễ."
Sau đó, Đường Quả thao thao bất tuyệt về chuyện cho Mã Tháp thống trị toàn bộ thế giới người thú. Cuối cùng, Ngân Hào không nhịn được mà hỏi, "Sao A Quả Quả lại muốn mở rộng lãnh thổ?" Trông nàng không phải kiểu người thích thống trị cho lắm.
"Đương nhiên là ủ chiêu lớn báo thù rồi."
Cô xuyên qua không biết bao nhiêu thế giới, thế giới nào cô cũng tận lực để chúng trở nên tốt đẹp hơn, không muốn mình chỉ đơn giản là xuyên qua. Thế giới này tuy có bộ lạc Lạp Đa phản bội cô, tổn thương cô, nhưng cũng có Áo Lỵ đáng yêu, có người cô thích là Ngân Hào, đương nhiên cô phải làm gì đó thật thú vị.
"Báo thù?"
"Với tình hình hiện tại của Mã Tháp, muốn xử lí Lạp Đa rất dễ dàng."
Đường Quả nhướn mày lên, hất cằm, "Như thế thì lợi cho bọn họ quá."
"Giết bọn họ, cướp đồ ăn của bọn họ, đã là báo thù rồi?"
Ngân Hào chạm mặt cô, "Vậy A Quả Quả nói xem, trả thù thế nào mới thoải mái?" Nàng muốn làm gì chàng cũng giúp.
"Đương nhiên là chiếm hết chỗ của người thú, chỉ để lại một mảnh rừng cho bọn họ, khiến bọn họ không thể đi đâu, chỉ có thể chui rúc trong rừng, còn phải lo lắng thú triều hàng năm," Đường Quả cao giọng, "Trên thế giới này, trừ mảnh rừng kia, chỗ nào cũng là địa bàn của em, em muốn cho dũng sĩ Mã Tháp xây tường thành cao lên, khiến bọn họ không vào được."
Ngân Hào nghĩ rất nhiều nhưng cũng không ngờ A Quả Quả lại có ý tưởng... to gan như thế. Khát vọng lớn thế này, chàng tự nhận mình không bằng.
Cho nên, để cho Lạp Đa cùng đường, nàng muốn chiếm tất cả chỗ còn lại?
Hệ thống: Đúng đó, đây là trả thù đến từ vị trí của ký chủ, vẫn phương pháp đó, vẫn mùi vị đó, chưa bao giờ thay đổi, tui đây cũng chịu phục.
704.78
Ngân Hào xác định được Đường Quả nghiêm túc, lập tức cùng cô lên kế hoạch, quan sát những vật phẩm cô mang đến Mã Tháp đã được sắp xếp gọn gàng.
Quan trọng nhất là đã có sắt, chàng hoàn toàn không nghi ngờ gì với kế hoạch thống nhất thế giới người thú của cô.
A Quả Quả vốn có bản lĩnh này.
Đối với bộ lạc Lạp Đa, chàng không có một chút thương hại nào. Từ lúc bọn họ nói đưa A Quả Quả đi Mã Tháp với vẻ đương nhiên, còn nói Ninh Lạc quan trọng với bộ lạc hơn cả A Quả Quả, chàng đã vứt bỏ lại bộ lạc mình đã bảo vệ nhiều năm.
Tương lai bọn họ sẽ ra sao, có cái kết như thế nào, đều không liên quan đến chàng.
Hiện tại, chàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là quan tâm đến A Quả Quả, thực hiện khát vọng của nàng, sớm thống nhất thế giới người thú, trả thù những kẻ đã ức hiếp nàng.
Chàng sẽ giúp nàng.
Ngân Hào nghiêm túc lên, không thể nghi ngờ là cực kì lợi hại. Chàng có một bộ óc siêu phàm, thường có thể suy một ra ba, chỉ cần Đường Quả nói, chàng sẽ nhận biết rất nhanh, còn có thể căn cứ theo tình hình hiện tại mà đưa ra phương pháp hữu dụng hơn thế.
Làm xong kế hoạch cũng mất hai tháng. Đường Quả đưa cho Tây Lý một vài đồ mới, còn đưa thêm nhiệm vụ nửa năm.
Tây Lý vừa đau khổ vừa vui vẻ chấp nhận. Nhưng khi nghe Đường Quả và Ngân Hào nói cần ra ngoài nửa năm, chàng ta vô cùng hoảng, cực kì không muốn. Hai vị này đều là bảo bối, không thể xảy ra vấn đề.
"A Hào đã tìm ra được nguyên nhân của thú triều, ta nghi ngờ có âm mưu gì đó, sợ sẽ ảnh hưởng đến an toàn của Mã Tháp trong tương lai, cho nên, ta cần phải đi xem."
Nghe thế, Tây Lý biết là cản không được. Chàng ta là một người thẳng thắn, lập tức phái ngay một trăm dũng sĩ mạnh nhất đi theo hai người.
Lần này Đường Quả không từ chối, có người phục vụ vẫn tốt hơn, Ngân Hào đỡ phải mệt. Dù sao dọc đường đi, Ngân Hào lúc nào cũng muốn tự mình làm.
Cứ thế, cả hai xuất phát, hướng về chỗ kết giới bí ẩn.
Tây Lý cực kỳ không muốn, chàng ta tình nguyện nghe Đường Quả giục mở rộng lãnh thổ mỗi ngày còn hơn, nhưng nguyên nhân của thú triều có thể uy hiếp đến an toàn Mã Tháp, chàng ta không thể không nghe theo.
Lần này chàng ta lật kế hoạch nửa năm Đường Quả để lại, dựa theo đó mà từng bước từng bước thực hiện.
Thành viên bộ lạc Lạp Đa, ngoại trừ hơn một trăm con non chưa hóa hình người thì có gần hai trăm người.
Sau vô số ngày bôn ba, cuối cùng bộ lạc cũng tìm được một chỗ sơn thủy hữu tình; ở đây dường như rất kín, bọn họ cho rằng Mã Tháp sẽ không có khả năng tìm được.
Thậm chí còn không có bộ lạc nào sống ở đây cả, cho nên tất cả an tâm định cư.
Có đủ thứ của Ninh Lạc, ban đầu sống cũng vô cùng thuận lợi.
Chỉ là thời gian trôi qua, không thể tránh khỏi va chạm.
Năm giống đực kia không thể để Ninh Lạc thiệt thòi, ăn cái gì, dùng cái gì, cũng là Ninh Lạc được phần tốt nhất.
Về sau Ninh Lạc có con non, trước tiên là của Duy Qua, sau đó là Cái Ân, rồi Minh Cửu. Hắc Lang và Ngải Mạc đứng ngồi không yên, trước sau quan hệ với Ninh Lạc, sau cũng có con.
Ngải Y không có được Cái Ân cũng hết hi vọng, chọn một dũng sĩ không tệ trong bộ lạc làm phối ngẫu, cũng có con.
Chuyện bắt đầu từ đứa con này. Con Ngải Y và con Ninh Lạc xung đột, cuối cùng là con Ninh Lạc giỏi hơn, đẩy con Ngải Y xuống nước cho chết đuối.
705.79
Con Ninh Lạc đẩy con Ngải Y xuống nước cho chết đuối khiến toàn bộ lạc kinh động.
Ngải Y chỉ có một đứa con, ngày thường cũng vô cùng yêu thương. Đứa bé này cực kì thông minh, nàng ta cũng trông chờ con mình sau này giỏi hơn con của Ninh Lạc.
Không ngờ rằng còn chưa đến tuổi biến thành hình người đã chết đuối.
Mấy năm nay, mâu thuẫn giữa Ngải Y và Ninh Lạc càng ngày càng sâu. Nàng ta yêu cầu Hắc Lang làm chủ, cho nàng ta công bằng. Dù thế nào, con Ninh Lạc vẫn cần phải bị phạt, Ninh Lạc cũng phải xin lỗi nàng ta, còn phải quỳ xuống xin lỗi, và bồi thường đồ ăn. Con nàng ta không còn, yêu cầu thế này cũng không quá đáng một chút nào.
Nàng ta hiểu rõ, muốn con Ninh Lạc đền mạng là không có khả năng, trừng phạt lớn nhất chỉ là để Ninh Lạc quỳ xuống xin lỗi.
Nhưng nàng không ngờ khi mình nói ra yêu cầu, phối ngẫu của Ninh Lạc đều nhìn nàng ta như thể nàng ta đang muốn tính mạng của Ninh Lạc.
Duy Qua nói trước, "Chúng ta có thể bồi thường nhiều đồ ăn hơn cho cô, nhưng Lạc Lạc không thể quỳ xuống xin lỗi cô."
"Lạc Lạc không sai, là hai đứa chơi với nhau, không cẩn thận rơi xuống nước, Lạc Lạc không có lý gì phải quỳ xuống xin lỗi." Cái Ân nói.
"Ta cũng không đồng ý để Lạc Lạc quỳ xin lỗi. Nàng vốn không sai. Ngải Y, cô đừng quá đáng."
Ngải Y nhìn Hắc Lang, hi vọng hắn có thể chủ trì công đạo, nhưng hắn lại nói, "Cô muốn bao nhiêu đồ ăn cũng được, Lạc Lạc thật sự không có sai, chỉ là hai đứa bé chơi đùa, không cẩn thận mất mạng."
"Anh trai, anh thì sao?" Ngải Y sắp sụp đổ mất. Mắt nàng đỏ lên nhìn anh trai ruột Ngải Mạc của mình, rồi nhìn thằng nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh như đúc ra từ một khuôn với Ngải Mạc đang núp sau lưng hắn. Đây chính là đứa đã khiến con nàng chết đuối, con trai của Ninh Lạc và anh trai ruột Ngải Mạc của nàng.
Thấy Ngải Mạc trầm mặc, nàng đã hiểu.
"Ngải Y, mấy đứa nó ham chơi, chúng ta sẽ bồi thường đồ ăn cho em, sắp đến mùa đông rồi. Qua mùa đông, em chăm sóc thân thể thật tốt rồi sẽ có thêm nhiều đứa nữa, không cần làm khó Lạc Lạc."
"Ngải Mạc!!!"
Ngải Y hét lớn, suy sụp, "Nếu đứa chết là con anh thì sao?"
Ngải Mạc nói, nếu là con hắn chết, hắn sẽ giết đứa bé kia. Hắn hung ác nhìn Ngải Y, vội vàng ôm hổ con vào trong ngực, ý muốn trấn an bất an trong lòng. Hắn sẽ không để Ngải Y làm tổn thương con hắn và Ninh Lạc.
Ngải Y lau nước mắt nhìn tất cả thành viên trong bộ lạc , "Các người cũng thấy Ninh Lạc không sai, bọn họ không sai, chỉ cần bồi thường đồ ăn cho ta là được đúng không? Ninh Lạc không cần xin lỗi ta đúng không?"
Con hổ con kia, thường khá nghịch ngợm, nếu Ninh Lạc quản tốt, không dung túng như thế, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra. Ninh Lạc quá nuông chiều con, hầu như con non trong bộ lạc đều bị chúng nó bắt nạt.
"Ngải Y, lần này là Tiểu Hổ Tử nhà tôi không đúng, tôi thay nó xin lỗi cô, bồi thường thức ăn và đồ mới cho cô, cô xem được không?"
Các thành viên khác cũng gật đầu lia lịa, nói rằng trẻ con không hiểu chuyện, cả hai bên đều sai, nhà Ninh Lạc cũng đã xin lỗi và bồi thường, Ngải Y không cần bám lấy không buông như thế.
706.80
Ngải Y thấy thế, không khỏi nhớ đến chuyện nhiều năm trước, khi Áo Lỵ chỉ trích, khi Ngân Hào bỏ đi. Giờ đây nàng mới thấy được Áo Lỵ và Ngân Hào đi khi đang thích ai.
Đáng tiếc, nàng ta cũng đã từng là người tham gia.
Chẳng lẽ, đây là báo ứng?
Đối mặt với đám người hùa theo, Ngải Y còn có thể làm thế nào. Nàng từ người bị hại thành một kẻ không thuận theo sẽ không buông tha, thành kẻ bắt nạt Ninh Lạc.
Nàng có được rất nhiều đồ ăn, cũng có được rất nhiều da thú mà nàng luôn hâm mộ với Ninh Lạc. Nhưng đứa con duy nhất của nàng không còn, cũng không nhận được một lời xin lỗi chân thành.
Mấy ngày tiếp theo, thành viên trong bộ lạc không biết có phải được đám người Ninh Lạc dặn dò hay không mà vẫn luôn chú ý đến Ngải Y, sợ nàng ta làm ra việc gì đó ngu xuẩn.
Khoảng nửa tháng sau, Ngải Y không làm gì, cứ như trước kia. Có người nói đùa với nàng, sau này sinh đứa khác, nàng cười đáp được.
Một lần, các thành viên ra ngoài săn thú, Ngải Y mỉm cười, đi tìm mấy đứa con mải chơi của Ninh Lạc. Nhân lúc người khác không để ý, nàng hóa thành bản thể, miệng ngậm Tiểu Hổ Tử, móng vuốt chộp thêm hai đứa nữa. Trong tiếng kêu khiếp sợ của người xung quanh, nàng phóng ra ngoài sông, không do dự gì mà nhảy vào. Ba đứa trẻ bị nàng ta giữ chặt, không thể thoát được.
Đến khi chúng tắt thở, nàng cũng không phản kháng, cứ thế chìm trong nước, hoàn toàn mặc kệ.
Nàng không đối phó được Ninh Lạc, chỉ có thể làm một con thú hoang, ai bảo nàng không nhận được công bằng chứ?
Sau đó, Ninh Lạc và phối ngẫu trở về tìm thấy thi thể ba đứa con và Ngải Y. Ninh Lạc đau lòng cầm đại đao chém thi thể Ngải Y thành thịt vụn, điên cuồng, đáng sợ.
Thành viên bộ lạc chưa thấy mặt này của cô ta bao giờ, còn phối ngẫu của Ninh Lạc chỉ cho là cô ta đang phát tiết.
Chuyện đó rất lâu sau mới xảy ra.
Còn hiện tại, Đường Quả và Ngân Hào đã đi xuyên qua vô số rừng rậm, mất mấy tháng, đến nơi có kết giới.
Vừa thấy cái kết giới này, Đường Quả đã gần như xác định đây là con người làm ra.
"A Quả Quả, muốn đi qua sao?" Ngân Hào thấy được suy nghĩ của Đường Quả, hỏi một câu.
"Có chứ. A Hào, chàng sợ không?"
Nghe thế, Ngân Hào cười lên, nắm chặt tay Đường Quả, "Chỉ cần có A Quả Quả bên cạnh, ta đi đâu cũng không sợ." Chàng không sợ chết, chỉ sợ chết rồi không thấy được nàng.
Chung quy lại, chàng cũng chỉ sợ mất A Quả Quả.
"Vậy đi thôi." Đường Quả để các dũng sĩ khác ở lại bảo vệ xung quanh. Ngân Hào nắm tay cô, cùng đi qua kết giới. Nháy mắt, Đường Quả cảm nhận được một lực lượng thần bí ập vào mặt mình.
Tuy rất ít, nhưng thật sự tồn tại sức mạnh bí ẩn của trời đất.
"Chẳng lẽ là kết giới cản trở sức mạnh này?" Đường Quả giao lưu với hệ thống, "Vì sao lại tạo ra một kết giới như thế chứ?"
[Ký chủ, tôi rà quét thử rồi, ở nơi tôi thấy được có người xuất hiện.]
"Người?"
[Đúng thế, là người, mặc quần áo, không phải người thú, hoàn toàn là người bình thường có vũ lực nhưng không tu luyện được sức mạnh bí ẩn này. Tôi đã quét thân thể bọn họ, trong thân thể họ không có lực lượng, còn nữa, tôi cũng thấy sức mạnh trời đất này đang dần dần giảm bớt.]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top