Chương 406: Tôi bao nuôi vị nam chủ phá sản này! 18
Edit by AShu ^_^.
_______________
Tô Đường nghe xong thì cực kỳ tức giận, cmn người gì đâu mà rác rưởi, cư nhiên dám đào góc tường của nàng, nàng cho phép sao?! Nàng thật vất vả lắm mới bảo hộ được nam chủ, lỡ như bị cô ta làm cho hắc hóa, nàng liền tay không xé cô ta ra a!
Sắc mặt Quý Tuyết Di liền trở nên khó coi, như là lung lay sắp đổ, nếu như nhìn thoảng qua, phảng phất cô ta như là bị người khi dễ.
Những kỹ nữ giả bạch liên hoa như vậy Tô Đường đã thấy quá nhiều, loại người này nàng hoàn toàn không sợ, người nàng chân chính sợ chính là nam chủ. Lúc trước nàng với hắn nháo đến độ không chết thì không dừng lại, cuối cùng hắn đã nguyện ý đi theo nàng, lỡ như cái người Quý Tuyết Di rác rưởi kia dụ dỗ được hắn, rồi hắn chạy đi thì làm sao bây giờ?
Hoắc Viên hiện tại thực sự rất nhọc lòng a, thân là một người trưởng thành, có thể phân tích được điểm lợi và hại, hắn sao có thể dễ dàng bị người khác dụ dỗ.
Huống chi, lúc trước hai người mặt ngoài cãi lộn ầm trời, như là đối thủ một mất một còn, kỳ thật tất cả đều là hắn chủ đạo. Nếu không có Hoắc Viên cố ý trêu chọc nàng, nàng sao có thể nhiều lần bạo tẩu, thậm chí, nếu không phải hắn dung túng nàng, với năng lực của Lâm gia, nàng sao có thể nhảy nhót lâu như vậy.
Không ai biết lúc đó Hoắc Viên nhẫn nhịn vất vả bao nhiêu, rõ ràng là thích người ta, lại không dám ôm nàng, sợ mang đến phiền toái cho nàng, chỉ có thể dùng cái phương thức cực đoan này tiếp cận nàng, đến gần nàng, ngay cả khi nàng tức muốn hộc máu mắng hắn, nhưng ở trong hồi ức của Hoắc Viên đều là những hồi ức cực ngọt ngào.
Những việc này không ai biết, cho đến khi Hoắc gia ngã xuống, hắn mới rốt cuộc dám đến gần nàng, sau đó đào một cái hố thật lớn, chỉ để bẫy nàng.
Bất quá lúc trước trêu nàng quá tàn nhẫn, tiểu cô nương liền đối với hắn địch ý rất sâu, vì để nàng thả lỏng cảnh giác, hắn từ từ chầm chậm tiến tới, bằng không lỡ như làm nàng sợ, trong quá trình chạy trốn hắn lỡ làm chính mình bị thương, người đau lòng vẫn là hắn.
Tô Đường hùng hổ mắng xong Quý Tuyết Di, sau đó liền lôi kéo Hoắc Viên ngồi vào trong xe.
Khác với thái độ mắng Quý Tuyết Di, lần này nàng hơi có chút ngượng ngùng, nói chuyện cũng ấp úng, cuối cùng, vẫn là Hoắc Viên nhịn không được, "Dao Dao, em muốn cùng anh nói cái gì?"
Tô Đường, "Về sau không được cho gặp Quý Tuyết Di! Không được cùng cô ta nói chuyện, không được...... Tôi mặc kệ, dù sao nơi nào có anh, cô ta không được ở gần!"
Nàng nói lời ngang ngược này, nhưng nghe vào lỗ tai của Hoắc Viên lại là một chuyện khác, Hoắc Viên cảm thấy nhiều năm bảo hộ rốt cuộc cũng có chút hồi báo, ít nhất, tiểu bảo bối của hắn hiện tại bắt đầu để ý đến hắn.
"Không cần lo lắng, anh không thích cô ta, cho dù cô ta có bỏ thêm nhiều tiền, anh cũng sẽ không rời khỏi em."
Lời nói này phát ra như một lời âu yếm, hắn thâm tình mà nhìn chính mình, Tô Đường bị nhìn như vậy mặt liền ửng đỏ lên.
"Biết, đã biết, anh cách xa tôi một chút, anh đứng hơi gần quá!"
Hoắc Viên nhìn gương mặt tiểu cô nương đã đỏ bừng lên, tâm tình rất tốt, vì thế lấy ra di động, mở ra một đoạn ghi âm.
Đoạn ghi âm này rõ ràng là đoạn đối thoại giữ hắn và Quý Tuyết Di, đầu tiên Tô Đường nghi hoặc, tiếp theo rất nhanh liền bừng tỉnh nói: "Anh ghi âm đoạn đối thoại này, có phải muốn gửi cho Trần Gia Thân đúng không?"
Hoắc Viên không phủ nhận, "Đúng vậy."
Tô Đường, "Ai, không đúng a, tình huống lúc ấy, sao anh có số di động của anh ta được a?"
Hoắc Viên giải thích nói: "Còn nhớ Lý Vọng không, sau lúc đó anh ta liền thêm phương thức liên hệ với anh."
Tô Đường bừng tỉnh, tiếp theo lại cảm thấy không hổ là nam chủ, đã bắt đầu thu hoạch tiểu đệ rồi a.
Mà không, Lý Vọng đều bắt đầu thay hắn làm việc.
Tô Đường có một cảm giác thành công khi nuôi con trai khôn lớn, không uổng công ba ba trong khoảng thời gian này bồi hắn a.
"Đúng rồi, lát nữa tôi muốn đi thành phố bên cạnh vẽ tranh, anh đi với tôi đi."
Dân mỹ thuật đi vẽ tranh cần mang rất nhiều đồ vật, Tô Đường cảm thấy ngẫu nhiên sai sử nam chủ một chút cũng không có gì, tốt xấu nàng cũng trả tiền, không bắt hắn làm không công a.
Hoắc Viên đương nhiên nguyện ý, "Đương nhiên có thể, bất quá anh cần mua chút quần áo, hiện anh chỉ có mấy bộ."
Tô Đường đột nhiên nghĩ đến, lúc trước khi hắn tiến vào nhà nàng, cũng chỉ có một cái va li nhỏ đáng thương, các loại quần áo cao cấp định chế lúc trước, hiện giờ chỉ còn lại có hai ba bộ, nếu không, chờ ngày mai giành chút thời gian đi mua mấy bộ quần áo cho hắn?
Khi vừa đến thành phố bên cạnh, sắc trời vẫn còn sớm, Tô Đường đặt bàn vẽ ở khách sạn, sau đó đơn giản lôi kéo người đi mua sắm.
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Tô Đường tuy rằng cũng là một người cuồng mua sắm, nhưng hiện tại nàng cố kỵ nam chủ, không dám nghiêm túc đi dạo, dù sao cũng chỉ dám đại khái đi vào mấy cửa hàng bán quần áo nam, một hơi mua cho hắn mười mấy bộ quần áo, ngay cả cửa hàng đồ nữ cũng không dám đi vào, đang định rời đ, liền thấy Hoắc Viên đột nhiên lôi kéo tay nàng.
Tô Đường nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn mà không hiểu, "Làm sao vậy?"
Hoắc Viên, "Còn có một thứ chưa mua."
Tô Đường, "Không mua liền cùng nhau đi mua nha, anh lo lắng tiền không đủ sao?"
Hoắc Viên nặng nề mà nhìn nàng, nhìn nàng có chút hoảng hốt, sau đó liền thấy hắn nói: "Anh nói đi, tôi đi với anh."
Tô Đường hiện tại còn không biết trước mắt là cái hố, không hề phòng bị mà liền nhảy vào.
"Đi nha, muốn mua cái gì, anh dẫn đường."
Sau đó, Tô Đường liền bị đưa đến một cửa hàng bán quần lót cho nam, trong một cái chớp mắt, cả người nàng liền tỏ ra câu nệ, thậm chí có hiểu được cảm giác của những anh chàng khi cùng bạn gái vào cửa hàng nội y.
Chuyện này không hề tự nhiên a, đôi mắt cũng không dám nhìn loạn, dù sao Hoắc Viên đi một bước, nàng liền lôi kéo góc áo hắn cúi đầu đi theo từng bước, thật cẩn thận, giống như chú dê con sợ bị lạc đường, cực kỳ đáng yêu.
"Dao Dao, em không giúp anh chọn sao?"
Cuộc nói chuyện này giống như là người trong nhà với nhau, Tô Đường muốn hỏng mất, chọn cái gì chọn a, quần lót của nam nhân có cái gì mà chọn, kiểu dáng cũng chỉ có mấy kiểu như vậy, chẳng lẽ anh còn muốn mặc quần chữ Đinh (丁) sao?
Nhưng mà, nàng chưa trả lời, nhân viên bán hàng lại phi thường nhiệt tình.
"Tiểu cô nương, đây là bạn trai của em sao, lớn lên thật soái a."
"Tiểu cô nương không cần thẹn thùng, em phải biết rằng, nữ nhân mặc nội y là mặc cho nam nhân xem, nam nhân cũng như vậy, bạn trai của em đây là tôn trọng em đó."
Sắc mặt của Tô Đường liền đỏ lên, đây là tôn trọng sao, nhưng cố tình lúc này Hoắc Viên lại đột nhiên tiến đến bên tai nàng, lấy thanh âm mà chỉ hai người có thể nghe được, khàn khàn trầm thấp nói: "Dao Dao, trong bảng danh sách công việc của người được bao nuôi, cần phải biết rõ sở thích của kim chủ, từ đó mà tiến hành lấy lòng."
Tô Đường thật sự hỏng mất, "Hoắc Viên, tôi có thể ném cái danh sách đó của anh không?"
Hoắc Viên lại lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, "Không được, ném danh sách này thì tôi làm danh sách khác."
Cmn vứt một cái lại làm một cái khác, trong một cái chớp mắt, mặt của Tô Đường liền vặn vẹo, nói thiệt chứ, có bao nhiêu việc để làm, nhưng hắn một hai dứt khoát lại chọn việc chọn quần lót, nàng muốn cự tuyệt.
Nhưng mà, Hoắc Viên còn ác hơn, cư nhiên nói: "Dao Dao đây là thẹn thùng sao? Nếu không như vậy đi, chúng ta mỗi người lấy từng loại, như vậy liền sẽ không khó khăn trong việc lựa chọn a."
Tô Đường trừng mắt, "Anh điên rồi, nhiều như vậy, mặc đến khi nào?"
Hoắc Viên nghiêm túc tính tính, "Lần trước anh có kiếm được 30 vạn, mua hết chắc sẽ đủ." Hắn nói xong, lại giải thích nói, "Dao Dao, sau khi về nhà liền không cần thẹn thùng, không có người ngoài a."
Tô Đường:............
Tôi cho anh tiền để để Đông Sơn tái khởi, anh lại lấy đi mua mua quần lót?!
Tô Đường bạo tẩu, "Câm miệng! Liền mua cái này, cái này, còn có những cái đó, những loại khác không được mua!"
Lời tác giả: Cảm ơn trần bì là quả cam da, một đời dụ hoặc hai vị tiểu bảo bối đánh thưởng, ái các ngươi vịt ~
_______________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top