Chương 401: Tôi bao nuôi tên nam chủ phá sản này! 13
Chào mừng đã đến quyển 3!
Edit by AShu ^_^.
_______________________
Tô Đường một chút đều không thấy sợ, quét mắt những người dưa vẹo táo nứt bên người Lâm Trạch Ngôn, cười cực kỹ rạng rỡ, "Anh, những người này đều là bạn của anh sao? Chúng ta ăn bữa tiệc lớn, bọn họ cũng đi sao?"
Nhóm người này là đến nhìn chằm chằm Lâm Trạch Ngôn, đề phòng hắn chạy trốn, còn cái gì ăn bữa tiệc lớn, đó chính là lừa gạt người, muốn cho hắn lại lừa người tiến vào, bất quá nhìn tiểu tiên nữ váy trắng phiêu phiêu trước mắt, bọn họ thậm chí nguyện ý tự bỏ tiền túi.
"Ăn, cùng nhau ăn a, chúng ta đều là bạn bè của anh em."
Tô Đường lông mi cong cong, thời điểm nói chuyện liên tục chớp chớp, cực kỳ đáng yêu, "Lúc trước tôi có nói một tiếng với bạn của tôi, là anh ta đưa tôi đến, bằng không tôi liền không tìm thấy nơi này a."
Mọi người vừa nghe còn có người, lập tức nhiệt tình nói: "Đi a, nếu là bạn của em gái, vậy cùng nhau. Đúng rồi, xe của anh ta dừng ở đâu?"
Tô Đường chỉ vào chiếc màu đỏ xe ở chỗ ngoặt, bởi vì khoảng cách quá xa, bọn họ cũng nhìn không ra cái kích cỡ gì, mơ hồ có thể cảm thấy hẳn là rất quý giá.
"Bạn của tôi hơi thẹn thùng, để một mình tôi đi qua hỏi anh ấy cũng được, các anh gọi món ăn trước đi." Nói xong, phất phất tay, liền một đường đi chầm chậm.
Lâm Trạch Ngôn nhìn đều choáng váng, không phải tới cứu hắn sao, như thế nào trên đường chính mình liền chạy trước, hắn có tâm theo sau, nhưng bên người nhiều người ngăn đón như vậy a.
Hiện tại hắn như kiến bò trên chảo nóng, tiếp theo liền thấy Tô Đường xa xa mà vẫy tay với hắn.
"Anh, đến đây đi, bạn của em có lời muốn nói với anh."
Tô Đường nói to lên, những người khác cũng đều nghe được, thấy thế, có người muốn cùng hắn đi đến đó, lúc này Lâm Trạch Ngôn nhảy lên cơ trí, vẻ mặt khó chịu mà hét lên: "Người bạn kia của em tôi không dễ chọc, nhìn thấy chiếc xe màu đỏ kia không, đó là xe thể thao, rất quý, chúng ta không phải thiếu một ít tiền vốn sao, nếu tôi có thể thuyết phục bạn của em gái tôi, vậy hạng mục của chúng ta liền được cứu rồi!"
Mấy người nghe vậy, có chút do dự, sợ hắn bỏ chạy.
Mà lúc này, Tô Đường lại hô: "Anh mau đến đây đi, Hoắc Viên nói anh nếu không đến, hắn liền bỏ đi a."
Lời này của nàng vừa nói xong, Lâm Trạch Ngôn lập tức nói: "Tôi không nói với các anh nữa, tôi phải đi gặp bạn của em tôi đây." Nói xong, đem người đẩy ra, liền vội vàng chạy đi.
Tô Đường đương nhiên là chỉ có một mình đến đây, trong xe đương nhiên không có người thứ 2, lúc này thấy Lâm Trạch Ngôn lại đây, nàng lập tức liền chui vào ghế điều khiển, mà Lâm Trạch Ngôn cũng bắt đầu lao tới từ trăm mét, khi đám người kia phát hiện có điều gì đó không thích hợp, hai người đã ngồi ở trong xe, khởi động ô tô.
Chỉ chạy bằng chân đương nhiên không đuổi kịp ô tô, nguyên bản còn có người hảo cảm với vẻ ngoài của Tô Đường, tức khắc tức giận không thôi, há mồm liền bạo thô.
"Cmn, con đàn bà kia gạt chúng ta!"
"Trương ca, hiện tại làm sao bây giờ?"
Người được xưng là Trương ca tối tăm mà híp mắt, nhìn chiếc xe thể thao nghênh ngang mà rời đi, đột nhiên, phát hiện xe thể thao kia cư nhiên đang đi nửa đường rồi bất động.
Bên trong xe, Tô Đường cùng Lâm Trạch Ngôn ngồi nhìn nhau.
Lâm Trạch Ngôn, "Em gái, sao lại thế này? Đi mau a?"
Tô Đường nhìn nơi hiển thị xăng, khuôn mặt xinh đẹp liền có chút nứt ra, "...... Hết xăng."
Lâm Trạch Ngôn cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cái gì? Hết xăng? Chúng ta mới đi chưa tới bao nhiêu mét, em liền nói cho anh là xe hết xăng?"
Tô Đường cũng bị chính mình quá ngốc làm cho khóc ròng, lại nhìn kính chiếu hậu đằng sau có một đám người đang chạy tới, không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể mở cửa xe, "Đừng ngốc ngồi ở đây nữa, chạy a!"
Đáng thương cho Lâm Trạch Ngôn, trong khoảng thời gian này mỗi ngày chỉ ăn cải trắng, trong miệng cũng không có một chút nước, trên người liền mềm như bông, chạy một chút đã mệt đứt hơi rồi, thực xin lỗi cho một đại nam nhân cao 1 mét 8 như hắn.
Hắn chạy hồng hộc, đám người phía sau chạy sao mà nhanh vậy, mắt thấy đã muốn đuổi kịp, Tô Đường chỉ có thể lôi kéo Lâm Trạch Ngôn.
"Anh không ăn cơm sao? Lại không nhanh lên, anh muốn bị bắt lại sao!"
Lâm Trạch Ngôn chạy đều muốn trợn trắng mắt, nghe được lời này, tức khắc oán giận nói: "Em rõ ràng hố anh như vậy, em nói em có ngốc hay không, sao lại một mình chạy đến đây?"
Hai người chạy vội, Tô Đường nhìn xung quanh, thoáng nhìn thấy gần đó có một công trường, không nói hai lời, lôi kéo người chạy vào bên trong.
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Bảo vệ công trường thấy thế, vội vàng muốn chạy ra đem người ngăn lại, kết quả không bao lâu lại có một đám người mênh mông cuồn cuộn chạy tới. Hắn tức khắc nổi giận, nhóm người này có ý thức an toàn hay không, đây chính là công trường, đồ vật mà lỡ rớt xuống là lấy đi mạng người a!
"Mấy người, chính là mấy người, chỗ thi công là nơi để mấy người chạy loạn sao?!"
Ở trong công trường, không thể thiếu nhất chính là công nhân, đó cũng không phải là tiểu bạch kiểm mà có thể tùy tùy tiện tiện là giải quyết được, huống chi công trường này, bọn họ nhìn thấy tập đoàn thi công, lập tức liền lùi bước.
Tập đoàn Viên Đại, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Viên Đại không thể trêu vào, nhưng nếu như vậy cứ buông tha cho tên tiểu bạch kiểm kia cùng em gái nó, bọn họ cũng không cam lòng a.
"Trương ca, làm sao bây giờ?"
Trương ca cũng rất tức giận, "Đã đến như vậy rồi còn hỏi tôi làm sao bây giờ, chính cậu không đầu óc sao?!"
Người nọ bỗng dưng bị mắng xối xả, có chút ủy khuất, "Chúng ta hiện tại canh giữ ở cửa, bọn họ đi ra thì tóm lại."
Trương ca liên tiếp bị người vui đùa, mặt trong mặt ngoài đều ném hết, hiện tại chỉ nghĩ đem tên tiểu bạch kiểm kia bắt lại, hung hăng đánh một trận, còn có người em gái của hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Được, chúng ta liền canh giữ ở cửa, ngồi xổm xa một chút, đừng làm cho người Viên Đại chú ý tới."
Lại nói bên trong công trường, Tô Đường lôi kéo Lâm Trạch Ngôn chạy loạn một hồi, chờ khi dừng lại, Lâm Trạch Ngôn liền giống như chó mà thở hồng hộc nằm trên mặt đất.
Hai người là vi phạm quy định tiến vào, bảo vệ đã sớm cầm bộ đàm thông tri bên trong, lúc này, lập tức có người đến đây xua đuổi.
"Mặc kệ mấy người là ai, không mang theo nón bảo hộ, không có hẹn trước là không thể tiến vào, hiện tại mời đi ra ngoài."
Tô Đường chạy có chút mệt, đang muốn nói cái gì, liền thấy một đám người tiền hô hậu ủng đi tới, bọn họ tựa hồ đang đứng xung quanh ai đó, nhưng người đã bị chặn, nàng nhìn cũng không rõ ràng.
Bất quá nàng không thấy rõ, đối phương lại nhìn thấy nàng rõ rành mạch.
Hoắc Viên không nghĩ tới, hắn chỉ là mang theo người hợp tác tới tuần tra trước khi tan tầm, mà còn có thể gặp được nàng.
"Vệ trợ lý, chúng ta đổi nón bảo hộ."
Tiến vào công trường đều yêu cầu đội mũ, giờ phút này Hoắc Viên chính là đội một cái nón bảo hộ màu trắng, thuộc cấp bậc lãnh đạo, với sự cảnh giác của tiểu cô nương, không chừng liền sẽ phát hiện cái gì.
Vệ trợ lý cũng coi đã biết ông chủ vì Lâm tiểu thư, bán thảm giả nghèo, lập tức chân chó nói: "Ông chủ, để tôi đi lấy nón bảo hộ màu vàng cho ngài."
Vệ trợ lý không phải lãnh đạo, mang cũng không phải là nón bảo hộ màu trắng, nhưng thân là trợ lý của ông chủ, cấp bậc vẫn cao hơn công nhân, ông chủ nếu muốn bán thảm, vậy nón bảo hộ màu vàng, đại biểu là công nhân của công trường.
Hoắc Viên phi thường vừa lòng, "Nhanh lên đi."
Tốc độ của Vệ trợ lý tốc độ rất nhanh, không bao lâu liền cầm cái nón bảo hộ màu vàng, thấy ông chủ đã bước chân dài rời đi, lập tức giải thích với người chung quanh: "Ông chủ của chúng tôi gặp được một người bạn, chậm trễ trong chốc lát, mời các vị trước tiên đi cùng tôi."
Vì thế, ở trong mắt Tô Đường, Vệ trợ lý liền trở thành lãnh đạo được tiền hô hậu ủng.
_______________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu
Mình đã quay trở lại rồi đây! Xin lỗi các bạn vì mấy tháng nay mình bận đi làm quá nên không có thời gian edit truyện, trong thời gian tới, mình sẽ cố gắng edit truyện nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top