Boss, muốn không? (13)

Tác giả: Vân Phi Mặc

Ánh mắt Giang Ly trước sau đều dừng ở một chỗ, trong mắt cậu, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, cô là màu sắc duy nhất.

Bắc Vũ Đường bị ánh mắt nóng cháy của cậu nhìn chằm chằm, tim hơi siết lại.

Cô không muốn nhìn qua, nhưng ánh mắt như bị dán trên người cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, bên tai là âm thanh tuyệt đẹp, linh hoạt mà kỳ ảo.

Khi bài hát kết thúc, Bắc Vũ Đường nâng tay.

'Bộp, bộp' tiếng vỗ tay vang lên, đánh thức những người còn đang say mê, tiếng vỗ tay thứ hai, thứ ba, thứ tư, dần dà, toàn bộ hội trường đều là tiếng vỗ tay.

Khi Giang Ly xuống đài, Bắc Vũ Đường rời khỏi vị trí.

Giang Ly về vị trí, không thấy cô đâu, cuống quýt tìm khắp nơi. Hội trường rộng lớn không có bóng dáng quen thuộc. Cậu rời khỏi hội trường, tìm theo dọc đường.

Tìm thấy cô ở ven hồ, cậu vội vàng tiến lại gần cô.

Bắc Vũ Đường nghe âm thanh, không quay đầu lại. Giang Ly đi đến bên cô, nghiêng đầu nhìn cô.

"Sao vậy?" Giang Ly ra vẻ nhẹ nhàng hỏi, giọng nói lại rất cẩn thận.

Bắc Vũ Đường không để ý đến cậu, mắt nhìn hồ nước trước mặt.

Giang Ly muốn nói, nhưng thấy cô lúc này, cậu không dám mở miệng.

Nửa ngày sau, Bắc Vũ Đường cuối cùng lên tiếng.

"Giang Ly, chúng ta không có khả năng." Bắc Vũ Đường nói từng câu từng chữ.

Thật ra, cô đã sớm biết, chỉ là tự nhủ, cậu chỉ quá ỷ lại mình. Nhưng mà, khi cửa sổ giấy bị chọc thủng, cô không thể lừa gạt mình nữa.

"Vì sao?" Giang Ly trầm giọng hỏi.

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt thanh lãnh, thậm chí lộ ra lạnh nhạt xa cách, "Thân phận tôi là gì, thân phận cậu là gì, hẳn cậu rõ ràng. Chúng ta vĩnh viễn đều không thể."

"Tôi không để tâm những thứ đó." Giọng Giang Ly đè nén, đôi tay nắm chặt lấy tay cô, "Đường Nhi, tôi có thể cảm giác được, em cũng có cảm giác với tôi, nếu không em sẽ không dung túng tôi gọi em như vậy, không phải sao?"

Bắc Vũ Đường tránh ra, lạnh lùng nói, "Tôi không biết thì ra xưng hô kia lại cho cậu ảo giác như vậy. Từ hôm nay trở đi, cậu chỉ có thể gọi tôi là dì Bắc."

"Đường Nhi, tôi không có ý đó. Ý tôi là......"

Cậu còn chưa nói xong, Bắc Vũ Đường đã ngắt ngang, "Giang Ly, cậu đã là người lớn, hẳn biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm."

"Nếu em lo về cha, tôi có thể giải quyết." Giang Ly hoàn toàn không coi cha mình là vấn đề khó khăn, vì cậu rõ ràng, cha đồng ý chia phòng ngủ với cô là bằng chứng rõ ràng nhất.

Nếu ông ấy để ý đến cô, bao nhiêu năm nay sẽ không như vậy. Cha chưa bao giờ thiếu phụ nữ, trước đó cưới cô, chỉ vì biết cô không có dã tâm.

Người khôn khéo như cha nhất định sẽ hiểu tâm tư của cậu, mà cậu cũng chưa từng giấu giếm trước mặt ông. Ông đã không quản, đó là bằng chứng rõ ràng nhất.

"Giang Ly, thời gian này, tôi thấy tốt nhất chúng ta không cần gặp nhau." Bắc Vũ Đường xoay người rời đi.

"Đường Nhi." Cậu vươn tay bắt lấy cánh tay cô, lại bị cô nhẹ nhàng tránh đi.

Cậu đuổi theo, lại phát hiện khi cô thật sự muốn bỏ lại mình, dễ như trở bàn tay. Từ nhỏ cậu đã biết cô có võ, chỉ là trước giờ chưa từng lĩnh giáo, giờ mới biết chênh lệch giữa họ.

"Đường Nhi."

Người phía trước không hề quay đầu, thân ảnh ấy càng lúc càng xa trong bóng đêm.

Giang Ly vội vàng về nhà, bắt lấy Giang tẩu, hỏi, "Cô ấy đã về chưa?"

Giang tẩu nhìn Giang Ly, lại nhớ đến phu nhân lúc về, đã đoán được đại khái là hai người cãi nhau.

Từ sau lần bắt cóc, phu nhân và thiếu gia chưa từng cãi nhau bao giờ, quan hệ cực kỳ tốt, giờ thành như vậy, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn.

"Phu nhân đã về."

Giang Ly lập tức lên tầng hai, đứng trước cửa phòng cô, "Đường Nhi, đừng tức giận được không? Nếu em không thích tôi gọi em như vậy, sau này tôi sẽ gọi em là dì Bắc. Em đừng giận được không?"

Người bên trong tựa như không nghe thấy.

"Dì... Dì Bắc." Giang Ly gian nan gọi hai chữ này.

Trong phòng vẫn im lặng không có một tiếng động.

"Dì Bắc, dì Bắc, dì Bắc......"
......

Giang Ly đứng ở cửa phòng, không ngừng gọi, nhưng người trong phòng trước sau không đáp lại cậu. Mãi đến khi Giang tẩu lên tầng, khuyên cậu trở về.

Bắc Vũ Đường trong phòng ngồi trước gương, hồi tưởng lại mấy năm nay. Có lẽ, ngay từ đầu cô đã sai. Cô không nên đối xử với cậu tốt như vậy, không nên dung túng cậu như vậy.

Sai lầm đã phạm phải, như vậy từ giờ trở đi, phải dừng hẳn sai lầm này.

Giọng Minh sâu kín vang lên, [Vì sao muốn dừng hẳn? Cục diện lúc này không phải đã rất tốt rồi sao? Khiến Giang Ly yêu cô, cậu ta sẽ không yêu Trương Linh Nhi, sẽ không dẫm vào vết xe đổ trước kia. Chờ Giang Nghĩa chết, hai người có thể ở bên nhau, tiếp tục sống cuộc đời sâu gạo, như vậy nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành.]

"Không thể. Giang Ly chính là con trai của Giang Nghĩa." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.

[Cậu ta là con Giang Nghĩa, nhưng cô không phải Bắc Vũ Đường thật sự. Phải tích cực lên, cô và Giang Nghĩa không có quan hệ gì hết.]

"Tôi đang ở trong thân thể này. Thân phận của cô ấy chính là thân phận của tôi ở thế giới này. Tôi biết mình không phải nguyên chủ, nhưng người ngoài thì sao? Người ngoài không biết."

[Nhân loại các cô cổ hủ như vậy đấy. Ký chủ, cô đừng quên, nhiệm vụ của cô là hoàn thành nhiệm vụ chứ không phải sống thay nguyên chủ, cô không phải nguyên chủ.]

[Lại nói, ở các dân tộc thiểu số, con kế nghiệp cha, kế thừa luôn cả phụ nữ đấy.]

Bắc Vũ Đường nhếch mày, "Cậu rất muốn tôi tiếp nhận cậu ta?"

Ặc, hắn tỏ rõ như vậy cơ à?!

Minh cực kỳ bình tĩnh nói, [Không, tôi chỉ tò mò, trước đây cô thông minh và bình tĩnh, giờ điểm tích lũy có thể lấy dễ dàng không muốn, lại muốn đi một đường khác, nên tôi thấy kỳ lạ mà thôi.]

Không chờ Bắc Vũ Đường tiếp lời, hắn đã nói tiếp, [Xem ra nhiệm vụ trước kia không để cô tiếp xúc nên đã biến cô thành 'đoá hoa' trong nhà kính. Cô cũng biết rất nhiều nhiệm vụ giả vì đạt được mục đích mà có thể yêu đương, vào động phòng với sinh vật ghê tởm không người không yêu, thậm chí còn có thể làm này đó với cả lệ quỷ, cương thi. Nhìn cô giờ xem, nếu để các nhiệm vụ giả khác nhìn thấy, chắc sẽ mắng cô máu chó phun đầy đầu.]

[Từ vị diện sau, tôi sẽ để cô rèn luyện.]

(⊙o⊙)...

Bắc Vũ Đường có dự cảm xấu.

Giọng Minh biến mất, Bắc Vũ Đường nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ, trong đầu không ngừng hiện lên lời Minh nói.

Một đêm này, hai người cách nhau một bức tường, không ai ngủ được, mở to mắt đến hừng đông.

Giang Ly vừa nghe tiếng cửa phòng bên cạnh mở thì cũng lập tức ra khỏi phòng, thấy Bắc Vũ Đường đang từ trong phòng đi ra.

"Vũ." Cậu dừng lại, "Dì... Dì Bắc."

Bắc Vũ Đường hơi gật đầu, đi thẳng xuống dưới tầng.

Giang Ly vội theo cô xuống dưới, mấy lần tiến lên muốn nói chuyện, nhưng thấy thái độ xa lạ lạnh nhạt của cô thì yên lặng nhịn xuống.

Tới nhà ăn, Giang Ly kéo ghế, Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, ngồi xuống ghế bên cạnh. Giang Ly nhìn cái ghế đã bị kéo ra, trong mắt hiện lên nét ảm đạm.

Giang tẩu thấy cảnh này, chắc là thiếu gia đã làm chuyện gì có lỗi với phu nhân. Sở dĩ chị nghĩ vậy chứ không phải ngược lại là do phu nhân đối xử với thiếu gia quá tốt, còn tốt hơn cả cha ruột của cậu.

"Giang tẩu, dọn bữa đi."

"Vâng."

Giang Ly nhìn cô, mà Bắc Vũ Đường nhìn thẳng, dường như không nhìn thấy người bên cạnh.

Cô làm lơ khiến Giang Ly rất khó chịu, ngực rầu rĩ.

Giang tẩu dọn bữa sáng lên, đều là món họ thích ăn.

Giang Ly gắp bánh gạch cua đặt vào bát cô, Bắc Vũ Đường đang muốn dời bát đi, dư quang thấy sự khẩn trương và sợ hãi trong mắt cậu, dường như cậu sợ cô từ chối.

Động tác của cô dừng lại, miếng bánh gạch cua đã đặt vào bát cô.

Đến khi Bắc Vũ Đường phản ứng lại, miếng bánh đã vững vàng nằm trong bát cô, cô thật ra muốn gắp nó ra, nhưng nhìn Giang Ly thấp thỏm bất an, cuối cùng cô không làm gì cả, yên lặng gắp lên ăn.

Giang Ly thấy cô ăn, lập tức nở nụ cười.

Khi cậu gắp miếng bánh nữa, định đặt vào bát cô, cô đã dời bát đi.

Động tác của Giang Ly cứng lại, đáy mắt hiện lên nét ảm đạm.

"Tôi muốn ăn sẽ tự gắp. Đừng nhìn tôi ăn, cậu mau ăn đi, lát nữa còn cần đến trường, đừng đi muộn." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.

Giang Ly thấy cô nói chuyện với mình, còn quan tâm mình, tâm tình cậu lại nhảy nhót, ngây ngốc gật đầu, "Được, tôi ăn đây."

Giang Ly uống cháo, thường thường nhìn cô.

Bắc Vũ Đường coi như không nhìn thấy gì, dùng bữa của mình.

Khi cô buông chén đũa, Giang Ly cũng buông theo. Hai người cùng ra khỏi nhà ăn, giống như bình thường, Bắc Vũ Đường tiễn cậu ra cửa, "Mau đi đi, nếu không đi thì sẽ bị muộn."

"Được."

Giang Ly đi đến bên xe, tài xế mở cửa cho cậu, trước khi lên xe, Giang Ly nhìn người ở bậc thang, thấy cô vẫy tay với mình, cậu mới vào xe.

Xe từ từ rời đi, mà ánh mắt cậu từ đầu tới cuối đều nhìn người phía sau, mãi đến khi cậu không còn nhìn được nữa.

Cô vẫn đưa mình đi học như ngày thường, nhưng không biết vì sao, cậu lại cảm thấy trong lòng vắng vẻ, dường như bị thiếu đi thứ gì đó.

Giữa trưa, Giang tẩu chuẩn bị xong hộp cơm, Bắc Vũ Đường đi vào nhà ăn thì thấy hộp cơm trên bàn, nói với Giang tẩu, "Bảo chú Vương đưa qua cho thiếu gia đi."

Giang tẩu sửng sốt, không nói gì, "Được."

Aizz, xem ra lần này phu nhân rất tức giận, nếu không thì cũng sẽ không đến mức không đưa cơm cho thiếu gia luôn thế này. Lúc trước tiểu thiếu gia cảm thấy không thể ăn đồ ăn trong nhà ăn, phu nhân thương tiểu thiếu gia nên mỗi ngày tự mình đưa cơm cho cậu, một đưa chính là năm năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Giờ phu nhân lại không đưa, đủ thấy sự nghiêm trọng của việc này.

Bắc Vũ Đường ngồi trên bàn cơm, nhìn món ngon trước mặt, trong miệng lại không có vị gì.

Giang tẩu thấy cô không động đũa, "Phu nhân, có phải đồ ăn có vấn đề gì không?"

"Không đâu. Giang tẩu, dọn bàn đi."

Bắc Vũ Đường buông đũa, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Bên kia, chú Vương lái xe tới Học viện Đệ Nhất, còn chưa xuống xe đã thấy thiếu gia vội vàng đi về phía này. Ông vội xuống xe, cầm theo hộp cơm qua.

Giang Ly thấy chú Vương, không khỏi nhìn về phía sau, "Chú Vương, dì Bắc đâu?"

Chú Vương cười tủm tỉm, "Phu nhân đang ở nhà."

Giang Ly căng thẳng, khẩn trương hỏi, "Dì Bắc bị làm sao? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Chú Vương thấy thiếu gia lo lắng cho phu nhân như vậy, vội nói, "Phu nhân không sao, cậu đừng lo."

"Cô ấy không sao." Giang Ly lẩm bẩm, giọng nói mất mát không nói lên lời.

Ngay cả cơm cô cũng không muốn đưa cho cậu nữa ư?

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên.

Trong lòng Giang Ly rất nghẹn.

Cậu yên lặng xoay người, đi về trường.

Chú Vương thấy cậu còn chưa cầm hộp cơm thì vội đuổi theo, "Thiếu gia, thiếu gia, hộp cơm của cậu."

"Không ăn, chú mang về đi."

"Nhưng mà......"

Ánh mắt Giang Ly trở nên sắc bén, chú Vương lập tức không dám nói thêm câu nào nữa. Giờ khí thế của thiếu gia rất mạnh mẽ, hoàn toàn không thua kém gì lão gia.

Chú Vương cầm theo hộp đồ ăn nhìn thiếu gia về trường học.

Giang Ly mặt lạnh trở về, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, người trên đường thấy cậu đều không tự giác tránh đi.

Mấy ngày sau đó, dù Giang Ly làm thế nào thì quan hệ của hai người cũng không thể quay lại như trước.

Bắc Vũ Đường không phải không để ý đến cậu, cô vẫn sẽ nhìn theo cậu đi học, vẫn sẽ quan tâm đến vấn đề học hành của cậu, nhưng với Giang Ly mà nói, nó hoàn toàn không đủ.

Cô đang làm xa cách quan hệ của hai người, làm một người mẹ kế xứng chức.

Đây là việc khiến Giang Ly khó có thể chịu đựng.

Gần đây Giang Nghĩa đều đi công tác ở nước ngoài, trong nhà chỉ có hai người là chủ, hai chủ nhân có vấn đề, không khí trong nhà cũng trở nên quỷ dị.

Giang tẩu đến nhà ấm trồng hoa, đặt trà và điểm tâm xuống. Hôm nay không rời đi như ngày thường mà đứng tại chỗ hỏi, "Phu nhân, tôi thấy thiếu gia đã biết sai, cô cũng đừng giận cậu ấy nữa."

Bắc Vũ Đường đặt sách xuống, nhìn Giang tẩu, "Tôi không giận cậu ấy."

Giang tẩu thở dài trong lòng, nếu không giận thiếu gia thì sao ngay cả cơm cũng không đưa, cũng không nói chuyện với thiếu gia, không cùng nhau tập thể hình. Nhiều năm nay, hai người họ làm gì cũng làm cùng nhau, quan hệ tốt đến mức khiến người ta hâm mộ, nhưng hôm nay lại thành thế này, cứ như có gì đó ngăn cách hai người.

"Phu nhân, nếu cô còn chưa hết giận thì có thể đánh thiếu gia một trận, đừng nghẹn đến hỏng."

Bắc Vũ Đường cười nói, "Được, tôi biết rồi.'

Giang tẩu rời đi, giọng Minh vang lên.

[Cô đang phủi sạch quan hệ với Giang Ly? Cần gì phải vậy? Vốn dĩ cô cũng sắp rời khỏi thế giới này rồi.] Minh thấp giọng nói.

"Không phải phủi sạch quan hệ, mà là để cậu ta biết rõ thân phận của hai bên." Bắc Vũ Đường nói.

[Cô làm vậy là vì chờ Giang Nghĩa rời đi cũng rời đi?]

"Cậu nghĩ nhiều."

Minh cười ha hả, dường như đã sớm nhìn thấu.

Bên kia, thời gian này Giang Ly cả người đều bực bội, trước đó vốn đã khiến người ta cảm thấy khó thân, giờ lại càng đáng sợ hơn.

Giang Ly đi trên đường, người xung quanh thấy cậu đều vội tránh ra.

Vị tổ tông này gần đây không biết bị làm sao, hoả khí lớn thật sự. Nhưng cố tình có người thần kinh rất thô nên không để ý đến.

"Giang Ly." Trương Linh Nhi chặn đường cậu.

Giang Ly lạnh lẽo nhìn cô ta một cái, bước qua trước mặt cô ta.

Trương Linh Nhi lại tiến lên, "Tôi có việc tìm cậu. Gần đây câu lạc bộ chúng tôi tổ chức hoạt động dâng hiến tình yêu, hy vọng cậu có thể tham gia hoạt động của chúng tôi. Dâng lên một phần tình yêu của cậu."

Giang Ly nguy hiểm nheo mắt, Trương Linh Nhi lại như không phát hiện điều gì, chớp mắt nhìn cậu.

"Cút ngay."

Sắc mặt Trương Linh Nhi cứng đờ, nhưng vẫn không từ bỏ, "Giang Ly, cậu là người thừa kế tương lai của Giang gia, chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu hẳn nên dâng ra một phần tình yêu của mình, cũng làm......"

"Câm miệng!" Giang Ly ngắt lời nói liên miên của cô ta, "Đừng nghĩ là tôi không đánh con gái, cô dám nói mấy lời vô nghĩa nữa thì đừng trách tôi không khách khí."

"Cậu......" Trương Linh Nhi khó thở.

Trên đời sao lại có người máu lạnh vô tình đến vậy!

Giang Ly nhìn Trương Linh Nhi tức giận rời đi, đột nhiên nghĩ ra gì đó.

"Từ từ." Giang Ly gọi cô ta lại.

Trương Linh Nhi tức giận nhìn cậu, "Sao, cậu đổi ý, muốn đánh tôi?"

"Hỏi cô một chuyện, nếu câu trả lời của cô khiến tôi vừa lòng, tôi sẽ suy xét đến chuyện cô nói."

Trương Linh Nhi không ngờ còn cơ hội, "Chuyện gì?"

"Nếu muốn thử xem một người có thích mình hay không thì làm cách nào hiệu quả nhất?" Giang Ly nói xong, biểu cảm có chút mất tự nhiên.

Trương Linh Nhi kinh ngạc nhìn cậu, nhìn thấy ánh mắt lập loè của cậu, lộ ra nụ cười.

Cô ta nghiêm túc suy nghĩ, mãi nửa ngày sau, nhớ tới kinh nghiệm Đái Hiểu Nguyệt từng dạy mình, có một cách thử xem đối phương có thích mình không.

"Rất đơn giản, chỉ cần cậu tìm một cô gái khác, cố ý tú ân ái trước mặt cô ấy. Nếu cô ấy tức giận có nghĩa là cô ấy bắt đầu đố kỵ, cũng chứng minh là trong lòng cô ấy có cậu."

Giang Ly trầm ngâm, tựa như đang suy xét tính khả thi của cách này.

Tìm một cô gái đến thử, tìm ai mới tốt đây.

Giang Ly nhìn Trương Linh Nhi, cậu nhớ từ khi cô gái này xuất hiện, Đường Nhi luôn cực kỳ khẩn trương, dường như ba lần bốn lượt đều hỏi thăm cô ta. Nếu để cô ta diễn kịch cùng mình, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt.

Trương Linh Nhi thấy cậu nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt kiều tiếu không tự giác ửng đỏ.

"Cô chỉ cần đồng ý với tôi một chuyện, lần này các người gom góp được bao tiền, tôi sẽ quyên tặng gấp đôi khoản đó." Giang Ly đưa ra một điều kiện mê người.

"Thật?" Trương Linh Nhi kinh hỉ không thôi, sau kinh hỉ là cảnh giác nhìn cậu, "Cậu muốn tôi làm gì?"

"Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô làm chuyện thương thiên hại lý, cũng không làm cô bị thương. Tôi chỉ cần cô phối hợp diễn một vở kịch với tôi."

Cậu vừa nói xong, Trương Linh Nhi lập tức nghĩ đến gì đó, "Cậu muốn tôi giả vờ là bạn gái của cậu?"

Giang Ly gật đầu, "Cô thiện lương như vậy chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ? Chỉ cần cô diễn một vở kịch với tôi là có thể gom một khoản tiền lớn tặng cho các em nhỏ vùng núi nghèo khó."

Giang Ly từng bước hướng dẫn, tung ra mồi câu này, Trương Linh Nhi không thể không cắn.

Trương Linh Nhi lo trái nghĩ phải, cuối cùng gật đầu, "Được rồi, tôi đồng ý yêu cầu của cậu, nhưng cậu cũng phải nhớ kỹ lời hứa của mình."

PS: Mặc gia nghẹn đến hoảng rồi, có một số lời không thể không nói.

Có một số bạn, không muốn xem thì đừng miễn cưỡng.

Còn có một số người đừng luôn giục tôi mau kết thúc. Tôi tinh tế đếm lại, tôi mới viết 21 vị diện thôi, TMD, tôi suýt tưởng tôi đã viết 7-80 vị diện rồi.

Tôi vốn định viết hơn 20 vị diện, giờ cuối cùng xác định là 25 thế giới vị diện, nhiều à? Nhiều hả? Xin hỏi là nhiều lắm hả?

Bạn không muốn đọc thế giới vị diện thì đừng đọc. Bạn muốn xem thế giới hiện thực thì chờ kết thúc rồi xem. Tôi nói rõ ràng cho bạn, báo thù ở thế giới hiện thực là viết cuối cùng, viết xong là kết thúc.

Tôi rất buồn bực, đây là truyện mau xuyên, không phải nên xem thế giới vị diện ư? Sao trong mắt những người nào đó, tôi viết thế giới vị diện lại là phạm tội vậy?

Còn có một số người đọc ở các con đường nào đó, tôi có thể nhìn thấy bình luận của bạn, nhưng không trả lời được, chỉ muốn nói các bạn một câu, giữ miệng sạch sẽ vào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top