Chương 829 - 830: Nữ binh đặc chủng (63 - 64)

Editor: Tieen

Chương 829: Nữ binh đặc chủng (63)

"Cố Thành Phong không thỏa mãn cô, muốn tới tìm tôi?"

"Liên quan gì đến hắn ta?" Tô Mộc ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt lạnh nhạt dường như không có một tia dao động.

"Tôi với cô cũng không liên quan gì, cô muốn, nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng."

Hắn rũ mắt, những ngón tay mảnh khảnh cài cúc áo.

Sự xuất hiện của Á Thất cảnh báo bản thân rằng hắn không thể bị cô quấy nhiễu.

Cô là quân nhân, hắn là một phần tử khủng bố.

Tô Mộc tiến thêm một bước về phía hắn, vươn tay cài những cúc áo còn lại cho hắn.

"Suy nghĩ xong đến tìm tôi."

Như thể cô đang nói việc gì đó được coi là điều hiển nhiên.

Trình Lạc nhìn cô, trong lòng lóe lên một tia bất đắc dĩ.

Gặp cô, chính là kiếp số của hắn.

Trong ba năm, hắn vẫn luôn lấy việc cô giết mình, tự nhủ mình phải hận cô; cho dù hắn có trở về nước N nửa tháng trước, hắn vẫn luôn tin chắc rằng mình hận cô, luôn tin rằng hắn đợi chuyện trước mắt được hoàn thành sau đó lại giải quyết cô.

Nhưng...

Nhưng hôm nay cô đến, vẻ mặt vô cảm không một chút thuyết phục, cô nói rằng không phải cô, cô nói đã nhảy cùng hắn xuống dòng sông mãnh liệt kia.

Hắn liền tin như vậy.

Ba năm chấp nhất hận cô với nỗi đau dày vò, chỉ vì câu nói "tin tôi" của cô đột nhiên sụp đổ.

Nhìn cô gần như vậy, hắn thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của cô, hắn muốn hỏi, nhưng cuối cùng trên mặt hắn chỉ có khiêu khích nói: "Nam Khê, mấy năm nay cô thiếu đàn ông như vậy sao? Trong quân đội có bao nhiêu đàn ông, cô..."

"Thiếu cậu."

Giọng điệu lạnh lùng, rõ ràng không có độ ấm, nhưng lại nóng đến mức khiến trái tim Trình Lạc co giật, những lời vốn định sỉ nhục đã bị nhấn chìm bên môi.

"Đừng nói những điều chính cô cũng không tin."

Sau khi nói xong, cô vỗ vỗ ngực áo hắn, không biết từ khi nào nó đã dính in son môi của ai: "Đổi một cái khác."

Ngước lên nhìn hắn, đáy mắt dịu lại.

"Tôi đi đây, mấy ngày nữa lại đến."

Trình Lạc mím môi, nhìn cô rời đi, nhưng không trả lời.

Trước mặt cô, hắn dường như vẫn giống như ba năm trước, chỉ là...

Trong ba năm, rất nhiều thứ đã thay đổi, Nam Khê, chỉ là cô không thể nhìn rõ.

Tô Mộc rời đi, bốn người ngoài cửa đều thấy đương nhiên, nhưng bọn họ ngạc nhiên vì cô không bị Á Thất giải quyết.

Trình Lạc đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Á Thất một tay một chân tê liệt gục trên mặt đất, nhưng ánh mắt lại sáng quắc nhìn về hướng Tô Mộc rời đi.

"Boss, người đó tên là gì?" Giọng nói của Á Thất run rẩy vì phấn khích.

Trình Lạc liếc mắt nhìn Á Thất, ánh mắt lạnh lùng: "Đừng khiêu khích cô ấy."

"Tình cũ của Boss sao?" Á Thất tự mình phán đoán: "Boss lợi hại, không ngờ lại tình cũ của ngài cũng lợi hại như vậy, cơ thể của cô ấy yếu ớt thế mà có thể áp chế tôi như vậy."

Á Thất lập tức cảm thấy đỉnh đầu lạnh lạnh, nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Trình Lạc: "Cô nói cái gì?"

Á Thất cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên ngừng nói.

Mặc dù cô cứu hắn, nhưng ba năm qua hắn đã bước lên vị trí Boss, cô từ tận đáy lòng đều kính sợ.

"Cơ thể của cô ấy bị làm sao?" Đôi mắt hắn hơi nheo lại, hơi thở quanh thân sát ý lan tràn.

"Lúc tôi chiến đấu với cô ấy, tôi phát hiện mặc dù chiêu thức của cô ấy sắc bén, nhưng lực đạo không đủ, nhìn tư thế quen thuộc như vậy, hẳn là không phải coi nhẹ thực lực, sắc mặt cô ấy tái nhợt..."

Trước khi cô nói xong, người trước mặt đã không thấy đâu.

Á Thất bĩu môi, nhìn về phía cửa hét lên: "Còn không mau qua đỡ tôi."

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp kỳ phùng địch thủ, bị đối phương làm trật khớp một tay một chân như thế này.

Tình cũ của Boss, cũng là kẻ biến thái.

Chương 830: Nữ binh đặc chủng (64)

Cơ thể cô suy yếu sao?!

Tại sao hắn không phát hiện ra?

Trình Lạc sải bước đuổi theo cô, nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu, khi đến quầy lễ tân, hỏi nữ lễ tân đang run bần bật biết được cô đã ra cửa, lại đuổi theo ra ngoài.

Nữ lễ tân nhìn bóng lưng vội vã của hắn, nghi ngờ.

Không phải nói muốn bắt phần tử khủng bố sao? Tình hình hiện tại giống như diễn phim thần tượng.

Nữ lễ tân bắt đầu bổ não.

Trình Lạc ra khỏi cửa khách sạn, trước mặt không thấy bóng dáng cô, cô rời đi nhanh như vậy?

Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, gió lạnh bên ngoài thổi qua, đầu óc hắn đột nhiên bừng tỉnh.

"Bên ngoài lạnh, mặc nhiều chút." Giọng nói của Tô Mộc truyền đến từ phía sau hắn.

Trình Lạc quay đầu lại, nhìn thấy cô đang đứng ở cửa, hiển nhiên là vừa mới ra khỏi khách sạn.

Tô Mộc kéo khóa áo khoác bông định cởi ra đưa cho hắn, nhưng hắn bước tới quấn chặt cô trong quần áo lần nữa.

"Không cần." Hắn là đàn ông, chút lạnh này vẫn có thể chịu đựng được, rõ ràng cô yếu ớt như vậy, nhưng cô vẫn nghĩ đến việc cho hắn quần áo, cô có bị ngốc không?

Tô Mộc nhìn đôi môi mím chặt của hắn, cánh tay nổi gân xanh, giống như đang kìm nén cái gì đó.

Trình Lạc cố kìm nén cái gì?

Hắn đang kìm nén sự thôi thúc muốn hung hăng ôm cô, loại xúc động muốn chà xát cô vào tận xương tủy.

"Boss." Một vệ sĩ đi cùng hắn đến với quần áo dày trong tay.

Trình Lạc nhận lấy, khoác lên người Tô Mộc, quấn cả người cô lại trong chiếc áo khoác dày.

Trong chiếc áo khoác lớn hơn vài cỡ, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô.

Tô Mộc có chút khó hiểu, hắn bị làm sao vậy?

Vừa rồi, còn không phải thái độ không đuổi cô đi không bỏ qua, bây giờ lại tỏ ra thận trọng như sợ cô sẽ chết ngay lập tức.

Thật là trái tim của đàn ông, như mò kim dưới đáy biển.

"Ting ting ——" Chiếc xe đậu ở cửa bấm còi, tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ và hét lên: "Nam Khê tiểu thư sao? Tôi là xe taxi được gọi từ khách sạn."

Trình Lạc mím môi nói: "Đi thôi."

Tô Mộc bị quấn lấy như quả bóng, gật đầu, lên xe rời đi.

"Đem xe lại đây." Trình Lạc ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh.

Vệ sĩ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Trình Lạc liếc nhìn lại quầy lễ tân của khách sạn với ánh mắt lạnh thấu xương.

Nữ lễ tân dường như có cảm ứng rụt đầu lại.

Cô thực sự vừa mới nhìn thấy thượng tá rời đi, nhưng không biết cô ấy quay lại khi nào, có lẽ lúc cô vừa nhìn xuống chơi điện thoại?

Tô Mộc lên taxi, lấy máy tính bảng ra tiếp tục xem.

【 Ký chủ, chiêu này của cô thật tuyệt. 】

Bội phục bội phục, tốt hơn nhiều so với chiêu ngược luyến của nó.

"Chiêu?" Cô không lên kế hoạch, lần này đến chỉ để nói thật với hắn.

【 Đúng vậy, đúng vậy, ký chủ không phải sử dụng chiêu lấy cứng đối cứng sao? Mặc dù cuối cùng bị phá hư, nhưng hiệu quả rất rõ ràng, cuối cùng Trình Lạc bị cô trêu chọc, quan tâm đến ký chủ. 】

Từng bước từng bước một, đầu tiên ký chủ trêu chọc nội tâm của Trình Lạc, cuối cùng lợi dụng Á Thất thông báo cho hắn rằng cơ thể của ký chủ suy yếu, điều này khiến hắn thương tiếc, nhìn biểu hiện của Trình Lạc, hẳn đã mắc câu.

"Hệ thống, bổ não là một căn bệnh."

Khi cô sử dụng mưu kế, nó không nhìn ra, khi cô không sử dụng mưu kế, nó suy đoán như thể đó là sự thật.

Hệ thống, luôn luôn có mạch não kỳ lạ.

Cửu Thiên Tuế: 【 ?! 】

【 Chẳng lẽ ký chủ không có kế hoạch như vậy? 】

"Không."

Cô chỉ đến gặp hắn giải thích một chút thôi.

【 Cho nên ký chủ vừa nãy khí phách như vậy, đều là bởi vì mất não. 】

Nó nói mà làm thế nào ký chủ có thể trêu người như vậy.

"Là bản năng." Tô Mộc trả lời.

Lúc ấy suy nghĩ sao, liền làm như vậy.

Cô hiếm khi mất khống chế, trong những thế giới nhiệm vụ, cũng chỉ bởi vì một người là hắn mà mất khống chế.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top