🍀Chương 144: Trọng sinh thứ nữ (6)


Editor: Halley

..............................🐥

"Nhị. . . Nhị tiểu thư ? ? ?"

Đường Quả nhảy xuống xe ngựa, đi vào cửa phủ Đường gia, người hầu Đường gia nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy quỷ, run run rẩy rẩy xác nhận vài lần, phát hiện Đường Quả thật sự không phải quỷ, là người.

Trong đó có muột người hầu cất bước chạy nhanh vào trong, một bên chạy, một bên hô lớn, "Nhị tiểu thư đã trở lại, nhị tiểu thư đã trở lại."

Đường Quả nâng nâng mí mắt, làm như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của người hầu.

"Dọn sạch sẽ sân của ta, lấy chút đồ ăn tới."

Nghe phân phó, người hầu vội vàng đi làm.

Tiểu thư Đường gia thanh danh không tốt, tính tình cổ quái, kiêu ngạo, nếu làm nàng không hài lòng, người hầu đó chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Đường Quả rảo bước đi vào trong, thanh âm phía sau đột nhiên gọi lại.

"À. . . Cái kia, Đường cô nương, không mời ta vào ngồi một chút?"

Bị người ta coi thành không khí, loại mùi vị này chỉ có thể lãnh hội mới hiểu được.

Dạ Chu thực xấu hổ, tiểu cô nương khi còn nhỏ luôn quấn lấy hắn, bây giờ thay đổi thật lớn a.

Đường Quả quay đầu lại liếc nhìn nam tử mặc hồng bào, hai bước liền đi đến trước mặt.

Gương mặt tinh xảo lại non nớt tới gần, hương thơm của nữ tử không khỏi chui vào chóp mũi hắn, nhất thời làm hắn khẩn trương không thôi.

Hắn nhịn không được nắm chặt tay áo, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng, bộ dáng như nam tử nhà lành bị người ta lưu manh đùa giỡn vậy.

Khóe miệng Đường Quả khẽ nhếch, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc nâng cằm Dạ Chu, đầy ý cười nói, "Ngươi có biết cùng ta đi vào sẽ chứng minh cái gì không?"

"Cái cái. . . Gì?"

Dạ Chu lắp bắp hỏi, trong lòng thấp thỏm, còn không phải chỉ vào uống trà, làm khách thôi sao?

Tốt xấu gì Đường phu nhân cũng là cô nhỏ của hắn, hắn đi vào chào hỏi cô nhỏ, hẳn là không có gì xấu hổ đi?

"Kia. . . Đường cô nương, cô nói chuyện cứ nói, không cần động thủ động cước."

Dạ Chu phản ứng lại, nhảy ra thật xa, sợ Đường Quả lại làm gì hắn.

Đường Quả buông tay, nhẹ giọng cười, "Cùng ta đi vào Đường phủ, hoặc là người của Đường gia, hoặc là người của Đường Quả ta, Dạ Chu, ngươi là người của Đường gia hay người của Đường Quả ta?"

Một câu khiến cho vẻ mặt Dạ Chu đại biến, hắn cảnh giác trừng mắt Đường Quả, mặt lộ vẻ bừng tỉnh, "Được lắm, tiểu nhân tinh, ta cho rằng cô suy nghĩ cẩn thận, không ngờ là ở chỗ này đào hố chờ ta nhảy."

Cũng may hắn chưa có trực tiếp nhảy vào, bằng không sẽ khẳng định hắn là người của nàng.

"Ta cùng với cô là không thể, đừng tưởng bở!"

"Dạ Chu ta, không có khả năng cùng cô thành thân."

"Dạ Chu ta chỉ có ba đường, đó chính là tu luyện tu luyện tu luyện."

Dạ Chu thận trọng nói, "Cô đừng tưởng rằng mình có nhan sắc, là có thể đến dụ hoặc ta, tâm tính của ta rất kiên định."

Nói lời này, hắn còn nâng nâng cằm, ưỡn ưỡn ngực, bộ dáng ngạo kiều, "Lại nói, Dạ Chu ta lớn lên không kém cô, thích cái đẹp, không bằng tự nhìn chính mình."

"Nga, vậy là ngươi không đi vào?"

Đường Quả nhẹ nhàng cười, dáng vẻ kia thật sự xinh đẹp, Dạ Chu nhịn không được tinh thần lại hoảng, chính như hắn nói, tâm tính hắn kiên định, rất nhanh liền phản ứng lại, trở nên bình tĩnh tự nhiên.

"Đương nhiên, ta sẽ không mắc mưu, ta liền biết cô không hết hy vọng với ta mà."

Hắn có chút hối hận, mỗi năm hắn đều trộm trở về, trước nay đều không có dự định đi gặp nàng, không ngờ mười mấy năm qua đi, nàng vẫn khó chơi như vậy, thậm chí còn học được cách dùng kế sách.

Đang lúc hắn âm thầm tính toán, lúc này có nên nhanh chóng rời đi hay không, Đường Quả thu hồi nụ cười.

"Dạ Chu, là tự ngươi quyết định, cơ hội cuối cùng cho ngươi, vậy không thể đổi ý. Ngày mai ta liền tiến cung, đến gặp Dạ Hoàng hủy bỏ hôn ước."

Nói xong, Đường Quả xoay người bước vào Đường phủ, Dạ Chu đứng sững sờ một chỗ.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top