Sủng phi đương đạo (6)
Tác giả: Vân Phi Mặc
Dọc đường đi sau đó, thường thường sẽ nghe được tiếng cười từ ngự giá truyền đến, có của Quý phi, càng nhiều là của Hoàng thượng. Chờ tới Nam Sơn, xe ngựa dừng lại.
Nam Hoàng đại nhân vĩ đại giờ chỉ còn lại một kiện nội y, Bắc Vũ Đường thì còn khá tốt, những cũng chỉ nhiều hơn hắn hai kiện thôi.
Tiếng Tam Đức Tử từ ngoài xe truyền vào, "Hoàng thượng, đã tới Nam Sơn rồi ạ."
"Ừ." Nam Thiệu Thiên lạnh lùng nói.
Tam Đức Tử vừa đưa tay vén màn xe lên, đã bị Nam Thiệu Thiên rống: "Đừng nhúc nhích, lui ra."
Tam Đức Tử bị doạ sợ, lão rất tinh mắt, chỉ vén một khe hở thôi, đã thấy được tình hình trong xe, chỉ thấy hai người quần áo không chỉnh!
Phải nói là nhìn thấy Hoàng thượng quần áo không chỉnh, qua trạng thái của Hoàng thượng, cũng biết bên trong đã xảy ra chuyện trẻ con không nên xem.
Chẳng trách Hoàng thượng rống lên ngăn cản lão, thì ra là thế!
Tam Đức Tử đứng bên ngoài chờ, nghe được tiếng mặc quần áo sột soạt.
Đại tướng quân thấy Hoàng thượng mãi chẳng xuống xe, tiến lên hỏi, "Tam tổng quản, Hoàng thượng sao vậy?"
Tam Đức Tử lắc lắc cây phất trần trong tay, "Không sao. Nên làm gì thì làm đi. Hoàng thượng sẽ qua sau."
"Rõ."
Trong xe ngựa, hai người nhìn quẫn cảnh của đối phương, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Bắc Vũ Đường cười, "Như thế này mà bị mọi người nhìn thấy, không chừng còn nghĩ chúng ta ở trên xe làm chuyện xấu."
Nam Thiệu Thiên thò qua, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm, "Đường Nhi muốn làm chuyện gì xấu sao? Chờ lên đường về, trẫm nhất định sẽ thoả mãn nàng."
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn y.
Mẹ con ơi! Thái độ của thằng cha này hôm nay sao lạ thế!
Nhìn nàng đại kinh thất sắc, y thấp giọng nở nụ cười.
"Đường Nhi, nếu không muốn người khác hiểu lầm, chúng ta phải nhanh lên. Nếu Đường Nhi muốn người khác hiểu lầm, chúng ta có thể từ từ." Nam Thiệu Thiên nở nụ cười ái muội.
囧......
"Hoàng thượng, chúng ta vẫn nên nhanh lên đi. Để mọi người chờ lâu cũng không tốt." Bắc Vũ Đường vừa nói vừa mặc lại quần áo, động tác nhanh vô cùng.
Một bên khác, những phi tử ngồi xe riêng đã sớm xuống xe ngựa, nhưng các nàng mãi chẳng thấy Hoàng thượng và Quý phi ra.
Mới đầu mọi người không để ý, nhưng lâu dần, các phi tần đều nhăn mày.
"Sao lại như vây? Sao Hoàng thượng và Quý phi còn chưa tới doanh địa nữa chứ?"
"Có lẽ hai người đi chỗ khác?" Có phi tần cấp thấp suy đoán.
Tứ phi nhìn nhau, không lâu sau, có một thái giám đến chuyển lời bảo các phi tần về trướng nghỉ ngơi trước. Thục phi dẫn người đi rồi, Hiền phi theo sát sau đó.
Đức phi thấy Lương phi không có động, châm chọc, "Lương phi muội muội, muội cứ từ từ chờ đi, bổn cung đi trước."
Hạ Vũ Vi thấy các nàng đều đi rồi, nhìn thoáng qua phía xe, cuối cùng đi theo thái giám trở lại doanh trướng của mình. Tứ phi đi rồi, các phi tần khác tất nhiên sẽ không ở lại.
Chờ Bắc Vũ Đường trở lại doanh trướng của mình, các phi tần đều lục tục nghe được chuyện vừa rồi, biết Hoàng thượng và Quý phi đều ở trong xe, rất lâu sau mới xuống.
Bọn họ làm gì bên trong? Cả đám đều bổ não ra cùng một đáp án.
Một đám thầm mắng Bắc Vũ Đường là hồ ly tinh, nhưng nếu chính mình ở vị trí Bắc Vũ Đường, lại ước được như thế.
-Trong doanh trướng của Lương phi-
Hạ Hà thấy chủ tử tái nhợt mặt, nghĩ là chủ tử vì chuyện đó mà thương tâm, cố gắng làm nàng khuây khoả, "Nương nương, người đừng lo lắng. Hoàng thượng chỉ yêu mình nương nương. Hiện giờ Thần Quý phi được sủng ái, nhưng sự sủng ái đó chỉ như gió thoảng mây trôi. Chỉ có nương nương mới được Hoàng thượng thực sự sủng ái."
Hạ Vũ Vi chau mày, đột nhiên nôn khan.
Hạ Hà hoảng sợ, vội vàng vỗ lưng nàng, "Nương nương. Nô tỳ đi gọi thái y."
Hạ Vũ Vi ngăn cản, "Đừng đi. Bổn cung chỉ là có chút mệt mỏi, không cần kinh động người khác."
"Nương nương." Hạ Hà không tán đồng nhìn nàng.
Nếu lúc này mình gọi thái y, trong mắt người khác, mình đang tranh sủng với Thần Quý phi, muốn giành sự chú ý của Hoàng thượng.
Nàng không phải cùng loại người với tấm mộc kia. Nàng không cho phép chính mình bị người mang ra so sánh với tấm mộc đó!
"Bổn cung nghỉ ngơi một chút là được."
-Doanh trướng của Đức phi-
"Thần Quý phi thật sự là tận lực câu dẫn Hoàng thượng mà." Đức phi nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong thịt mà cũng không thấy đau, đơn giản là nàng đã bị đố kỵ chiếm lấy.
"Nương nương, chúng ta có cần..." Trong mắt Đông Tuyết hiện lên hung quang.
Đức phi hơi trầm ngâm, "Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện."
"Vâng, nương nương." Đông Tuyết yên lặng rời khỏi doanh trướng.
Bắc Vũ Đường, đừng trách ta độc ác, bổn cung không cần nhiều lắm, chỉ cần ngươi không thể thừa sủng thôi.
Quỹ đạo lịch sử, ở thời khắc này, đã bị kéo lại quỹ đạo cũ.
Buổi tối cùng ngày tổ chức một tiệc lửa trại, tất cả phi tần và hoàng thân nữ quyến đều tham gia. Chủ vị là thiên hạ của các nam nhân, bên còn lại là chỗ của nữ quyến.
Các vị phu nhân, hoàng thân quốc thích đều biết Thần Quý phi là sủng quan lục cung, tất nhiên cả đám đều nịnh bợ nàng, nàng nghiễm nhên trở thành người đứng đầu hậu cung, không có Hoàng hậu, nàng nghiễm nhiên coi nàng như Hoàng hậu.
Hạ Vũ Vi nhìn Bắc Vũ Đường bị vây quanh, nắm chặt chén rượu trong tay, sắc mặt trở nên tái nhợt. "Oẹ!"
Đột nhiên, Hạ Vũ Vi che miệng lại, dạ dày quay cuồng, sắc mặt tái nhợt.
"Nương nương." Hạ Hà khẩn trương.
Hiền phi ngồi bên cũng chú ý tới sự khác thường của Hạ Vũ Vi, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, còn nôn khan, ánh mắt hơi rụt lại, bên môi là nụ cười ấm áp, quan tâm hỏi, "Lương phi muội muội, thân thể không thoải mái sao?"
"Đi đường một ngày, có chút mệt mỏi thôi." Hạ Vũ Vi cười suy yếu.
"Thì ra là thế. Vậy muội muội nên sớm trở về nghỉ ngơi đi, thân thể quan trọng. Có cần bổn cung báo cho Hoàng thượng một tiếng không?"
Hạ Vũ Vi nhìn ý cười trong mắt Hiền phi, nổi giận trong lòng.
Nàng biết mà, những nữ nhân này nhất định nghĩ rằng nàng giả vờ, muốn để Hoàng thượng chú ý, tranh sủng cùng với Bắc Vũ Đường.
"Không phiền tỷ tỷ nhọc lòng." Hạ Vũ Vi ngoài cười nhưng trong không cười.
"Lương phi muội muội, không cần khách khí với bổn cung như vậy. Có việc gì thì cứ nói một tiếng." Hiền phi mỉm cười, phảng phất không nhìn ra nàng đang không vui.
"Vậy cảm ơn tỷ tỷ trước. Bổn cung hơi mệt, không quấy rầy nhã hứng của tỷ tỷ nữa." Nói xong, nàng đứng lên, ôm một bụng lửa giận về doanh trướng của mình.
"Nương nương chớ tức giận, đừng vì loại tiểu nhân này mà tức giận thương thân."
"Loại vai hề như vậy, sao bổn cung có thể để vào mắt." Hạ Vũ Vi cả giận.
Đáng chết, chỉ là một con chó săn dựa vào Thần Quý phi mà thôi, còn dám đối xử với nàng như vậy, chờ đến lúc nàng ngồi trên Hậu vị, nhất định phải xử đẹp nàng ta.
"Oẹ!" Hạ Vũ Vi lại nôn khan một trận.
"Nương nương, nô tỳ đi mời thái y đến xem nhé?" Hạ Hà thấy sắc mặt nương nương khó coi như vậy, đôi mắt tràn ngập lo lắng.
'Bang' một tiếng, một bàn tay vang dội dừng trên mặt nàng.
"Ngươi muốn bản cung thành trò cười sao!" Hạ Vũ Vi nghẹn một bụng lửa giận.
Nếu hôm nay nàng đi mời thái y tới xem, chẳng phải để cho những nữ nhân kia xem trò cười sao. Loại chuyện xấu hổ như vậy, nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra!
"Nương nương." Hạ Hà uỷ khuất ôm mặt, không dám nhiều lời nữa.
"Đi ra ngoài!" Hạ Vũ Vi quát lạnh một tiếng.
Hạ Hà ra ngoài doanh trướng, Bích Trì thấy dấu tay hồng hồng trên mặt nàng, kinh ngạc hỏi, "Nương nương lại đánh ngươi?"
Hạ Hà gật đầu, "Nương nương tâm tình không tốt, đừng cho người vào quấy rầy người."
Bích Trì đương nhiên sẽ không đụng vào ngọn núi lửa kia.
Quá ba tuần rượu, Bắc Vũ Đường đã men say chuyếnh choáng, lên giường ngủ cũng là Kim Sai Kim Trạc giúp nàng. Một bên khác, Nam Thiệu Thiên cũng uống hơi say.
"Tam Đức Tử, đi nhìn xem Quý phi sao rồi?" Nam Thiệu Thiên uống một ngụm trà cho tỉnh rượu.
"Nô tài đi ngay."
Mới tách ra bao lâu, Hoàng thượng lại bắt đầu nhớ Quý phi nương nương rồi.
Tam Đức Tử bước nhanh về doanh trướng của Bắc Vũ Đường, biết nàng đã say nên ngủ rồi, vội vã chạy về.
Nam Thiệu Thiên thấy phía sau Tam Đức Tử không có người muốn nhìn, khẽ cau mày, lão già này làm việc càng ngày càng không đáng tin. Chẳng lẽ không biết y nghĩ gì sao?
"Hoàng thượng, Quý phi nương nương hôm nay uống hơi nhiều, giờ đã ngủ rồi."
"Hôm nay nàng cũng mệt mỏi, để nàng nghỉ ngơi tốt đi."
-Hôm sau-
Sáng sớm, Bắc Vũ Đường vừa mở mắt, đầu đau từng cơn, nàng xoa xoa ấn đường.
Kim Sai vội vàng bưng canh giải rượu lên, "Nương nương, uống cái này sẽ hết đau đầu."
Bắc Vũ Đường dứt khoát lưu loát uống xong, Kim Sai và Kim Trạc hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt.
"Nương nương, hôm nay là ngày săn thú đầu tiên, người xem bộ đồ này thế nào?"
Bắc Vũ Đường nhìn kính trang Kim Sai cầm trong tay, là bộ đồ cưỡi ngựa thiết kế dành riêng cho nữ.
Nàng vẫy vẫy tay, "Hôm nay mặc chính trang."
Quá khứ, ngày này nàng đều muốn cưỡi ngựa, dù sao thì Bắc gia là võ tướng thế gia, nguyên chủ tuy không phải rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhưng cũng giỏi hơn các thiên kim khác rất nhiều.
Bắc Vũ Đường dường như cũng kế thừa truyền thống của Bắc gia, thích cưỡi ngựa bắn cung, không thích cầm kỳ thi hoạ, nữ cầm lung tung linh tinh.
Nguyên chủ có năng lực này, là vì lúc trước trộm chạy theo ca ca đi học. Đến lúc Bắc phụ và Bắc mẫu phát hiện ra, sẽ không cho nàng chạm vào nữa.
"Nương nương, hôm nay người không cưỡi ngựa?" Kim Trạc kinh ngạc hỏi.
"Uhm, không có tinh thần."
Nàng không phải nguyên chủ, nàng biết cầm kỳ thi hoạ, nhưng lại không biết cưỡi ngựa bắn cung! Nếu mặc bộ đồ kia, chắc chắn là phải diễn cho có, diễn là lòi luôn, ngu gì. Hơn nữa, con ngựa kia cũng chẳng an toàn.
Không biết lúc này Đức phi còn ra tay hay không, mặc kệ là loại nào, nàng cũng không muốn thử cảm giác ngồi trên lưng ngựa đâu.
Bắc Vũ Đường vừa mặc quần áo xong, Tam Đức Tử dẫn theo đệ tử Tiểu Đặng Tử tới thỉnh nàng qua.
"Khấu kiến Hoàng thượng." Bắc Vũ Đường ung dung thong thả hành lễ.
Nam Thiệu Thiên nhìn nàng, "Sao hôm nay nàng không mặc kỵ trang?"
"Mỗi năm thần thiếp đều cưỡi một lần, năm nay nhường cơ hội lại cho người khác đi." Bắc Vũ Đường nghịch ngợm nói.
Nam Thiệu Thiên sủng nịch vuốt mũi nàng, "Ừ, cuối cùng cũng trưởng thành rồi."
Bắc Vũ Đường cười hì hì, trong lòng lại lặng yên phun tào.
Nam Thiệu Thiên và Bắc Vũ Đường cùng xuất hiện, thực sự tiện sát không ít phi tần, các quý phụ sôi nổi cảm nhận được sự sủng ái của Nam Hoàng đối với Thần Quý phi.
Khi Nam Thiệu Thiên xuất hiện, toàn bộ mọi người trong sân săn thú quỳ xuống hành lễ.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế."
"Miễn lễ."
Nam Thiệu Thiên vỗ vỗ vị trí bên người mình, Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, ngoan ngoãn ngồi xuống. Vị trí này tốt thì tốt thật, nhưng mà cũng phải chịu rất nhiều nguy hiểm.
Nhưng mà, nàng là sủng phi, bên người thứ không thiếu nhất chính là nguy hiểm.
Hạ Vũ Vi hôm nay mặc kỵ trang, sắc mặt tốt hơn hôm qua không ít, chỉ là đáy mắt lại có màu xanh lá nhàn nhạt, hiển nhiên là đêm qua ngủ không ngon.
Đức phi ngồi đầu bên dưới thấy bộ đồ Bắc Vũ Đường mặc hôm nay, đáy mắt xẹt qua dị sắc.
Nam Thiệu Thiên cổ vũ, sau đó bắt đầu lần săn thú định kỳ hằng năm này. Mỗi lần đều truy đuổi, ganh đua xem ai có thể giành được thứ nhất.
Không chỉ nổi bật trong đám quý tộc, còn có cơ hội được Nam Hoàng thưởng thức.
Khi Nam Thiệu Thiên bắn mũi tên đầu tiên, con cháu quý tộc toàn bộ Nam Quốc nhằm thẳng vào rừng, cả đám ai ai cũng dũng mãnh, chỉ sợ thua người khác.
Bắc Vũ Đường nhìn tình hình tước mắt, trong đầu không tự giác nhớ lại lúc mình còn là tiểu thư Bắc gia ở Nam Đường quốc, mỗi lần săn thú, ca ca luôn là người sáng nhất sân.
Nhưng mà, thiếu niên tướng quân tranh tranh ngạo cốt ấy, lại bị người nghiền xương thành tro, không được chết già.
Bắc Vũ Đường nắm chặt hai tay.
Thù này, nhất định có ngày nàng sẽ bắt Cố Phiên Nhiên và các nam nhân của nàng ta phải trả lại gấp trăm ngàn lần!
Nam Thiệu Thiên cảm nhận được nàng khác thường, "Đường Nhi, làm sao vậy?"
Bắc Vũ Đường thu hồi toàn bộ cảm xúc, thay bằng dịu dàng, "Không sao ạ. Hôm qua uống quá nhiều." Nói rồi, đưa tay vịn đầu.
"Lấy một bát canh giải rượu tới." Nam Thiệu Thiên phân phó.
"Vâng."
Nam Thiệu Thiên nhìn nàng uống xong, mới lên ngựa dẫn theo đội Cấm vệ quân xuất phát. Hoàng thượng vừa đi, trong sân chỉ còn lại các nữ quyến các nàng.
Đức phi mỉm cười hỏi Bắc Vũ Đường, "Nương nương, hôm nay sao tỷ không mặc kỵ trang?"
Muốn nàng mặc kỵ trang như vậy à, chậc chậc, quả nhiên đố kỵ đến đòi mạng mà.
Bắc Vũ Đường lười biếng dựa vào một bên, chậm rì rì nói, "Mỗi năm bổn cung đều giành được hạng nhất, chẳng thú vị tẹo nào. Hoàng thượng cũng trách tội với bổn cung rồi."
Nói là trách tội, nhưng giọng nói lại không giấu được sự tự hào. Làm một đám nữ nhân phía dưới ghen ghét không thôi.
Dù sao cũng đố kỵ rồi, nàng không ngại cho bọn họ đố kỵ hơn. Nhìn bộ dáng ăn mệt của họ, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy thật sảng khoái.
"Bên Hoàng thượng đã đi rồi. Chúng ta bên này cũng có thể bắt đầu. Quy củ cũ, ai nhổ được lá cờ kia xuống trước thì người đó thắng."
Bởi vì buổi nói chuyện của Bắc Vũ Đường đã kích thích ý chí chiến đấu của không ít phi tần trong hậu cung. Nếu ai giành được thứ nhất, cũng có thể lộ mặt trước mặt Hoàng thượng một lần. Mặc kệ là tứ phi hay các phi tần khác, ai cũng nóng lòng muốn thử.
Bắc Vũ Đường nhìn các nàng ấy hứng thú như vậy, rất nhanh hiểu được các nàng muốn gì. Năm rồi đều là nàng giành được thứ nhất, năm nay không có nàng, các nàng đều có cơ hội lộ mặt, ý chí chiến đấu cũng sôi trào.
Các phi tần đều có con ngựa của riêng mình, ngựa được tiểu thái giám dắt ra. Các vị phi tần và thiếu nữ quý tộc đều đi về phía toạ kỵ của mình.
Chỉ có duy nhất Hạ Vũ Vi một mình lẻ loi đứng đó, một tiểu thái giám quỳ gối ở nơi đó xin tha.
"Có chuyện gì vậy?" Bắc Vũ Đường mở miệng dò hỏi.
"Bẩm Quý phi nương nương, con ái câu của Lương phi nương nương bị thương."
"Vậy đổi con khác." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Hạ Vũ Vi trở nên rất khó coi. Con ngựa đó của nàng là ngàn dặm Lương câu, những con ngựa bình thường kia há có thể so sánh!
Đáng chết! Nhất định là có người không muốn nàng thắng cuộc thi, xuống tay với con ngựa của nàng.
Đáy mắt Hạ Vũ Vi tràn ngập phẫn nộ, trên mặt lại cười như cũ, "Quý phi nương nương nói phải."
Lúc này, Đức phi mở miệng nói, "Bổn cung nhớ rõ con ngựa của Lương phi muội muội là Ngàn dặm Lương câu mà Mông Quốc tiến cống, nếu đổi thành con ngựa khác, Lương phi muội muội chẳng phải sẽ rất thiệt sao, chỉ sợ trong lòng không phục đấy."
Từng câu từng chữ Đức phi nói ra đều chọc trúng tâm Hạ Vũ Vi, nhưng thời điểm như vậy sẽ hông để lộ ra, nên nàng cười nói, "Sao có thể chứ, tỷ tỷ cứ đùa."
"Nếu Đức phi đã nói vậy, thì hẳn đã có các giải quyết chuyện này, không ngại nói cho mọi người nghe chứ?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn Đức phi.
Đức phi cười cười, "Cũng không có biện pháp gì hay. Bổn cung nhớ rõ con ngựa của nương nương cũng là Ngàn dặm Lương câu của Mông Quốc, không biết nương nương có nguyện ý cho Lương phi muội muội mượn dùng một chút không?"
Mọi người đều biết Bắc Vũ Đường coi con ngựa kia là bảo bối, không cho phép người khác đụng chạm. Hiện tại, trước mặt nhiều người như vậy, Đức phi lại đưa ra yêu cầu này, đây là cố ý làm nàng khó xử.
Nếu Bắc Vũ Đường không cho, sẽ bị nói là keo kiệt, nếu đồng ý, nàng cũng sẽ chẳng vui nổi.
Đáng chết! Nàng (Hạ Vũ Vi) bị Đức phi coi thành thương mà dùng!
Hạ Vũ Vi giận dữ trong lòng.
Hiền phi thấy vậy, trong lòng sảng khoái miễn bàn.
Thật không ngờ, Đức phi dám nhằm vào Thần Quý phi như vậy, thật đủ can đảm mà. Đây là tự tin của người có gia tộc hùng hậu chống lưng, nếu gia tộc của mình cũng như vậy, nàng nhất định sẽ không để Thần Quý phi một mình độc bá hậu cung.
Thục phi luôn an tĩnh nhìn, không tỏ thái độ. Nhìn Đức phi có vẻ chiếm tiện nghi, trong lòng cười lạnh.
Thật là một kẻ ngu xuẩn!
Nếu các nàng còn coi Bắc Vũ Đường là người ngu xuẩn, vậy thì cuối cùng chết thế nào cũng không biết được.
Thục phi tất nhiên sẽ không nhắc nhở, nàng còn mừng rỡ đứng ngoài xem này!
Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn Đức phi, nhàn nhạt nói, "Một con ngựa mà thôi. Không cần mượn, hôm nay bổn cung đưa nó cho Lương phi muội muội là được."
Một câu nói nhẹ nhàng giải quyết nan đề Đức phi đưa ra.
Đã không mất thân phận Thần Quý phi nàng, còn lấy được một cái danh hào phóng. Đồng thời cũng hợp với tính cách của nguyên chủ. Nếu bị người chạm qua, vậy thì bỏ đi.
Đức phi không ngờ nàng nói không cần thì không cần luôn, không thể làm nàng nan kham, ngược lại mình lại mất mặt mũi, thật sự rất buồn bực.
Đáng chết, Bắc Vũ Đường trở nên thông minh như vậy từ lúc nào!
Hạ Vũ Vi kẹp giữa hai người cũng rất bực bội. Lễ vật này nàng không muốn nhận cũng phải nhận, Thần Quý phi ngoài miệng không nói thêm gì, nhưng trong lòng nhất định đã ghi hận nàng rồi.
Đức phi, ngươi giỏi lắm! Dám tính kế ta như vậy!
Chuyện đã định như vậy, Hạ Vũ Vi cưỡi con ngựa của Bắc Vũ Đường đi thi đấu.
Vừa mới lên ngựa, Hạ Vũ Vi đã cảm thấy dạ dày quay cuồng, nhưng nàng lại nhịn xuống.
Bắc Vũ Đường cho thái giám đứng bên một ánh mắt, thái giám đi lên trước, hô lớn, "Cuộc thi bắt đầu!"
Khi tiếng trống vang lên, tất cả những con ngựa đều lao ra ngoài.
Thần Quý phi ngồi ở thượng vị, phía dưới là một vài phu nhân, trong số những người này, có không ít người có con gái đang thi đấu, cả một đám đều tập trung theo dõi cuộc thi.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường dừng lại trên người Hạ Vũ Vi, nàng đang chờ xem kịch vui. Hạ Vũ Vi bắt đầu muộn hơn mọi người, nhưng vì nàng ta cưỡi Lương câu, nên rất nhanh đã đuổi kịp, thậm chí còn vượt lên dẫn trước.
"Quý phi nương nương, con lương câu của người thật tuyệt. Nhìn tốc độ đó xem, nhanh nhất luôn kìa." Một quý phụ vuốt mông ngựa.
Bắc Vũ Đường mỉm cười, "Vương phu nhân, con ngựa đó đã không còn là của bổn cung."
Vương phu nhân lập tức cười làm lành, "Ai nha, xem trí nhớ của thần phụ này. Giờ con ngựa đó là của Lương phi nương nương."
Các quý phụ khác cũng sôi nổi vuốt mông ngựa, Bắc Vũ Đường chỉ cười không nói.
"Di?" Bắc Vũ Đường nhẹ giọng, làm tất cả mọi người đều nhìn đường thi đấu.
Hạ Vũ Vi đang đắc ý vì dẫn đầu mọi người, đột nhiên con ngựa dưới thân phát cuồng, Hạ Vũ Vi cả kinh, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
"A!" Hạ Vũ Vi hét lên.
Con ngựa kia giống như điên rồi, chạy tuốt đằng trước, tốc độ kia không phải là tốc độ Hạ Vũ Vi có thể khống chế, thân thể Hạ Vũ Vi lung lay muốn ngã.
Các quý phụ trên khán đài, còn có cả người trong sân, đều phát hiện ra con ngựa của Hạ Vũ Vi bất thường.
"Mau gọi người qua, bảo họ phải bảo vệ tốt Lương phi." Bắc Vũ Đường phản ứng nhanh nhất, bình tĩnh ra lệnh.
Các quý phụ trên khán đài không khỏi nhìn về phía Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt xem trọng, gặp chuyện như thế này, còn có thể bình tĩnh giải quyết.
Khi Bắc Vũ Đường hạ lệnh, hộ vệ trên giáo trường đã xông lên.
"Cứu mạng, cứu mạng!" Hạ Vũ Vi bất chấp hình tượng, liều mạng kêu to. Cùng lúc đó, nàng cảm thấy bụng dưới đau đớn, có gì đó như rời khỏi thân thể mình.
Bị uy hiếp đến sinh mệnh, nàng bấy chấp nỗi đau bụng dưới, cảnh sắc xung quanh xẹt qua rất nhanh, làm đầu óc nàng trống rỗng.
Nàng phải chết sao?!
Nàng không muốn chết, nàng còn chưa ngồi lên vị trí kia, còn chưa phượng lâm thiên hạ!
Bắc Vũ Đường nhìn những hộ vệ vội đuổi qua, cách đó không xa là vũng bùn kiếp trước nguyên chủ ngã xuống, không biết Hạ Vũ Vi có ngã ở đó không đây.
Trời cao giống như nghe được suy nghĩ của nàng, đúng lúc này, con ngựa kia mềm chân, Hạ Vũ Vi ở trên lưng ngựa bị ngã, thịch một tiếng, Hạ Vũ Vi ngã xuống vũng bùn.
Khi nàng ngã xuống, những hộ vệ đó cũng đuổi theo.
Hạ Vũ Vi chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều gãy hết rồi, cả người không có chỗ nào là không đau. Đặc biệt là bụng, đau như bị xẻo thịt vậy.
"Đau quá. Đau quá!"
Hạ Vũ Vi che bụng, nhóm phi tần quý nữ đuổi kịp, đều xông tới.
"Ai nha, phía dưới nàng chảy máu rồi!" Không biết là ai kinh hô một tiếng, toàn bộ tầm mắt đều nhìn về phía hạ thân nàng ta, thấy được màu máu đỏ thắm.
Đám người Đức phi, Thục phi thấy nàng chảy máu, mỗi người một thần sắc. Đức phi khiếp sợ qua đi, lại đại hỉ, không ngờ nàng ta mang thai.
Thật là trời cũng giúp nàng!
Bắc Vũ Đường nghe thấy giữa hai chân Hạ Vũ Vi chảy máu, phản ứng đầu tiên chính là sinh non. Nàng hơi sửng sốt. Theo cốt truyện, Hạ Vũ Vi ít nhất nửa năm nữa mới mang thai.
Xem ra sự xuất hiện của nàng đã thay đổi tất cả.
Mọi người đều chờ bên ngoài trướng, ước chừng nửa canh giờ, thái y mới từ trong đi ra.
"Sao rồi?"
"Hồi bẩm Quý phi, vết thương trên người Lương phi đã không còn trở ngại, chỉ là thai nhi trong bụng nương nương không giữ được."
"Được. Ngươi chữa thương cho nàng thật tốt. Nếu Lương phi có bất kỳ sai sót nào, sẽ hỏi tội ngươi."
"Vâng."
Đám người Đức phi và Thục phi đi rồi, Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua nữ nhân trong trướng, vẫn luôn canh giữ bên ngoài trướng. Nửa canh giờ sau, một thân ảnh màu vàng sáng vọt vào.
Bắc Vũ Đường vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp hành lễ, y đã đi qua nàng, đi thẳng vào trong trướng. Kim Sai và Kim Trạc thấy vậy, lo lắng nhìn nàng một cái.
Bắc Vũ Đường không có biểu cảm gì, đi theo vào trong trướng, nhìn Hạ Vũ Vi nằm trong lòng Nam Thiệu Thiên, hắn ôn nhu trấn an nàng ta. Giọng nói đó dịu dàng đến vậy.
Dù là người vụng về cũng nhìn ra, Nam Thiệu Thiên để ý Hạ Vũ Vi hơn bất cứ ai.
Hình ảnh như vậy, nàng từng thấy trong trí nhớ của nguyên chủ. Nàng cứ như vậy an tĩnh nhìn hai người bọn họ, dường như là một người trong suốt.
"Thiệu Thiên, con của chúng ta mất rồi, mất rồi!" Hạ Vũ Vi khóc đến thê mỹ.
"Về sau chúng ta sẽ còn có nhiều hài tử hơn." Nam Thiệu Thiên ôn nhu lau sạch nước mắt trong mắt nàng, nhìn sắc mặt tuyết trắng của nàng, thương tâm muốn chết, Nam Thiệu Thiên không để bụng những khúc mắc trong lòng của mình với nàng nữa.
Trong khu săn bắn, khi y nghe được tin nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống, y mới biết nàng quan trọng với mình đến nhường nào.
Bắc Vũ Đường nhìn hai người vẫn luôn ôm nhau như vậy, không khỏi lên tiếng nhắc nhở, "Hoàng thượng, Lương phi muội muội vừa mất hài tử, thân mình yếu đuối, phải nghỉ ngơi thật tốt."
Lúc này Nam Thiệu Thiên mới chú ý tới Bắc Vũ Đường, chỉ là trong nháy mắt hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Bắc Vũ Đường cảm nhận được sát ý, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng vẫn bị nàng bắt giữ được.
"Sao lại như thế này?" Nam Thiệu Thiên lạnh giọng chất vấn.
Đây là lần đầu tiên Nam Thiệu Thiên dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, quả nhiên địa vị Hạ Vũ Vi trong lòng y cao lắm. Nếu người đứng ở đây là nguyên chủ, nàng ấy sẽ có cảm giác gì đây?
May mắn, người ở đây lúc này là nàng – Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường kể lại rõ mọi chuyện, cường điệu nói phải chú ý Đức phi.
"Hoàng thượng, con ngựa kia đã bị giết. Thi thể của nó thần thiếp đã cho người giữ lại tại chỗ, hơn nữa còn phái người bảo vệ tốt hiện trường."
Nam Thiệu Thiên nghe nàng tự thuật xong, đã minh bạch đại khái trong lòng. Vì sao con ngựa đó lại đúng lúc nổi điên, là trùng hợp hay có người dự mưu đây?
"Nàng nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ, sẽ không để nàng chịu uỷ khuất."
Hạ Vũ Vi gật đầu.
Nam Thiệu Thiên và Bắc Vũ Đường một trước một sau rời khỏi trướng, Hạ Vũ Vi nhìn bóng dáng Bắc Vũ Đường rời đi, đáy mắt tràn ngập oán độc.
Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Bởi vì ngựa của ngươi, mà con ta đã không còn! Món nợ này, nhất định ta sẽ đòi lại!
Hạ Vũ Vi vuốt bụng, nơi này vốn nên có một sinh mệnh, giờ đã không còn. Nàng đau lòng, nhưng càng hận.
Hạ Vũ Vi đã nghĩ ra một biện pháp vặn ngã Bắc Vũ Đường, mặc kệ chuyện này nàng ấy vô tình hay cố ý, đều phải kéo nàng ấy xuống, đến lúc đó, xem nàng ấy còn kiêu ngạo kiểu gì!
Hạ Vũ Vi nghĩ rất rõ, thế cục nào là tốt nhất cho bản thân.
Một bên khác, Đức phi vui vẻ không thôi. Nàng thật không ngờ trời cao lại tặng cho nàng một phần đại lễ như vậy. Con ngựa kia là của Thần Quý phi, nàng ấy sẽ không tránh được liên quan.
Vừa làm Hạ Vũ Vi mất hài tử, còn có thể bắt Thần Quý phi chịu tội, quả thực là một công đôi việc. Chỉ tiếc tiện nhân Hạ Vũ Vi mệnh cứng, ngã từ trên ngựa xuống vẫn không sao. Nếu ả ngã chết hoặc tàn phế thì tốt rồi.
Aiz, thật là đáng tiếc mà!
-Chỗ Hiền phi-
Ngọc Mai mỉm cười nói, "Lần này Thần Quý phi chọc phải phiền toái rồi. Lương phi đã mất hài tử, lần này chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không dễ dàng buông tha Thần Quý phi."
Hiền phi nhếch môi, hiển nhiên tâm tình không tệ.
"Đáng tiếc, Lương phi sảy thai."
Ngọc Mai lập tức hiểu dược hàm nghĩa sâu hơn trong câu nói của chủ tử, "Lương phi thật đúng là phúc lớn mạng lớn. May mà đứa bé của nàng đã không còn."
"Đúng vậy, khó có khi Bắc Vũ Đường làm được một chuyện tốt." Hiền phi thấp giọng nở nụ cười.
-Doanh trướng của Thục phi-
"Nương nương, người nói lần này Hoàng thượng có trừng phạt nặng Thần Quý phi không?"
Thục phi vuốt ve ngón tay thon dài của mình, chậm rãi nói, "Khó."
Xuân Liễu sửng sốt, khó hiểu hỏi, "Không phải Lương phi là người trên đầu quả tim của Hoàng thượng, Thần Quý phi chỉ là nguỵ trang sao? Chẳng lẽ mọi người đều bị lừa?"
Thục phi cười khẽ một tiéng, "Sợ là thật đấy. Nhưng ngày nào Hoàng thượng vẫn còn trọng dụng Bắc gia, ngày đó Bắc Vũ Đường vẫn còn bình yên vô sự."
Chờ đến lúc Hoàng thượng không còn cần Bắc gia nữa, khi đó kết cục của Bắc Vũ Đường càng thê thảm. Một câu này, Thục phi yên lặng bổ sung trong lòng.
Nhưng, nàng tin một người ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không dễ dàng gục ngã như vậy.
Bên khác, Nam Thiệu Thiên và Bắc Vũ Đường đi đến nơi xảy ra chuyện. Con ngựa kia vẫn còn nằm đó, xung quanh có trọng binh canh gác, không ai được đến gần.
"Từ lúc xảy ra chuyện, thần thiếp đã ra lệnh phong toả khu vực này."
Nam Thiệu Thiên không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, Bắc Vũ Đường giống như không phát hiện ánh mắt của y, nói tiếp, "Vừa rồi đã mệnh lệnh người tới nghiệm con ngựa này, trên lưng ngựa phát hiện thứ này."
Bắc Vũ Đường xốc yên ngựa lên, dưới yên ngựa có một cái đinh rất nhỏ.
"Ngỗ tác đã khám nghiệm qua, trên chiếc đinh này có chất lỏng của Long Sắc thảo, có thể làm cho con ngựa phát cuồng." Bắc Vũ Đường đưa cái đinh kia cho Nam Thiệu Thiên.
Nam Thiệu Thiên nhìn cái đinh rất nhỏ kia, lại nhìn trên lưng ngựa, có dấu vết gần như không thể phát hiện. Có thể thấy người xuống tay làm việc rất cẩn thận. Nếu không điều tra cẩn thận, chỉ sợ sẽ không phát hiện.
Đúng lúc này, một cấm vệ quân tiến lên bẩm báo, "Hoàng thượng, thuộc hạ phát hiện kim tơ tằm bên cạnh vũng bùn kia." Nói xong, cấm vệ quân kia trình kim tơ tằm tìm được lên, Tam Đức Tử tiếp nhận, đưa tới trước mặt Nam Thiệu Thiên.
"Cái này hẳn là nguyên nhân làm con ngựa té ngã." Bắc Vũ Đường nhìn chiếc kim tơ tằm nhỏ bé kia, đặt dưới ánh mặt trời, rất khó phát hiện.
"Hoàng thượng, mọi việc hẳn đã có người sớm dự mưu. Con ngựa kia là của thần thiếp, nếu không phải hôm nay thân thể thần thiếp không khoẻ, lúc này người nằm trên giường hẳn là thần thiếp. Lần này là thần thiếp làm liên luỵ Lương phi muội muội, thần thiếp cam nguyện chịu phạt."
Nam Thiệu Thiên nâng nàng dậy, "Chuyện này không phải nàng sai. Hôm nay nàng cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt."
"Thần thiếp cáo lui." Bắc Vũ Đường không hề nói gì thêm.
Chờ Bắc Vũ Đường vừa đi, Nam Thiệu Thiên gọi ám vệ tới, "Trẫm phải biết chân tướng."
"Tuân lệnh." Tới vô ảnh, đi vô tung.
Bắc Vũ Đường vừa về tới nơi, Kim Sai và Kim Trạc đã vội tới đón.
"Nương nương, người không sao chứ?" Hai người Kim Sai và Kim Trạc đều lo lắng, lo Hoàng thượng sẽ trách tội chủ tử, nhưng mà chuyện này chủ tử vô tội.
Bắc Vũ Đường thấy hai nha đầu nhíu chặt mày, cười nói, "Nương nương nhà các người làm bằng giấy chắc, có thể dễ dàng bị người ta hãm hại như vậy sao. Yên tâm đi, chân tướng sẽ rất nhanh bị Hoàng thượng tra ra."
Ám vệ bên người Hoàng thượng không phải là kẻ chỉ ăn mà không biết làm, hơn nữa, nàng để lại cho bọn họ không ít nhân chứng, nếu ám vệ không tìm được những nhân chứng này, vậy Nam Quốc cũng chỉ có vậy mà thôi.
Đương nhiên những nhân chứng đó không phải nàng thu mua để nguỵ tạo chứng cứ, mà là bọn họ 'vô ý' nhìn đến những người đó. Người sống trong hậu cung đều biết đạo lý bo bo giữ mình, nhìn đến chuyện như vậy, đều sẽ không dám nói ra.
Chờ ám vệ tìm được bọn họ, đều sẽ cho rằng mình vô ý đụng tới chân tướng.
Chứng nhân như vậy mới là tốt nhất.
Tới tràng săn thú, biết rõ sẽ có người ám toán, nếu chính mình còn không chuẩn bị, vậy thì chết đáng đời.
Kim Sai và Kim Trạc đều không nhìn ra một tia lo lắng trên mặt chủ tử, cũng yên lòng. Giống như chủ tử nói vậy, trong hậu cung bao nhiêu năm, gặp biết bao ám toán mưu hại, chủ tử vẫn toàn thân mà lui, lúc này, tin rằng cũng có thể toàn thân mà lui.
Dù sao, Hoàng thượng vẫn rất sủng ái chủ tử nhà các nàng.
Hai người mang cảm giác tự an ủi như vậy.
Khi tất cả mọi người chờ xem Bắc Vũ Đường bị chê cười, ám vệ mang một phần lời khai đặt trên bàn Nam Thiệu Thiên. Sau khi y xem xong, nheo mắt lại.
"Đức phi!" Đáy mắt Nam Thiệu Thiên xẹt qua ánh sáng nguy hiểm.
Tam Đức Tử cúi đầu, vừa nãy khi Hoàng thượng gọi lên hai chữ Đức phi, cả người là hàn ý, làm lão cũng run lên. Tuy không biết bên trên viết gì, nhưng lão cũng có thể suy đoán ra được.
Chuyện Lương phi nương nương gặp nạn, hẳn là xuất phát từ tay Đức phi.
Phụ thân Đức phi là Thừa tướng đương triều, đứng đầu quan văn, Hoàng thượng trị tội nàng, còn phải suy xét đến tiền triều. Hậu cung và tiền triều trước giờ đều có hỗ trợ lẫn nhau.
"Bên Lương phi sao rồi?"
Tam Đức Tử rùng mình, cung kính trả lời, "Hồi Hoàng thượng, Lương phi đã không còn trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được."
Nam Thiệu Thiên đứng lên, đi thẳng đến doanh trướng của Lương phi.
Hạ Vũ Vi vừa uống thuốc xong thì Nam Thiệu Thiên đến, y cầm một miếng mứt hoa quả trên đĩa tự mình bón cho nàng. Hạ Vũ Vi thuận thế dựa sát vào lòng y.
"Thiệu Thiên, có lẽ ta không có duyên phận với hoàng nhi, nên nó mới rời khỏi ta. Chuyện này mặc kệ có phải Quý phi nương nương làm hay không, ta đều không muốn chàng truy cứu. Phụ thân nàng là Trung Võ Hầu, là thần bảo hộ Nam Quốc ta, nếu vì chuyện của ta mà Trung Võ Hầu làm chàng không thoải mái, ta, lòng ta khó an." Hạ Vũ Vi yếu đuối đáng thương nói, trong mắt là ẩn nhẫn uỷ khuất, từng câu từng chữ đều vì giữ gìn y, suy nghĩ cho y.
Lời nói động lòng người như vậy làm Nam Thiệu Thiên càng áy náy, đồng thời, bất động thanh sắc ghi một bút cho Bắc gia. Thần bảo hộ, có quân vương nào hy vọng có thần tử được lòng bá tánh hơn mình chứ?
Quả nhiên, sau khi nàng nói xong, ánh mắt Nam Thiệu Thiên thay đổi.
Trung Võ Hầu giống như một cái gai, nếu không diệt trừ, lòng hắn khó an. Trước giờ y chưa từng tính toán buông tha Bắc gia, nhưng nghĩ đến Bắc Vũ Đường, trái tim kiên định của y vậy mà lại hơi dao động.
Nam Thiệu Thiên áp lòng dạ đàn bà của mình xuống, cưỡng bách chính mình phải nhẫn tâm. Đến lúc đó, lột bỏ binh quyền của Bắc gia xong, cho nàng vinh hoa phú quý đi.
Hạ Vũ Vi chú ý tới đôi mắt y thay đổi, bên môi là nụ cười đắc ý, nhưng giây tiếp theo, nụ cười của nàng cứng đờ.
"Chuyện này không liên quan tới nàng ấy." Nam Thiệu Thiên trầm giọng, "Nàng đừng suy nghĩ bậy bạ."
Hạ Vũ Vi khiếp sợ suýt nữa chất vấn thành tiếng, nhưng bị nàng nhịn lại.
"Vậy, vậy đó là ai?" Hạ Vũ Vi ghen ghét trong lòng, có phải Thiệu Thiên cố ý bao che cho tiện nhân Bắc Vũ Đường kia không?
Nam Thiệu Thiên vốn không muốn nói, nhưng dưới ánh mắt cầu khẩn của nàng, cuối cùng cũng nói ra sự thật.
"Đức phi."
Hạ Vũ Vi sửng sốt, đáp án này không làm nàng ngạc nhiên chút nào. Nếu hôm nay nàng ta không xúi giục mình cưỡi con ngựa kia, mình sẽ không bị tai bay vạ gió.
Nàng muốn biết y sẽ xử trí Đức phi như thế nào, nhưng những lời nàng vừa mới nói ra, lại không thể thu hồi, không thể mở miệng dò hỏi.
"Ta và nàng không thù không oán, vì sao nàng ấy lại đối xử với ta như vậy?" Hạ Vũ Vi uỷ khuất rúc vào lòng y khóc nức nở.
"Không khóc, trẫm sẽ cho nàng một công đạo." Nam Thiệu Thiên hứa hẹn.
Hạ Vũ Vi không tỏ thái độ, thời điểm như này nàng không thể tỏ thái độ, nếu không hình tượng nàng đắp nặn sẽ biến mất. Nàng ôm chặt vòng eo của Nam Thiệu Thiên, coi y thành chỗ dựa duy nhất của mình, để Nam Thiệu Thiên cảm nhận được sự bất lực và bàng hoàng của nàng.
Nam Thiệu Thiên đau lòng nhẹ nhàng vỗ về.
Đột nhiên, bàn tay y hơi cứng đờ, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
'Phanh' một tiếng, Hạ Vũ Vi không phòng bị bị đẩy mạnh. Hạ Vũ Vi kinh ngạc, khó hiểu nhìn Nam Thiệu Thiên.
Lúc này Nam Thiệu Thiên, à không, Tiếu Nghiêm chỉ cảm thấu cả người khó chịu, bị lây mùi của nữ nhân đáng ghét kia rồi!
Hạ Vũ Vi giờ khắc này nhạy bén cảm giác được Nam Thiệu Thiên chán ghét nàng.
Chán ghét! Sao y có thể chán ghét nàng được!
Hạ Vũ Vi còn đang rồi rắm, lại nghe được giọng nói lãnh đạm của Nam Thiệu Thiên, "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, mai trẫm lại đến thăm ngươi."
Nói xong, sải bước đi rồi.
Hạ Vũ Vi nhìn bóng y rời đi, nháy mắt đó, có cảm giác người trước mặt không phải người nàng quen thuộc.
Tiếu Nghiêm vừa ra khỏi doanh trướng của Lương phi, gấp gáp muốn đến doanh trướng của Bắc Vũ Đường, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội chạy về ngự trướng.
"Trẫm muốn tắm gội."
Tam Đức Tử sửng sốt, rất nhanh đã phân phó xuống.
Ai u, Hoàng Thượng của lão nô ơi, người vội vã gấp gáp trở về như vậy, lão còn tưởng là có chính vụ quan trọng cần xử lý chứ, không ngờ lại về tắm rửa.
Tắm rửa sạch sẽ, xác định mình không còn mùi của nữ nhân kia, Tiếu Nghiêm mới vừa lòng đi đến doanh trướng của Bắc Vũ Đường.
"Hoàng thượng cát tường." Kim Sai, Kim Trạc và các cung tì đều quỳ xuống hành lễ.
"Các ngươi đi xuống hết đi."
"Vâng." Các cung nữ rời đi.
Bắc Vũ Đường nhìn nam nhân trước mặt, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Anh tới rồi, sẽ không để em chịu một chút uỷ khuất." Tiếu Nghiêm trịnh trọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top