Chương 35: Quyết định của Hazel

Đối với Hazel, mặc dù sự cao ngạo đã được hình thành từ nhỏ, được giáo dục, có năng khiếu học tập vượt trội, vẻ ngoài xuất sắc, xuất thân từ gia đình thượng lưu và trưởng thành hơn so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng trước khi tiếp xúc với năng lực phi phàm, tâm tính của cô vẫn thuộc phạm trù bình thường. Lúc ấy cô không cảm thấy mình với người khác quá khác biệt là bao, chỉ là vượt trội hơn một chút so với người bình thường.

Tuy nhiên, người thầy duy trì sự kiêu ngạo, đại diện cho kỳ ngộ và nguồn gốc sức mạnh của cô, đột nhiên trở nên như một con chuột thực thụ. Không chỉ ngôn ngữ của thầy trở nên mơ hồ, mà còn cắn cô một cái, khiến cho cô chịu sự đả kích lớn và không thể không hoài nghi liệu năng lực phi phàm đại diện cho việc vượt qua con người, hay là tiếp cận với quái vật.

Trong lúc xuất hiện suy nghĩ, Hazel vô thức vén một lọn tóc màu xanh lá ra sau tai, cảm thấy phiền não với tiếng nhạc du dương từ dưới lầu vọng lên.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng 'két..' mở cửa, cô hơi chậm rãi quay đầu nhìn qua.

Đi vào là một con chuột lông xám bóng loáng, ánh mắt của nó sâu hơn so với đồng loại, gần như đỏ sậm.

"Hazel." Con chuột này trầm thấp mở miệng nói.

Hazel khẽ giật mình, chợt vui mừng, vội vàng trở mình đứng lên, bật thốt lên:

"Thầy, thầy, thầy khôi phục rồi?"

Cô vừa dứt lời, đột nhiên trông thấy trong góc phòng ngủ, lối vào ban công và dưới đáy giường ngủ, chui ra từng con chuột xám khác, tất cả đều có ánh mắt đỏ sậm, nhưng chỉ phát ra tiếng chít...chít.

Hazel sợ tới mức lui về sau một bước, đạp phải cái ghế bành bên cạnh, thân thể lung la lung lay, suýt nữa thì té ngã, vất vả lắm mới khôi phục cân bằng.

Lúc này, cô phát hiện ra những con chuột mắt đỏ đã biến mất không thấy đâu, cửa phòng vẫn đóng kín, chưa từng mở ra.

Vừa rồi tất cả những chuyện này tựa như chỉ là ảo giác của cô, hoặc là bởi vì trong lòng lo lắng mà sinh ra ác mộng!

Sau một hồi trầm mặc, Hazel mấp máy miệng, thở dài một hơi.

Cô một lần nữa ngồi xuống, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương.

Nghĩ lại, chân mày cô hơi nhíu lại, cảm thấy vừa rồi quá mức hoảng hốt, chưa đủ chân thật.

Đôi mắt thâm màu rám nắng hơi chuyển động, Hazel lấy chiếc vòng từ cổ ra, giữ trong lòng bàn tay.

Chiếc dây chuyền này có bảy viên đá xanh biếc, xung quanh được khảm một vòng kim cương nhỏ, khoảng cách giữa các viên hoàn toàn đồng nhất.

Lúc này, một viên đá bắt đầu sáng lên, tỏa ra ánh sáng xanh biếc, khiến khuôn mặt Hazel trở nên rạng rỡ và mắt cô hiện ra một ký hiệu kỳ lạ.

Tất cả hình ảnh trước đó tái hiện lại trong đầu cô, từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Một lần lại thêm một lần xem kỹ ở bên trong, Hazel phát hiện ra một chút manh mối, xác nhận không phải mới vừa nằm mơ, cũng không phải trong thoáng chốc sinh ra ảo giác ngắn ngủi, mà là rơi vào một ảo cảnh kéo dài gần 10 giây.

"Học giả giải mã"!

"Cái này..." Đôi mắt thâm màu rám nắng của Hazel đột nhiên trợn to, trong miệng vô thức thốt lên tràn ngập cảm giác sợ hãi.

Cô nhảy dựng lên, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì khác bất thường.

Càng như vậy, càng làm cô cảm thấy hoảng loạn hơn, bởi vì không biết kế tiếp sẽ gặp phải cái gì, không rõ người tạo ra ảo cảnh rốt cuộc muốn làm cái gì!

Điều duy nhất cô có thể khẳng định chính là, cấp bậc và sức mạnh phi phàm của đối phương vượt xa mình!

Điều này đánh tan chút ngạo mạn còn sót lại trong lòng cô.

Đã qua được vài phút, toàn bộ phòng ngủ vẫn một mảng yên tĩnh như cũ, dưới lầu vẫn phát ra giai điệu, nhịp điệu nhẹ nhàng, khiến người ta có thể trực tiếp liên tưởng đến buổi vũ hội sống động.

Hazel cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cảm giác chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Tiếp đó, cô mới có sức lực và tâm tình để suy nghĩ vị kia âm thầm tạo ra ảo cảnh rốt cuộc là vì cái gì.

Trong khi đủ loại suy nghĩ chìm nổi trong đầu, Hazel bỗng nhiên có suy đoán:

'Vị vừa rồi đến đây là vì thầy của mình!'

'Người đó thông qua ảo ảnh, từ chỗ mình xác nhận trạng thái hiện tại của thầy!'

'Đây là bạn hay kẻ địch của thầy? Chắc chắn lúc này người đó đang đi tìm thầy, làm sao đây? Người đó hẳn là còn chưa biết thầy trốn ở đâu... Không, chuyện mình bị một con chuột nổi điên cắn ở trang viên ngoại ô hàng xóm xung quanh đều biết...' Hazel bối rối, bàn tay đang nắm chiếc vòng cổ càng thêm chặt.

Cô không thể xác định người vừa rồi là tốt hay xấu, cũng không biết nên làm gì.

Cô muốn tới trang viên ngoại ô, báo chuyện này cho thầy biết, lại sợ gặp phải nguy hiểm, trở thành vật hi sinh.

Hơn nữa, thầy của cô hiện giờ dường như đã mất đi phần lớn năng lực giao tiếp, cho dù nhận được lời nhắc nhở, cũng chưa chắc đã làm rõ được hàm nghĩa cụ thể.

Hazel bất tri bất giác đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng ngủ. Cuối cùng, cô hạ quyết tâm, mím chặt môi, đi đến cạnh cửa, nói với hầu gái ở bên ngoài:

"Tôi hơi mệt, định đi ngủ ngay bây giờ. Cô đừng để ai đến quấy rầy tôi."

"Vâng, thưa tiểu thư." Hầu gái kia đáp lại.

Hazel đóng cửa phòng lại, bắt đầu thay quần áo tiện cho việc vận động, vẻ mặt rất nghiêm trọng, răng khẽ cắn vào môi.

Cuối cùng cô cũng quyết định sẽ tới trang viên ngoại ô nhắc nhở thầy một tiếng.

Cô không muốn biến thành một người nhìn thì có vẻ cao ngạo nhưng thực ra lại nhát gan, gặp nguy hiểm là đánh mất toàn bộ nguyên tắc!

Như thế sẽ khiến cô khinh thường chính bản thân mình!

Lúc Hazel thừa dịp đám vệ sĩ chú ý đến mọi người trong vũ hội, từ ống dẫn của hệ thống cung cấp nước máy trên ban công đi vào vườn hoa, rời khỏi số 39 phố Berklund, Klein đang cầm một ly rượu nổi bọt bỏ đá viên có vị hơi ngọt, cùng vài quý ông khác thảo luận về lĩnh vực buôn bán ở Nam đại lục.

Anh nghiêng đầu rất khẽ, liếc mắt nhìn ra vườn hoa một cái, dùng linh cảm trực giác phát hiện ra hành động của Hazel.

'... Tuy không phải là một cô gái được người ta thích, nhưng cũng coi như có lương tâm...' Klein khẽ gật đầu không dễ nhận ra, trong lòng tán thưởng một câu.

Anh không hề lo lắng về hành động của Hazel, bởi vì từ phố Berklund khu bắc đến trang viên nhà Macht ở ngoại ô tây bắc, cho dù ngồi xe ngựa cũng cần ba đến năm tiếng. Mà trước đó, anh có thể tìm cớ rời khỏi vũ hội, trực tiếp dịch chuyển tới, xác nhận tình hình.

Tuy trang viên nhà Macht ở ngoại ô phía tây bắc, nhưng lại ở bờ bên kia của sông Torquack, bởi vậy nếu muốn đến nơi thì phải đi vòng qua nơi có cầu trước. Nếu là ban ngày thì còn may, có thể dùng tàu ngầm hơi nước, đi xuyên qua lòng sông sang bên khu South Bridge. Còn buổi tối thì chỉ có thể cân nhắc đến một trong ba chiếc cầu dài, tổng thể phải mất năm giờ đồng hồ là điều không thể tránh khỏi.

Đương nhiên, bởi vì Klein từng dùng găng tay "Mồi lửa", đọc tư liệu về kẻ trộm huyết quản "2-105", nên có hiểu biết nhất định về năng lực con đường "Kẻ trộm", cho nên nghi ngờ Hazel nắm giữ vập phẩm rất cao cấp có thể "đánh cắp" được năng lực bay của loài chim, duy trì biện pháp đó trong thời gian ngắn, trực tiếp bay qua không trung dòng sông. Nếu làm thế thì có lẽ cô ta chỉ mất ba tiếng đồng hồ là có thể đến nơi.

'Bất kể thế nào, mình cũng sẽ nhanh hơn cô ta...' Klein thu lại ánh mắt, cân nhắc tiếp theo mình sẽ mời ai làm bạn nhảy.

.......

10h tối, trong trang viên Elk ở ngoại ô tây bắc Backlund.

Trang viên này vốn thuộc về một vị Tử tước, đến nay đã có hơn trăm năm lịch sử, sau khi kết hôn, nghị viên Macht đã mua lại. Mỗi năm ông ta đều tốn một số tiền tiến hành tu sửa, để cuối tuần quý thu đông có thể mời người quen đến nghỉ ngơi.

Lúc này, quản lý trang viên đang sắp xếp các nhóm hầu nam hầu nữ kiểm tra khắp nơi, đóng chặt cửa sổ, đây là việc họ thường làm mỗi ngày trước khi đi ngủ.

Sau khi mấy cô hầu gái đi cùng nhau ra khỏi hầm rượu, bèn đi thẳng đến khu vực nhà bếp, xác nhận những ngọn nến cần tắt đều đã bị dập cả.

Lúc mấy cô đến đó, chợt nghe thấy tiếng chít chít, tập trung nhìn kỹ thì phát hiện ra một con chuột lông xám trắng đang cắn chân chiếc bàn dài.

Con chuột này dường như nhận ra cái nhìn chăm chú của mấy cô hầu gái, nhưng nó không chạy trốn, mà quay đầu lại, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm các cô.

Cùng lúc đó, có nhiều tiếng chít chít phát ra, trên xàn nhà, trong tủ đựng đồ bên cạnh, buồng để vật dụng, cạnh bếp lò đun nước nóng, từng con chuột mắt đỏ chui ra.

Các cô hầu gái sợ giật bắn mình, suýt nữa thì thét lên.

Là người ở tầng lớp dưới của xã hội, các cô cũng không xa lạ gì lũ chuột, thậm chí còn từng đập chết vài con, nhưng một lúc nhìn thấy nhiều như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, tinh thần đã bị kích thích rất mạnh.

"Chúng ta, đi tìm đám người Gerd, Gerd, để họ đến xử lý đi." Một cô hầu gái đi ra khỏi nhà bếp, sợ hãi lắp bắp đề nghị.

Một cô hầu gái khác gật đầu lia lịa:

"Lúc trước tiểu thư Hazel cũng bị một con chuột phát điên cắn bị thương... Xem ra lũ này cũng rất bất thường!"

Vừa nói, các cô vừa lùi ra xa, cuối cùng ra hẳn khỏi nhà bếp.

Bấy giờ, trên chiếc bàn dài, một bóng người nhanh chóng được phác họa ra, anh mặc áo trắng bên trong, gilê đen, lễ phục màu đậm, đầu đội mũ dạ tơ lụa hơi cao, chân đi một đôi giày da sáng bóng.

Người này ấn mũ xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, để lộ ra mái tóc đen đôi mắt nâu, gương mặt gầy gò, đường nét góc cạnh, đó chính là Germand Sparrow.

Sau khi rời khỏi vũ hội, Klein quay lại nhà của Dwayne Dantes, tiến vào phòng ngủ, dẫn theo "Người thắng cuộc" Enuni trực tiếp dịch chuyển tới đây.

Đương nhiên, người sau bị anh bỏ lại ngoài trang viên, để có thể đổi vị trí bất cứ lúc nào.

Từng con chuột đập vào mắt, Klein tháo găng tay da người đeo bên tay trái ra, chuyển ánh mắt về phía khu vực trồng hoa của trang viên.

Gần như cùng lúc đó, toàn bộ chuột trong nhà bếp đều run lên, động tác trở nên trì trệ, nhưng không lâu sau đã trở lại bình thường.

Chúng đã trở thành con rối của "Pháp sư quỷ dị".

Mà hiện giờ số lượng con rối lớn nhất mà Klein có thể nắm giữ là năm mươi con, đợi tiêu hóa ma dược xong thì số lượng đó còn có thể còn tăng lên!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top