Chương 323 Sự thăm dò của Thương Tung Hải

Ha mươi phút sau, Lê Tiếu và Thương Úc ngồi trong khu VIP. Lưu Vân, Vọng Nguyệt và Lạc Vũ đứng cách đó không xa.

Quản lí riêng của khu nghỉ dưỡng cung kính dâng trà bánh cho hai người, đặt đồ xuống xong liền khom lưng nói với Thương Úc: "Diễn gia, quanh khu nghỉ dưỡng đã bố trí như ngài căn dặn, nếu còn cần gì xin cứ dặn dò tôi bất cứ lúc nào."

Thương Úc phất tay: "Ừm, lui xuống đi."

Lê Tiếu ngửa người tựa vào sô pha, vô tình nhìn về phía đối diện: "Có phải anh dẫn theo cả người của Ám Đường trong chuyến đi Parma lần này không?"

Thương Úc gác hai tay lên tay vịn, ánh mắt dịu dàng: "Em phát hiện ra từ lúc nào?"

"Hôm qua. Vốn dĩ em cũng không chú ý, nhưng mấy vệ sĩ xuất hiện trên đài ngắm cảnh khách sạn Bá Tước trông khá quen, sau đó em mới nhớ ra đã từng gặp ở núi Nam Dương."

Người nào người nấy khí thế hiên ngang lẫm liệt, hẳn là cùng đội với những người mặc đồ đen vào đêm xảy ra chuyện ở núi Nam Dương.

Thương Úc cười nhạt: "Đúng là bọn họ."

Lê Tiếu nhướng mày, vẻ mặt như đang suy tư. Anh dân theo cả người của Ám Đường đến Parma, xem ra là đã chuẩn bị rất chu đáo. Cô vẫn còn nhớ như in tai nạn xe hôm qua, nhưng điều kì lạ là ngay lúc xảy ra chuyện, dường như Ám Đường không hề có hành động gì.

Không lâu sau, Thấm Thanh Dã và Bạch Lộ Hồi từ hướng bãi đỗ máy bay đi tới. Trông họ không có gì khác thường, nhưng ánh mắt Thẩm Thanh Dã có vẻ nặng nề, nét mặt như cố nén tâm sự.

Anh ta ngồi xuống khu nghỉ ngơi, Bạch Lộ Hồi đến chỗ Lưu Vân, cùng bị "phạt đứng" với họ.

Lê Tiếu đẩy một tách trà nóng đến trước mặt Thấm Thanh Dã: "Có chuyện gì sao?"

Thấm Thanh Dã "hả" một tiếng, vẻ mặt khó hiểu: "Chuyện gì?"

"À, không có gì." Lê Tiếu liếc nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Dã, cứ thấy anh ta là lạ.

Có lẽ là nhận ra mình đã để lộ sơ hở nên Thẩm Thanh Dã uống trà để ổn định tâm trạng. Không bao lâu sau, anh ta đã lấy lại vẻ mặt bất cần đời, đặt tách trà xuống nhìn quanh: "Khu nghỉ dưỡng lớn như vậy, anh đừng nói anh bao hết chỗ này rồi nhé."

Thương Úc ngửa đầu ra sau: "Có vấn đề gì sao?"

Thẩm Thanh Dã nghẹn họng: "Không vấn đề gì à? Không thì... qua kia trò chuyện đi?"

Anh ta muốn trò chuyện riêng với Thương Úc bèn lấy có hút thuốc để đi đến khu hút thuốc cách đó không xa. Thương Úc mím môi, nhìn Thẩm Thanh Dã với ánh mắt sắc bén rồi đứng dậy.

Lê Tiếu ngồi yên nhìn bọn họ ngầm trao đổi, mỉm cười không nói gì. Trực giác nói cho cô biết, trên đường đến đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến Thẩm Thanh Dã trở nên bản thân như vậy. Dù anh ta cố che giấu nhưng cô vẫn nhạy bén nhận ra.

Tại khu hút thuốc, Thấm Thanh Dã nghiêng đầu nhả khói, nghiêm túc hỏi: "Anh biết Lục Cục đã tra ra được manh mốt gì trong vụ tai nạn xe hôm qua không?"

Thương Úc từ tốn đáp: "Nhà chính gây ra."

Thầm Thanh Dã kinh ngạc tột độ, ngón tay khẽ run làm rơi điếu thuốc: "Anh biết rồi à?"

Thương Úc thong thả hút thuốc, nheo đôi mắt u ám lại: "Ừm, Lục Cục tra ra được từ lúc nào?"

Thẩm Thanh Dã nhặt điếu thuốc dưới đất ném vào trụ gạt tàn thuốc rồi châm điếu khác: "Mới đây thôi. Vậy là anh đã biết mọi chuyện mà vẫn án binh bất động?"

Nhà chính không có mấy người, chỉ có hai người con trai và Thương Tung Hải. Nếu không phải Thương Úc, cũng không phải Thương Tung Hải, vậy... chỉ còn lại mình Thương Lục.

Trong tin tình báo của Lục Cục, Lê Tiếu và Thương Lục từng có hồn ước. Nhưng giờ Lê Tiếu lại hẹn hò với Thương Úc, không chừng Thương Lục ghi hận trong lòng nên mới làm vậy để trả thù.

Thẩm Thanh Dã có lí do để nghi ngờ rằng Thương Thiếu Diễn muốn bao che cho em trai mình.

Thương Úc nhìn xoáy vào Thẩm Thanh Dã, mấy giây sau anh mới nói: "Vì người ra tay không phải người mà cậu đang nghĩ đến."

Thẩm Thanh Dã không phản ứng kịp: "Không phải em trai anh thì chỉ có thể là..."

Lễ nào là Thương Tung Hải?

Thẩm Thanh Dã xuất thân từ Lục Cục, đã quá quen với bao chuyện li kì. Nhưng nêu vụ tai nạn xe là do gia chủ dòng chính Thương Tung Hải sắp đặt thì quả thật anh ta chưa tùng thấy chuyên khó tin như vậy.

Thấm Thanh Dã nhíu chặt mày, liếc Lê Tiếu vẫn còn ngồi ở khu nghỉ ngơi: "Ông ấy làm thế là vì..." không thích Lê Tiếu ư?

"Thăm dò." Thương Úc buông hai chữ cắt ngang lời Thẩm Thanh Dã.

Thẩm Thanh Dã mím môi: "Thăm dò? Dày công sắp xếp như vậy chỉ để thăm dò, ông ấy thật sự không sợ hai người xảy ra chuyện à?"

"Không đến mức ấy, lúc đó ở hiện trường đều là tay chân thân tín của ông ấy. Huống hồ, tôi cũng sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện."

Lời anh nói nghe mới nhẹ nhàng làm sao, thậm chí giọng điệu cũng thản nhiên nhưng lại mang theo sức nặng ngàn vàng khiến người ta không thể nói thêm điều gì. Mà quả thật, việc Lê Tiếu ở bên Thương Ức có thể nói là nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.

Rốt cuộc Thương Thiếu Diễn có lai lịch và thế lực lớn đến nhường nào mà ngay cả đội tình báo tinh nhuệ nhất Lục Cục cũng không thể điều tra rõ. Anh ta vẫn cảm thấy, Thương Thiếu Diễn chính là "thỏ khôn đào ba hang, người khôn tính ba nước" tiêu chuẩn, khả năng bày mưu tính kế chắc chắn xuất sắc nhất trong đám bạn đông trang lứa.

Chỉ không ngờ dòng thứ còn chưa ra tay, Thương Tung Hải đã thăm dò trước rồi. Anh ta vốn tưởng Thương Thiếu Diễn chẳng hay biết gì, ngờ đâu anh đã nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top