Chương 287 Nói với Nam Hân tôi ở biên giới
Lời giải thích của Thu Hoàn rất kín kẽ. Lê Tiếu nhìn anh ta, không nói gì.
Giám đốc ở cách đó không xa nghe xong điện thoại rồi quay lại. Khi thấy đám người Thương Úc thì lập tức sửng sốt. Cho dù ông thường xuyên gặp các quý tộc tinh anh thì giờ phút này cũng không khỏi kinh ngạc.
Hai người đàn ông trước mắt có dáng người cao ráo, gương mặt anh tuấn, đặc biệt là mỗi động tác đều toát lên sự cao quý, nhìn là biết không phải người bình thường.
Ông bình tĩnh lại, dè dặt dời tầm mắt, vội đi tới nói với Lê Tiếu: "Thưa cô, vừa rồi đài kiểm soát không lưu thông báo lại, chuyên cơ mã FA001 chuẩn bị cất cánh, chuyến 312 của chúng ta có thể cất cánh trong nửa tiếng nữa."
Ông vừa dứt lời, Thu Hoàn đang đi về phía trước bỗng quay lại nhìn ông với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lê Tiếu lắc đầu: "Không cần nữa, hủy chuyến bay đó đi, chi phí phát sinh trừ vào tài khoản của tôi."
Giám đốc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Thương Úc rồi vội gật đầu: "Được, nếu cô cần gì cứ liên lạc với tôi."
Lát sau, đoàn người bước lên chuyên cơ Diễn Hoàng đang đỗ ở khu chờ cất cánh bên cạnh. Đó là chiếc máy bay phản lực boeing cỡ lớn to gấp ba lần máy bay thương mại bình thường.
Lê Tiểu bước vào khoang máy bay, quan sát mấy lượt rồi đi thẳng đến quầy rượu.
Ở cửa khoang, Thu Hoàn huých vai Thương Úc, hỏi nhỏ: "Vừa rồi cầu có nghe thấy giám đốc kia nói gì không?"
"Ừ." Thương Úc thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta thì nhướng mày hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Thu Hoàn khua chân múa tay: "Chẵng lẽ cậu không nhận ra vấn đề gì sao? Cô nàng nhà cậu mới hai mươi hai đã có đường bay riêng rồi! FA312 đấy, tôi không nghe nhầm đấy chứ?"
Theo anh ta biết, ngay cả năm gia chủ của năm gia tộc hàng đầu Nam Dương cũng mới có đường bay riêng mấy năm gần đây thôi.
Một cô gái mới tốt nghiệp như Lê Tiếu sao lại có được?
Mà quan trọng là mã FA312 nghe thôi là biết được đặt riêng rồi.
Vì tính đến năm nay, mã đường bay riêng của cả Nam Dương mới chỉ đánh số đến FA104.
Còn lý do Thu Hoàn biết rõ như vậy là vì đây là mã số đường bay thứ hai của anh ta. Ở Nam Dương, chỉ cần có tiền và thông qua sát hạch là có thể sở hữu đường bay riêng. Thu Hoàn có hai đường bay, Âu Bạch có một, giờ xem ra Lê Tiếu cũng có.
Thương Úc liếc Thu Hoàn, nhếch môi cười: "Ừ, cậu không nghe nhầm đâu."
Thu Hoàn cứng ngắc quay đầu nhìn Thương Úc. Có nghe nhầm hay không giờ anh ta không dám kết luận, nhưng anh ta có thể khẳng định, giọng điệu vừa rồi của Thiếu Diễn đã để lộ sự kiêu ngạo lẫn tự hào.
Mười phút sau, máy bay nhận được chỉ thị cất cánh.
Trong khoang, Lê Tiếu ngồi trước quầy bar mini, nhấp môi ly Brandy. Thương Úc và Thu Hoàn đi đến , anh thấy cô uống rượu thì nhíu mày. Thu Hoàn thì dựa vào quầy bar, nhìn Lê Tiếu chằm chằm.
Lê Tiếu lắc ly rượu, hỏi anh ta: "Có chuyện gì sao anh Thu?"
Thu Hoàn cầm chai rượu lên rót hai ly, bỏ thêm đá rồi đưa cho Thương Úc, cất tiếng: "Em gái, em có mã số đường bay tư nhân lúc nào thế?"
Lê Tiếu nhấp rượu, nhướng mày: "Anh nói mã nào?"
Nghe thế, chân Thu Hoàn mềm nhũn tới nỗi suýt thì quỳ rạp dưới đất. Anh ta há miệng, mãi mới lắp bắp hỏi lại: "Em... em có mấy đường bay?"
Sau đó Thu Hoàn thấy Lê Tiếu cau mày ngẫm nghĩ, ngón tay gõ gõ thành ly rồi đáp: "Bảy."
Thôi được rồi.
Thu Hoàn không muốn hỏi thêm vì sợ lòng tự ái bị tổn thương.
Anh ta mới có hai đường bay mà người ta đã có tới bảy rồi. Hơn nữa anh ta có thể khẳng định, đường bay mà Lê Tiếu có được không phải do nhà họ Lê cho cô. Vì theo anh ta nhớ thì hình như Lê Quảng Minh chỉ có nhiều nhất hai đường bay mà thôi. Người vượt qua được Lê Tiếu chắc chỉ mình Thiếu Diễn. Dù gì thì FA001 của anh cũng không bị giới hạn trên toàn câu.
Bay mất hai tiếng rưỡi, đến bốn giờ chiều thì chuyên cơ đã đến sân bay quốc tế biên giới. Vì biên giới là khu vực quốc tế không thuộc quyền quản lý của bất cứ bên nào, không nhận được sự quan tâm của chính quyền nên bãi đỗ sân bay và phương tiện xung quanh khá đơn sơ.
Cửa máy bay mở ra, khí hậu nhiệt đới ẩm gió mùa lập tức phả vào mặt. Lê Tiếu và Thương Úc ngồi yên trong khoang máy bay, chỉ có Thu Hoàn dẫn theo Lưu Vân và Lạc Vũ chuẩn bị xuống máy bay.
Lúc ra đến cửa, Thu Hoàn quay lại nhìn trong khoang và đùa: "Vậy tôi đi đây, nếu xảy ra chuyện thì hai người phải nhanh chóng tới cứu tôi đấy."
Lê Tiếu im lặng cúi đầu xem điện thoại, còn Thương Úc ngồi đối diện thì một tay gác lên thành ghế, chăm chú nhìn cô gái của mình.
Thu Hoàn hậm hực bước ra khỏi cửa khoang.
Trong khoang máy bay rất yên tĩnh. Lê Tiếu lơ đãng mân mê điện thoại như đang chờ đợi gì đó.
"Em không muốn xuống xem à?" Thương Úc nói.
Lê Tiếu lắc đầu, nhìn ra cửa sổ máy bay rồi nói: "Phiền phức lắm."
Cô vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông. Cô cúi đầu nhìn, nghe máy ngay trước mặt Thương Úc: "Nói đi."
Không biết đối phương đã nói gì mà ánh mắt cô ngay lập tức trở nên lạnh lùng: "Ai ra tay?"
Sau khi nghe rõ nguồn cơn, Lê Tiếu cụp mắt, ra lệnh: "Đưa Lê Tam ra ngoài, hộ tống đến sân bay quốc tế biên giới."
Giọng điệu cô rất uy nghiêm, lạnh lẽo khiến cả khoang máy bay như bị gió rét quét qua.
Đầu dây bên kia yên lặng mấy giây mới cần thận hỏi lại: "Vậy nếu... Nam Hân ngăn lại thì sao?"
"Nói với chị ấy, tôi đang ở biên giới." Lê Tiếu nhếch môi nở nụ cười nguy hiểm.
Mấy câu ngắn gọn đã bộc lộ cơn giận hiếm có của Lê Tiếu.
Cô ném điện thoại lên ghê, gương mặt xinh đẹp đanh lại. Lê Thừa bị thương ở đầu, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Hay cho một trợ thủ đắc lực như Nam Hân, chẳng những không bảo vệ được Lê Tam mà còn để thuộc hạ giả giọng nhằm qua mặt cô.
Được, được lắm.
Năm ngón tay Lê Tiếu siết chặt, đáy mắt gợn sóng trào. Lúc này, trong đầu cô chỉ quẩn quanh tin tức Lê Thừa trúng đạn, hôn mê bất tỉnh.
Bỗng bên cạnh có tiếng thở dài vang lên, kéo lý trí Lê Tiếu trở về.
Đồng tử cô co lại, ngay lúc nghiêng đầu qua, cô ngửi được mùi hương mát lạnh trên người Thương Úc và giọng nói êm ả của anh: "Anh đã liên hệ chuyên gia khoa não ở Bệnh viện quốc tế Diễn để chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận bệnh nhân rồi."
Lê Tiếu kinh ngạc nhìn anh: "Sao... sao cơ?"
Anh nắm chặt tay cô đặt trên đầu gối, giọng nói chững chạc khiến người ta an tâm: "Lê Tam không dễ chết vậy đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top