Chương 39 Baby Girl gửi tin nhắn

Truy Phong bất mãn liếc Lưu Vân, chợt quăng ra một câu uy hiếp: "Cậu còn lảm nhảm nữa thì tôi báo cho lão đại ngay đấy!"

Lưu Vân lặng lẽ ngồi thẳng người, làm động tác kéo khóa miệng. Bên kia, trong phòng ngủ xa hoa ở tầng trên cùng biệt thự, đen vàng phối hợp với xám nhạt làm màu chủ đạo.

Phòng ngủ tĩnh mịch rộng rãi với ba mặt là cửa sổ sát đất ngắm cảnh, đêm tối như mực.

Lúc này, trước mặt cửa sổ hướng ra núi Nam Dương, Thương Úc mặc áo ngủ màu xám tựa vào ghế dựa của Ý, cổ áo hơi mở, tay phải đỡ trán, dáng vẻ lười nhác nhưng quyến rũ.

Quầy rượu bên cạnh có đặt nửa ly rượu Rum. Hương rượu phảng phất trong không khí.

"Tinh..."

Điện thoại trên quầy rượu vang tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

Thương Úc liếc mắt. Anh cầm điện thoại lên mở khóa, trong tầm mắt hiện lên tin nhắn đến từ: Baby Girl.

Thương Úc liếc mắt. Anh cầm điện thoại lên mở khóa

[Diễn gia, tôi là Lê Tiếu, nhờ anh lưu số của tôi.]

Ngón cái anh dùng trên màn hình, điện thoại lại truyền đến một tiếng vang.

Baby Girl: Diễn gia có dùng WeChat không?

Thương Úc híp mắt, theo bản năng ấn vào khung trả lời, nhưng vừa gõ một ký tự lại thoát ra.

Anh có WeChat, nhưng không hay sử dụng.

Anh mở giao diện chính, một lúc sau mới tìm ra WeChat. Ấn vào ứng dụng WeChat, anh mở chức năng tìm kiếm số điện thoại, sau đó trở về giao diện tin nhắn vừa rồi và trả lời ngắn gọn: Có.

Xong việc, Thương Úc đặt điện thoại xuống, cầm lý rượu Rum trên bàn uống cạn.

Trước cửa sổ, tầng tầng ánh đèn hắt lên khiến đường nét gương mặt anh tuấn trở nên mông lung. Anh nhìn cảnh đêm bên ngoài, tư thế thả lỏng, khóe môi nhếch lên.

Không tồi, thế mà có thể tìm ra số điện thoại cá nhân của anh. Thương Úc lắc lắc ly rượu, viên đá đã tan hơn nửa chạm vào thành ly phát ra tiếng vang.

Lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên. Sau khi Thương Úc đáp lại, Truy Phong và Lưu Vân mặt tái mét đẩy cửa vào.

Truy Phong mím môi, lắp bắp: "Lão đại,xảy ra sự cố rồi..."

Thương Úc vẫn tựa người vào ghế, chân bắt tréo, giọng nói nhiễm hương rượu trầm thấp: "Sự cố gì?"

Truy Phong liếc nhìn Lưu Vân sống không còn gì luyến tiếc, cắn răng nói thật: "Vừa rồi có người hack vào danh bạ của Lưu Vân.

Tôi lần theo dấu thì phát hiện đối phương cũng là một cao thủ máy tính. Hơn nữa... rất có thể số điện thoại của lão đại đã bị lộ."

Anh ta lo nhất là việc này.

Trong danh bạ của Lưu Vân thì số điện thoại cá nhân của lão đại là quan trọng nhất. Lỡ đâu có người nảy ý xấu, công bố số của lão đại thì... hậu quả khó mà lường được.

Dù gì ở Nam Dương này, số người muốn có số điện thoại cá nhân của lão đại để kéo quan hệ đếm không xuể.

Truy Phong vừa dứt lời, Lưu Vân liền bước lên, dáng vẻ nhận sai thấy chết không sờn: "Lão đại,do tôi sơ xuất, xin hãy trách phạt."

Phòng ngủ im lặng một lúc lâu, Thương Úc mới nhấp một ngụm rượu: "Cậu lần ra được gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top