Chương 2: Luận Võ Chiêu Thân?

Chương 2: Luận Võ Chiêu Thân?

Editor: moony

Thai Thế Đào cùng Cảnh Thái Lam chạy đến thư phòng, một mạch sai sử các thị nữ trong phủ mang giấy bút đến, nói có việc quan trọng muốn làm. Rồi sau đó đóng chặt cửa, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Cảnh Thái Lam kiến nghị gọi đem Long Triều tới, bởi vì tay nghề khắc gỗ điêu luyện của hắn bị Dung Sở nhìn trúng, trước mắt phái hắn quản lý công tạo ở thành Bắc Nghiêm. Dung Sở tựa hồ tính toán tương lai dẫn hắn vào kinh.

Sau khi Long Triều vào thư phòng, hai người lớn một đứa nhỏ càng thêm bận rộn. Không lâu sau Long Triều mang theo một chồng giấy vừa bước ra vừa nói: "Được, ta đây liền gọi người đi dán toàn thành." Đi được hai bước bỗng nhiên lại nói: "Nếu có con dấu của thành chủ chẳng phải sẽ tốt hơn sao, coi như thông báo hợp pháp."

"Phải ha." Được nhắc nhở hai người một trận náo loạn, lại không biết con dấu thành chủ thế nào, đang lo lắng có nên dùng củ cải khắc một cái không, chợt nghe bên ngoài một tiếng kêu to: "A? Cảnh Thái Lam! Người đã về rồi? Trời ơi! Ta tìm người đến khổ! Tiểu tổ tông người thế nhưng lại tự trở lại! Làm sao? Ở đâu đâu?"

"Ai da." Cảnh Thái Lam một tiếng thét chói tai, còn chưa kịp trốn thì rầm một tiếng, cửa bị đạp mở. Tiếp theo trong nháy mắt hắn đã bị một người cao lớn hung hăng ôm chầm, tên kia còn mạnh mẽ xoa hắn, bắn một tràng dài: "A a a người thế nhưng đã trở lại! Đáng thương ta mấy ngày nay ở phụ cận kia tìm người, một giọt nước cũng chưa uống! Cơm cũng chẳng màn ăn! Cái tên tiểu tử bất lương nào đem người mang đi? Làm ta sợ muốn chết làm ta sợ muốn chết! Lại tìm không thấy người, ta còn định mổ bụng tự sát hướng chủ tử tạ tội......"

"Ngươi ngốc như thế, có sống thì sớm hay muộn cũng làm cho chủ tử ngươi thêm phiền, sớm một chút mổ bụng tự sát là sáng suốt nhất." - Tên tiểu tử bất lương nào đó đứng một bên, phúc hắc phán.

Triệu Thập Tam mặt biến sắc, nhìn xem người trong lòng ngực bị xoa đến không còn bộ dáng, Cảnh Thái Lam, hậu tri hậu giác bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng khom người kéo góc áo phủi thẳng nếp gấp áo cho Cảnh Thái Lam, "Ngài thứ lỗi, ngài thứ lỗi, ta chỉ vô tình thôi. Ai... đều tại Thái Sử Lan làm hại, ở bên cạnh nàng lâu rồi, quy củ lễ nghĩa của lão quốc công dạy, ta đều ném đi cả rồi......"

"Chính mình ngu dốt còn đổ thừa cho người khác, xứng đáng chịu tội." - Người cuồng tỷ tỷ nào đó nghe được lông mày dựng ngược, âm u nói.

Triệu Thập Tam bị châm chọc, quay đầu trừng mắt nhìn Thai Thế Đào, sau một lúc lâu mới nhận ra hắn là ai, "Ngươi là tên tiểu tử của Thai Phủ? Ta nghe nói Cảnh Thái Lam là do ngươi mang về? Ngươi nhặt được hắn như thế nào không trả về cho ta? Ngươi biết ta tìm bao lâu rồi không? Ngươi tên tiểu tử này, chủ tử nhà ta hảo tâm bồi dưỡng ngươi, ngươi liền như vậy vong ân phụ nghĩa?"

Thai Thế Đào lười cùng hắn nói chuyện, Triệu Thập Tam cũng đã thấy Long Triều trong tay cầm xấp giấy còn ướt mực.

"Đây là cái gì?" Hắn một phen đoạt lấy, ra tay như gió, Long Triều không kịp ngăn lại.

"Khuê nữ nhà lành, tính tình ôn nhu, hiểu lễ giáo...... Ha ha ha ha ngươi nói chính là ai a, Thái Sử Lan sao? Ta như thế nào không quen biết nha...... Khuê nữ, thục nữ hiền đức, tài hoa lớn lao, được triều đình ngợi khen...... Ha ha ha lời này mang đi chiêu thân dường như, nàng dùng được sao, phụ cận này ai không biết nàng nha, đức hạnh kia của nàng, trừ bỏ quốc công nhà ta thì ai dám lấy nàng nha......, nay thành chủ thông báo tìm người tốt...... A? A?" Triệu Thập Tam ngước mặt, trợn mắt, há hốc mồm, "Ngươi thông cáo chiêu thân cho Thái Sử Lan? Ngươi điên rồi sao? Thái Sử Lan là loại người gì mà ngươi dám làm như vậy, ngươi muốn chết hả? A huynh đệ ngươi đi tìm chết cũng đừng hại chúng ta a."

"Nhìn cho kỹ." Thai Thế Đào tức giận trợn trắng mắt, "Ta có nói chiêu thân sao?"

"A?" Triệu Thập Tam tiếp tục xem, "...Làm hộ vệ tùy giá đến Chiêu Dương Thành nhậm chức... A, thì ra là hộ vệ. Cũng đúng, nàng lập tức phải đi làm quan, cũng xác thật nên có hộ vệ của riêng mình, không thể cứ mặt dày dùng lão nhân gia ta. Nhưng mà công khai chiêu sinh thật sự thích hợp sao? Còn có điều kiện này... Tuổi dưới 25, gia thế bất kể, cần tướng mạo đoan chính, võ công xuất chúng, tài học tạm được. Ưu tiên phẩm hạnh hành vi thường ngày quang minh chính đại, anh tuấn ôn nhu, phúc hậu, hiểu được săn sóc nữ tử, không có các mối quan hệ phức tạp... Ngươi là...... Ngươi rốt cuộc là muốn tìm hộ vệ hay là muốn tìm tỷ phu?"

"Hộ vệ cũng tốt, nhưng nếu được tỷ của ta nhìn trúng làm trượng phu ta cũng thấy vậy vui mừng." Thai Thế Đào biểu tình thập phần vừa lòng.

"Đánh rắm!" Triệu Thập Tam trợn mắt sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên phản ứng lại... Thai Thế Đào này rốt cuộc muốn làm gì đây.

Đào! Chân! Tường!

"Đánh rắm! Tên hỗn đãn nhà ngươi!" Hắn đem bố cáo ném vào mặt Long Triều, nhảy dựng lên quát vào mặt Thai Thế Đào, "Thái Sử Lan muốn ở cùng ai thì ai cần ngươi lo? Chủ tử nhà ta đã đồng ý chưa? Ngài không đồng ý mà ngươi dám làm ư? Ngươi dám? Ngươi dám?"

"Ta dám!" Thai Thế Đào một bước cũng không lui, trừng mắt lại với hắn, "Chủ tử nhà ngươi thì sao? Tỷ tỷ của ta gả cho ai thì đến lượt hắn đồng ý ư? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, ai cần đến hắn chấp thuận? Hắn là gì của tỷ tỷ?"

"Hắn là ——" Triệu Thập Tam lời nói đến một nửa liền bị sặc trong cổ họng, "Hắn là...... Hắn là...... Dù hắn không là gì thì cũng chưa đến lượt ngươi xía vào, ngươi thì tính là gì? Ngươi thật coi Thái Sử Lan là tỷ ruột của mình?"

"Ít nhất ta đối tỷ tỷ không có tư tâm, ít nhất ta sẽ không mang đến phiền toái cho nàng!" giọng nói của Thai Thế Đào còn lớn hơn giọng hắn, nhìn chằm chằm hắn mà hỏi "Mà ngươi kích động làm gì? Không phải ngươi luôn luôn không thích tỷ ấy ư?"

"Nhưng chủ tử của ta thích!" Triệu Thập Tam bạo rống.

Trong nhà bỗng nhiên yên lặng.

"Ừ." Sau một lúc lâu Thai Thế Đào gật đầu, "Như vậy, Càng cần phải tuyển chồng."

"Đánh rắm."

"Quý tộc khắp Lệ Kinh ai lại chẳng không biết. Chủ tử nhà ngươi mà thích người nào thì người đó đều đi đời nhà ma." Thai Thế Đào xoay người, "Không được, trước khi ta đi, phải giúp tỷ tỷ hoàn thành xong việc này."

"Không được!" Triệu Thập Tam nổi trận lôi đình, "Ta sẽ đi méc!"

"Méc đi, méc càng nhiều càng tốt, tỷ của ta đau lòng ta. Ngươi càng nói nhiều, nàng càng không để ý tới chủ tử nhà ngươi, ha ha ha, ta càng vui."

"...... Vô sỉ! Vô lại! Ngươi chờ đó! Ngươi dám! Ta đi nói cho Quốc Công! Cẩn thận ngài ấy lột da của ngươi!" Triệu Thập Tam mông vừa chuyển, quyết định đi cáo trạng.

Mới vừa quay người lại, phát hiện có một cậu nhóc đang đứng ở cửa.

Cậu bé cắn ngón tay, đội mắt to lúng liếng, đang ngẫng đầu, cười hì hì nhìn hắn.

Triệu Thập Tam bỗng nhiên rùng mình.

"Thập Tam thúc thúc." Cảnh Thái Lam nhẹ nhàng lên tiếng, "Ngươi làm lạc mất ta."

"Tiểu tổ tông ơi." Triệu Thập Tam thống khổ xụ mặt, ngồi xổm xuống, "Ta không phải cố ý a. Mấy ngày nay ta chạy tới chạy lui trong núi tìm người. Sắp biến thành dã nhân rồi." Nói xong kéo ống quần lên để cho Cảnh Thái Lam thấy vết thương bị bụi gai cắt.

Cảnh Thái Lam mắt to nhìn qua, ánh mắt phiêu linh, ngân ngấn nước mắt, "Thập Tam Thúc Thúc biết không, ta bị ngã, lại rơi trúng trên người quân lính Tây Phiên. Hắn thấy ta, không nói một lời liền muốn giết chết ta."

"A?" Triệu Thập Tam cả kinh nhảy dựng, vội vàng hỏi, "Sau đó thế nào?"

"Hắn muốn giết ta, ta liền đâm hắn một nhát." Cảnh Thái Lam nói.

"A......"

"Kết quả hắn không có chết."

"A!"

"Hắn ngất đi thôi."

"A...... May quá......"

"Kết quả lại có một tên lính Tây Phiên khác chạy đến. Tên đó bị vấp ngã, ngã ngay trước mặt ta..."

"A!"

"Ta quăng bột phấn vào mặt hắn làm hắn không phân được đông nam tây bắc, thuận tay cũng đem hắn đánh ngất."

"A! Ngài thật thông minh, làm ta muốn rớt tim..."

"Kết quả lại thêm một người khác tới nữa."

"A!"

"Ta làm hắn vấp ngã, hắn ngã lên trên người hai tên kia. Mà trên thân hai kẻ kia, ta đã dựng sẵn thanh kiếm ở đó."

"A...... tiểu chủ tử ơi...... Ngài đừng cứ kể ngắc khúc như vậy, làm tim ta đau quá..."

"Sau đó ta đi nhặt đồ của ta lại, thế nhưng tên Tây Phiên kia không hề chết, hắn bắt lấy mắt cá chân của ta!"

"A!"

Cảnh Thái Lam không nói, bẹp miệng, tròng mắt đen lúng liếng mà nhìn chằm chằm Triệu Thập Tam .

Triệu Thập Tam chờ tiểu tổ tông nhà hắn kể tiếp, tim đập dồn dập. Ai ngờ đến thời khắc mấu chốt thì tiểu tổ tông của hắn lại không nói nữa, mà chỉ dùng loại ánh mắt đáng sợ lên án nhìn hắn.

Triệu Thập Tam che lại ngực.

"Tiểu tổ tông của ta, là ta không tốt, là ta không đúng, là ta không thể bảo vệ tốt cho người, có thể phiền ngài đừng đào hố cho ta...... Ngài có thể kể toàn bộ câu chuyện một lèo được không...... Cầu người......"

"Sau đó hắn đã cứu ta. Hết." Cảnh Thái Lam nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Thập Tam thúc thúc, ngươi không bảo vệ tốt cho ta, ta thiếu chút nữa đã chết, ta thực tức giận."

"Đúng vậy......" Triệu Thập Tam hấp hối mà đáp.

"Ngươi thay mặt công công bảo hộ ta, ngươi không có làm tốt. Chính là công công không có làm tốt." Cảnh Thái Lam lời lẽ chính nghĩa tổng kết.

"A! Tiểu tổ tông ơi, đây là sơ sót của ta. Ngài đừng giận chó đánh mèo lên Quốc Công nha......" Triệu Thập Tam trợn mắt, kinh hãi muốn chết.

Thai Thế Đào vẫn luôn ở một bên chống cằm cười, bỗng nhiên chậm rãi thu lại tươi cười, hết nhìn Triệu Thập Tam, lại nhìn Cảnh Thái Lam.

"Chính là hắn làm không tốt, ta thực tức giận." Cảnh Thái Lam chém đinh chặt sắt.

"Tiểu tổ tông." Triệu Thập Tam nước mắt lưng tròng, hoàn toàn từ bỏ vũ khí đầu hàng, "Ngài nói đi, ngài muốn ta làm gì, làm sao để đoái công chuộc tội, mới có thể không 'sinh khí Quốc Công' nữa......"

Cảnh Thái Lam cười tủm tỉm chỉ chỉ bố cáo.

Triệu Thập Tam nhắm mắt, thống khổ nói: "Ta không phát hiện!"

Chủ tử...... Cái nào có hại ít thì chọn cái đó, oa oa bất an quá đi. Thật không dám mạo hiểm để ngài ấy ghi hận người. Người liền chịu ủy khuất một chút đi...... Dù sao Thái Sử Lan có chiêu thân cũng chưa chắc tìm được người thích hợp. Nếu thật tìm được thì cũng có thể ám sát hắn...

"Ta không phát hiện ta không phát hiện ta cái gì cũng chưa thấy......" Hắn nhắm hai mắt, bắt đầu đi ra ngoài.

"Thập Tam thúc thúc, biết con dấu phủ doãn đặt ở đâu?" Cảnh Thái Lam túm áo choàng của hắn.

"Long Triều a." Triệu Thập Tam thăm dò Long Triều đang đứng phía đối diện, nói, "Đại ấn công văn của phủ doãn đều lưu trong tủ ngầm ở ngoại thư phòng. Có thể đi hỏi văn án sư gia liền biết, các ngươi phải nhìn cho thật kỹ, không được mang đi."

"Được, ngài yên tâm!"

Thu bàn chân đang giẫm lên áo choàng về, Cảnh Thái Lam giòn giã nói: "Thập Tam thúc thúc tốt nhất, Thập Tam thúc thúc đi thong thả, Thập Tam thúc thúc, kỳ thật ta một chút một chút cũng không giận ngươi nha, ngươi tin không?"

"Không biết người khác tin hay không, dù sao ta vẫn tin......" Triệu Thập Tam một phen đau xót rơi lệ, thất thiểu đi về.

Qua một lúc lâu sau.

Thai Thế Đào cùng Cảnh Thái Lam, kẹp một xấp bố cáo, mang theo đàn em du côn của Long Triều lén lút ra cửa......

Cách đó không xa, tại thính đường nghị sự, Dung Sở bỗng nhiên cảm thấy có điểm bất an.

Mà ở nội thất, Thái Sử Lan cũng vô duyên vô cớ cảm thấy rùng mình......

==

"Thông báo mới của đại thành chủ!"

"Đại gia lại xem, lại xem!"

"Cơ hội có một không hai! Bỏ lỡ sẽ hối tiếc cả đời!"

"Một bước cá chép vượt vũ môn, giai nhân phú quý đề đến tay!"

......

Sáng sớm, khắp mọi nẻo đường trong thành Bắc Nghiêm đều có các nhóm thanh niên thân ôm một cuộn bố cáo lớn, dán ở các nơi trên tường thành. Một bên trét hồ nhão, một bên rao lớn, đem toàn bộ mọi người qua đường hấp dẫn đến.

Bắc Nghiêm gặp chiến hỏa, ngoại thành tổn hại nghiêm trọng, cũng may từ trước đến nay khả năng phục hồi tinh thần của đại đa số quần chúng rất cao, bên trong thành dần dần đã có vài phần sinh phí. Chẳng bao lâu sau, những nơi dán bố cáo đã đứng chen lấn rất nhiều người.

"Ồ, Thái Sử cô nương tuyển hộ vệ!"

"Nghe nói Thái Sử cô nương chuẩn bị đi nhậm chức. Nàng đã lập công lao lớn, chắc chắn sẽ rất nhanh thăng quan tiến chức, làm hộ vệ cho nàng chắc chắn sẽ có tiền đồ!"

"A! Ta đi ta đi! Ta rất bội phục Thái Sử cô nương! Không cần cho bạc, ta cũng làm!"

"Phi, banh mắt chó của ngươi mà nhìn cho kỹ, Thái Sử cô nương là tìm hộ vệ dưới 25 dưới, tuổi trẻ anh tuấn phúc hậu, chưa lập gia đình, võ công xuất chúng, ngươi nhìn ngươi đi, chân ngắn, mắt lé, trừ bỏ xúc xắc thì ngươi còn xách được cái gì, ngươi đứng qua một bên đi!"

"Ngươi thì sao, ngươi có cửa à? Không thấy bố cáo đã nói à, muốn công khai luận võ, vượt năm ải, chém sáu tướng, trong vòng 3 ngày vượt 3 cửa, trăm dặm mới tìm được một, mau rải nước tiểu làm gương mà soi!"

"Này, nói nhiều làm gì, các người nhìn điều kiện yêu cầu đi, sao ta thấy thế nào không giống chiêu mộ hộ vệ, mà giống chiêu thân?"

"Ừ, ngươi nói đúng, chiêu mộ hộ về thì cần gì yêu cầu tuổi tác? Còn muốn tuổi trẻ anh tuấn? Có thể là Thái Sử cô nương muốn luận võ chiêu thân, chỉ là da mặt mỏng, ngượng ngùng không dám nói rõ đi?"

"Thái Sử cô nương ngượng ngùng, chúng ta cũng đừng vạch trần. Ta nghe nói, Thái Sử cô nương tuổi tác cũng không còn nhỏ. Nghe bảo lại không cha không mẹ nên tự mình định chung thân. Cũng nghe nói nàng là bà mẹ đơn thân?"

"Ta nghe nói là đứa bé kia không phải con của nàng. Là cô nhi của người quen nên nàng nhận nuôi. Thái Sử cô nương thật thiện tâm."

"Ừ ừ...... Vậy đi huynh đài, chúng ta thử xem?"

"Đăng ký thử?"

......

Cảnh Thái Lam ngồi trên vai của Thai Thế Đào, chen chúc giữa đám đông nghe trộm. Hai người đều cười tít mắt.

"Nói ngươi là cô nhi có thấy giận không?" Thai Thế Đào hỏi Cảnh Thái Lam, "Không nói như vậy, đối nàng không tốt lắm."

"Vốn dĩ chính là......" Cảnh Thái Lam tay nhỏ chậm rãi nắm lấy tóc của Thai Thế Đào, như là muốn nắm tới sự ủy khuất nơi đáy lòng, "Bất quá hiện tại ta có Ma Ma......"

"Nếu có người hỏi thì ngươi sẽ đáp thế nào?"

"...... Lam Lam là cô nhi......" Cảnh Thái Lam chu môi, nói khóc liền khóc, "Ma Ma thu dưỡng...... Thúc thúc ngươi không cần ghét bỏ ta......"

"Ngoan ngoan!" Thai Thế Đào hết sức vui mừng, "Đúng vậy, cứ như vậy, mặt nâng một chút, lệ hơi lưng tròng, đúng rồi, dáng vẻ thế này sẽ gạt được người khác đau lòng."

"Ngươi mới gạt người...... Ngươi cả nhà đều gạt người......"

"Cũng không phải là......" Thai Thế Đào lẩm bẩm một tiếng, chấn chỉnh lại tinh thần, vui sướng hài lòng nói, "Tuyển cho nàng một đám hộ vệ giỏi. Lấy danh phận hộ vệ đặt bên người nàng. Cái gọi là lâu ngày sinh tình, lửa gần rơm sẽ cháy. Rồi nàng cũng sẽ thích người ta? Dù sao miễn không phải là Quốc Công hay phu tử. Cả hai đều không thích hợp với nàng. Chờ cho nàng chọn được người rồi, ta cũng liền an tâm."

"Đẹp một chút......" Cảnh Thái Lam ha hả cười, "Giống ta như vậy...... Không sai biệt lắm......"

"Ta cảm thấy đẹp giống ta cũng có thể chấp nhận." Thai Thế Đào say mê nói.

......

Thai Thế Đào cầm công hàm đi tìm đám quan liêu thành Bắc Nghiêm. Vì chuyện liên quan đến Thái Sử Lan nên bọn họ đều là tận hết sức lực giúp đỡ. Thai Thế Đào có mang theo binh của hắn, cùng với người của Bắc Nghiêm Phủ tốn hết cả nửa ngày thiết lập được lôi đài nhỏ ở quảng trường bên ngoài nội thành.

Vì để không làm Dung Sở chú ý, Thai Thế Đào tận lực không phô trương thanh thế, cũng may đám đàn em lưu manh của Long Triều làm việc hiệu quả chớp nhoáng. Không bao lâu đã đem tin tức rải khắp thành.

Giờ phút này Thái Sử Lan là cứu tin của cả thành, nổi danh chưa từng có. Vô luận là về công hay về tư, với tình cảm cùng tình hình thực tế, việc làm hộ vệ cho Thái Sử Lan được rất nhiều người hưởng ứng. Huống chi Long Triều cho đám tiểu lưu manh cố ý quảng cáo Thái Sử Lan nào là tiền đồ sáng lạng, mỹ nhân hiếm có, lòng dạ rộng rãi, phẩm chất thiện lương, làm cả đám người sáng mắt lên. Lại có Thai Thế Đào còn sai người ám chỉ, cái gọi là "Hộ vệ" thân phận cũng không hề thấp hèn, rất có cả năng ôm được mỹ nhân vào lòng.

Người cả thành đều bắt đầu hành động, rất nhiều người ngồi lê đôi mách buôn nước bọt. Mấy nhà mua bán nhỏ, đi khắp phố hẽm đem tin tức truyền đi xa.

Nam nhân Tây Bắc trời sinh thể chất tốt hơn, cũng yêu chuộng võ thuật. Phái lục lâm cũng lấy cứ điểm ở Tây Bắc vì đây là nơi cường đại nhất. Các hán tử phi ngựa truyền lại tin tức nhanh chóng. Không quá nửa ngày, những khách điếm và tửu lầu mới khai trương ở Bắc Nghiêm Thành cũng đã đầy khách.

Thai Thế Đào đối với hiệu ứng quảng cáo cùng tốc độ phản ứng cũng thực vừa lòng, hắn cùng Thái Sử Lan đều lập tức phải đi, nên nắm chặt thời gian quan trọng nhất.

Hết thảy đều dựa vào thanh danh cùng uy tín của Thái Sử Lan. Làm xong hết thẩy Thai Thế Đào mới trở về tìm Thái Sử Lan, nhẹ nhàng bâng quơ mà thông báo cho nàng, "Bọn đệ đang chiêu mộ hộ vệ riêng cho tỷ."

Thái Sử Lan nghe xong, thấy gãi đúng chỗ ngứa của mình, nàng vẫn luôn nghĩ không muốn dùng hộ vệ của Dung Sở. Lại nói hộ vệ của Dung Sở nên chỉ dùng để bảo hộ cho Cảnh Thái Lam.

Chỉ là nàng có điểm nghi hoặc, chiêu mộ hộ vệ, nàng lấy cái gì mà nuôi? Lương bổng của Điển Sử Phó Thủ còn không đủ mướn bảo tiêu.

Thai Thế Đào nói cho nàng biết là không sao vì ở Nam Tề chế độ đãi ngộ đối với quan viên luôn luôn hậu đãi. Một khi nàng nhậm chức, triều đình sẽ gánh chi phí lương cho năm tên hộ vệ giúp nàng. Nơi quan phủ cũng sẽ cung cấp hộ vệ riêng cho nàng. Mặt khác, các cấp quan phủ địa phương, các nhà giàu trong thành, thế lực Thương hội, cũng sẽ chủ động cấp cho quan lại các loại tài nguyên. Nói tóm lại, chỉ cần có quyền trong tay, bản thân không cần tự vung tiền, tự nhiên sẽ có người cấp tiền thay mình.

Thái Sử Lan nghĩ nghĩ, cảm thấy chế độ phúc lợi quả nhiên không tồi, quan hàm ngũ phẩm nho nhỏ đã được như vậy thì tam phẩm hay tứ phẩm sẽ thế nào? Quan to nhất phẩm sẽ còn nhiều đến đâu nữa? Khó trách nhà nhà đều muốn làm quan. Một khi đã được làm quan thì cái gì cũng đều có.

Tuy nói tiền bạc không phải là vấn đề. Nhưng nàng cũng nghĩ đến, từ khi bản thân xuyên không tới Nam Tề, vẫn luôn đầu tắt mặt tối đối phó phong ba, vẫn chưa có thời gian tự ngẫm về nghề nghiệp sau này sẽ làm. Nếu lần này nhậm chức, cũng chưa chắc được ngồi ấm chỗ, vẫn nên nghĩ biện pháp kiếm tiền?

Kiếm tiền bằng cách nào? Người chưa từng thích lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền Thái Sử Lan, bậm môi suy nghĩ cả nữa ngày, phát hiện ra bản thân thật vô dụng.

Vận dụng kiến thức hiện đại để mở tửu lâu buôn bán? Mấy nữ chính xuyên không thường thấy dùng kỹ năng này —— Còn nàng làm được sao? Khẳng định ba ngày hai bữa sẽ đánh đuổi khách đi.

Sản xuất mỹ phẩm làm đẹp? Ừ, cũng có vẻ kiếm được tiền nha. Nhưng mà phấn nền là đánh lên trước hay đánh sau cùng? Kem dưỡng là dùng trước trang điểm hay là sau đây?

Ủ rượu? Nếu ngày nào đó nàng cần chế độc hại người, cũng có thể thử một lần?

Thái Sử Lan suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy, nói vậy nguyên nhân chính là vì nàng thông minh tuyệt đỉnh, không giống người thường, cho nên ông trời sẽ không để nàng dùng những kỹ năng bình thường đó. Chắc chắn phải làm những thứ khác thường.

Ừm...... Hoặc là, hiện tại liền bắt đầu sưu tập đồ lót của Cảnh Thái Lam. Tương lai lấy ra mang bán đấu giá? Một cái định giá bao nhiêu? Một trăm vạn cho một đôi vớ? Quần lót thì phải giá cao hơn?

Đối diện, Cảnh Thái Lam nhìn thấy Ma Ma của hắn nhìn hắn với ánh mắt âm ngoan, lặng lẽ run rẩy.

Bởi vì bận phân tâm chuyện kiếm tiền nên Thái Sử Lan cũng không để ý đến chuyện tuyển hộ vệ, tỏ vẻ đồng ý, còn tỏ vẻ có cơ hội sẽ ghé qua xem, Thai Thế Đào được nàng cho phép, thiếu chút nữa nhảy cẩn lên, nhanh như chớp nhảy nhót mà đi.

"Chạy nhanh như vậy làm gì." Thái Sử Lan nhìn theo bóng dáng của hắn, thuận miệng nói, "Cứ như vội đi chiêu thân."

Cảnh Thái Lam cười ngu ngơ "Ha hả"......

Mà ở một gốc sân khác, Dung Sở bận rộn giải quyết chuyện hậu chiến của Bắc Nghiêm, cũng không thu được chút tin tức nào bởi vì Triệu Thập Tam ân cần phong tỏa không cho phép thủ hạ hộ vệ nào "Lấy bất luận cái gì lông gà vỏ tỏi linh tinh" lý do tới quấy nhiễu Quốc Công.

Chỉ trong thời gian nữa ngày, cả biển người chen chúc kéo đến lôi đài.

Thai Thế Đào còn làm nhờ họa sư nổi tiếng nhất thành vẽ chân dung cho Thái Sử Lan, lấy bối cảnh về chiến tích oai hùng của Thái Sử Lan bảo vệ thành Bắc Nghiêm làm nền tranh. Cảnh sắc hào hùng, tà Dương đỏ thẩm, Thái Sử Lan đứng trên đầu tường, áo choàng bay bay trong gió. Thân hình hiên ngang tuyệt đẹp.

Bức họa rất lớn được treo trên lôi đài. Người người đi tới đi lui đều ngửa đầu ngắm bức họa rồi tấm tắc tán thưởng, chảy cả nước miếng.

Thai Thế Đào chủ trì lôi đài, mang theo một trăm binh của mình cùng đám du côn của Long Triều trấn giữ an ninh.

Thai Thế Đào tự mình định ra quy tắc: Trận đầu đương nhiên là luận võ nghệ, phương thức luận võ có rất nhiều cách, xem số người tham gia rồi quyết định sau;

Trận thứ hai so tài văn chương —— không cần ngâm thơ vịnh phú, mấy thứ đó đối với võ nhân quá khó, mà là xem tư tưởng tư duy của người đó, bài thi cụ thể sẽ do Thai Thế Đào tùy cơ khảo nghiệm;

Trận thứ ba là so trung thành, cái này càng trừu tượng, bài thi vẫn do Thai Thế Đào ra.

Tiểu tử cả ngày ôm đầu trầm tư suy nghĩ, muốn tìm ra "Văn võ song toàn, nhân phẩm tướng mạo ưu tú, vĩnh viễn chỉ trung thành với Thái Sử Lan" tương lai là tuyệt thế vô địch tỷ phu.

Lôi đài trưa hôm đó rất nhiều người kéo đến, hơn cả một trăm vị hảo hán thay phiên lên đài nhận khảo nghiệm, bá tánh thành Bắc Nghiêm đối với việc này cực kỳ hứng thú, cơ hồ tất cả mọi người đều đổ xô ra đường.

Báo danh kiểu này chưa chắc tìm được người giỏi võ. Vốn dĩ loại thông báo tuyển dụng hộ vệ này rất khó chiêu mộ được cao thủ chân chính. Những người có bản lĩnh ai cũng đều rất kiêu ngạo, khinh thường làm chó săn cho người khác. Nhưng tên tuổi của Thái Sử Lan quá thịnh. Người đối với nàng thưởng thức kính nể quá nhiều. Sự tích nàng ngăn cơn sóng dữ cứu cả thành đã truyền khắp bắc địa, có khi tin này đã lan ra cả nước. Mọi người không khỏi tò mò, mong muốn được tận mắt nhìn thấy chân dung kỳ nữ này, cũng cảm thấy vì nữ tử như vậy hộ giá cùng hộ tống cũng không tính mất mặt.

Huống chi Thai Thế Đào cũng ghi rõ ràng trong thông báo. Hộ vệ này không tính là gia nô, không ký khế ước, được quyền tự do, chiêu đãi như hiền sĩ. Thai Thế Đào rất có lòng tin với Thái Sử Lan, cảm thấy với mị lực của nàng, không cần ký khế ước, cũng đủ để khống chế mọi người. Loại điều kiện tôn trọng nhiều như vậy, hơn nữa "vì truyền kỳ nữ tử" cũng thu hút nhiều người. Dần dần liền có một ít hiệp sĩ có tiếng tăm đến báo danh.

Con người là loại thích sống theo bầy đàn, nhiều đại hiệp có tiếng tới nhiều, nên những người còn lại cũng manh nha tham gia. Tới lúc này, không chỉ vì làm hộ vệ, vì tài, hoặc là vì sắc, càng có rất nhiều vì danh. Các võ nhân đều thích danh tiếng. Nơi nhiều nhân tài tụ hội như vậy, áp lực quần hùng, cũng đáng để ghé đến một chuyến.

Rầm rộ đến vậy, Thai Thế Đào cũng không đoán trước được, vốn muốn gạt hai người kia, còn bức bách Triệu Thập Tam giữ yên lặng, hiện tại......

==

Tại một thôn trang thanh u ngoại thành Bắc Nghiêm, nha hoàn xinh đẹp điềm đạm mỉm cười hướng Lý Phù Chu xin chỉ thị: "Thiếu gia, hắc tử bọn họ muốn xin nghỉ phép, nói là muốn đi xem náo nhiệt. Nô tỳ thấy chúng ta khó có dịp ra ngoài, không bằng tranh thủ tham quan nhiều một chút, ngài xem."

Trong nhà nồng đậm mùi thuốc, nàng dâng lên một một chén nước thuốc còn bóc khói đưa đến cho Lý Phù Chu đang khoanh chân ngồi trên giường, sắc mặt hơi hơi có chút tiều tụy.

"Muốn đi liền đi thôi, cũng khó được ra ngoài một chuyến." Lý Phù Chu thanh âm như cũ ôn hòa, ngay sau đó nhắm mắt lại.

Nha hoàn không dám nói nữa, xoay người rời đi, Lý Phù Chu bỗng nhiên nói: "Náo nhiệt chuyện gì thế?"

"Nghe nói là vị Thái Sử cô nương kia chiêu mộ hộ vệ." Nha hoàn cười, "Bất quá điều kiện cũng khá kỳ quái, yêu cầu phải là người trẻ tuổi anh tuấn chưa có thê thiếp. Không giống chiêu mộ hộ vệ mà giống tuyển phu quân hơn. Càng kỳ quái hơn là rất nhiều người tham gia. Nô tỳ nghe nói, thiếu trang chủ của Tùng Phong Sơn Trang thế mà cũng phái người đến hỏi thăm việc này. Chẳng lẽ hắn cũng có hứng thú." Nói xong liền cười, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Lý Phù Chu bỗng nhiên mở to mắt.

Không khí yên tĩnh lại, con ngươi của hắn so với ngày thường có chút điểm bất đồng, chỉ là bỗng nhiên làn khói nhạt màu tím từ lư hương thổi qua che lấp ánh mắt của hắn.

Bị ánh mắt hắn nhìn qua, nha hoàn kia thế nhưng rùng mình một cái, tức khắc mờ mịt thất thố mà đứng trơ ra đó.

Một bóng người cao gầy tinh tế không tiếng đi lại, thanh âm bình tĩnh nói: "Lạc Mai, đừng quấy rầy thiếu gia thanh tu, đi xuống đi."

Nha hoàn xinh đẹp cúi đầu lui xuống. Sau đó nữ tử không tiếng động đứng tại nơi đó thở dài buồn bã nói: "Chủ tử, là ta không tốt, ngày mai sẽ bảo nàng quay về phủ."

Lý Phù Chu cười cười, nói: "Ngươi đối với ta rất tốt."

Nữ tử cao gầy không đáp, thật lâu ngưng trọng nhìn vào khuôn mặt hắn lên tiếng: "Vâng, ta cho rằng Lạc Mai hoạt bát vui vẻ, dễ khiến người khác vui. Ai biết nàng như vậy khinh cuồng, còn dám tự tiện bình luận thế gia."

"Ta không phải đang cười sao?" Lý Phù Chu mỉm cười.

Nữ tử lắc đầu, đổi đề tài, "Chủ tử, nửa năm nữa chính là lúc năm đại thế gia tổng tuyển gia chủ. Thiếu trang chủ của Tùng Phong Sơn Trang, vị này tính tình háo sắc, không đáng để lo. Nhưng Vạn Vật Tông, Bắc Minh Hải, người Thánh môn này tuyệt không phải là nhân vật đơn giản. Nghe nói Thánh môn đã liên hợp mấy nhà lại, liên thủ chèn ép Lý thị ta. Ngài vẫn nên sớm phòng bị."

Lý Phù Chu biểu tình nhàn nhạt, chỉ có thời điểm khi nữ tử kia hai lần nhắc tới "Thánh môn", đuôi lông mày có biến hóa rất nhỏ, thật lâu sau mới nói: "Gia chủ cũng chắc gì là ta, ta hà tất phải nhọc lòng quá sớm."

"Nói đến gia chủ..." Nữ tử lại thở dài, "Mà ngươi như thế nào lại gặp phiền toái ôm thương tích trở về? Đến lúc tiếp nhận vị trí gia chủ, ngài làm thế nào qua cửa? Thái Sử Lan thật sự tốt như vậy sao? Đáng giá để ngài hy sinh như thế? Nô tỳ thấy nàng đối với Dung Quốc Công không bình thường, như nữ tử lả lơi ong bướm, ngài chẳng lẽ không sợ nàng ta đang lợi dụng ngài?"

"Người ta nếu có thể có chỗ được lợi dụng, chưa chắc không phải là một loại phúc khí." Lý Phù Chu nhàn nhạt nói, "Đây là chuyện của ta."

Hắn như cũ mỉm cười, nữ tử này lại không dám nói tiếp, khe khẽ thở dài, do dự một trận mới nói: "Thánh môn...... Nghe nói có âm mưu vùng vẫy, chuyện có liên quan đến tiểu thư..."

Lý Phù Chu ánh mắt bỗng nhiên lạnh lùng, ánh mắt như kiếm, nàng kia nhìn thấy cũng hơi hơi chấn động.

Ngay sau đó hắn liền thu lại hơi thở, đôi tay ấn vào đầu gối, "Thánh môn nếu đã nói như thế, vậy còn có hậu chiêu, nói xem."

Nữ tử bất đắc dĩ, chỉ phải nói: "Nếu ngài không thể tiếp nhận chức vụ gia chủ, còn muốn thỉnh ngài trả lại di vật của Phong tiểu thư, ở trước linh đường của nàng dập đầu bồi tội, đồng thời phải thề sẽ mãi mãi không lập gia thất." Nàng dừng một chút, lại nhẹ giọng nói, "Nghe khẩu khí của Thánh môn, tựa hồ còn muốn Tấn Quốc Công cũng phải tới một chuyến...... Thật là hoang đường......"

"Phong gia vẫn luôn cho rằng năm đó Vãn Thường là vì cứu ta cùng Dung Sở nên mới đi. Mà ta cùng Dung Sở không có bảo vệ tốt cho nàng. Làm cho một thân nữ tử như nàng đơn độc ra trận, đến nỗi bỏ mình. Mà Vãn Thường thân mang trọng trách chấn hưng Phong Gia, là kỳ tài trăm năm mới gặp của Phong Gia. Hậu quả mất đi Vãn Thường, Phong Gia không thể thừa nhận." Lý Phù Chu lẳng lặng nói, "Oán hận tích tụ nhiều năm, dù sao cũng phải có cái để phát tiết. Hiện giờ mười năm đại hội sắp tới, bọn họ rốt cuộc cũng muốn ra tay."

"Thiếu gia." Nữ tử nhìn chăm chú ánh mắt hắn, "...... Ngươi thay đổi rồi."

Lý Phù Chu không nói.

Nữ tử khe khẽ thở dài.

Thiếu gia là từ khi nào, có thể bình tĩnh mà đàm luận về chuyện của Phong Vãn Thường?

Từ khi nào, cái tên này, từng là tử huyệt không thể chạm của thiếu, từng cho rằng mười năm hay trăm năm, tinh sương ám đổi, mộng cũ trước kia vĩnh viễn vẫn không quên, dù tro cốt hóa vào hư không thì cả đời này nàng vẫn mãi là nổi ám ảnh của Lý Phù Chu.

Không ngờ, thế nhưng còn có người có thể đến gần hắn, thay đổi hắn, tuy rằng thay đổi này cũng không rõ ràng. Nhưng ở bên cạnh thiếu gia nhiều năm như nàng, làm sao không biết việc này khó đến dường nào.

Đây sẽ là may mắn của thiếu gia may mắn, hay là kiếp số đây?

Nàng bỗng nhiên cảm thấy có điểm rét run, nhịn không được ôm lấy cánh tay.

Trong phòng khói hương có chút phai nhạt đi, nàng đi đến lư hương, ném vào đó một khối hương an thần. Gần đây thiếu gia tựa hồ ngủ không ngon giấc, bọng mắt đã thâm đen cả rồi.

Mùi an thần dịu nhẹ giúp thư giãn đầu óc. Nàng cũng cảm thấy có điểm thả lỏng. Ngay sau đó nàng nghe thấy Lý Phù Chu dường như đang nói mớ: "Ta không thể để cho người khác đến gần nàng......"

Nữ tử ngạc nhiên quay đầu.

Đối diện, Lý Phù Chu đang nhắm mắt điều tức, mặt mày tĩnh lặng, dường như tiếng nói ấy không phải do hắn nói.

Nữ tử bỗng nhiên khoanh tay lại chà xát hai cánh tay, hô hấp trở nên dồn dập lên.

Vừa rồi......

Hắn đang nói ai?

Hắn đang nói ai?

==

"Quảng trường trong nội thành có náo nhiệt?" Đối lập với không khí thanh u trong trang viên của Lý Phù Chu, thư phòng của Dung Sở hiện tại vội đến binh hoang mã loạn.

Một đống thư từ Lệ Kinh phụ tá gửi đến cho hắn. Hắn phải suy nghĩ văn chương hoa lá hẹ để viết hồi âm ứng đối triều đình, Binh Bộ, Đô Đốc Phủ, Tây Lăng Tổng Đốc Phủ, thượng phủ đại doanh, thiên kỷ đại doanh.

Dung Sở to gan lớn mật, coi trời bằng vung, đem Tây Lăng Tổng đốc phủ, thượng phủ đại doanh, thiên kỷ đại doanh thậm chí Binh Bộ hết thảy chơi ở trong lòng bàn tay. Hiện tại vật đổi sao dời, gió đã đổi hướng, các đại lão rốt cuộc cũng có cơ hội đối với hắn "Tiến hành nghiêm khắc khiển trách", dâng sớ buộc tội hắn tùy ý làm bậy. Dung Sở không nhanh không chậm, nhẹ nhàng vượt qua mọi trở ngại.

Một đống lớn gia sư chỉ có một việc là làm người cầm bút viết hộ, người động não vẫn là Dung Sở. Quốc Công Gia ngồi chính giữa, trong tay cầm chén ngọc, vừa xem sổ con vừa ăn trái cây, đầu cũng không ngẫng lên, lên tiếng phân phó.

"Hồi đáp thiên kỷ tổng soái: chuyện Thường tướng quân thông đồng với địch. Đã thẩm kết xong. Thường tướng quân giết địch mấy trăm, lòng son thiết cốt rất rõ ràng thiên hạ không thể hoài nghi. Lần này lấy công chuộc tội, đánh đuổi Tây Phiên, công huân lớn lao, bổn Quốc Công muốn đệ trình Binh Bộ khen thưởng. Kỷ soái quản binh rất tốt, thuộc hạ mỗi người anh dũng thiện chiến, bổn Quốc Công cũng muốn kiến nghị khen thưởng Kỷ soái —— Kỷ soái có chấp nhận không? Nếu không muốn thì bổn Quốc Công rút lại tấu sớ khen thưởng? Đổi một phong tấu chương khác buộc tội ngài không biết quản giáo thuộc cấp, để thuộc hạ tiên phong tự tiện rời doanh nhiễu loạn trị an?"

Phụ tá tay run run...... Thực lo lắng hộ Kỷ gia lão soái cùng Kỷ thiếu soái......

"Hồi âm Binh Bộ: Thỉnh Hoa thượng thư cẩn thận phân rõ thị phi. Lần này việc cứu viện Bắc Nghiêm cùng động thái điều động quân lực sao lại đến dò hỏi Dung mỗ. Việc Bắc Nghiêm thành bị vay, thứ nhất lỗi do Thiên Kỷ Thượng Phủ sơ suất để quân Tây Phiên đánh bất ngờ, thành công chiếm thành Bắc Nghiêm, vây sát cả vạn bá tánh, đánh phá tường thành phương Bắc của nước ta; Thứ hai, triều đình lệnh Thiên Kỷ, Thượng Phủ hai quân mai phục Thanh Thủy Quan, chờ đợi tùy thời cứu viện. Nhưng Thiên Kỷ Quân chỉ vì vài tiểu binh Tây Phiên, liền cho rằng bị tiết lộ quân cơ. Chưa xin chỉ thị của triều đình phê chuẩn mà tự tiện đem phục binh rút về. Thứ ba, bởi vì Thiên Kỷ tự tiện điều binh, không tuân theo điều động của triều đình, làm cho Thượng Phủ vì bảo hộ phòng tuyến phía Nam Thiên Kỷ, không dám tùy ý xuất binh. Bắc Nghiêm lấy 3000 binh cùng mười vạn thường dân, hai ngày lương, cố thủ bảy ngày ròng rã. Dân ở giữa chịu tội, Hoa Thượng Thư có thể nào như thế bỏ qua? Có phải hay không tuổi quá lớn, già cả mắt mờ, bỗng nhiên ngủ gà ngủ gật?"

Phụ tá một phen hốt hoảng...... Thượng Thư đại nhân, ngài ngàn vạn lần đừng đập đầu tự sát nha......

"Hồi đáp triều đình: Bắc Nghiêm bị vây, đều có Thượng Phủ Binh địa phương cùng ngoại tam gia quân xử trí, nhưng Dung Sở thân là tổng soái danh dự của Quang Võ Doanh, phải phụ trách an nguy tính mạng của các võ doanh thực tập sinh. Khi ra ngoài rèn luyện thực tế, các Quang Võ Doanh thực tập sinh phải tuân theo 《 Quy Tắc Quang Võ Doanh 》. Trong đó điều 312, mục một, phần ứng đối khi rèn luyện tại khu chiến sự, dân sinh, phụ trách thao diễn, Tổng soái danh dự Dung Sở vì đang ở Bắc Nghiêm nên phải cứu Quang Võ Doanh thực tập sinh, có thể sử dụng hết thảy tài nguyên quân sự tại địa phương, theo đó được phép tự tiện vượt quyền để điều động. Ngự Sử Đài lấy điểm này buộc tội Dung Sở là không đúng, không theo nhân tình thiên lý, không có đạo đức, bổn Quốc Công thập phần phẫn nộ, muốn tham vấn Ngự Sử Đài Giám Sát Ngự Sử, Vương đại nhân một chuyện —— Cháu ngoại Vương Đại Nhân nhà ngươi tựa hồ đang theo học ở phân doanh Thập Nhị thuộc hành tỉnh Trung Châu, nếu Trung Châu có một ngày bị Ngũ Việt vây thành, đúng lúc lệnh ái tôn đang ở trong đó, nguy ở sớm tối, Dung Mỗ nên cứu hay là không cứu? Nếu không thỉnh hắn 'hãy tự đi tìm chết, tận tình hy sinh thân mình, sau đó triều đình đều có ân thưởng '?"

Phụ tá chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tay không ngừng bút.

Chủ nhân nói chuyện quá độc ác......

Xem xong những hồi âm này, các vị đại lão gia ấy còn muốn sống tiếp không?

Khó trách trong triều, người người đều nói vị chủ nhân này "Để sống trăm ngày, gieo họa ngàn năm"......

Chính là như vậy sắc bén, độc ác. Dung Sở trái đẩy phải chắn thành thạo, phụ tá múa bút thành văn chữ tuôn ào ào. Dung Sở lại nghe được tin tức về quảng trường trong nội thành có náo nhiệt, Thai Thế Đào tổ chức lôi đài.

"Ừm." Dung Sở vội vàng chặn miệng Tây Lăng Tổng đốc phủ, tùy ý vẫy vẫy tay, "Đã biết."

Chờ hắn giết xong Tây Lăng Tổng đốc phủ, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhíu nhíu mi, "Hả? Lôi đài? Chiêu mộ hộ vệ?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top