Chương 9

Ngày hôm sau Thẩm Chiêu Bình là bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Bọn họ làm xong đã gần hừng đông, Thẩm Chiêu Bình mệt đến sắp không mở mắt nổi, chỉ mơ hồ nhớ Thúc Lăng ôm mình đi tắm rửa sạch sẽ. Hắn mở mắt ra, cảm thấy đầu mơ hồ có chút đau, một lát sau mới tỉnh táo một ít.

Hắn thấy Thúc Lăng đứng ở bên cửa sổ, chỉ mặc một cái quần cộc, đưa lưng về phía hắn hút thuốc. Rèm cửa sổ cũng chưa mở ra, cả phòng vẫn rất tối, tàn thuốc kia lúc sáng lúc tối liền đặc biệt rõ ràng.

Thúc Lăng cũng nghe được tiếng đồng hồ báo thức, gã nhấn tàn thuốc, xoay người lại đi tới bên giường: "Tỉnh rồi?"

Thẩm Chiêu Bình âm thanh còn mang theo chút khàn khàn: "Ừm."

Thúc Lăng co một chân quỳ ở bên giường, cúi đầu nhìn hắn.

Thẩm Chiêu Bình cũng nhìn gã, lấy tay kéo Thúc Lăng một cái, đối phương liền thuận theo cúi người xuống, ở trên môi hắn hôn một chút.

Thúc Lăng đứng lên, nắm tay hắn cười cười: "Bạn trai, chào buổi sáng."

Thẩm Chiêu Bình sững sờ một lát, nói: "Sớm."

Lúc ăn điểm tâm Thúc Lăng nhận điện thoại, Thẩm Chiêu Bình nghe thấy gã nói: "Bốn mươi, năm mươi vạn đi, cậu xem rồi mua giúp tôi."

Không biết đối phương nói cái gì, Thúc Lăng đột nhiên nở nụ cười, liếc mắt nhìn Thẩm Chiêu Bình một cái, nói với đầu bên kia điện thoại: "Cậu biết cái gì, cho là ai cũng nông cạn giống cậu à." Cách một lúc, gã lại nói, "Ngày khác đi. Tôi cúp."

Thẩm Chiêu Bình hỏi gã: "Chuyện gì?"

Thúc Lăng đem trứng gà đã lột vỏ đặt trong bát hắn: "Mua cái xe dùng để đưa em đi làm."

Thẩm Chiêu Bình liếc gã một cái: "Không cần thiết."

Thúc Lăng lại cầm một quả trứng gà sứt mẻ: "Anh tình nguyện."

Gã lại hỏi Thẩm Chiêu Bình: "Em biết bằng hữu anh mới vừa nói gì không?"

Thẩm Chiêu Bình hỏi: "Cái gì?"

Thúc Lăng trong mắt mang theo ý cười: "Hắn nói lão bà anh thực sự quản gia cần kiệm, hội sinh sống."

Thẩm Chiêu Bình cau mày: "Ai là lão bà của anh."

Thúc Lăng cầm lấy tay đặt ở trên bàn của hắn, nhẹ giọng nói: "Anh là lão bà của em."

Thẩm Chiêu Bình không nói nữa, cũng không hất tay của gã ra, cúi đầu đem cháo uống xong.

Thẩm Chiêu Bình xem như là chính thức ở trong nhà Thúc Lăng. Mới đầu Thúc Lăng để hắn và mình ở cùng nhau trong phòng ngủ chính, Thẩm Chiêu Bình ngủ mấy ngày phát hiện Thúc Lăng từ sáng tới tối đều phải giày vò hắn, từ giường đến buồng tắm đến ghế sô pha nhỏ, mỗi một nơi đều không buông tha, thậm chí ngay cả thảm trải sàn hơn ba vạn trên đất đều chà đạp. Hắn liền không muốn cùng Thúc Lăng ngủ chung, kiên trì muốn trở về phòng mình.

Thúc Lăng nói: "Anh không làm em."

Thẩm Chiêu Bình không tin gã: "Thúc Lăng, em ban ngày phải đi làm, không chịu được anh như vậy."

Thúc Lăng từ phía sau lưng ôm lấy hắn, hỏi: "Anh loại nào?"

Thẩm Chiêu Bình mấy ngày cuối tuần quả thật bị gã chơi cho khó chịu, lúc làm việc vừa buồn ngủ vừa đau, có chút tức giận dùng cùi chỏ đụng gã, thấp giọng nói: "Như động dục."

Thúc Lăng nở nụ cười, hiếm khi nghe Thẩm Chiêu Bình nói thô tục như thế, gã cũng không sinh khí, chỉ nắm tay hắn nói: "Bởi vì em như xuân dược."

Thúc Lăng ngầm cho phép Thẩm Chiêu Bình ở phòng khách, nhưng gã cũng chuyển vào. Thẩm Chiêu Bình thở dài: "Anh như vậy thì có ý nghĩa gì?"

Thúc Lăng biết làm nũng hữu hiệu nhất, gã nằm ở bên người Thẩm Chiêu Bình, thấp giọng nói: "Anh chỉ là muốn ôm em."

Thẩm Chiêu Bình quả nhiên không đuổi gã nữa, chỉ nói: "Vậy chúng ta ước định, ở gian phòng này không chuẩn làm em."

Thúc Lăng đáp ứng sảng khoái: "Được."

Thúc Lăng đi từ sáng tới tối muộn mới về, lúc trở lại Thẩm Chiêu Bình thường thường đều ngủ rồi. Gã tắm xong vén chăn lên nằm xuống, Thẩm Chiêu Bình liền mơ mơ màng màng bị gã đánh thức: "Trở về ?"

Thúc Lăng "Ừ" một tiếng, hôn trán của hắn rồi ôm lấy hắn: "Ngủ tiếp đi."

Qua gần nửa tháng, trong nhà xe Thúc Lăng có thêm một cái xe mới. Audi Q5 màu đen, Thẩm Chiêu Bình chê xa xỉ, Thúc Lăng liếc hắn một cái: "Anh lái xe này cảm giác bị mất giá."

Thẩm Chiêu Bình cau mày: "Lãng phí."

Thúc Lăng có chút bất đắc dĩ, nặn nặn vành tai của hắn: "Anh chỉ muốn cho em ngồi thoải mái hơn chút."

Thẩm Chiêu Bình trầm mặc một lát, vẫn là xoay người ôm lấy eo gã, nói: "Cảm tạ."

Thúc Lăng mặt mày nhu hòa xuống, cúi đầu nhẹ nhàng đụng chóp mũi của hắn một cái.

Hai người bọn họ đều không phải người nói nhiều, ở cùng một chỗ, trong nhà hầu như rất yên tĩnh. Có lúc Thúc Lăng về nhà sớm, Thẩm Chiêu Bình tắm xong sẽ ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách, Thúc Lăng thì ngồi ở bên cạnh hắn chơi di động. Chơi chơi sẽ không nhịn được đến bên cạnh Thẩm Chiêu Bình, Thẩm Chiêu Bình phát hiện giương mắt lên nhìn, Thúc Lăng sẽ ghé sát vào hôn hắn.

Thúc Lăng có lần đem mặt chôn ở trong hõm cổ hắn, dùng sức ngửi một cái: "Trên người em thơm quá."

Thẩm Chiêu Bình mò sau gáy của gã: "Dùng với sữa tắm giống anh."

Thúc Lăng lắc đầu: "Không phải mùi sữa tắm."

Thẩm Chiêu Bình nói: "Đó là mùi gì?"

Thúc Lăng đột nhiên nở nụ cười: "Có thể là mùi mỹ mạo."

Thẩm Chiêu Bình đẩy gã ra, đứng lên: "Bệnh thần kinh."

Một buổi chiều, Thúc Lăng thấy Thẩm Chiêu Bình mở rương hành lý thu thập quần áo. Gã dựa vào cạnh cửa hỏi: "Đang làm gì?"

Thẩm Chiêu Bình ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn gã: "Tuần sau đi công tác."

Thúc Lăng lập tức nhăn mày lại: "Đi chỗ nào?"

Thẩm Chiêu Bình đứng lên: "Không xa, tỉnh lân cận."

Thúc Lăng hỏi: "Đi bao lâu?"

Thẩm Chiêu Bình hồi đáp: "Một tuần."

Thúc Lăng sắc mặt có chút khó coi, lại hỏi: "Đi làm à?"

Thẩm Chiêu Bình lần này không trả lời gã, đến gần nói: "Anh đang thẩm phạm nhân à?"

Thúc Lăng nghe được Thẩm Chiêu Bình là đang học mình nói lúc trước, nhất thời không kềm được nở nụ cười, nhưng vẫn có chút thất lạc ôm lấy Thẩm Chiêu Bình: "Đi thật lâu."

Buổi tối hôm đó, Thúc Lăng xem như đòi cả gốc lẫn lãi đem Thẩm Chiêu Bình giằng co triệt để. Bọn họ ở trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ làm tình, Thẩm Chiêu Bình bị Thúc Lăng đặt ở trên kính, từ phía sau lưng đẩy vào. Thẩm Chiêu Bình trần như nhộng, thở ra nhiệt khí ở trên kính tạo ra một tầng sương mù, nắm chặt cánh tay Thúc Lăng vòng quanh eo, bất an cùng lo lắng.

Hắn nỗ lực quay đầu, gần như cầu khẩn nói: "Thúc Lăng, sẽ bị người nhìn thấy."

Thúc Lăng hôn xương hồ điệp của hắn, lực đạo hạ thân đem đùi hắn đánh đỏ, âm thanh nhưng lại nhu hòa : "Đừng sợ."

Sáng hôm sau, Thúc Lăng lái xe đem Thẩm Chiêu Bình đến đơn vị, lúc hắn xuống xe thì căn dặn: "Nhớ nhớ anh."

Thẩm Chiêu Bình cầm tay Thúc Lăng, nhìn vào mắt của gã nói: "Được."

Thẩm Chiêu Bình đến trưa ngồi tàu cao tốc, đồng hành là  cán bộ kiểm sát gọi Lý Doanh, tốt nghiệp cùng trường với Thẩm Chiêu Bình, lúc học thạc sĩ cũng là một thầy hướng dẫn, hơn Thẩm Chiêu Bình hai tuổi. Lý Doanh giúp Thẩm Chiêu Bình để tốt hành lý, nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, hành trình phải hơn bốn giờ."

Thẩm Chiêu Bình nói: "Được, thật cảm ơn sư huynh."

Hắn đeo cái che mắt, liếc nhìn điện thoại di động. Thúc Lăng cũng không liên lạc với hắn, Thẩm Chiêu Bình gửi tin cho gã: "Em lên xe rồi."

Qua mười mấy phút, Thúc Lăng cũng chưa trả lời \\. Thẩm Chiêu Bình không thể làm gì khác hơn là dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lúc xuống xe Thẩm Chiêu Bình nhìn điện thoại, Thúc Lăng ở nửa giờ trước mới trả lời hắn: "Mới vừa nhìn thấy, thuận buồm xuôi gió."

Thẩm Chiêu Bình ở trong khung chat đánh chữ "Em đều đến rồi mới trả lời", nghĩ một lúc lại xóa , trả lời: "Được ."

Thúc Lăng lần này ngược lại trả lời ngay, hỏi hắn: "Nghỉ ngơi ở đâu?"

Khách sạn là Lý Doanh chọn, Thẩm Chiêu Bình hỏi Lý Doanh: "Sư huynh, chúng ta ở chỗ nào?"

Lý Doanh đang dùng điện thoại di động gọi xe taxi, đưa thông tin đơn đặt hàng cho hắn xem: "Khách sạn Mặt Trời Mới, ở trung tâm thành phố."

Thẩm Chiêu Bình chuyển cho Thúc Lăng, Thúc Lăng ngừng một chốc mới hồi hắn, hiển nhiên là đi kiểm tra khách sạn đó: "Cái nơi gì thế này ? Có thể thay cái khách sạn tốt chút hay không?"

Thẩm Chiêu Bình trả lời: "Chính phủ ra quy định hạn chế tiêu phí, nhiều hơn không có cách nào chi trả."

Lúc này xe taxi đến, Thẩm Chiêu Bình liền đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, đem hành lý bỏ vào cốp sau, lên xe.

Lý Doanh đặt một phòng tiêu chuẩn, bọn họ đem đồ đơn giản thu thập một chút, dự định đi ra ngoài ăn cơm. Vừa tới cửa khách sạn liền nhìn thấy một nam nhân dựa vào cột cạnh cửa, chiều cao gần tới một mét chín, đầu trọc, trên mặt đeo một cái kính râm màu trà rất lớn, người chung quanh đi ngang qua đều sẽ theo bản năng nhìn nhiều một chút.

Nhìn thấy Thẩm Chiêu Bình cùng Lý Doanh đi ra, người kia liền đi tới, tháo kính xuống cười nói: "Thẩm Kiểm, thật là đúng dịp."

Thẩm Chiêu Bình mới vừa liếc mắt một cái đã nhận ra gã, không biết theo tới lúc nào, không thể làm gì khác hơn là nói: "Chào anh."

Lúc trước vụ Thúc Lăng Lý Doanh cũng tham dự thảo luận, hắn cũng nhận ra Thúc Lăng, nhíu mày lại: "Thúc Lăng, có chuyện gì không?"

Thúc Lăng nói: "Tôi đến nói chuyện làm ăn, cũng vừa vặn ở khách sạn này. Nếu gặp, mời hai vị cán bộ kiểm sát cùng ăn bữa cơm đạm bạc."

Lý Doanh muốn cự tuyệt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra cớ từ chối nào. Hắn nhìn Thẩm Chiêu Bình một cái, Thẩm Chiêu Bình trầm mặc hiển nhiên không có ý phụ hoạ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Cũng được, vậy làm phiền Thúc tổng ."

Nói là cơm đạm bạc, Thúc Lăng lại mời ở nhà hàng rất đắt đỏ. Thẩm Chiêu Bình liếc mắt nhìn thực đơn liền để xuống , trực tiếp chọn một phần ăn rẻ nhất. Lý Doanh nói: "Tôi giống Thẩm Kiểm."

Thúc Lăng ngồi đối diện bọn họ, nói: "Đừng khách khí, gọi nhiều một chút."

Gã gọi nhân viên phục vụ tới, ở trên thực đơn chỉ một trận, gọi gọi cũng đã bảy, tám món. Thẩm Chiêu Bình nhíu mày, kêu gã một tiếng: "Thúc Lăng."

Thúc Lăng liền ngưng miệng lại, nói: "Lên trước đi, không đủ gọi tiếp."

Lý Doanh đứng dậy đi rửa tay, Thẩm Chiêu Bình lập tức hỏi: "Anh làm cái gì?"

Thúc Lăng nói: "Muốn mang em ăn chút đồ ngon."

Thẩm Chiêu Bình nói: "Không phải nói cái này. Anh tại sao cũng tới?"

Thúc Lăng duỗi thẳng chân, đem chân Thẩm Chiêu Bình kẹp giữa hai chân mình, thân mật cà cà, nói: "Cùng em đi công tác."

Thẩm Chiêu Bình xoa xoa sống mũi: "Anh quá tùy hứng rồi."

Thúc Lăng nhìn hắn chăm chú: "Kia nhìn thấy anh em cao hứng sao?"

Thẩm Chiêu Bình nhìn gã, ánh mắt rất nghiêm túc, qua chốc lát vẫn là thỏa hiệp nói: "Cao hứng."

Thúc Lăng nở nụ cười, rót nước cho hắn: "Vậy là được rồi."

Lúc ăn cơm Thúc Lăng không ngừng gắp cho Thẩm Chiêu Bình, Lý Doanh kỳ quái liếc nhìn hắn, không nhịn được hỏi: "Các cậu rất thân?"

Thúc Lăng nói: "Không quen, Thẩm Kiểm không kháng tụng cũng coi như giúp tôi đại ân, tôi cảm tạ một chút."

Nói thì nói thế, Lý Doanh vẫn cứ cảm thấy không khí giữa bọn họ rất quái lạ. Tuy rằng bọn họ cũng không trò chuyện nhưng lại hết sức ăn ý, Thúc Lăng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, Thẩm Chiêu Bình sẽ lấy mấy tờ giấy đưa cho gã. Thẩm Chiêu Bình ho khan hai tiếng, Thúc Lăng liền lập tức rót nước cho hắn.

Nhưng hắn lại không thể miêu tả cụ thể nơi nào lạ, loại cảm giác kỳ quái này vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng hắn.

Thúc Lăng kêu xe taxi đưa bọn họ về khách sạn, chờ bọn họ ngồi lên xe thì nói: "Không tiễn các anh, Thẩm Kiểm, Lý kiểm, hẹn gặp lại."

Buổi chiều bọn họ bận vụ án, lúc đến khách sạn đã hơn mười giờ. Thẩm Chiêu Bình tắm trước, ngồi ở trên giường xem điện thoại di động, Lý Doanh từ buồng tắm đi ra nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới chuyện ban ngày, hỏi: "Cậu và Thúc Lăng sau đó còn liên hệ?"

Thẩm Chiêu Bình động tác dừng một chút, không trực tiếp trả lời, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lý Doanh xoa xoa tóc tai, đem khăn tắm khoát lên trên ghế dựa: "Người như thế vẫn là đừng lui tới thì hơn."

Thẩm Chiêu Bình trầm mặc một lát, nói: "Loại người như vậy?"

Lý Doanh nhíu mày lại, lộ ra biểu tình kiêu căng cùng xem thường: "Hắn tốt nghiệp trung học sao? Không có văn hóa, kiếm cũng đều không phải tiền sạch sẽ."

Thẩm Chiêu Bình không lên tiếng.

Lý Doanh còn nói: "Người như thế tôi thấy rất nhiều, sống dựa vào đầu cơ trục lợi, làm việc trái pháp luật. Kỳ thực cậu nói vụ án lần trước, tâm lý mọi người đều rõ ràng, Ngô Lộ Phần không phải bị hắn một đao chọc vào tim đâm chết sao? Người như thế có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, chuyện gì mà không làm được."

Điện thoại Thẩm Chiêu Bình chấn động một cái, hắn cúi đầu nhìn, là Thúc Lăng gửi tin cho hắn: "Mới đến khách sạn sao? Cơm tối ăn gì ? Đói bụng nói anh gọi thức ăn ngoài cho."

Thẩm Chiêu Bình trả lời: "Em không đói bụng, anh nghỉ ngơi đi."

Thúc Lăng nói: "Không sao, anh không buồn ngủ."

Còn chưa đợi Thẩm Chiêu Bình trả lời, Thúc Lăng lại nói: "Ngày hôm nay có phải không có sữa uống?"

Lúc này Lý Doanh hỏi Thẩm Chiêu Bình: "Chiêu Bình, cậu sao không nói gì thế?"

Thẩm Chiêu Bình ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, rất bình tĩnh nói: "Chúng ta lần này cần điều tra người hiềm nghi phạm tội, bác sỹ tốt nghiệp đại học 985, không phải cũng cưỡng chế dâm loạn cấp dưới sao? Huống hồ cưỡng chế dâm loạn vẫn chỉ là tội danh bước đầu nhận định khởi tố, nếu như có chứng cứ chúng ta khả năng khởi tố tội cưỡng gian."

Lý Doanh chậm rãi nhăn mày: "Này không giống nhau. Tôi không nói học lực cao sẽ không phạm tội, chỉ nói là học lực thấp không hưởng qua giáo dục cao cấp, tố chất thấp tương đối phổ biến, cái này có số liệu thống kê hẳn hoi."

Thẩm Chiêu Bình không phản bác hắn, chỉ nói : "Thúc Lăng cấp ba bỏ học là vì năm ấy thi đại học cha hắn đem mẹ hắn đánh chết."

Lý Doanh trầm mặc một chút, nói: "Kết quả vẫn là hắn không học xong cấp ba, không phải sao?"

Thẩm Chiêu Bình cũng không dây dưa cái đề tài này, hắn cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động, nói: "Tôi chẳng qua là cảm thấy chúng ta là người thi hành pháp luật vẫn nên cẩn thận kết luận, bản án đã có hiệu lực , là tự vệ, lại nói là cố ý thương tổn thì không thích hợp."

Lý Doanh lần này cực nhanh chóng nói: "Vậy Simpson thật sự không giết vợ hắn sao?"

Hắn nói là bản án nổi danh nước Mỹ vì chứng cứ không đủ phán tội nên phóng thích phạm nhân. Thẩm Chiêu Bình cảm thấy có chút phiền, nhưng hắn cũng không muốn nói thêm gì nữa, bởi vì hắn biết mình nói cái gì cũng sẽ không thay đổi được suy nghĩ của Lý Doanh. Lý Doanh và hắn là người giống nhau, hấp thụ tinh hoa giáo dục mà lớn lên, tiếp thu giáo dục cao cấp, cùng hình thành quan niệm giống nhau. Hắn lúc trước cũng là như vậy mà định nghĩa Thúc Lăng, đồng dạng tự cho là đúng mà xem thường gã.

Mà hắn là sau đó mới thay đổi quan điểm ngạo mạn này.

Điện thoại trong tay rung lên, Thẩm Chiêu Bình thấy Thúc Lăng hỏi: "Làm gì không để ý tới anh?"

Thẩm Chiêu Bình cúi đầu đánh chữ: "Mới vừa đánh răng, không nhìn thấy. Ngủ đi, ngủ ngon."

Thúc Lăng nói: "Được. Ngủ ngon."

Lý Doanh tắt đèn, nằm lên giường. Hắn thấy Thẩm Chiêu Bình còn đang xem điện thoại di động, nói: "Chiêu Bình, mới vừa cũng chỉ là giao lưu thảo luận một ít hiện tượng xã hội, không phải cố ý phản bác ý của cậu."

Thẩm Chiêu Bình đặt trước đồng hồ báo thức, đem điện thoại di động thả xuống, ở trong bóng tối nói: "Tôi biết, sư huynh."

【 Thẩm Chiêu Bình: Không chuẩn nói xấu nam nhân của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #1x1#dammy