Chương 14
Thúc Lăng xử lý xong chuyện rút khỏi hội, mang theo Thẩm Chiêu Bình cùng Quách Nhạc Hàng, Vương Hán ăn một bữa cơm.
Quách Nhạc Hàng mời khách, nhà hàng Nhật xem như cao cấp nhất trong thành phố, hắn và lão bản có chút giao tình, đặt được vị trí tốt nhất. Quách Nhạc Hàng cùng Vương Hán đến trước, đợi một lát, Thúc Lăng và Thẩm Chiêu Bình mới khoan thai đến chậm.
Quách Nhạc Hàng vốn đang mạn bất kinh tâm dựa vào tường, động tác từ lúc ánh mắt xẹt qua mặt Thẩm Chiêu Bình dừng một chút, lập tức ngồi thẳng, nói với Thúc Lăng, ánh mắt lại trước sau nhìn Thẩm Chiêu Bình: "Cậu đến chỗ nào đào bảo bối vậy?"
Vương Hán cũng có chút bất ngờ. Thúc Lăng đã nói trước, vị trong nhà kia là nam nhân, nhưng bọn họ không nghĩ tới là nam nhân phong độ thế này. Bọn họ trong vòng nhìn nhiều nữ hài nam hài đẹp, nhưng khí chất trên người Thẩm Chiêu Bình là từ lúc nhỏ tiếp thu giáo dục tốt nhất mà có, lễ phép, có hàm dưỡng, trong xương lộ ra chút cảm giác khoảng cách, điều này làm cho cả người hắn hiện ra thập phần xuất chúng.
Thúc Lăng chú ý tới ánh mắt Quách Nhạc Hàng, gã ôm Thẩm Chiêu Bình ngồi xuống, lúc mở miệng có mấy phần ý tứ nhắc nhở: "Giới thiệu một chút, Thẩm Chiêu Bình, người của tôi."
Gã đem ba chữ cuối cắn đến rất nặng, Quách Nhạc Hàng lúc này mới thu hồi ánh mắt, chủ động đứng dậy rót hai chén nước cho bọn họ: "Quỷ hẹp hòi, nhìn cũng không được a?"
Thúc Lăng nhướng nhướng mày: "Không được."
Ba người bọn họ nhận thức đã lâu , Thẩm Chiêu Bình không có tiếng nói chung với bọn họ, phần lớn thời gian đều yên tĩnh ăn, nghe bọn họ tán gẫu, nói chuyện làm ăn.
Vương Hán nói: "Tôi và Quách Nhạc Hàng thương lượng qua , chúng tôi không định để cho người khác đầu tư vào nữa , tìm người nào đó quản lý cửa hàng thôi."
Thúc Lăng gật đầu: "Như vậy rất tốt."
Quách Nhạc Hàng đang bỏ thịt vào nồi, liếc gã một cái: "Chúng ta cũng không định đem cửa hàng làm sạch sẽ. Chuyện trái pháp luật làm nhiều rồi, kém món này sao? Nói nữa, sao lại khéo như vậy tra được trên đầu chúng ta."
Thúc Lăng không lên tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Chiêu Bình. Thẩm Chiêu Bình sắc mặt rất bình tĩnh, tựa hồ không nghe thấy bọn họ nói gì, cũng không có ý tứ xen mồm.
Quách Nhạc Hàng nhận ra động tác của Thúc Lăng, hỏi: "Làm sao, ban đầu là Thẩm tiên sinh khuyên cậu thu tay lại à?"
Thúc Lăng để đũa xuống, nhìn Quách Nhạc Hàng: "Quên nói với cậu, em ấy ăn cơm nhà quan."
Quách Nhạc Hàng lập tức thu lại nụ cười, tư thế ngồi rõ ràng khẩn trương lên, nhìn về phía Thẩm Chiêu Bình. Vương Hán cũng dừng đũa, nhìn Thúc Lăng một chút, lại nhìn Thẩm Chiêu Bình.
Thẩm Chiêu Bình cười cười, nói: "Đã từng. Tôi từ chức tháng trước."
Quách Nhạc Hàng khá là bất ngờ, có chút không thể tin hỏi: "Vì Thúc Lăng?"
Thẩm Chiêu Bình trầm ngâm một chút nói: "Vì chúng tôi."
Sau khi hắn nói xong mấy người đều trầm mặc. Qua một hồi lâu, Vương Hán mới mở miệng: "Không dễ dàng."
Thúc Lăng nói: "Chúng tôi dự định chuyển đến H thị . Cho nên mới đến ăn bữa cơm chia tay với mọi người."
H thị cách nơi này không tính quá xa, ở tỉnh khác, cũng sát biển, kinh tế so với nơi này kém hơn một ít, nhưng cảnh sắc đẹp hơn, là thành phố du lịch nổi danh cả nước, khí hậu cũng phi thường thích hợp định cư. Đây là kết quả Thúc Lăng và Thẩm Chiêu Bình thương lượng ra, Thẩm Chiêu Bình nói vẫn muốn ở cạnh biển, Thúc Lăng cuối cùng liền quyết định nơi này.
Kết thúc bữa tiệc, Quách Nhạc Hàng đem danh thiếp của mình đưa cho Thẩm Chiêu Bình: "Bằng hữu tôi ở H thị không thiếu, có việc cần hỗ trợ có thể liên hệ tôi."
Thúc Lăng đoạt lấy danh thiếp của hắn, bỏ vào trong túi tiền của mình: "Tôi sẽ liên hệ với cậu."
Quách Nhạc Hàng bị tức nở nụ cười: "Thật mẹ nó hẹp hòi."
Thúc Lăng ôm eo Thẩm Chiêu Bình, đem người hướng vào trong lồng ngực của mình, nói: "Trước tới nay cũng chưa từng nghe nói cậu yêu thích nam nhân."
Quách Nhạc Hàng không nhịn được nhìn Thẩm Chiêu Bình một cái, nhún nhún vai, lên xe: "Chính tôi cũng vừa mới biết."
Buối tối Thẩm Chiêu Bình bởi vậy gặp tội, Thúc Lăng lúc hắn tắm rửa thì tiến vào, mang theo chút tâm tình không vui cùng hắn làm tình. Đối diện vòi hoa sen chính là gương, Thẩm Chiêu Bình bị ép quay mắt về phía gương nhìn đông cung của mình.
Thúc Lăng từ phía sau ôm eo hắn, nghiêng mặt sang hôn cổ của hắn, ánh mắt lại nhìn hắn trong gương: "Không muốn thả em đi ra ngoài gặp người khác."
Thẩm Chiêu Bình cầm lấy cánh tay Thúc Lăng để bên hông, bị đụng đến đứng không vững. Dòng nước từ trên bả vai chảy xuống, trong phòng tắm sương mù bốc hơi, hắn khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bị nước nóng trùng thành hồng nhạt. Thúc Lăng chốc chốc lại dùng sức tiến vào thân thể hắn, bàn tay thô ráp xoa xoa bụng của hắn, mang đến từng đợt khoái cảm. Hắn hơi nhếch miệng, ngửa ra sau dựa vào vai Thúc Lăng, đứt quãng nói chuyện: "Chỉ, chỉ cần anh, một người."
Thúc Lăng nắm vai xoay người hắn lại, cúi đầu dùng sức hôn lên đôi môi hắn.
Bọn họ bỏ ra thời gian nửa tháng, đem tài sản bên này xử lý một chút. Phòng ở đều không bán, Thúc Lăng đem hai chiếc xe đắt nhất bán đi, còn hai chiếc xe lưu lại, hắn và Thẩm Chiêu Bình đi làm dùng. Thẩm Chiêu Bình cho mướn gian nhà kia, mặc dù là nhà cũ, thế nhưng gần trường, cũng coi như được giá thuê không tệ.
Một buổi chiều, Thẩm Chiêu Bình nói với Thúc Lăng: "Dẫn anh đi ăn món thời đại học em thích."
Thúc Lăng đương nhiên tình nguyện. Khu đại học ở trung tâm thành phố, bọn họ không lái xe, ngồi giao thông công cộng, xuống dưới lại cưỡi xe đạp, quẹo vào đường mỹ thực sau trường đại học. Nơi đó cửa hàng gì cũng có, chỉ cửa hàng trà sữa đã mở một loạt, Thúc Lăng đi xếp hàng mua một cốc đưa cho Thẩm Chiêu Bình. Thẩm Chiêu Bình cắm ống hút, trước tiên đưa tới bên mép Thúc Lăng.
Thúc Lăng cúi đầu uống một ngụm, nói: "Em uống đi, quá ngọt ."
Thẩm Chiêu Bình liền thu tay về, tự mình uống.
Bọn họ đi một lúc, tình cờ trên đường gặp tất cả đều là sinh viên. Mặc quần áo đơn giản trẻ trung, trên mặt của mỗi người đều mang theo phấn chấn. Nữ sinh túm năm tụm ba đi chung với nhau, không biết nói cái gì mà không nhịn được cười, ven đường cũng không thiếu tình nhân, nắm tay, nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía lẫn nhau đều là yêu thích thuần túy mà nhiệt liệt.
Thẩm Chiêu Bình mang Thúc Lăng tới một quán mì, diện tích không lớn, nhưng rất sạch sẽ. Hắn gọi hai bát mì gan heo, nói với Thúc Lăng: "Em trước đây thường xuyên đến nơi này ăn. Bên cạnh có Starbucks, lúc trước tự học cũng rất thuận tiện."
Thúc Lăng một tay đỡ đầu nhìn hắn: "Kỳ thực anh rất ước ao như các em, từng học đại học."
Thẩm Chiêu Bình khẽ lắc đầu: "Chỉ là không đồng dạng sinh hoạt như vậy mà thôi. Nhìn con đường của người khác luôn cảm thấy so với đường mình đi càng tốt hơn."
Mì lên, phân lượng vẫn rất đủ. Thẩm Chiêu Bình từ bát mình gắp hai đũa bỏ vào bát Thúc Lăng, Thúc Lăng cười: "Thật sự coi anh là thùng cơm a."
Thẩm Chiêu Bình hiếm thấy cười rộ lên, lộ ra chút thần sắc chế nhạo: "Không phải sao?"
Thúc Lăng nhìn hắn vui vẻ, cũng thật cao hứng. Gã nếm một miếng, nói: "Mùi vị xác thực rất tốt."
Bọn họ không nhanh không chậm cơm nước xong, Thẩm Chiêu Bình mang gã đi vào trong trường dạo một vòng. Chạng vạng chính là thời điểm toàn trường náo nhiệt nhất, trên sân thể dục, trong phòng học tất cả đều là người, còn có rất nhiều lão nhân mang theo tiểu hài tử chơi trên bãi cỏ. Thẩm Chiêu Bình dừng lại trước một tòa nhà, nói: "Đây là viện em học."
Thúc Lăng nhìn ánh mắt hoài niệm của hắn, biết hắn đối với nơi này tình cảm rất sâu. Gã hỏi: "Ở đây học bao lâu?"
Thẩm Chiêu Bình nói: "Bảy năm. Từ khoa chính quy đến thạc sĩ, đều là ở đây."
Có chút tâm tình cần tự mình tiêu hóa, Thúc Lăng cũng không nói lời nào, chỉ là cùng hắn đứng một lát. Thẩm Chiêu Bình cũng không đắm chìm trong trong ký ức quá lâu, mấy phút sau liền nói: "Đi thôi."
Vừa lúc đó, một chiếc xe lái tới gần . Thúc Lăng kéo Thẩm Chiêu Bình một cái, hai người đi sang bên cạnh mấy bước, nhường đường cho xe. Xe kia đi về trước một chút, lại dừng ở bên cạnh họ.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt một nam nhân, khóe mắt đã có rất nhiều nếp nhăn, đôi mắt rất thâm thúy, trên mũi đỡ kính mắt viền kim loại, tóc tai đã nửa trắng. Ông nhấc cánh tay lên, khoát lên cửa sổ xe, nhìn về phía bọn họ, trầm giọng kêu một tiếng: "Chiêu Bình."
Thẩm Chiêu Bình không nghĩ tới có thể tình cờ gặp ông, ngơ ngác đến gần cung kính kêu một tiếng: "Thầy Chung."
Chung Quốc Bằng nhìn hắn, không mang tâm tình gì nói : "Thầy nghe nói em từ chức."
Thẩm Chiêu Bình nói: "Thầy, xin lỗi."
Chung Quốc Bằng lắc đầu: "Đây là cuộc đời của em, không có gì phải xin lỗi." Ông nhìn Thúc Lăng đứng cạnh, lại lập tức đưa ánh mắt đặt ở trên người Thẩm Chiêu Bình, "Thầy còn nghe nói một chuyện khác."
Thẩm Chiêu Bình trầm mặc vài giây, nói: "Em hiện tại sống rất tốt."
Chung Quốc Bằng nhìn chăm chú hắn một hồi lâu, thấp giọng nói: "Vô luận làm cái gì, quan trọng là ... Phải phụ trách với lựa chọn của mình."
Thẩm Chiêu Bình nói: "Em hiểu rồi."
Chung Quốc Bằng lại nói: "Vậy thầy chúc em càng ngày càng tốt. Chiêu Bình, hẹn gặp lại."
Nói xong, ông gật gật đầu với Thúc Lăng rồi đạp chân ga ly khai.
Thẩm Chiêu Bình nhìn xe của ông rời đi, sững sờ một lát. Thúc Lăng nắm vai hắn: "Thầy của em rất có khí độ."
Thẩm Chiêu Bình dựa vào người gã: "Ông vẫn luôn là người thầy đức cao vọng trọng."
Thúc Lăng dắt tay hắn, thấp giọng nói: "Cho nên mới dạy em tốt như vậy."
Chuyện bên này không sai biệt lắm đã xử lý xong, nhưng trước một ngày bọn họ dự định chuyển đến H thị xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Thẩm Chiêu Bình buổi chiều ra ngoài một chuyến, buổi tối trở về trên mặt mang theo thương tổn. Khóe miệng rách, nửa trái khuôn mặt đều sưng lên, dấu bàn tay đỏ chót nhìn hù người. Thúc Lăng lúc nhìn thấy nổi trận lôi đình, gã kéo người ngồi xuống ghế sa lon, tâm vô cùng đau đớn, cũng không dám chạm vào vết thương của hắn, trầm giọng hỏi: "Mẹ nó ai đánh ? Lão tử giết hắn."
Thẩm Chiêu Bình nặn nặn lòng bàn tay của gã, bình tĩnh trả lời: "Ba em."
Thúc Lăng cau mày: "Bởi vì chuyện nghỉ việc?"
Thẩm Chiêu Bình nói: "Không chỉ vậy. Còn có chuyện hai chúng ta."
Đối phương là cha Thẩm Chiêu Bình, Thúc Lăng cũng không tiện nói lời khó nghe nữa. Nhưng trong lòng thực sự rất đau, đem người ôm vào ngực hỏi: "Sao phải nói cho ông ta biết?"
Thẩm Chiêu Bình cảm thấy trên mặt đau râm ran, thấp giọng nói: "Ông ta đã nghe được ít tiếng gió, hỏi em có phải thật vậy hay không, em liền thừa nhận."
Thúc Lăng ghé sát vào vết thương của hắn thổi nhẹ: "Anh hại em bị thương." Nói xong gã đứng lên, cầm cái khăn lông ngâm nước lạnh vắt khô, gấp kỹ đắp lên mặt Thẩm Chiêu Bình.
Thẩm Chiêu Bình lắc đầu một cái: "Không trách anh. Em nói không ít lời khó nghe, đem ông ta chọc giận."
Việc của Thúc Lăng và Thẩm Chiêu Bình xác thực chỉ có thể tính là mồi dẫn lửa. Thẩm Thắng rất sĩ diện, giận hơn nữa cũng không thể mất phong độ, lúc đàm luận chuyện nghỉ việc và Thúc Lăng, Thẩm Thắng vẫn ngồi, thậm chí trong tay bưng chén bích loa xuân.
Thẩm Thắng ngữ khí rất nghiêm khắc: "Tao thấy mày điên rồi. Sự nghiệp tốt nói không cần là không cần , cùng một nam nhân đồng tính luyến ái, chính mày không ngại mất mặt sao?"
Thẩm Chiêu Bình nói: "Không cảm thấy. Tôi chỉ tới nói cho ông một tiếng, tôi muốn đến H thị phát triển."
Thẩm Thắng một đôi mắt ưng chăm chú nhìn hắn, người nghiêng về phía trước: "Thẩm Chiêu Bình, dáng vẻ đạo đức này của mày xứng đáng với mẹ mày sao?"
Thẩm Chiêu Bình vốn cũng không định xung đột với Thẩm Thắng, nhưng một khắc kia hắn bị chọc giận, dù trên nét mặt cũng không thay đổi gì lớn, nhưng âm thanh đột nhiên lạnh: "Ông còn dám nhắc đến mẹ tôi sao? Nói thật, tôi vẫn luôn rất nghi hoặc, làm nhiều chuyện đuối lý như vậy, buổi tối ông có thể ngủ được sao?"
Thẩm Thắng đột nhiên đứng lên, đem cốc trà nặng nề đặt lên bàn: "Tao làm chuyện đuối lý gì? Thái độ nói chuyện với trưởng bối thế này sao?"
Thẩm Chiêu Bình không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm ông ta một lúc, mới chậm rãi mở miệng: "Vì thân phận ông ngoại mới cùng mẹ tôi kết hôn, không tính chuyện đuối lý? Ông ngoại sau khi qua đời liền ngoại tình, không tính chuyện đuối lý? Lúc mẹ giải phẫu đi gặp nữ nhân khác, một lần cuối tại nhà xác, không tính chuyện đuối lý?"
Thẩm Thắng bò đến địa vị này, đã rất nhiều năm không có người nào dám nói với ông ta như vậy. Thẩm Chiêu Bình gằn từng chữ nói ra từng chuyện cũ phủ đầy bụi, xé ra khăn che mặt dối trá ông ta khổ tâm đắp lên, đem tôn nghiêm ông ta giẫm trên đất, khiến Thẩm Thắng trong lúc nhất thời vừa phẫn nộ vừa hoảng hốt. Ông ta tát một cái vào mặt Thẩm Chiêu Bình, Thẩm Chiêu Bình mạnh mẽ chống đỡ, ông ta tựa hồ cảm thấy chưa hết giận, lại một quyền đánh vào cằm Thẩm Chiêu Bình. Thẩm Chiêu Bình cũng không trốn, chỉ là lạnh lùng đứng, dùng ánh mắt không có nhiệt độ nhìn ông ta.
Thẩm Thắng đến cùng lớn tuổi, tâm tình kích động, đánh xong liền thở mạnh. Bên ngoài Khương Khấu nghe thấy động tĩnh, vội vã đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thẩm Chiêu Bình thì "Nha" một tiếng, đối Thẩm Thắng nhíu mày lại: "Có chuyện nói rõ ràng, sao lại đánh hài tử như thế?"
"Hài tử?" Thẩm Thắng cười lạnh, "Nghiệt tử!"
Thẩm Chiêu Bình không muốn nhìn nháo kịch này, quay người đi. Thẩm Thắng lửa giận còn chưa phát xong, thấy hắn rời đi, cầm gạt tàn bên cạnh ném lên lưng hắn, mắng: "Cút!"
Thẩm Chiêu Bình lúc nói chuyện trước sau rất bình tĩnh, Thúc Lăng căng thẳng trong lòng, liền vội vàng nói: "Xoay qua chỗ khác, anh nhìn sau lưng một chút."
Thẩm Chiêu Bình xoay người, Thúc Lăng xốc áo của hắn lên, quả nhiên nhìn thấy sau lưng xanh tím một khối lớn. Thẩm Chiêu Bình da trắng, khối xanh tím kia càng rõ ràng càng doạ người hơn, Thúc Lăng đau lòng hỏng, hận thương tổn không thể ở trên người mình, cúi đầu hôn lên vết thương của hắn một cái: "Nếu không phải là cha em..."
Thúc Lăng nói còn chưa dứt lời, Thẩm Chiêu Bình đã biết ý gã. Hắn hơi nhăn mày, xoay người nhìn về phía Thúc Lăng: "Không được luôn nghĩ lấy bạo chế bạo."
Thúc Lăng với tay lấy khăn, dùng cái khác giúp hắn đắp mặt, ngữ khí mềm xuống: "Anh có lúc không khống chế được."
Thẩm Chiêu Bình nói: "Hẳn là ảnh hưởng bởi cha anh. Cái này có thể thay đổi."
Thúc Lăng trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: "Kỳ thực đoạn thời gian trong trại tạm giam, anh luôn nghĩ, có phải anh thật giết Ngô Lộ Phần hay không."
Thẩm Chiêu Bình giương mắt nhìn gã, không nói lời nào.
Thúc Lăng hít sâu một hơi: "Lúc đó việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, tình huống rất loạn, anh cũng là dưới tình thế cấp bách đoạt đao chọc ra. Anh đã cho là anh chọc vào bả vai hắn, nhưng sau đó cảnh sát nói với anh lưỡi dao xuyên qua tim, người đã chết. Vừa mới đầu anh thậm chí cho là cảnh sát đang lừa anh, sau đó luật sư bào chữa đến, anh mới tin người đó thật không còn."
Thẩm Chiêu Bình nắm lấy tay Thúc Lăng, đem khăn lấy xuống. Lúc này mặt của hắn đã không còn đau, chỉ là vẫn sưng. Hắn nắm tay Thúc Lăng, cùng gã mười ngón giao nhau: "Vậy tại sao vẫn cảm thấy mình cố ý giết hắn?"
Lần này Thúc Lăng trầm mặc rất lâu mới mở miệng nói: "Bởi vì anh trước đi đến nhà hắn đòi nợ. Hắn không có công việc đàng hoàng, dựa cả vào tiền vợ hắn làm nông, lại thích đánh bạc. Hắn mỗi ngày đều uống say khướt, say rồi đánh vợ con, lúc anh đến đúng lúc nhìn thấy hắn nắm tóc vợ hắn, đụng vào kệ bếp. Người phụ nữ kia một đầu đều là máu, ánh mắt trống rỗng, cũng không phản kháng, tiểu hài tử ở bên cạnh nhìn, cũng không khóc, thật giống đã quen. Anh lúc đó liền cảm thấy giống như trở về lúc anh còn bé, cảnh tượng giống nhau như đúc, cha anh vĩnh viễn đang đánh mẹ anh, mẹ anh khắp toàn thân tất cả đều là máu ứ đọng. Ngô Lộ Phần thấy bọn anh tới mới buông tay, rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt bọn anh, ôm chân của anh cầu thư thả mấy ngày, còn hỏi có thể đem vợ cho anh hay không, nói chơi thế nào cũng được."
Thẩm Chiêu Bình đưa tay ra ôm lấy Thúc Lăng, hắn phát hiện Thúc Lăng hơi phát run.
Thúc Lăng nhắm mắt lại, ngữ khí rất lạnh: "Anh một khắc kia liền muốn giết hắn."
Thẩm Chiêu Bình xoa xoa lưng hắn: "Nhưng anh không hề động thủ."
Thúc Lăng nói: "Anh không có. Nhưng anh luôn cảm thấy, trong quá trình xô đẩy đó, tiềm thức điều khiển anh, khiến anh cố ý đâm vào tim hắn."
Thẩm Chiêu Bình buông gã ra, ngồi thẳng nhìn gã. Thúc Lăng tựa hồ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mặt mày đều nhiễm lệ khí. Thẩm Chiêu Bình nhìn chăm chú vào mắt của gã, đưa tay mơn trớn khóe mắt gã, lại tiến sát vào hôn lên mi tâm của gã, mi tâm nhíu chặt của Thúc Lăng nhất thời giãn ra.
Thẩm Chiêu Bình lúc này mới lên tiếng: "Anh không sai. Xử án dựa vào chứng cứ, cho dù là trạng thái chủ quan của anh, cũng phải dựa vào chứng cứ khách quan để chứng minh."
Thúc Lăng nói: "Vạn nhất anh sau này không khống chế được thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Chiêu Bình ngữ khí rất ôn hòa: "Anh có thể. Lúc anh tức giận nhất cũng không động thủ với em một lần, lúc em tát anh, lúc nói phải báo cảnh sát bắt anh, anh cũng không đánh em."
Thúc Lăng nở nụ cười, cúi đầu cà cà chóp mũi của hắn: "Đó là đối với em."
Thẩm Chiêu Bình nói: "Người phạm tội bạo lực thường có khả năng kiềm chế kém, bọn họ thường không phân đối tượng, đối với người nào cũng có thể thực thi dục vọng bạo lực. Thúc Lăng, anh không giống."
Thúc Lăng nhìn hắn chăm chú, đột nhiên cũng tin chính mình không phải người như vậy. Trong lòng gã buông lỏng, đưa tay ra ôm lấy Thẩm Chiêu Bình, nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ, anh không thể rời khỏi em."
Thẩm Chiêu Bình trong mắt mang theo ý cười, nói: "Đừng làm nũng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top