Chương 11
Thúc Lăng mua di động mới cho Thẩm Chiêu Bình, Thẩm Chiêu Bình không muốn: "Em tự có tiền."
Thúc Lăng nói: "Điện thoại di động là anh làm hư, anh đền em một cái cũng là phải."
Thẩm Chiêu Bình liếc mắt nhìn, là táo mới nhất trên thị trường, hắn do dự một chút vẫn từ chối: "Em dùng di động không nhiều, kỳ thực không cần mua mắc như vậy."
Thúc Lăng nở nụ cười: "Được rồi, còn không có nghèo đến nông nỗi phải tiết kiệm ở chỗ này."
Sinh ý Thúc Lăng cũng không phải một mình gã định đoạt. Gcó hai người hợp tác, một là Quách Nhạc Hàng, là phú nhị đại; một người khác tên là Vương Hán, sống không hắc không bạch, vào cục cảnh sát nhiều lần, bọn họ bỏ không ít tiền vào KTV và quán bar. Đem chuyện sinh ý làm sạch sẽ đề xuất ra, lập tức bị cường liệt phản đối.
Quách Nhạc Hàng nói: "Cậu nghĩ gì vậy? Có tiền không kiếm là khốn kiếp, đừng giả bộ làm việc thiện tích đức với lão tử."
Thúc Lăng dựa vào tường hút thuốc: "Trước đây một người, làm chuyện gì đều không sợ. Hiện tại có vướng bận, không muốn rắc rối, nếu xảy ra chuyện thì rất có lỗi."
Quách Nhạc Hàng tức cười : "Làm sao, coi trọng Thiên tiên đại mỹ nhân nào, đáng giá đánh đổi lớn như vậy. Cậu có tiền người thế nào không cua được, muốn ngủ với ai thì ngủ, lúc đó cậu còn hiếm lạ sao?"
Thúc Lăng dùng chân dập tàn thuốc, lại đốt một điếu: "Cậu hiểu cái gì. Tôi chỉ yêu người này."
Quách Nhạc Hàng cảm thấy đầu gã bị lừa đá, giống bị hạ độc, không khỏi mắng: "Ngu xuẩn."
Vương Hán vẫn luôn không lên tiếng, lúc này bất thình lình chen vào một câu: "Được. Thúc Lăng không muốn làm thì thôi, không cần ép hắn."
Quách Nhạc Hàng hỏi ngược lại: "Vậy tính thế nào?"
Vương Hán không trả lời, nói với Thúc Lăng: "Chúng ta bây giờ không phải một lòng, không thể hợp tác nữa. Hai lựa chọn, một, chia hoa hồng, cậu lấy phần cậu, lui ra; thứ hai, đem phần chúng tôi cho chúng tôi, chúng tôi lui ra, sau đó sinh ý của cậu tự cậu quyết định, chúng tôi không có quan hệ."
Quách Nhạc Hàng trong nhà rất có tiền, hắn kỳ thực không để ý cuối cùng xử lý như thế nào, nhưng hắn không muốn ăn thiệt thòi. Nghe thấy Vương Hán nói như vậy, hắn suy nghĩ một chút cảm thấy rất thích hợp, phụ họa nói: "Tôi đồng ý. Thúc Lăng, tự chọn đi."
Bọn họ nhìn về phía Thúc Lăng, Thúc Lăng trầm mặc một lát rồi nói: "Để tôi suy xét mấy ngày đi."
Sau khi trở về Thúc Lăng nói với Thẩm Chiêu Bình, Thẩm Chiêu Bình hỏi gã: "Anh nghĩ như thế nào?"
Thúc Lăng nắm tay hắn chơi đùa ngón tay của hắn, nói: "Tiền đúng là ba người bọn anh hùn chung, nhưng cơ bản đều là anh quản lý. Nói thật anh chính mình đối quán có tình cảm, không muốn dứt bỏ."
Thẩm Chiêu Bình nhìn gã, âm thanh rất nhu hòa: "Kia cứ tiếp tục làm đi. Tiền phân cho bọn họ, quay vòng không được thì nói, em chỗ này cũng có khoản để dành, anh cầm dùng."
Thúc Lăng thuận thế kéo hắn một cái, để Thẩm Chiêu Bình ngồi ở trên đùi gã. Gã hơi ngửa đầu, nhìn vào mắt Thẩm Chiêu Bình, cười nói: "Không cần tiền của em. Tiền của em giữ lại, sau này cho chúng ta dưỡng lão dùng."
Thẩm Chiêu Bình cũng không quen tư thế như vậy, nhưng Thúc Lăng ôm eo hắn rất chặt, hắn không nhúc nhích được, đành dựa vào người gãthấp giọng nói: "Không sao. Gian nhà đó của em cũng có thể bán đi, anh cần thì phải nói cho em biết."
Thúc Lăng xoa xoa lưng hắn: "Không bán. Lần đầu chúng ta làm tình là ở nơi đó, muốn giữ lại."
Thẩm Chiêu Bình mặt hơi ửng đỏ, hắn che miệng Thúc Lăng, nhìn đôi mắt mỉm cười của gã, mắng: "Lưu manh."
Thúc Lăng kéo tay hắn xuống, hôn đôi môi hắn, đồng thời lấy tay mò xuống, thoát quần của hắn: "Em đều định tội cho anh, vậy không bằng anh ngồi vững."
Thẩm Chiêu Bình mặt càng nóng, nhưng hắn vẫn vòng lấy cổ Thúc Lăng, cúi đầu cùng gã hôn môi. Thúc Lăng đem người ôm vào phòng ngủ, đè xuống giường.
Quay vòng tài chính, rút khỏi hội đều là chuyện phiền toái, Thúc Lăng trước sau bận rộn hơn nửa tháng mới hơi rảnh một chút. Gã mỗi ngày trở về đến càng muộn, có lúc hừng đông mới về nhà, sáng sớm liền đi. Có một ngày đột nhiên không báo trước hạ xuống trận mưa to, Thúc Lăng ở bên ngoài không mang dù, dính một chút, ngày hôm sau liền phát sốt.
Thẩm Chiêu Bình xin nghỉ hai ngày chăm sóc gã, Thúc Lăng nằm ở trên giường, úng thanh úng khí nói: "Không cần xin nghỉ, thân thể anh vẫn luôn rất tốt, khả năng khoảng thời gian này bận rộn quá, sức đề kháng giảm xuống mà thôi."
Thẩm Chiêu Bình đệm gối sau lưng gã, dìu gã uống nước: "Đừng ỷ tuổi trẻ mà chủ quan."
Thúc Lăng sợ hắn lo lắng, cố ý nói đùa: "Em sao lại chú ý chuyện anh tuổi trẻ thế này a?"
Thẩm Chiêu Bình nhìn gã đem nước uống hết, đi lấy khăn mặt thấm ướt, gấp kỹ đặt ở trên trán gã. Hắn dùng tay che khuất đôi mắt Thúc Lăng, cúi đầu trên sống mũi thẳng tắp của gã hôn một cái, nhẹ giọng nói: "Chớ nhiều lời, mau ngủ đi."
Đến cùng sức khỏe tốt, hai ngày sau Thúc Lăng liền triệt để hạ sốt , sáng sớm liền sinh long hoạt hổ ăn không ít. Mấy ngày nay sinh bệnh, Thẩm Chiêu Bình chỉ cho phép gã ăn cháo trắng và mì, Thúc Lăng khẩu vị nặng, thèm ăn không chịu được. Gã hỏi Thẩm Chiêu Bình: "Buổi tối có việc không? Đi ra ngoài ăn lẩu đi."
Thẩm Chiêu Bình đem bát rửa sạch cất vào trong tủ, nghe vậy quay đầu lại liếc mắt nhìn gã: "Bệnh mới tốt liền ăn đồ kích thích như thế."
Thúc Lăng cười: "Đã không có chuyện gì. Có được hay không a?"
Thẩm Chiêu Bình không cưỡng được gã, không thể làm gì khác hơn là nói: "Được. Nếu như phải làm thêm giờ em sẽ báo cho anh."
Thúc Lăng thật cao hứng, lập tức gọi điện thoại đặt trước chỗ ở nhà hàng lẩu. Buổi chiều hơn năm giờ, gã liếc nhìn điện thoại di động, Thẩm Chiêu Bình không gửi tin cho gã, Thúc Lăng liền lái xe trực tiếp đến viện kiểm sát.
Ở dưới lầu đợi một lúc, không nhìn thấy Thẩm Chiêu Bình đi ra. Thúc Lăng nhắn tin hỏi hắn: "Đang tăng ca sao? Anh ở dưới lầu chờ em."
Tin gửi đi mười mấy phút, Thẩm Chiêu Bình vẫn không trả lời. Thúc Lăng có chút kỳ quái, gọi cho Thẩm Chiêu Bình một cú, lại phát hiện hắn tắt điện thoại.
Thúc Lăng có dự cảm không tốt. Gã đầu tiên nghĩ tới chuyện Vương Cầu lần trước, nhất thời khẩn trương lên.
Gã không để ý quá nhiều, xuống xe đến cửa viện kiểm sát. Đợi khoảng nửa giờ, mới đợi được một cán bộ kiểm sát gã biết. Thúc Lăng gọi hắn lại: "Cố kiểm, anh có thấy Thẩm Kiểm không? Hắn vẫn ở trong đơn vị à?"
Cố Học Song nhận ra Thúc Lăng, hắn có chút kỳ quái tại sao Thúc Lăng lại tìm Thẩm Chiêu Bình, nhưng vẫn đáp: "Thẩm Kiểm không ở đơn vị. Lúc sắp tan làm hình như nhận cú điện thoại, sau đó có mấy đồng sự khác đơn vị đến tìm hắn, hắn đã đi cùng bọn họ."
Tuy rằng Thúc Lăng vẫn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy hắn nói Thẩm Chiêu Bình là đi cùng đồng sự, tâm lý thoáng yên tâm.
Cố Học Song hỏi hắn: "Cậu tìm Thẩm Kiểm có việc? Tôi giúp cậu gọi điện thoại hỏi một chút?"
Thúc Lăng lắc đầu: "Không có chuyện gì. Điện thoại tôi gọi rồi, hắn tắt điện thoại."
Cố Học Song nói: "Có thể là hết pin. Thẩm Kiểm không hay mang bộ nạp điện, thường thường giờ tan việc điện thoại di động đều hết pin."
Thúc Lăng hít sâu một hơi, nói: "Được. Cảm ơn Cố kiểm."
Gã ở trong xe đợi mấy tiếng, đợi đến nửa đêm. Điện thoại rút ra hơn trăm lần, vẫn luôn là tắt máy. Thúc Lăng biết rõ Thẩm Chiêu Bình, hắn sẽ không để người khác lo lắng cho mình, đột nhiên biến mất, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Giữa chừng nhà hàng lẩu gọi mấy cú điện thoại lại, hỏi hắn chỗ ngồi còn muốn hay không. Thúc Lăng hoàn toàn không có tâm tư đi ăn, có chút mỏi mệt nói: "Không cần nữa, xin lỗi."
Mãi cho đến nửa đêm, Thẩm Chiêu Bình từ đầu đến cuối đều không có tin tức.
Xe Thúc Lăng dừng bên đường lớn, dưới cửa sổ xe tất cả đều là tàn thuốc. Gã xoa xoa huyệt thái dương, nổ máy xe, ở trong thành phố tản mạn không mục đích. Gã biết làm như vậy rất ngu, gã không thể dựa vào phương thức này tìm Thẩm Chiêu Bình, nhưng Thúc Lăng vẫn làm như vậy, từ mỗi một bóng lưng tương tự nhìn sang, lại từng cái loại trừ. Gã thế nào cũng phải tìm một ít chuyện để cho mình làm, bằng không gã chỉ có thể nghĩ bậy nghĩ bạ, sẽ rất lo lắng, sẽ rất sợ.
Hừng đông hơn bốn giờ, Thúc Lăng vẫn đem xe lái trở về nhà. Gã cả đêm không ngủ, nhưng cũng không cảm thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy buồn bực mất tập trung, tâm lý trống rỗng. Gã ngồi ở trên ghế sa lông phòng khách, một điếu thuốc tiếp một điếu thuốc mà hút, trầm mặc, yên tĩnh.
Thẩm Chiêu Bình chỉnh chỉnh biến mất hai ngày.
Đơn vị cũng không đi, hỏi đồng sự cũng nói không biết. Thúc Lăng đến tiểu khu cũ Thẩm Chiêu Bình tìm, gõ cánh cửa đã lâu chưa thấy, cũng không có âm thanh. Gã sắp điên rồi, ở trong thành phố từng vòng mà đi, cảm giác mình sắp không thể hô hấp.
Buổi tối ngày thứ ba, lúc Thúc Lăng lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát, Thẩm Chiêu Bình về nhà.
Thúc Lăng lập tức đứng lên. Gã nhìn thấy Thẩm Chiêu Bình vẫn mặc quần áo ngày đó, áo sơ mi cũng đã nhăn đến lợi hại, thần sắc uể oải, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu hồng. Lúc hắn nhìn thấy Thúc Lăng giật giật đôi môi, không phát ra âm thanh, nhưng Thúc Lăng vẫn nhìn thấu hắn đang nói "Xin lỗi" .
Thúc Lăng một cái ôm chặt hắn, dùng lực đem Thẩm Chiêu Bình ghìm đến thở không nổi, âm thanh run rẩy: "Em đi đâu vậy ? Con mẹ nó em đến cùng đã đi đâu vậy?"
Thẩm Chiêu Bình ôm lấy gã, ở trên lưng gã động viên vỗ mấy lần: "Bình tĩnh một chút, em vẫn ở đây."
Thúc Lăng từ trên xuống dưới đem hắn đánh giá một lần, xác nhận hắn không bị thương mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu liều mạng mà hôn hắn. Gã hôn hung ác không có kết cấu, thật giống chỉ là vì xác nhận Thẩm Chiêu Bình tồn tại , cơ hồ muốn đem Thẩm Chiêu Bình đầu lưỡi cắn phá. Thẩm Chiêu Bình từ đầu đến cuối không né tránh, hắn chỉ ngước đầu bị động thừa nhận Thúc Lăng phát tiết ra ngoài bất an cùng lo lắng, vẫn luôn lấy tay ôn nhu vỗ phía sau lưng gã.
Thúc Lăng rất lâu mới buông hắn ra, trán để trên trán hắn, khoảng cách gần nhìn hắn, hai mắt đỏ đậm: "Em có biết anh thiếu chút nữa điên rồi không?"
Thúc Lăng ở trên môi hắn cắn ra vết thương nhỏ, Thẩm Chiêu Bình liếm liếm, thấp giọng nói: "Em là lâm thời bị giám sát ủy mang đi, toàn bộ hành trình đều theo quy định bảo mật"
Thúc Lăng không biết giám sát ủy là đơn vị gì, hỏi hắn: "Công việc gì, liền cú điện thoại cũng không để cho em gọi?"
Thẩm Chiêu Bình nhìn gã một chốc, mới bình tĩnh nói: "Anh biết giám sát ủy là làm gì không?"
Thúc Lăng dần dần nhận ra được dị thường: "Không biết."
Thẩm Chiêu Bình dừng một chút, nói: "Là cơ quan chuyên môn điều tra xử lý việc nhân viên làm trái quy tắc."
Thúc Lăng nhíu mày, hỏi: "Tìm em làm cái gì?"
Thẩm Chiêu Bình không trả lời ngay. Hắn kéo tay Thúc Lăng ngồi xuống ghế salông, chính mình đứng dậy đi nhà bếp rót chén nước, đưa cho Thúc Lăng. Thúc Lăng mấy ngày không uống nước, cũng cảm thấy khát, uống một hơi cạn, lại hỏi một lần: "Tìm em làm cái gì?"
Thẩm Chiêu Bình ngồi ở bên cạnh gã, đem đầu dựa vào bả vai gã, âm thanh rất bình tĩnh: "Em bị người báo cáo, trong quá trình phá án có hành vi nhận hối lộ, giám sát ủy hoài nghi em giao dịch tiền quyền."
Thúc Lăng tức cười : "Nhận hối lộ? Nhận hối lộ cần ở phòng nhỏ như vậy, công tác mười năm mua xe hai mươi vạn? Tiểu khu cái đèn cũng không sửa, nhận mẹ hắn cái gì hối lộ!"
Thẩm Chiêu Bình nhắm mắt lại, nói: "Điều tra cán bộ kiểm sát không phải chuyện qua loa. Giám sát ủy trước tiên điều tra ghi chép phí sinh hoạt mấy tháng này, trong báo cáo tựa hồ có nhắc tới anh, bọn họ thuận manh mối này, tìm được không ít chứng cứ chúng ta mật thiết lui tới. cả việc anh mua chiếc xe mới kia, thường thường xuất hiện ở dưới lầu đơn vị, còn có hai tháng trước anh gửi tin ghi chép chuyển khoản cho em, đủ để triển khai chính thức điều tra với em."
Thúc Lăng ôm bờ vai hắn: "Xin lỗi."
Thẩm Chiêu Bình lắc đầu: "Chuyện không liên quan tới anh, Thúc Lăng. Cùng với anh là tự em nguyện ý, em cũng không muốn nói chuyện yêu đương cũng phải lén lén lút lút, hậu quả này em có thể dự đoán đến, cũng là phải gánh chịu."
Thúc Lăng nói chậm lại, hôn tóc của hắn, hỏi: "Bọn họ bây giờ nói thế nào?"
Thẩm Chiêu Bình nói: "Em rõ ràng mười mươi nói. Em chưa từng làm thì em sẽ không nhận, việc nhận hối lộ xem như đã giải thích rõ. Chuyện công tác em chưa từng qua loa, lúc trước vụ án của anh hồ sơ em làm rất tỉ mỉ, hết thảy chi tiết nhỏ đều nhớ rõ ràng, bọn họ không tìm ra vấn đề gì. Bọn họ hiện tại dự định báo cáo tình huống của em, vì quan hệ của chúng ta khả năng tính là vấn đề tác phong sinh hoạt."
Thúc Lăng cắn răng hận nói: "Nói chuyện yêu đương cũng phải quản?"
Thẩm Chiêu Bình nói: "Trong thể chế này, đây là chuyện không có cách giải quyết."
Thúc Lăng trầm mặc một lúc lâu, sờ sờ tóc của hắn, thấp giọng hỏi: "Em hối hận không?"
Thẩm Chiêu Bình nhớ tới tối hôm qua, một vị giám sát ủy viên là học đệ cùng trường Thẩm Chiêu Bình, bọn họ trước đây không quen biết, nhưng vị học đệ này hiển nhiên đối với vị học trưởng cán bộ kiểm sát ưu tú này có nghe thấy. Hắn đắm chìm trong khiếp sợ hồi lâu, lúc đưa cơm cho Thẩm Chiêu Bình rốt cục không nhịn được hỏi: "Anh điên rồi sao?"
Thẩm Chiêu Bình ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc rất bình tĩnh.
Vị kia học đệ liền tiếp tục nói: "Không nói vấn đề khác, trong quá trình học, em gặp qua cũng nhiều, người anh thích em cũng không có gì để phán xét. Có thể Trung Quốc cũng ít nhiều chú ý môn đăng hộ đối, sao lại cùng người như thế , vì hắn hủy diệt tương lai triển vọng của mình? Chúng ta gian khổ học tập bao nhiêu năm, anh quay đầu lại ngẫm lại, không cảm thấy ngu xuẩn sao?"
Thẩm Chiêu Bình lúc đó là trả lời như vậy: "Cùng người mình không yêu kết hôn, như hoàn thành nhiệm vụ sinh con, làm công tác ngăn nắp xinh đẹp cả đời, đến già cùng hậu bối đàm luận thành công trong học thuật, như vậy mới không coi là ngu xuẩn sao?"
Người khác nhìn hắn, nói hắn thiêu thân lao đầu vào lửa. Mà Thẩm Chiêu Bình biết, chính mình có bao nhiêu vui vẻ chịu đựng.
Hắn hôn môi Thúc Lăng, thì thầm nhẹ giọng nói: "Em vĩnh viễn không hối hận."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top