Chương 10

Thúc Lăng vốn định bồi Thẩm Chiêu Bình đến cuối tuần nhưng lại có một KTV đột nhiên xảy ra chuyện, gã vạn bất đắc dĩ đi trước.

Lên máy bay gã gửi tin cho Thẩm Chiêu Bình: "Lúc về coi như ngồi tàu cao tốc cũng phải ngồi khoang thương vụ."

Thẩm Chiêu Bình vẫn là câu nói kia: "Đơn vị không thể chi trả."

Thúc Lăng nói: "Anh chi trả."

Thẩm Chiêu Bình không để ý tới gã.

Lại qua hai ngày, Thẩm Chiêu Bình mới cùng Lý Doanh đồng thời lên đường về. Thẩm Chiêu Bình về nhà trước một chuyến, phát hiện Thúc Lăng không ở nhà, liền gọi điện hỏi: "Anh ở đâu?"

Thúc Lăng bên kia tạp âm rất lớn, gã nói: "Ở KTV. Về nhà? Anh lúc sáng gói chút sủi cảo bỏ đông trong tủ lạnh , đói bụng thì em nấu sủi cảo mà ăn."

Thẩm Chiêu Bình nói: "Anh ở KTV nào?"

Thúc Lăng nói tên, bên kia có người kêu Thúc Lăng một tiếng, Thúc Lăng liền nói với Thẩm Chiêu Bình: "Ăn một chút rồi nghỉ ngơi thật tốt, bận rộn một tuần mệt muốn chết rồi."

Thẩm Chiêu Bình cúp điện thoại, mở tủ lạnh, quả nhiên nhìn thấy có không ít sủi cảo. Hắn nấu một bát ăn, liếc nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ tối , Thúc Lăng vẫn chưa trở về. Thẩm Chiêu Bình cầm chìa khóa chiếc Audi kia, lái xe ra cửa.

Trong thành phố Thúc Lăng mở sáu cái KTV, Thẩm Chiêu Bình đều biết vị trí đại khái. Hắn trực tiếp tới chỗ Thúc Lăng nói, tìm chỗ đỗ dừng xe, xuống xe đi vào.

Người đứng cửa mặc áo sơ mi trắng quần tây, dáng rất cao, thấy hắn tiến vào liền vội vàng hỏi: "Tiên sinh, ngài có hẹn trước không?"

Thẩm Chiêu Bình nói: "Tôi tới tìm ông chủ của cậu."

Hắn trên người vẫn mặc chế phục cán bộ kiểm sát, nhân viên cũng không lớn để có thể phân rõ cán bộ kiểm sát và cảnh sát, chỉ là nhìn khí chất cùng quần áo liền biết đối phương là nhân vật lợi hại. Nghe hắn nói thẳng muốn tìm ông chủ, cậu nhân viên nhất thời khẩn trương lên: "Ngài có chuyện gì không?"

Lúc này quản lý đi tới, nhìn thấy quần áo trên người Thẩm Chiêu Bình vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, rất cung kính hỏi: "Chào ngài, ngài là?"

Thẩm Chiêu Bình ý thức được mình không nên không thay quần áo liền đến tìm Thúc Lăng. Hắn không thể làm gì khác hơn là lặp lại: "Tôi tìm ông chủ của các người, Thúc Lăng."

Quản lý chần chờ một chút: "Ngài là bạn của ông chủ?"

Thẩm Chiêu Bình nói: "Phải."

Quản lý thoáng thở phào nhẹ nhõm, quay người lấy bộ đàm gọi. Rất nhanh, Thúc Lăng liền từ phía sau đi ra.

Gã liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Chiêu Bình, nhất thời tăng nhanh bước chân, đến gần cười nói: "Tại sao cũng tới?"

Thẩm Chiêu Bình ngửa đầu nhìn gã: "Một người ăn không vui."

Thúc Lăng rất muốn hôn hắn, nhưng trước cửa người đến người đi, nhân viên và quản lý còn ở bên cạnh nhìn, chỉ có thể nhẫn nhịn, dắt tay hắn đi vào trong: "Tiến vào."

Thúc Lăng dẫn Thẩm Chiêu Bình đi lên lầu. Cứ việc cửa phòng có hiệu quả cách âm vẫn dị thường ầm ĩ ồn ào, Thẩm Chiêu Bình có thể nghe thấy tiếng nhạc, còn mơ hồ lẫn lộn một ít tiếng cười nói.

Đi được một nửa, cửa phòng bên cạnh mở, một người phụ nữ đi ra. Người phụ nữ kia mặc váy ngắn bó sát người, trang điểm đậm, đi giày cao gót, đi không  vững lắm. Lúc đi ngang qua Thẩm Chiêu Bình thiếu chút nữa té ngã, Thẩm Chiêu Bình đưa tay ra đỡ một cái: "Cẩn thận."

Nữ nhân đứng vững vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt hắn thì đỏ mặt, ánh mắt liếc qua y phục của hắn, sắc mặt liền cấp tốc trở nên hơi tái nhợt. Lúc này Thúc Lăng đã đem Thẩm Chiêu Bình ôm vào trong lòng, nhíu mày lại trách mắng: "Cút ngay."

Nữ nhân nhìn thấy là Thúc Lăng, vội vã cười làm lành nói: "Ông chủ, xin lỗi, tôi đi không có mắt, đụng khách quý của ngài."

Nàng nói xong cũng mau chóng rời đi , Thẩm Chiêu Bình quay đầu lại nhìn thì thấy trên đùi nàng đỏ chót một mảnh, dưới chân có vệt nước. Thúc Lăng rất hung ác hỏi hắn: "Nhìn nàng làm gì?"

Thẩm Chiêu Bình quay đầu lại: "Tùy tiện nhìn."

Thúc Lăng cúi đầu cắn đôi môi hắn, hàm hàm hồ hồ nói: "Không chuẩn nhìn loạn."

Buổi tối về đến nhà, Thúc Lăng vào bếp giúp Thẩm Chiêu Bình hâm nóng sữa bò. Thẩm Chiêu Bình dựa vào cửa phòng bếp nhìn bóng lưng gã, đột nhiên hỏi: "Thúc Lăng, sinh ý KTV của anh có sạch sẽ không?"

Thúc Lăng quay đầu lại liếc hắn một cái, nở nụ cười: "Thẩm Kiểm, bệnh nghề nghiệp tái phát à?"

Thẩm Chiêu Bình lại không cười, chỉ nghiêm túc nhìn gã.

Thúc Lăng đem sữa rót vào trong ly, đưa cho hắn: "Đừng bận tâm vớ vẩn."

Thẩm Chiêu Bình không uống, cầm cốc lại hỏi một lần: "KTV của anh có sạch sẽ không?"

Thúc Lăng thu lại ý cười, cúi đầu nhìn hắn, không lên tiếng.

Thẩm Chiêu Bình lại hỏi lần thứ ba: "Sạch sẽ không?"

Thúc Lăng lui về phía sau hai bước, bán dựa vào bồn rửa, ôm cánh tay: "Em ám chỉ cái gì?"

Thẩm Chiêu Bình để ly xuống, nhìn thẳng vào mắt gã: "Tiền sắc giao dịch."

Thúc Lăng trầm mặc một lát, nói: "Có hay không quan trọng không?"

Thẩm Chiêu Bình đứng thẳng, gằn từng chữ nói: "Quan trọng."

Thúc Lăng cười cười, ánh mắt lại lạnh : "Nếu như anh nói có, em sẽ làm thế nào?"

Thẩm Chiêu Bình nói: "Em sẽ kiến nghị anh lập tức chỉnh đốn và cải cách."

Một câu giọng quan khiến Thúc Lăng có chút tức giận, gã nheo mắt hỏi: "Vậy nếu anh không nghe?"

Thẩm Chiêu Bình nhìn gã một lát, trở tay lấy điện thoại ra. Thúc Lăng nắm lấy tay của hắn, hỏi: "Làm gì?"

Thẩm Chiêu Bình rất bình tĩnh mà kiên định nói: "Báo cảnh sát."

Thúc Lăng phút chốc tâm tình nổ tung, gã nắm chặt tay Thẩm Chiêu Bình, một cái tay khác đoạt lấy điện thoại di động của hắn mạnh mẽ ném xuống đất. Thẩm Chiêu Bình cúi đầu liếc nhìn màn hình hoàn toàn vỡ vụn, không lên tiếng, thần sắc vẫn không thay đổi.

Thúc Lăng lạnh lùng nhìn hắn, gã nghe thấy thanh âm của mình đều có chút run: "Thẩm Chiêu Bình, con mẹ nó em thật sự là quái vật lãnh huyết."

Thẩm Chiêu Bình rất lâu rồi không bị Thúc Lăng dùng ánh mắt này nhìn chăm chú, thật giống trở về đoạn thời gian bọn họ mới quen, ánh mắt nhìn nhau băng lãnh, xa lạ, tràn ngập ác ý.

Thẩm Chiêu Bình mím môi một cái, quay mặt đi: "Anh đừng nhìn em như thế."

Thúc Lăng cười lạnh một tiếng, đi phía trước hai bước, áp sát hắn: "Vậy em muốn anh nhìn em thế nào? Thẩm Chiêu Bình, cùng nhau lâu như vậy rồi, em có phải vẫn xem thường anh, cảm thấy anh là loại rác thải nguy hại xã hội?"

Thẩm Chiêu Bình hiếm thấy nâng giọng: "Em không có!"

Thúc Lăng nhìn chằm chằm Thẩm Chiêu Bình, đáy lòng phẫn nộ cơ hồ muốn bộc phát ra, hai tay gã nắm chặt, mu bàn tay đều bạo xuất gân xanh. Thúc Lăng tính khí cũng không tốt, đổi lại người khác, gã đã sớm một quyền đánh lên rồi, có thể người trước mắt là Thẩm Chiêu Bình, là người gã dùng chân tâm để yêu, gã tức giận đến ngoan cũng không muốn thương tổn hắn.

Thúc Lăng sắp ức chế không được nội tâm cường liệt mà sâu nặng thất vọng, gã huých vai Thẩm Chiêu Bình, đi tới huyền quan.

Thẩm Chiêu Bình hỏi gã: "Đã trễ thế này, anh đi đâu vậy?"

Thúc Lăng đang đổi giày, không có ngẩng đầu, ngữ khí rất thấp: "Không liên quan tới em."

Nói xong, gã mở cửa muốn bước ra ngoài. Thẩm Chiêu Bình bước nhanh tới, đưa tay ra bắt lấy tay gã, nói: "Anh muốn bỏ em ở nhà sao?"

Thúc Lăng hất tay của hắn ra, cũng không trả lời, vẫn cứ đi ra ngoài.

Thẩm Chiêu Bình lần thứ hai đưa tay ra, lần này cầm tay trái của gã, cầm lấy ngón tay gã, âm thanh rất nhẹ: "Một mình em sẽ sợ."

Thúc Lăng động tác dừng một chút, dùng tay phải kéo tay Thẩm Chiêu Bình ra, trở tay đóng cửa lại.

Thẩm Chiêu Bình bình tĩnh đứng trước cửa một lúc. Hắn nghe thấy tiếng bước chân xa dần, qua mấy phút, lại tiến về. Cửa bị mở ra, Thúc Lăng đứng ở ngoài, sắc mặt tái xanh.

Tuy rằng trở lại, nhưng Thúc Lăng cũng không phản ứng Thẩm Chiêu Bình. Gã  không thèm nhìn hắn một cái, cởi giày trực tiếp đi vào phòng ngủ chính, dùng sức đem cửa phòng đóng lại.

"Oành" một tiếng, ở trong căn nhà yên tĩnh đặc biệt đột ngột, thủy tinh cũng chấn động một chút.

Thẩm Chiêu Bình đi về phòng ăn, đem sữa bò đã sắp nguội uống. Hắn một mình ngồi phát ngốc một lát, mới đi đến phòng ngủ chính đẩy cửa bước vào.

Thúc Lăng không khóa trái, Thẩm Chiêu Bình đi vào, nhìn thấy Thúc Lăng quay lưng về phía cửa nằm ở trên giường, nghe thấy hắn tiến vào cũng không quay đầu lại thấp giọng nói: "Đi ra ngoài!"

Thẩm Chiêu Bình không rời đi. Hắn cởi giày, cũng nằm lên giường. Hắn chỉ có thể nhìn thấy lưng và gáy Thúc Lăng, nhẹ nhàng đem đầu dựa vào vai Thúc Lăng.

Thúc Lăng không nhúc nhích, tùy ý hắn dựa vào, lại không nói gì.

Thẩm Chiêu Bình hô hấp phả vào lưng Thúc Lăng, hắn nhắm mắt lại, rất ỷ lại mà cảm thụ nhiệt độ của gã, hồi lâu không nói một lời. Qua một lúc, Thẩm Chiêu Bình mới mở miệng nói: "Thúc Lăng, anh cũng biết em bây giờ đã ba mươi ba tuổi rồi."

Thúc Lăng không hé răng.

Thẩm Chiêu Bình cũng không quản gã có để ý tới mình không, tự tiếp tục nói: "Em lớn hơn anh gần mười tuổi, đã mất đi rất nhiều, tỷ như thanh xuân, thời gian có thể lãng phí, lại tỷ như quyền lợi thử sai lầm."

Thúc Lăng hơi nhúc nhích một chút. Thẩm Chiêu Bình liền đưa tay ra, ôm lấy eo Thúc Lăng, tiếp tục nói: "Nếu như anh vào tù, ba năm, năm năm, em có thể chờ anh; vậy nếu là mười năm, hai mươi năm thì sao?"

Thúc Lăng khàn cổ họng nói: "Sẽ không bị nhốt vào."

Thẩm Chiêu Bình nói: "Em không muốn mạo hiểm. Mười năm sau, anh còn có cơ hội làm lại từ đầu, còn em? Em một mình ở đây chờ anh mười năm, nhưng chờ anh đi ra, anh còn muốn em sao? Nữ hài nam hài hơn hai mươi tuổi có thể không làm người ta yêu thích hơn so với em bốn mươi ba tuổi sao?"

Thúc Lăng cầm lấy tay hắn, xoay người, nhìn về phía Thẩm Chiêu Bình. Thẩm Chiêu Bình cũng không ngẩng đầu nhìn gã mà đem mặt vùi vào ngực của gã, như là đang nghe nhịp tim đập. Thúc Lăng sờ sờ tóc Thẩm Chiêu Bình, thấp giọng nói: "Nếu anh bị bắt, em sẽ chờ anh?"

Thẩm Chiêu Bình nhắm mắt lại nói: "Em không giống. Thúc Lăng, anh nhớ kỹ, nếu anh vào tù, em liền cùng người khác kết hôn."

Thúc Lăng nắm hàm dưới của hắn, cúi đầu cắn đôi môi hắn, trầm giọng nói: "Em dám."

Thẩm Chiêu Bình viền mắt hồng, hắn muốn khóc nhưng lại cảm thấy rất mất mặt. Trong lòng dâng lên một trận oan ức, lúc mở miệng đã nghẹn ngào: "Em không biết anh có phải chỉ muốn cùng em chơi một chút không, nhưng em muốn nghiêm túc sống với anh hết đời. Em không muốn bị anh đẩy cho người khác, cho nên coi như em cầu anh..."

Hắn nói không nổi nữa, âm thanh đã run không ra hình thù gì. Thúc Lăng lần đầu tiên thấy tâm tình hắn kích động như thế, những câu nói kia từng chữ từng câu đều đâm vào tim gã. Cái gì tức giận đều tiêu tan, Thúc Lăng kìm nén thở dài, nâng mặt hắn nói: "Em có biết nếu đem sinh ý làm đến mức hoàn toàn sạch sẽ, anh sẽ kiếm ít bao nhiêu tiền không?"

Thẩm Chiêu Bình ngậm lấy nước mắt, cuối cùng cũng không khóc. Hắn ôm cổ Thúc Lăng, rất nhẹ rất nhẹ mà hôn lên cằm gã, thấp giọng nói: "Ở cùng anh, ra ngoài đi làm cũng được, ở phòng nhỏ cũng không vấn đề gì."

Thúc Lăng cảm giác mắt mình nóng lên, gã đem người ôm thật chặt vào trong lồng ngực, trịnh trọng nói: "Chiêu Bình, anh đáp ứng em." Gã vuốt nhẹ cổ Thẩm Chiêu Bình, hôn tai hắn, dịu dàng nói, "Bởi vì anh cũng muốn sống cùng em đến hết đời."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #1x1#dammy