Chương 6:Đại sư huynh là người tốt

Chương 6:Đại sư huynh là người tốt
Editor:HamNguyet

"Làm sao có thể a?" Tần Lạc Y lắc đầu: "Sư huynh tìm người giúp ta kiến tạo động phủ, sư muội đã thập phần cảm kích, sao có thể chiếm dụng động phủ của sư huynh đây."

Cái gọi là miệng lưỡi thiên hạ, tuy rằng Phượng Phi Ly không thường xuyên ở Phiêu Miểu Tông, nhưng chính mình cứ như vậy cùng hắn ở chung, cho dù không có chuyện gì, đến lúc đó chắc chắn sẽ truyền ra không ít lời đồn đãi. Thiên chi kiêu tử như vậy, mỗi tiếng nói, nhất cử nhất động, khẳng định đều có không ít người thời khắc chú ý.

Phượng Phi Ly thấy nàng cơ hồ không suy xét, theo tính phản xạ cự tuyệt đề nghị chính mình, không khỏi âm thầm buồn cười.

"Sư muội trăm ngàn lần không cần theo ta khách khí mới phải, thời điểm vừa rồi ta ở trên Chủ phong, sư phụ nói cho ta biết, hai ngày này sư phụ đối với tu luyện có điều minh bạch, muốn bế quan một đoạn thời gian, ngươi tự đi tu luyện trước, trong khoảng thời gian này không cần đi lên Chủ phong, đi lên cũng không gặp được người..."

Khẽ cười nói: "Ngươi trụ động phủ của ta, buổi tối hôm nay ta đến động phủ của Nhị sư đệ, động phủ của hắn đủ rộng, đã nhiều năm chúng ta không gặp mặt, vừa lúc nhân cơ hội này, hảo hảo trò chuyện."

"Này..." Tần Lạc Y mím môi đỏ mọng, phượng mâu nhìn tuấn nhan Đại sư huynh, tâm tư có chút dao động.

"Không cần từ chối nữa, ngươi vừa gia nhập Phiêu Miểu Tông, sư phụ lại có chuyện, nếu ngươi còn coi ta là sư huynh, liền chiếu theo lời ta nói mà làm, bằng không ta sẽ sinh khí."Phượng Phi Ly nhíu mi, cố ý giận tái mặt lạnh giọng nói.

"Được, ta đều nghe sư huynh, sư huynh trăm ngàn lần không cần giận ta." Tần Lạc Y nghe vậy trong lòng ấm áp, phượng mâu cong cong, mặt giãn ra cười nói.

Vẫn là Đại sư huynh tốt, không chỉ có bộ dạng trưởng thành tuấn mỹ yêu nghiệt, tính tình hòa khí, Đoan Mộc Trường Thanh kia cùng Đại sư huynh căn bản không có cách nào so sánh!

Động phủ Phượng Phi Ly cách đỉnh núi cực gần, nhưng bốn phía cổ mộc che trời, không như đỉnh núi, thuần túy là một mảnh thế giới màu trắng băng tuyết, độ ấm so với giữa sườn núi thấp hơn chút, ở trong phạm vi có thể chịu được.

Động phủ chiếm vài trăm thước, vẻ ngoài đại khí, phong cách cổ xưa, bên trong thập phần tinh xảo, tráng lệ như một tòa cung điện.

Trên đường lát gạch bạch ngọc, nơi nơi đều là đình thai lầu các, điêu lan ngọc thạch, thậm chí bên trong còn có núi giả, lưu thủy, tiểu kiều...Chung quanh cỏ cây phồn hoa, gió thổi qua tạo thành những tiếng xôn xao, nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy, nghiễm nhiên là địa phương tiên cảnh.

Dưới bóng cây loang lổ là một bàn trà được làm từ gỗ long ngự hoa lê, hai đôn mộc trạm trổ phượng hoàng ngậm hoa lê, bên cạnh là một hoả lò nho nhỏ.

Phượng Phi Ly tao nhã ngồi trên đôn mộc, tiếp đón Tần Lạc Y ngồi xuống, sau đó xuất ra một bộ pha trà tinh xảo, thập phần thành thạo bắt đầu pha trà.

Tần Lạc Y tò mò đánh giá bốn phía, rõ ràng Đại sư huynh đã vài năm không trở về, nhưng tất cả trong động phủ, đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi bẩn, như chủ nhân nơi này chưa từng rời đi.

Một lát sau, hương trà bay bốn phía. Ngón tay Phượng Phi Ly khẽ nhúc nhích, hai chén trà bạch ngọc tinh xảo xuất hiện trong tay hắn, hắn nhấc ấm trà lên, đem hai chén ngọc rót đầy, tự tay bưng một ly lên, đưa tới trên tay Tần Lạc Y.

"Trà ngon!" Tần Lạc Y nhấp môi uống một ngụm, cười gật đầu khen, hương vị trà nồng cam thuần, uống vào trong miệng, liền thấy miệng đầy sinh hương, còn có một cỗ linh lực tinh thuần, dũng mãnh chạy vào tứ chi bách hải.

Khoé môi Phượng Phi Ly hơi cong lên, bộ dáng tâm tình thoạt nhìn vô cùng tốt, trong mắt hoa đào, chớp động lưu ly sáng rọi, hiện lê ánh sáng thoả mãn.

"Lá trà này, được ngắt từ lá cây cổ thụ thất thải trên núi Phượng Hoàng ở Thiên Huyền đại lục chế thành, nếu sư muội thích, chút nữa sư huynh đưa cho ngươi một chút."

Ngọc thụ lâm phong, tiêu sái như ngọc, còn vô cùng hào phóng...Tần Lạc Y cười híp mắt, hảo cảm trong lòng đối với vị Đại sư huynh, theo đó thẳng tắp bay lên, cùng người như vậy ở chung, cho dù không làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, cũng là một chuyện tình cảnh đẹp ý vui.

"Đại sư huynh, đến tột cùng hàn đàm thuỷ từ đâu có? Tại sao bên trong có linh lực cường hãn như vậy?" Nhìn dòng nước chảy dưới tiểu kiều nơi xa, Tần Lạc Y có chút tò mò hỏi. Nếu nàng cảm giác không sai, thì dòng nước dưới tiểu kiều, hẳn là giống với hàn đàm thuỷ trên đỉnh núi.

"Đó là từ chỗ sâu nhất Ngọc Thanh Phong chảy ra, sư muội vừa đến Bồng Lai tiên đảo nên không biết, ở Bồng Lai tiên đảo, chỉ Phiêu Miểu Tông mới có hàn đàm thuỷ, hơn nữa chỉ có trên Ngọc Thanh Phong." Phượng Phi Ly theo ánh mắt nàng, nhìn phía tiểu kiều cười nói: "Trong núi Ngọc Thanh Phong có một thông đạo kỳ dị, hàn đàm thuỷ bắt đầu từ trong thông đạo kì dị xuất hiện trên đỉnh núi, lại theo đỉnh núi chảy xuống, đi qua nơi này, chảy ngầm vào đất."

Là dòng chảy tuần hoàn? Trách không được nàng nhảy vào bên trong, thoải mái như ngâm ôn tuyền, nói không chừng dưới nơi nào đó, có dung nham lửa nóng khởi động, mới tạo thành hiện tượng quái dị nhìn như băng hàn, kì thực ấm áp đến cực điểm.

"Lúc trước tổ sư gia chúng ta khai sơn lập lên Phiêu Miểu Tông nhìn trúng nơi này, thứ nhất là vì linh khí ở sơn mạch nồng đậm, thích hợp tu luyện, phần còn lại là vì hàn đàm thuỷ nơi này có linh khí cực kỳ cường đại."

"Tuy rằng hàn đàm thủy tu luyện tốt, nhưng thật sự quá bá đạo." Tần Lạc Y nhíu mày, hơi thở dài. Nửa tháng trước, cái loại cảm giác thiếu chút nữa bị hủy diệt, nàng hiện tại nhớ tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nghĩ mà sợ không thôi.

"Ngọc Thanh Phong có hàn đàm thuỷ, linh lực bên trong tự nhiên bá đạo." Ánh mắt hoa đào của Phượng Phi Ly chợt loé, cười tiếp tục nói: "Đệ tử Phiêu Miểu tông dùng hàn đàm thủy tu luyện, đều dùng đến loại hàn đàm thuỷ cố ý pha loãng, mặc dù linh lực mỏng manh hơn rất nhiều, nhưng tấn giai từ từ, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng."

"Bị cố ý pha loãng? Ý huynh là không có ai sẽ trực tiếp tiến vào trong hàn đàm tu luyện?" Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, trong mắt có ánh sáng lạnh chợt lóe rồi biến mất.

Phượng Phi Ly cười lên tiếng, trong mắt hoa đào yêu nghiệt hiện lên bỡn cợt: "Thật ra có, nhưng cực nhỏ, ha ha, điểm này sư huynh ta thập phần bội phục sư muội, dám trực tiếp nhảy xuống như vậy."

"Không phải ta tự mình nhảy xuống!" Tần Lạc Y lắc mặt nhỏ, bĩu môi lẩm bẩm, ở dưới đáy lòng bắt đầu ân cần thăm hỏi Đoan Mộc Trường Thanh, cùng tổ tông Đoan Mộc gia.

Miệng nàng chứa nước trà, thanh âm hàm hàm hồ hồ còn rất nhỏ, ngay cả Phượng Phi Ly tu vi cường đại cũng không nghe rõ nàng nói cái gì, nhìn nàng cúi đầu, nhỏ giọng bĩu môi, còn tưởng rằng nàng bị chính mình nói đến xấu hổ...Khóe môi không nhịn được nhếch lên một cái, liền dời đề tài đi.

Nói cho nàng nghe không ít sự tình kỳ lạ trên Bồng Lai tiên đảo ít người biết đến, cùng rất nhiều tin đồn thú vị, nửa canh giờ sau, Phượng Phi Ly đứng lên rời đi, trước khi đi nói, làm cho nàng yên tâm ở nơi này, có việc cứ đến động phủ Nhị sư huynh tìm hắn, còn nói nhất định sẽ mau chóng tìm người tu kiến động phủ cho nàng.

Tần Lạc Y thật tình cảm tạ, từ trong lòng lấy ra không ít ngân phiếu, đếm cũng không đếm, liền cứng rắn nhét vào trong tay hắn.

Phượng Phi Ly đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cười khẽ, không cự tuyệt, đem ngân phiếu thu vào, kêu nàng thời điểm hai ngày không có việc gì, hảo hảo ngẫm lại muốn kiến tạo động phủ thành bộ dáng gì, sau đó ngự thần hồng tiêu sái rời đi.

Tần Lạc Y cảm thấy Đại sư huynh nói có lý, đi dạo chung quanh trước, sau đó xuất giấy bút ra, dùng thời gian một buổi chiều, mới vẽ đại khái ra bản thiết kế chính mình có chút vừa lòng.

Gác bút xuống, nhìn sắc trời bên ngoài bắt đầu tối xuống, đánh mất tâm tư đi tìm Giản Ngọc Diễn, dù sao đều ở trong Phiêu Miểu Tông, sớm một ngày hay muộn một ngày, hẳn là không có vấn đề gì.

Buổi chiều uống trà Đại
sư huynh pha, liền đem tính thèm ăn của nàng câu ra, từ sau khi tấn giai tu vi tôn giả, nàng không hề giống như trước kia, một ngày ba bữa đúng hạn ăn cơm, hiện tại cho dù vài ngày, mười ngày không ăn chút gì, cũng không hề cảm giác đói khát.

Đồ ăn tích trữ trong trữ vật giới, trước khi nàng rời đi, Tạ Như Yên chuẩn bị cho nàng đầy đủ hết, nàng xuất một miếng thịt bò ra nấu, lại thả không ít hương liệu vào bên trong, sau đó ngay tại phụ cận, đi bắt một con gà rừng, tìm chút măng, nấm hầm một nồi canh gà.

Sau khi làm xong, Tần Lạc Y ngồi ngay trong đình vừa ăn thịt bò, vừa uống canh gà, nghiêng người một bên uống rượu ngon, tự châm tự ẩm.

Đang ở thời điểm trong đình vô cùng thích ý, đột nhiên một đạo thần hồng thoáng hiện, bên trong động phủ xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

"Ngũ sư tỷ." Nhìn thân ảnh tuyệt mĩ xinh đẹp kia, Tần Lạc Y đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhoẻn miệng cười, đứng dậy nhiệt tình hướng nàng ta chào hỏi.

"Tiểu sư muội? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Liễu Khuynh Thành nhìn Tần Lạc Y, còn có đồ ăn cùng rượu ngon trong đình, nhíu mi tâm thanh âm vi hàn: "Đại sư huynh đâu?"

"Thì ra là Ngũ sư tỷ tới tìm Đại sư huynh a!" Khoé môi Tần Lạc Y mỉm cười, trong mắt mang theo thần sắc giật mình: "Đại sư huynh không ở nơi này, ngươi muốn tìm Đại sư huynh, liền đi đến động phủ Nhị sư huynh, Đại sư huynh nói hắn cùng Nhị sư huynh đã lâu không gặp, đêm nay cùng Nhị sư huynh cầm đuốc soi đêm nói chuyện..."

"Đại sư huynh đi đến động phủ Nhị sư huynh sao?" Liễu Khuynh Thành nhìn Tần Lạc Y, khóe môi mỉm cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, còn mang theo một cỗ sắc bén khác thường: "Nếu Đại sư huynh không ở đây, tiểu sư muội, vì sao lại ở trong này. Ngày đó Chưởng môn sư bá nói, để cho ngươi ở trên Ngọc Thanh Phong tìm một tòa động phủ không người, không phải là cho ngươi tìm động phủ Đại sư huynh trụ, tuy rằng Đại sư huynh ít khi trở về Phiêu Miểu Tông, nhưng động phủ này, bình thường không có người nào có thể tùy tiện tiến vào!"

Tần Lạc Y rũ mắt, trong mắt hiện lên một chút tinh quang, lập tức ngẩng mặt lên, vẻ mặt ảo não nói: "Ta biết nơi này là động phủ của Đại sư huynh, nguyên bản ta muốn trụ ở tòa động phủ kia, nhưng nửa tháng trước phát sinh chuyện ngoài ý muốn, phải tìm người kiến tạo động phủ một phen mới có thể ở được, nên Đại sư huynh cho ta tạm thời ở tại nơi này của hắn..."

"Cái gì?" Mày liễu Liễu Khuynh Thành dựng thẳng, vẻ mặt khiếp sợ: "Đại sư huynh cho ngươi tạm thời ở nơi này, làm sao có khả năng?"

Vẻ mặt Tần Lạc Y kinh ngạc nhìn nàng ta: "Ách, Ngũ sư tỷ, chỉ là tạm thời trụ một thời gian thôi, vì sao không có khả năng a?" Trong lòng cười thầm, nhìn bộ dáng Liễu Khuynh Thành như vậy, tám phần là thầm mến Đại sư huynh yêu nghiệt kia.

Liễu Khuynh Thành âm thầm hít sâu một hơi, phát giác chính mình thất thố, xả ra tươi cười thập phần miễn cưỡng nói: "Đại sư huynh không thích người khác chạm vào đồ của hắn, động phủ này bỏ không nhiều năm, bên ngoài có trận pháp Đại sư huynh tự tay bố trí, trước kia đừng nói là để cho người ở, cho dù tiến vào cũng cực không dễ dàng, hôm nay nhìn đến ngươi ở trong này, ta rất kinh ngạc."

Nhìn vẻ mặt Tần Lạc Y có chút đăm chiêu, trong mắt nàng hiện lên lãnh ý: "Nhưng người khác là người khác, tất nhiên là ngươi bất đồng, các ngươi đều là đệ tử một sư phụ, hắn đối đãi với ngươi không phải bình thường, ngươi không có chỗ ở, hắn nhường cho ngươi ở vài ngày, là bình thường, là ta đại kinh tiểu quái."
*(Đại kinh tiểu quái:Chuyện bé xé ra to)*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top