Chương 52:Khó kiềm chế
Chương 52:Khó kiềm chế
Editor:HamNguyet
Tần Lạc Y bị Giản Ngọc Diễn gắt gao đè nặng, hai người dựa sát vào một chỗ tránh sau cự thạch, cự thạch vừa vặn che khuất thân thể bọn họ, nhưng độ cao lại kém một chút, có thể che khuất thân ảnh Tần Lạc Y kiều nhỏ, lại không thể hoàn toàn che khuất Giản Ngọc Diễn, bởi vì Giản Ngọc Diễn so với Tần Lạc Y cơ hồ cao hơn nửa cái đầu.
Một nam một nữ kia thoạt nhìn cực trẻ tuổi, hơi thở trên người dị thường cường hãn, nếu biết có người ẩn núp ở đây, Tần Lạc Y cùng Giản Ngọc Diễn âm thầm suy nghĩ một phen, đều cảm thấy lấy tu vi bọn họ hiện tại, chống lại hai người này căn bản không có phần thắng.
Cho dù dùng phù chú thành công đào tẩu, nhưng bọn họ biết được bí mật của hai người này, chỉ sợ hai người này sẽ không bỏ qua cho bọn họ dễ dàng.
Hai người không dám lộn xộn, kề sát vào nhau, ngay cả hô hấp đều cố ý thả chậm lại, e sợ tạo ra tiếng động, bị hai người bên ngoài phát hiện.
Mà Giản Ngọc Diễn vì làm cho cự thạch hoàn toàn che khuất cả người hắn, liền cúi đầu xuống, cứ như vậy, mặt hắn cùng mặt Tần Lạc Y cách cực gần, mũi đối mũi, miệng đối miệng, ánh mắt đối ánh mắt, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp nóng rực đều quét qua mặt đối phương.
"Đoạn ca ca, ta nhớ chàng, hai tháng không gặp chàng, ta không buồn ăn uống, đều gầy thành như vậy."
"Nơi nào gầy, ta đến xem."
"A...Đoạn ca ca, chàng sờ chỗ nào a, thật xấu!"
"Hắc hắc, như vậy liền hỏng rồi...Còn như vậy đâu?"
......
Nghe đến đó, khoé miệng Tần Lạc Y co rút, mặt có chút tái đi, mẹ nó, hỗn đản này, vừa rồi còn thương lượng muốn hại người, hiện tại thương lượng xong rồi, còn không đi, bắt đầu liếc mắt đưa tình, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt, sẽ không chuẩn bị hành sự ngay tại bên ngoài đi? Càng nghĩ càng căm tức, âm thầm cắn răng thấp chú không thôi.
Trong mắt Giản Ngọc Diễn có giật mình chợt lóe rồi biến mất, tuấn nhan lập tức căng hẳng, con ngươi thâm thúy u ám như một hồ nước sâu, dừng trên Tần Lạc Y bị hắn đặt dưới thân, không ngẩng đầu hướng ra phía ngoài nhìn lại.
Tần Lạc Y nhịn không được trừng hắn. Giản Ngọc Diễn bị nàng tức giận liếc mắt nhìn một cái, bên tai đỏ lên, trong mắt thâm thúy u ám hiện lên thần sắc khốn quẫn, khóe môi hoàn mỹ kéo ra, hướng nàng nhe răng cười.
Hắn vốn lớn lên cực kỳ đẹp mắt, làn da trắng nõn như ngọc, mặt mày tuấn tú, khuôn mặt tinh xảo, phiêu dật tuấn nhã, lúc này tươi cười, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác giật mình.
Tần Lạc Y bị hắn cười khiến cho tâm thần trong nháy mắt hoảng hốt, đột nhiên cách đó không xa có một tiếng thét chói tai cao vút làm cho nàng hoàn hồn, thiếu chút nữa nhịn không được đẩy Giản Ngọc Diễn ra, muốn chạy trốn khỏi đây.
Cũng may thời điểm bàn tay đụng tới Giản Ngọc Diễn, lý trí nàng thu hồi, lúc này nhảy ra, không nói nàng đã biết bí mật không nên biết của bọn họ, nàng còn đánh gãy chuyện tốt của bọn họ, cũng đủ hai người này thẹn quá hoá giận đuổi giết.
Tiếng thét chói tai cao vút, nữ nhân kia không chỉ không thu liễm, ngược lại càng thêm cuồng loạn lên, ân ân a a ca ca đệ đệ gọi bậy lên, hơn nữa còn có tiếng động nam tử thở dốc nặng nề, cho dù Tần Lạc Y không nhìn tới bọn họ, cũng biết bọn họ hiện tại đang làm gì.
Trong lòng nhịn không được hướng mười tám đời tổ tông hai người này ân cần hỏi thăm trên dưới một trăm tám mươi lần, đợi mắng đủ, nâng mắt nhìn đến trong mắt Giản Ngọc Diễn có xấu hổ ngoài ý muốn không giấu được, nhịn không được không tiếng động nở nụ cười, phượng mâu cong thành ánh trăng đẹp mắt.
Giản Ngọc Diễn vẫn cho rằng chính mình tự chủ vô cùng tốt, nhưng thời điểm nhìn đến hai lúm đồng tiền trên mặt Tần Lạc Y, hắn biết chính mình sai lầm rồi.
Nữ nhân khác, mặc kệ bộ dáng các nàng nghiêng nước nghiêng thành, hắn đều không liếc mắt nhìn các nàng nhiều hơn một cái, nhưng Tần Lạc Y bất đồng, rất nhiều thời điểm, chỉ cần một hành động nhẹ nhàng của nàng, đều có thể làm cho tự chủ hắn luôn lấy làm kiêu ngạo sụp đổ!
Mi mắt cong cong như họa, da thịt trắng nõn phảng phất như bạch ngọc oánh nhuận không tỳ vết, lại non mềm mịn màng, môi anh đào đỏ bừng, thật sự như thần tiên phi tử...Trong vô hạn kiều mỵ lại lộ ra hồn nhiên, dáng người quyến rũ bị hắn ôm chặt vào trong ngực ngay cả thánh nhân đều khó kiềm chế.
Bất tri bất giác, đầu hắn càng cúi thấp xuống, hai tay đem tiểu nhân nhi trong lòng ôm càng chặt, con ngươi đen thâm thúy trở nên dị thường nóng rực, hận không thể cứ như vậy đem nàng khảm sâu vào huyết nhục chính mình.
Cảm giác được Giản Ngọc Diễn biến hóa, ý cười trên khoé môi Tần Lạc Y cứng lại, trừng lớn mắt nhìn hắn, trong lòng nhanh chóng nhảy dựng.
Giản Ngọc Diễn than nhẹ một tiếng, mâu quang lửa nóng càng thêm thâm thúy....Y nhi, nàng nhất định không biết, hiện tại nàng đến tột cùng có bao nhiêu mê người!
"Buông ta ra!" Tần Lạc Y hé miệng, không tiếng động hướng hắn nói, thân thể bị ôm chặt, nhịn không được nhẹ nhàng tránh né một chút.
Tư thế hiện tại của bọn họ thật sự rất ái muội, bên ngoài có hai người biểu diễn xuân cung đồ tại hiện trường, tuy rằng từ sau khi nữ tử kia bắt đầu gọi bậy, Giản Ngọc Diễn liền nhìn chằm chằm nàng, không hướng ra phía ngoài liếc mắt nhìn một cái, nhưng nam nhân đều là động vật cảm quan, thanh âm vô cùng kích tình kia, chỉ sợ làm cho Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn cũng có xúc động hóa thân thành sói.
Môi hai người cách quá gần, trong lòng Giản Ngọc Diễn có hai thiên nhân giao chiến, đang dùng lý trí cận tồn khắc chế chính mình, môi đỏ mọng Tần Lạc Y vừa động, thân thể hơi vặn vẹo, căn bản hắn không nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ cảm thấy tia lý trí còn lại trong đầu "ba" một tiếng, rốt cục đứt gãy, bạc môi lửa nóng hạ xuống, ngậm lấy môi Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y sửng sốt, không nghĩ tới hắn thật sự hôn xuống ngay lúc này, ngực phập phồng kịch liệt, biểu tình trên mặt thay đổi mấy lần, tựa tiếu phi tiếu, nói không nên lời là ảo não hay tức giận, hơi nghiêng đầu lách mình tránh ra, sau đó nâng tay ở trên lưng hắn hung hăng nhéo một phen.
Khoé mắt Giản Ngọc Diễn nhảy dựng, đổ hút một ngụm khí lạnh, khuôn mặt tuấn dật nhăn thành một đoàn, Tần Lạc Y lần này, hoàn toàn không lưu tình, không cần nhìn, hắn cũng biết trên lưng chính mình bị xanh tím.
Nhe răng trợn mắt thuận thế ngã xuống trên vai Tần Lạc Y, Tần Lạc Y muốn phát hỏa, nhưng nhìn đến bộ dáng hắn thống khổ không thôi, cuối cùng trong lòng mềm nhũn, không nhéo hắn tiếp.
"Còn không buông tay, ngươi còn muốn ôm tới khi nào?"
Thật vất vả, hai người bên ngoài rốt cục vân đình vũ tán, ngự thần hồng rời đi, Tần Lạc Y đẩy Giản Ngọc Diễn thật mạnh ra, trên má trắng nõn phiếm hồng nhạt thản nhiên.
"Y nhi...Ta..." Giản Ngọc Diễn như điện giật buông nàng ra, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú thập phần không được tự nhiên.
Mặt Tần Lạc Y không chút thay đổi liếc mắt nhìn hắn, sửa sang lại y phục một chút, xoay người liền rời đi.
Giản Ngọc Diễn khẽ thở dài một hơi, vội vàng đi lên, trên mặt hàm chứa tia cười khổ, hắn vẫn luôn lấy tự chủ làm kiêu ngạo, đến trước mặt Y nhi, hoàn toàn không dùng được. Thời điểm vừa rồi ôm lấy Y nhi, thân thể hắn có phản ứng...Cũng trách không được Y nhi sẽ sinh khí như vậy!
Khi tới doanh trại, Tần Lạc Y từ xa liền nhìn đến Đoan Mộc Trường Thanh cùng Yến Nam Thiên đang đứng một chỗ nói chuyện, dừng chân một chút, nhíu mày nhỏ đến mức khó phát hiện, sau đó đi qua. Giản Ngọc Diễn cùng nàng song song mà đi.
Đoan Mộc Trường Thanh cùng Yến Nam Thiên nhìn đến bọn họ cùng trở về, tóc Tần Lạc Y hơi hơi hỗn độn, phượng mâu liễm diễm, trên tiếu nhan còn mang theo đỏ ửng chưa tán đi, sắc mặt hai người đồng thời biến đổi.
Hàn huyên vài câu, Tần Lạc Y lập tức trở về lều trại, Đại Hắc cùng Hắc Đế không ở đây, cũng không biết đi nơi nào.
"Tần sư muội, ngươi nhìn đến Giản sư đệ đâu không, Lâm Loan huynh có việc tìm hắn đã lâu." Ngồi xuống một lát, Tần Lạc Y thủy chung không tĩnh tâm được, dứt khoát đi ra ngoài, vừa lúc nhìn đến Bạch Triệt mang theo một nam tử thanh niên tươi cười đi tới.
Lâm Loan là bằng hữu của Giản Ngọc Diễn giao hảo trên Kim Đỉnh Sơn, hai người thập phần thân thiết, là đệ tử hạch tâm Cửu U Điện, cùng Giản Ngọc Diễn tương tự, hắn cực có thiên phú luyện chế phù chú.
Nghe được tên Giản Ngọc Diễn, trong lòng Tần Lạc Y cứng lại, trên mặt khẽ cười nói: "Vừa rồi còn ở đây, cùng Trích Nguyệt Cung-Yến công tử cùng Đoan Mộc sư huynh đang nói chuyện."
Lâm Loan đợi một lát, vẫn không đợi được Giản Ngọc Diễn, liền cáo từ rời đi, Bạch Triệt đứng dậy đưa hắn rời đi.
Thẳng đến khi sắc trời tối đen, Giản Ngọc Diễn mới cùng Đoan Mộc Trường Thanh, Yến Nam Thiên trở về, trên người ba người đều mang theo vị rượu nồng đậm.
Nhìn đến Tần Lạc Y, ánh mắt Giản Ngọc Diễn sáng ngời. Vẻ mặt Đoan Mộc Trường Thanh khó lường. Yến Nam Thiên cười hì hì tiến lên, muốn kéo tay Tần Lạc Y, Tần Lạc Y nhẹ nhàng vừa động, liền tránh được.
"Y nhi, buổi tối hôm nay nàng phải rời đi, ta thực luyến tiếc cùng nàng tách ra a...Ta có việc trở lại Trích Nguyệt Cung một chuyến, nhưng nàng yên tâm, chờ chuyện tình xong xuôi, ta sẽ đến Phiêu Miểu Tông tìm nàng, Y nhi, không cần quá nhớ ta a."
Nghe xong lời Yến Nam Thiên nói, Tần Lạc Y thiếu chút nữa trợn mắt trắng. Ai sẽ nhớ hắn!
"Không biết uống bao nhiêu...Lại nói năng hàm hồ như vậy, hôm nay ta không đi, ngày mai đi!" Tần Lạc Y tức giận nói.
"Không phải là lời nói hàm hồ, thì ra nàng còn không biết a...Ta không uống nhiều, Đoan Mộc huynh cùng Giản huynh uống nhiều nhất, không tin nàng hỏi bọn họ xem." Yến Nam Thiên cười hì hì hé ra khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt Tần Lạc Y.
Đoan Mộc Trường Thanh rốt cuộc không nhìn được, mặt lạnh lùng một tay đẩy Yến Nam Thiên ra, hắn thiếu chút nữa lảo đảo một cái ngã xuống đất, Giản Ngọc Diễn không thể gặp hắn cách Tần Lạc Y gần như vậy, liền đi phía trước từng bước, chắn trước mặt hắn.
Yến Nam Thiên bị cách xa hoàn toàn, trong lòng vô cùng buồn bực, trên mặt vẫn đang lộ vẻ tươi cười không để ý, con ngươi đen nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh cùng Giản Ngọc Diễn, lộ ra thần sắc minh bạch.
"Tiểu sư muội, ngươi đi thu thập đồ đạc trước, trong chốc lát chúng ta rời khỏi Kim Đỉnh Sơn, quay lại Phiêu Miểu Tông." Đoan Mộc Trường Thanh xoay người nói với Tần Lạc Y.
"Sao lại thế này?" Ổ sư thúc đi tới, trên mặt tuấn dật mang theo nghi hoặc: "Không phải ngày mai mới đi sao?"
"Vừa mới nhận được tin tức, trong nhà có việc gấp cần ta đến Tiềm An thành xử lý một chút, nên không đợi ngày mai được, buổi tối hôm nay phải đi." Đoan Mộc Trường Thanh tiến lên thi lễ với Ổ Sơn, giải thích nói.
"Vừa lúc trở lại tông môn phải đi ngang qua Tiềm An thành...Một khi đã như vậy, các ngươi liền đi trước đi." Ổ Sơn sư thúc nhíu mày hơi trầm ngâm, rất nhanh gật đầu.
Ôn Lăng Thiên cùng Bạch Triệt phải về tông môn, tự nhiên theo chân bọn họ cùng nhau rời đi, hai người xoay người đi thu thập lều trại.
Giản Ngọc Diễn đi theo sau Tần Lạc Y, đối với buổi tối hôm nay Tần Lạc Y rời đi, trong lòng thập phần lưu luyến, nhưng hắn muốn cường đại, về sau phải bảo vệ nữ nhân chính mình ái mộ, cho dù lưu luyến cũng phải kiềm chế lại, hắn phải đi theo sư phụ ra ngoài lịch lãm, mà trên người Y nhi không hề thiếu linh thực, linh quả, trở lại Phiêu Miểu Tông tu luyện, nơi đó có chưởng môn sư bá tọa trấn, là nơi an toàn nhất.
Một bên giúp đỡ nàng thu thập đồ đạc, hai người một bên nhỏ giọng nói chuyện, Yến Nam Thiên đi lại đây, cũng muốn giúp đỡ Tần Lạc Y thu thập.
Bất quá vị thiếu chủ Trích Nguyệt Cung, Yến đại thiếu gia, hiển nhiên từ nhỏ đến giờ đều không làm qua loại việc này, một phen hỗ trợ, ngược lại làm đổ không ít đồ vật, làm cho Tần Lạc Y mất hết kiên nhẫn, thực không khách khí đuổi hắn đến một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top