Chương 205: Trải nghiệm hoán đổi cộng đồng
Trong thoáng chốc không một ai lên tiếng.
Các cô ngửa đầu nhìn gian phòng ngủ kia, khoảng cách quá xa, dù đèn sáng cũng không thấy rõ khung cảnh bên trong. Nhưng các cô không hề dời mắt, tưởng như có thể tìm thấy một ít hình ảnh quen thuộc, vượt qua tất thảy thời gian không gian, đưa các cô về thời điểm trước khi bắt đầu tất cả.
Trở lại lúc các cô chỉ là người bình thường, sống cuộc đời bình dị nhưng an toàn.
Bốn người chỉ thả hồn trong giây lát rồi nhanh chóng khôi phục tinh thần, thậm chí các cô còn nở nụ cười.
Vừa rồi suy nghĩ cái gì thế nhỉ, nghĩ rằng liệu có thể thấy một "Phòng 606" khác không à?
Mà dù có thấy một "Đường Tâm Quyết" khác bên cửa sổ, hoặc là một "Trương Du" khác đang phơi đồ trên ban công thì có sao?
Các cô thật sự đang ở đây, tất cả mọi thứ trước mặt chỉ là ảo ảnh, dù cho trông nó có thật đến đâu đi chăng nữa.
Quách Quả dời mắt, cô ấy không dám nhìn tòa nhà đó quá lâu vì nó cứ đem lại cho cô ấy cảm giác kì quái, rằng trước mắt chính là thế giới hiện thực, các cô đang đứng trong hoa viên quen thuộc, cách đó không xa là con đường nhỏ đi tới kí túc xá người qua kẻ lại, rồi siêu thị mini, hồ nước... Chỉ cần bọn cô bước tới là có thể quay về phòng ngủ, quay về thế giới thực sự nơi các cô thuộc về.
Nhưng chuyện đó là không thể nào. Nếu đây là thế giới hiện thực, vậy thì tuyệt đối không thể có cảnh tượng ánh đèn sáng tối thế kia.
Từ giây phút trò chơi xuất hiện, ánh đèn cả thế giới này dường như đã biến mất. Từ những gì đã biết, bọn cô đoán không một trường đại học nào thoát được, đương nhiên là bao gồm cả kí túc xá của bọn cô.
Mà khi các cô nhận thức được điều này, khung cảnh trước mắt cũng thay đổi theo.
Những tòa kí túc san sát đằng xa dần mờ đi, ánh đèn tắt phụt từng phòng từng phòng một, cuối cùng tất cả đều biến mất. Bóng đêm bất tận từ bốn phương tám hướng bủa vây như muốn nuốt chửng hoa viên nhỏ này.
Nhưng không có cảm giác nguy hiểm, nên bốn người nén lại dị năng không nhúc nhích, lặng lẽ chờ nó tới.
Giây phút ảo ảnh sụp đổ, ánh mặt trời bỗng dưng sáng lóa lên.
Xung quanh rực rỡ hẳn lên, dưới ánh mặt trời rực rỡ là một hoa viên còn to đẹp hơn nữa.
Cây cối xanh rì tươi tốt, con đường mòn khúc khuỷu chạy dài, chỉ dẫn cho các cô đi về phía trước.
Người hướng dẫn tóc vàng nở nụ cười dị dàng: "Quả nhiên nghỉ ngơi tạm thời là không đủ với các vị, khu vực sâu trong làng giải trí có thứ thỏa mãn được dục vọng cấp thiết hơn, và đó cũng là bí mật quan trọng nhất trong quy tắc... Xin hãy đi theo tôi."
Xuyên qua con đường khúc khuỷu, hoa viên bị chia làm hai bên trái phải. Bên trái là hồ nhân tạo, bên phải là đình hóng gió to lớn tinh xảo, trong đình dòng người chen chúc, tiếng nói chuyện vui cười không ngớt bên tai.
Bốn người lập tức tập trung chú ý, đây là tốp khách đầu tiên các cô gặp được kể từ khi bước vào khu vui chơi!
Dù đường đi tới đây trống trải yên tĩnh kì cục, không đụng phải lấy nửa bóng người kể cả là cư dân trong cái "Công viên trò chơi" lừng danh làng đại học này, nhưng bốn người các cô vẫn tin chắc rằng đây không phải công viên một người chơi.
Mà sự thật cũng đúng như vậy.
Đường Tâm Quyết chăm chú nhìn đám người trong đình hóng gió, lắc đầu: "Trong số đó không có khách du lịch."
Dị năng tinh thần lực chả có tác dụng gì trong khu vui chơi, thế nên cô nói thẳng ra, quang minh chính đại nói chuyện với bạn cùng phòng.
Còn "Khách du lịch" đương nhiên là để chỉ các thí sinh giống như bọn cô, cũng là một trong những mục tiêu bọn cô nhắm tới khi tiến vào đây: Tìm được đám thí sinh đợt cũ của Chu Ngao cùng với những thí sinh vào phó bản phần thưởng gần như cùng lúc với bọn cô.
Trong cái cộng đồng thưa thớt dân cư này lại cùng lúc xuất hiện nhiều nhóm thí sinh như vậy, thế mà bọn họ lại chưa từng chạm mặt nhau, không biết trong chuyện này khu vui chơi đóng vai trò gì đây.
Chỉ đi một chốc đình hóng gió kia đã ở gần nhay trước mắt. Cũng giống như Đường Tâm Quyết chỉ cần liếc qua đã biết bên trong toàn cư dân bản địa, ba người còn lại cũng không hề thắc mắc gì, bởi vì bề ngoài đám "Người" trong đình này đều cực kì quá thể.
Không chỉ có người mì sợi quen thuộc, còn có cả người bóng yoga to nhỏ khác nhau, người kim tự tháp ngược... Quách Quả vừa mới bước vào đình hóng gió thì đột nhiên kêu lên sợ hãi, giật mình lùi phắt lại. Lúc này bốn người mới thấy trên cột trụ đình nổi lên một tầng mụn li ti, sau đó một tấm da người láng mượt tróc ra, cất trọng trách móc chói tai: "Mấy người đi mà không nhìn đường à, đụng vào tôi rồi!"
Quách Quả: "..."
Nếu cô ấy mà biết cây cột này dán một tấm da người, hay nói đúng hơn là da người dính vào cột, vậy thì có chết cô ấy cũng không thèm chạm vào đâu!
Đường Tâm Quyết không để ý tới lời chửi mắng của đám cư dân bản địa này, thời gian còn lại của bọn cô càng ngày càng ít.
Da người đảo tròng mắt, không biết nó nhìn thấy gì trên người Đường Tâm Quyết mà im miệng, chờ cô đi qua mới tiếp tục mở miệng trách móc Trương Du đi sau.
Trương Du không nói một lời mà rút sách ma pháp ra, thẻ kĩ năng lấp lánh ánh sáng. Da người lại nín họng.
Trịnh Vãn Tình là người thứ ba bước vào đình hóng gió, cô ấy bơ luôn da người. Cánh tay kim loại hùng hồn chà lên cây cột khiến da người sợ tới mức nhanh chóng nhảy lên lan can, những lời chửi rủa của nó để dành lại cho Quách Quả đi cuối cùng.
Quách Quả nắm chặt mặt dây chuyền, lẩm nhẩm thần chú thanh tẩy.
"Á!!"
Da người lập tức hét ầm lên, làn da bóng loáng quay cuồng múa may, tức giận lên án với người hướng dẫn tóc vàng: "Nhân viên phục vụ! Chẳng phải khu vui chơi nghiêm cấm các cư dân tấn công bạo lực lẫn nhau sao?"
Người hướng dẫn nho nhã lễ phép: "Mấy vị khách này không phải cư dân mà là khách du lịch. Mà từ góc độ của khách du lịch, sự tồn tại của quý khách đây đã là một kiểu tấn công tinh thần rồi."
Thế nên hành vi của Quách Quả chỉ được tính là tự vệ bình thường thôi.
Da người: "..."
Trong đình hóng gió, lấy bốn người làm tâm rẽ ra một vòng tròn trống trơn. So với đám người bần cùng ngang ngược của khu phố số 2, đám "Người giàu" ở đây cực kì biết điều, chẳng kẻ nào muốn phí thời gian chọc vào các cô.
Nhưng bốn người lại cực kì tò mò về chúng nó.
Bởi vì tất cả những người khách ở đây đều đeo đồng hồ đen, nhưng con số trên mặt đồng hồ không chỉ có mỗi 15 phút, có người thậm chí còn hơn một tiếng!
Người hướng dẫn dường như có thể nghe được tiếng lòng của bọn cô, mở miệng giải thích: "Mỗi vị khách khi mua vé vào cửa đều có thời hạn là 15 phút, mỗi ngày chỉ được mua một lần, không thêm không bớt. Nhưng một khu vui chơi giải trí xuất sắc sao có thể keo kiệt với khách hàng thế được? Cho nên ngài Bố đã cho ra rất nhiều phương pháp kéo dài thời gian."
"Món quà tặng được thiết kế tinh xảo này phân tán ở mọi nơi trong khu vui chơi, hiện ra bằng khao khát khác nhau của các vị khách. Ví dụ như khi quý khách cảm thấy cực kì nguy cấp về mặt thời gian thì cái ao ước nguyện này sẽ chào đón các vị."
Đứng trong đình hóng gió, nhìn theo tầm mắt người hướng dẫn tóc vàng và đám cư dân bản địa khác, chỉ thấy trên mặt hồ nhân tạo lấp lánh lăn tăn sóng nước, ánh sáng chậm rãi chiếu ra một bức tượng đá!
Hình dáng tượng đá mờ ảo, không nhìn ra được là thứ gì. Nhưng rãnh đá bao quanh nó trông lại cực kì rõ ràng, đặc biệt là đám hộp quà tỏa ánh sáng năm màu trong rãnh, chúng phản xạ ánh mặt trời khiến người ta chói muốn mù mắt.
Nhìn cảnh này thì còn gì mà không hiểu nữa.
"Chúng ta phải ước nguyện với nó, đổi lấy nhiều thời gian trải nghiệm hơn?"
Chỉ có cách này các cô mới có thêm nhiều thời gian thăm dò, tránh để bi kịch vừa mới bước vào đã bị đá văng xảy ra.
Người hướng dẫn mỉm cười gật đầu: "Cái giá phải trả khi ước nguyện rất đơn giản, chỉ cần đổi một phút thôi, số lần ước nguyện là vô hạn. Còn về phần sẽ nhận được quà gì thì đây chính là một kết quả ngẫu nhiên khiến người ta cực kì mong đợi."
Còn chưa dứt lời, ánh sáng vây quanh tượng đá bỗng hơi lay động, một hộp quà bay ra khỏi rãnh đá, rơi thẳng vào trong tay của một người mì sợi.
Đồng hồ đếm ngược trên cổ tay người mì sợi cho thấy chỉ còn 3 phút. Nó vội vàng mở hộp quà, gương mặt khó có thể trông rõ ngũ quan lập tức tỏ ra mừng rỡ.
Giây tiếp theo, thời gian đếm ngược trên đồng hồ của nó biến thành 23 phút.
"Lần đầu tiên ước nguyện đã nhận được quà giải nhì rồi? May mắn đấy."
Trong đình lập tức nhốn nháo cả lên, người mì sợi không nói gì mà quay người vội vàng rời đi.
Đường Tâm Quyết và ba người bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, một cảm giác quen thuộc khó tả trào lên trong lòng.
Đây chẳng phải chính là ao gacha sao??
Mà lại còn là cái loại gacha không biết tỉ lệ rơi đồ, không có bảo hiểm, hoàn toàn dựa vào nhân phẩm!
"Vậy, các vị muốn ước nguyện không?" Người hướng dẫn mỉm cười hỏi.
--------
Còn lại 9 phút.
Đường Tâm Quyết nhẹ gật đầu: "Tôi thử xem."
"Khoan!"
Hai quả cầu yoga không biết đã lăn tới từ bao giờ, chờ đến khi tới trước mặt bọn cô mới thấy rõ thật ra hai quả cầu này là thân thể của một "Người", một sợi dây mỏng manh gắn kết hai nửa trên dưới, loáng thoáng nhìn ra mắt mũi ở nửa bên trên.
Người bóng nở một nụ cười tươi rói: "Ước nguyện này như đánh bạc, vận may không tốt thì có khi phá sản ấy chứ. Tôi thấy mọi người chỉ còn có vài phút, cần gì phải mạo hiểm chứ? Chẳng bằng mọi người giúp đỡ tôi một chút, tôi chuyển thời gian trải nghiệm của mình cho mọi người, sao hả?"
Người hướng dẫn tóc vàng không ngăn cản: "Dưới tình huống tự nguyện không ép buộc, khách hàng có thể cho tặng nhau thời gian, nhưng mỗi người chỉ có thể nhận thời gian một lần."
Không biết có phải ảo giác không mà bọn cô cảm thấy ba chữ "Không ép buộc" bị nhấn cực kì mạnh.
Đường Tâm Quyết nhìn đồng hồ của người đó: "Ông muốn giúp đỡ như thế nào?"
Người bóng tỏ ra khá thân thiện hòa nhã: "Đơn giản lắm, chỉ cần mọi người chúc phúc cho tôi một chút là được!"
...?
Dưới ánh nhìn chăm chú của bốn người, ông ta lấy ra một hộp quà nho nhỏ, trên hộp quà có khi một con số: 95%.
"Trong hồ ước nguyện có một loại hộp quà đặc biệt, hạn mức thời gian có thể lên đến tận 100 phút trở lên, nhưng nó có yêu cầu là trong khoảng thời gian quy định phải nhận được đủ "Chúc phúc" mới mở ra, mà chúc phúc này chỉ có thể do các vị khách khác tặng. Mỗi một hộp quà thì một vị khách chỉ được chúc phúc một lần."
Người hướng dẫn vười nói xong, người bóng đã gấp gáp tung ra thù lao: "Chỉ cần bốn người chúc phúc bốn lần, tôi sẽ chuyển cho mỗi người 10 phút, chuyển ngay và luôn!"
10 phút không phải là một con số nhỏ.
Mà lại chỉ cần nói một câu, không gây ra bất kì tác dụng phụ gì, có thể nói là tay không bắt sói.
Đường Tâm Quyết suy ngẫm: "Nghe có vẻ rất tốt."
Ngay vào lúc người bóng nở nụ cười tươi chiến thắng cho rằng giao dịch đã được chấp nhận, Đường Tâm Quyết lại quay ngoắt: "Nhưng nếu sau đó bọn tôi cũng bốc trúng hộp quà này thì sợ là mệt đấy."
Sắc mặt người bóng thay đổi: "Ý cô là gì?"
Ánh sáng trên mặt hồ khúc xạ vào trong đình, chiếu rọi bóng lưng nữ sinh tỏa ra hào quang như thật như ảo. Rõ ràng chỉ là một cô gái bé nhỏ bình thường, nhưng sự điềm tĩnh này khiến người ta hơi hãi hùng.
"Nếu lời chúc phúc thật sự có ích như vậy, lại còn không khiến người ta mất gì thì ở đây nhiều người như vậy thừa đủ để chúc phúc đầy một hộp quà, tại sao ông lại cố tình bỏ nhiều tiền giao dịch với bọn tôi?"
Cô luôn im lặng quan sát bốn phía, đương nhiên không thể bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc vui sướng như sắp chết vớ được thịt của người bóng này khi bọn cô vừa mới tiến vào đình.
"Cho nên trên người bọn tôi có ưu thế nào đó khiến ông không thể bỏ qua."
Điểm khác biệt lớn nhất giữa bọn cô và những vị khách ở đây là gì?
Thấy sắc mặt người bóng từ từ trở nên xấu đi. Đường Tâm Quyết nở nụ cười hòa nhã: "Người mới chưa từng chúc phúc ai, hiệu quả chúc phúc lần đầu chắc chắn vượt xa những người khác, đúng không?"
Lần này người bóng không trả lời, nhưng người hướng dẫn đã cho ra đáp án khẳng định. Gương mặt luôn luôn nở nụ cười công nghiệp lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc: "Quý khách thật là thông minh, có thể nhìn ra bí mật này."
Đường Tâm Quyết lại lắc đầu: "Không, chỉ là do tôi có chút ít kinh nghiệm thôi ấy mà."
Đổi thành bất cứ thí sinh nào đứng đây thì cũng đều có thể cho ra đáp án chính xác, bởi vì cái này là motif kinh điển, trong thế giới hiện thực được nhiều người biết đến.
Phiên dịch lời chào hỏi và giao dịch thân thiện của người bóng ra ngôn ngữ loài người sẽ thành: "Người chơi mới? Hỗ trợ chém một nhát đi, sát thương của người chơi mới sẽ được nhân lên gấp bội đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top