Trước khi Oner kịp quyết định là có đưa Hyeonjun theo như ý nguyện của cậu hay không thì đã có một vấn đề khác xảy ra. Bằng cách nào đó, tổ chức kia biết được chỗ hắn đang trú ngụ là nhà của Hyeonjun và cử người tới.

Đêm hôm sau, khi hắn rời nhà và hứa với cậu, kể cả khi có giết được ai hay không cũng sẽ nhất định quay về thì chuông cửa reo. Hyeonjun đã mở cửa cho những tên thuộc tổ chức thế giới ngầm đó mà không hề hay biết một chuyện gì.

Ngày hôm đó hắn cảm thấy rất thoải mái khi mà không những giết được vài tên, lại còn cướp được một mớ tiền từ vụ giao dịch và đem về. Moon Hyeonjoon nghĩ đó là quả báo của trời đất khi chính tay hắn đã cướp đi quá nhiều mạng người như vậy mà không còn là nhân danh chính nghĩa nữa. Hắn bây giờ, sau khi giết đi chừng ấy người, không còn giống như ngày xưa sẽ đưa tay ôm mặt vào mỗi đêm mà ân hận. Ngày ấy, khi hắn cướp đi mạng sống của ai, đều tự nhủ rằng đang vì tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian này mà làm như vậy. Bây giờ, hắn dường như chỉ là một kẻ tượng trưng cho hận thù mù quáng, cho đau thương khốn khổ, và cho đày ải của ngàn ngàn kiếp sau.

Choi Hyeonjun đã biến mất và thứ duy nhất hắn tìm thấy là một mảnh giấy ở trên giường ghi địa điểm giam giữ cậu. Không một lời nhắn nhủ nào hơn. Thật ra vào lúc đó hắn có thể nghĩ rằng hãy mặc kệ Hyeonjun đi, hắn còn có cả một gia đình bị giết cần trả thù, khi hắn tiêu diệt được hoàn toàn tổ chức đó thì xem như đã trả thù giúp cậu luôn rồi. Vậy mà Moon Hyeonjoon đã phóng ra khỏi nhà vào tầm năm giờ sáng, lúc trời đã tờ mờ hơi sương và những tia sáng nhỏ bắt đầu phủ nhẹ lấy quầng mây nhàn nhạt của đêm.

Hắn dừng chân ở trước một tòa cao ốc khi trời đã sáng hơn một chút. Sương có chút giá rét trong hơi thở giữa buổi bình minh mới này khiến Yunho tĩnh tâm hơn vì thấy mình vẫn còn tỉnh táo. Hắn biết nơi này, tuy đây chỉ là một cao ốc văn phòng bình thường, nhưng ngày trước mỗi khi cần thủ tiêu ai một cách nhẹ nhàng, tổ chức thường đưa họ lên đây và dàn dựng cảnh nhảy lầu tự tử. Nơi đây dường như là một căn cứ ngầm nhỏ cho bọn chúng vậy. Và vào giờ này nơi đây sẽ chắc chắn không có người, trừ bọn tay sai của tổ chức.

Hyeonjoon lắp ống giảm thanh vào nòng súng và tiến vào trong. Nơi này đối với hắn dường như còn hơn cả quen thuộc. Là nơi hắn giết bạn mình. Hắn tỉa hai tên đứng gác ở ngay chân cầu thang. Hắn mở thang máy và nhanh chóng bắn chiếc camera duy nhất trong đó, nhấn nút cho thang đi lên tầng mà hắn đoan chắc đang giam giữ Hyeonjun rồi bước ra ngoài dùng thang bộ. Thang máy hoạt động sẽ làm phân tâm bọn chúng trong một vài giây. Trên đường đi lên hắn đã tiếp tục giết thêm ba tên nữa trong thầm lặng và cảm thấy có chút không ổn. Dường như mọi chuyện khá dễ dàng. Canh gác vẫn rất cẩn thận nhưng những kẻ hắn vừa giết thì lại tạo cho hắn cảm giác chúng quá yếu so với năng lực của người thuộc tổ chức. Nhưng hắn mặc kệ, điều bây giờ hắn phải tìm cho ra Hyeonjun.

Hyeonjoon tìm ra cậu đang bị trói trên một cái ghế ở phòng đầu tiên tầng năm. Hắn cạy khóa và bước vào nhanh chóng cởi trói cho cậu.

"Hyeonjoon, đằng sau!" – cậu đột nhiên hét lên.

Hyeonjoon nhanh chóng quay lại và rút dao phóng thẳng vào yết hầu tên canh gác vừa phát hiện ra hắn rồi lập tức phóng đến rút lại con dao. Nhanh gọn và dứt khoát hệt như lần đầu tiên cậu thấy hắn hành động vậy. Gương mặt của hắn lạnh băng và đầy sát khí.

"Dừng lại đi, Hyeonjoon!" – cậu nói khi hắn cởi trói cho cậu xong – "Anh đừng giết người nữa!"

"Chịu khó đi, chỉ cần ra khỏi đây, tôi sẽ không để cậu thấy tôi giết ai nữa đâu." – Hyeonjoon nhẹ nhàng nhìn cậu mỉm cười.

"Không phải chuyện đó." – Hyeonjun lắc đầu – "Anh có giết người hay không tôi không quan tâm, nhưng mà anh không nhận thấy sao, cứ mỗi lần anh giết một ai đó, anh trông rất đau khổ."

Hyeonjoon khẽ sững lại một chút. Hắn lên tiếng:

"Gương mặt tôi đã biểu hiện ra như vậy sao?" – hắn đanh mặt lại – "Tôi sẽ cẩn thận hơn, đừng lo, tôi chẳng sao đâu."

"Có cần phải biểu hiện ra sao?" – cậu cười hắt ra và đi theo hắn – "Không biết là may hay xui đây, nhưng hình như tôi lúc nào cũng nhìn được những thứ đằng sau các biểu hiện của anh đấy. Anh không cần cẩn thận đâu, phàm là người thì ai cũng sẽ sợ chết khiếp gương mặt hiện giờ của anh, chứ chẳng ai quan tâm xem anh vui sướng hay đau khổ làm gì cả."

"Vậy tại sao cậu nhìn thấy?" – nhanh chóng kéo tay cậu xuống cầu thang, hắn hỏi.

"Tôi cũng không biết. Nhưng từ lúc anh gặp tôi cho đến giờ, cứ lần nào tôi thấy anh giết người là tôi lại cảm thấy anh đang rất đau." – cậu nói, giọng đều và nhỏ.

"Thật là buồn cười nhỉ." – Hyeonjoon mỉm cười nhìn cậu.

"Không buồn cười chút nào cả, Hyeonjoon. Tôi cảm thấy anh rất đáng thương, giống như..."

"Giống như gì?"

"Giống như..."

Đoàng.

Đột nhiên một tiếng súng bất chợt vang lên. Viên đạn sượt ngang qua mặt Hyeonjun. Ngay dưới chân cầu thang, chỗ hắn đã bắn tỉa hai tên khi bước vào, bây giờ đầy những người và còn có cả một kẻ lãnh đạo trong tổ chức nữa. Cứ như là...

Cứ như là bọn chúng đã sắp xếp từ trước vậy. Hyeonjoon khẽ nghiến răng. Hắn hoàn toàn quên mất việc tên thủ lĩnh chuyên trừng trị những kẻ phản bội này là một kẻ vô cùng khó xơi. Tên đó luôn trêu đùa và hành hạ nạn nhân của mình trước khi giết. Và ngay từ khi vào tổ chức, tên này đã luôn rất quý Hyeonjoon, gã lúc nào cũng bảo rằng sẽ cất nhắc hắn lên chức cao, chỉ cần hắn thật sự trung thành với tổ chức. Là một kẻ mà suốt từng ấy năm qua, Hyeonjoon giả vờ kính trọng như một người anh.

"Moon 'Oner' Hyeonjoon." – gã thủ lĩnh lên tiếng – "Xin chào. Đã rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau, phải không anh bạn? A, hay ta nên gọi là kẻ phản bội nhỉ?"

"Tôi chẳng phản bội ai cả. Ngay từ đầu vốn không thuộc loại người như bọn bây." – hắn gằn giọng.

"Nhưng bây giờ đã là thế rồi." – gã nhởn nhơ bước lên vài bước, chỉ hai cái xác dưới chân cầu thang – "Vì cậu đã giết người vô tội vạ, cũng hệt như bọn này thôi."

"Bây giờ Moon 'Oner' Hyeonjoon đã ở đây rồi, theo như ý của các người. Thả Hyeonjun đi." – hắn lên tiếng.

"Sao lại gấp như thế? Cậu còn chưa gọi ta một tiếng hyung." – gã nói.

"Tôi và anh chẳng có gì thân thiết để hyung với dongsaeng cả. Cần gì thì giải quyết ngay tại đây đi, thả Hyeonjun ra."

"Con mồi bắt được, sao lại thả ra dễ dàng đến thế cơ chứ?" – gã thủ lĩnh kia lên tiếng – "Nơi này không phải có chút bất tiện sao? Lên sân thượng nhé! Nào, trước hết hãy gọi ta một tiếng hyung đi đã. Nếu cậu không tự nguyện thì tôi phải dùng bạo lực đấy."

Hắn im lặng khi thấy một nhóm khoảng năm tên lực lưỡng tiến về phía trước. Giải quyết bọn này không thành vấn đề, chỉ có gã thủ lĩnh kia là chuyện cần quan tâm thôi. Nhưng Hyeonjoon cảm thấy dù sao cứ xử được tên nào thì hay tên đó đã. Hắn lập tức phóng người về phía trước với con dao trong tay. Đặt tay lên thành cầu thang làm điểm tựa, hắn co người và phóng một cước về phía tên gần nhất, tên kia đưa tay lên chụp chân hắn, theo đà hắn nhún thẳng người lên và thực hiện một đòn bẻ cổ bằng chân. Vào lúc tên đó ngã quỵ thì bốn kẻ còn lại lập tức rút vũ khí ra, nào dao nào côn nào xích. Lợi dụng thế mạnh nhỏ con hơn so với bọn chúng, Hyeonjoon cúi người tránh sợi dây xích vừa quất tới rồi nhanh chóng chụp lấy sợi xích kéo mạnh. Tên cầm xích không mảy may suy suyển, cũng là vừa đúng ý của hắn, lợi dụng gã ta làm điểm tựa, hắn lao đến như một con báo và nhảy lên đánh một đòn chỏ vào giữa đỉnh đầu gã to con. Cú đánh đập trúng huyệt đạo, gã ta đổ rạp xuống như một thân cây bị đốn ngã.

Bụp! Bụp! Bụp!

Đột nhiên có âm thanh vang lên và ngay lập tức, kèm theo những tiếng  đau đớn của bọn tay sai, ba tên còn lại nhanh chóng gục xuống tắt thở, máu bắt đầu tuôn ra đẫm sàn. Moon Hyeonjoon và cả gã thủ lĩnh kia đều rất ngạc nhiên quay lại nhìn. Nòng súng trên tay Hyeonjun vẫn còn bốc chút khói tàn, gương mặt cậu vô cùng bình thản. Hạ súng xuống, cậu chuyển ánh mắt phảng phất nét buồn từ ba cái xác sang nhìn Hyeonjoon.

"Cậu..." – hắn trợn mắt hỏi – "Cậu làm gì vậy?" – hắn vô cùng ngạc nhiên khi bây giờ mới phát hiện khẩu súng giảm thanh của hắn đã nằm trong tay Hyeonjun tự khi nào. Có lẽ hắn đã hoàn toàn không một chút đề phòng, thậm chí còn lơi là khi ở cạnh cậu.

"Tôi chỉ muốn giúp." – cậu từ tốn lên tiếng – "Như tôi đã nói, tránh cho anh càng đau khổ thêm thôi."

Hyeonjoon im lặng một lúc lâu rồi nhìn cậu, khẽ nhoẻn miệng cười:

"Hyeonjun. Cậu đúng là biết cách làm giảm sút tinh thần người khác đó. Lần nào cũng vậy, cả những đêm hôm trước, cả bây giờ, cậu đều... đều..."

"Làm sao?"

"Như là thanh tẩy tâm hồn tôi vậy." – hắn cười phá lên, tưởng chừng như câu nói của hắn rất buồn cười. Nhưng thật ra chỉ có mỗi hắn là cười, cả gã thủ lĩnh, bọn tay sai hay thậm chí Hyeonjun đều im lặng. Cứ như là nỗi đau của hắn đã thể hiện quá rõ nét đến mức bây giờ không chỉ Hyeonjun mà tất cả những kẻ có mặt đều nhận thấy rồi.

"Giống như ban nãy tôi đã nói, anh giết người như một vị thánh vậy, Hyeonjoon ah!" – cậu chậm rãi nhoẻn miệng cười và bước về phía Hyeonjoon.

Câu nói của Hyeonjun khiến hắn cười to hơn. Hắn cười đến chảy nước mắt, gập người xuống, một tay ôm bụng và một tay vịn vào cái xác gần nhất, siết chặt áo của tên đó rồi cười như cả đời hắn chưa bao giờ có được cảm giác này vậy.

"Thánh?" – gã thủ lĩnh lên tiếng – "Lần đầu tiên trong đời ta nghe có người bảo một kẻ khác giết người là thánh cơ đấy."

Hyeonjun mặc kệ, cậu quỳ xuống bên cạnh hắn, vuốt nhẹ lưng hắn hỏi:

"Anh không sao chứ, Hyeonjoon? Anh trông không được ổn."

"Hyeonjun." – hắn vẫn cười, đáp lời cậu – "Hyeonjun, Choi Hyeonjun. Cậu đúng là một kẻ lập dị." – rồi hắn dần cũng kiềm chế được cơn cười của mình, ngẩng đầu lên nhìn cậu – "Tôi trông giống một vị thánh ở chỗ nào?"

"Anh có biết những kẻ cuồng sát có lương tâm không? Bọn chúng với tôi cũng giống như là một vị thánh." – Hyeonjun nói – "Chúng cuồng việc giết người, chúng không thể dừng được, nhưng lương tâm lại rất cắn rứt. Bọn chúng trong thâm tâm không hề muốn giết bất kỳ ai, nhưng mạng sống của người ta cũng đã bị cướp đi rồi, mọi sự đã không thay đổi và chẳng có điều gì ngăn được chúng cả. Những con người khốn khổ đó chỉ cầu mong có một điều gì, hoặc một ai đến ngăn cản họ lại. Hoặc là một con người, hoặc là một cái chết." – cậu ngừng một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt hoang dại của Hyeonjoon.

"Ý cậu là như thế nào? Làm sao những kẻ giết người vô tội vạ đó có thể là những vị thánh thần được cơ chứ?" – hắn nheo mắt nhìn Hyeonjun.

"Vì lương tâm họ quá cao, nó dày vò việc họ giết đi một ai đó quá nhiều đến nỗi họ không kiểm soát được bản thân, và không dừng hành động đó lại được. Vậy nên, khi chết đi thì họ sẽ được thanh tẩy, bởi những đau khổ họ phải chịu đựng, và thế là họ trở thành một vị thánh nhân. Hoặc trở thành những người, hay linh hồn nào đó tồn tại để ngăn những kẻ khác trở nên giống họ."

"Tôi giống một kẻ cuồng sát đến vậy sao?" – hắn nhoẻn miệng cười.

"Không, anh không phải là một kẻ cuồng sát. Anh chỉ có nỗi đau của những con người đó, và anh chỉ có hành động của họ. Trừ tất cả những thứ đó ra, anh không phải là kẻ cuồng sát, anh chỉ là một con người bình thường thôi. Vì... anh có một người để ngăn anh lại còn gì." – Hyeonjun đáp, xuyên ánh nhìn vào người hắn như đang cầu xin hắn hãy dừng lại đi.

Hắn phì cười. Cuối cùng thì Hyeonjoon cũng thật sự cảm thấy buồn cười chứ không phải là phá lên những tràng cười vô nghĩa để che giấu đi cảm xúc của mình. Hắn quay sang kéo Hyeonjun về phía mình và siết nhẹ.

"Hyeonjun. Cậu là một người kỳ lạ, cậu biết không? Cậu rất biết cách làm người khác điên tiết vì những sự cảm thông vớ vẩn của mình, đồng thời lại có khả năng làm dịu đi rất nhiều thứ. Tôi thật ra cũng muốn làm một vị thánh, như vậy Hyeonjun sẽ tôn thờ tôi như những người mang danh cuồng sát kia, nhỉ!"

"Không. Tôi không thích tôn thờ anh làm gì đâu Hyeonjoon." – cậu đưa tay lên ôm hắn, gục mặt vào vai hắn và nói như van xin – "Anh bớt đau khổ đi, vì như thế này tôi đã thấy đủ rồi, nếu thêm một chút nữa sẽ lây sang cho tôi đấy."

"Tuy tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả nhưng bây giờ thì không dừng lại được, nếu không sẽ đến lượt cả hai chúng ta chết đấy, Hyeonjun!" – Hyeonjoon đẩy nhẹ cậu ra, mỉm cười.

"Anh chỉ cần hiểu là, tôi không yêu một vị thánh, tôi yêu một con người." – Hyeonjun nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng tiếng một, rời rạc và dứt khoát.

Câu nói của cậu khiến hắn có chút sững lại. Lần đầu tiên kể từ khi gặp Moon Hyeonjoon đến giờ, Choi Hyeonjun cảm thấy được trong mắt hắn có một tia hy vọng được sống. Cũng là lần đầu tiên từ ngày hắn bị tuyệt vọng đến giờ, bản thân mới có được một cảm giác khao khát sống.

"Vì vở kịch của hai người khá cảm động, tuy là với ta thì có chút khó hiểu, nhưng ta vẫn cho cậu một hy vọng đây, Moon Hyeonjoon." – gã kia lên tiếng cắt ngang – "Lên sân thượng và một mình cậu đấu với bọn đàn em của ta, nếu cậu thắng, ta sẽ thả cậu đi với cậu họ Choi này và không bao giờ tổ chức làm phiền cậu nữa, kể cả khi Moon Hyeonjoon có quay lại trả thù. Ngược lại, nếu thua, thì sẽ chết cả hai. Một giao kèo hời đấy chứ."

"Được." – hắn nhìn thẳng vào mắt gã.

"À, còn nữa." – gã bước đến gần Hyeonjoon, nhanh như chớp rút con dao trong tay hắn ra và kề sát cổ hắn – "Gọi ta một tiếng hyung đi! Như ngày xưa ấy."

Hắn im lặng đanh mặt nhìn gã, không rõ là gã đàn anh này của hắn đang chơi trò gì. Hyeonjoon sau một lúc miễn cưỡng, đành thở hắt ra và đáp lại gương mặt khinh khỉnh của gã bằng một tiếng "Hyung!" chán nản.

"Lần nữa!" – gã nhếch mép.

"Hyung!" – hắn đáp, gằn giọng.

Gã nhoẻn miệng cười, quay lưng đi và bảo: "Được, vậy đi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top