Chương 26 (beta)

TTTCTCĐ - Chương 26

(dreamhouse2255)

Chương 26:


"Du Việt, đã lâu không thấy!" Ngụy Phàm Lĩnh đuổi theo kêu.


Du Việt không thể không dừng chân lại, đau đầu nhìn về phía sau.


Sợ cái gì cái đó tới.


Du Việt cũng lớn tiếng gọi Ngụy Phàm Lĩnh, "A, đây không phải là Ngụy Phàm Lĩnh của Bắc Lĩnh sao? Alpha phân hóa suất số một bắc giáo Đế Đằng! Xin hỏi cậu gọi tôi có chuyện gì không?"


Ven đường, mấy ông già đang cõng sọt đi ngang qua tâm sinh tiếc nuối thở dài, hai cái đứa này tuổi còn nhỏ đã nghễnh ngãng, bằng không sao lại nói chuyện to như vậy chứ?


Biểu tình của Ngụy Phàm Lĩnh rốt cuộc thay đổi, xông lên muốn che miệng Du Việt lại.


Du Việt trốn ra sau một bước, "Rửa tay chưa cậu?"


"Đông Quận các cậu đều thích nói câu đảo ngược như vậy ha." Ngụy Phàm Lĩnh nhướng mày nhìn Du Việt, "Gọi tên cùng chiến tích của tôi lớn như vậy làm gì? Thích tôi sao?"


"Cậu đoán đi." Du Việt vừa nói vừa lui về phía sau.


Đem bản đồ, tiền tài, vật cần thiết bảo hộ tốt, giữ khoảng cách an toàn với Ngụy Phàm Lĩnh.


Đây chính là cuộc chiến toàn trường, mỗi người đều là địch nhân.

(dreamhouse2255)

Huống chi bọn họ còn không cùng một phân hiệu, nhất định phải cảnh giác.


Học viên khi thiếu tiền, thiếu vật tư, chỉ cần nhận ra đối phương là sinh viên Đế Đằng, trong lúc huấn luyện sinh tồn dã ngoại có thể dùng bất cứ biện pháp gì cướp đoạt vật tư của đối phương.


Chiến tuyến huấn luyện sinh tồn dã ngoại quá dài quá phức tạp, ngoại trừ tín hiệu cầu cứu mà nhà trường ban phát cùng điểm cấp cứu cố định, hoàn toàn không có mấy thứ như là máy theo dõi, trường học thậm chí cam chịu có thể dùng uy áp pheromone.


Cho nên hạng mục quân huấn này trước nay chính là điểm mấu chốt kéo ra khoảng cách giữa Alpha chất lượng tốt cùng chất lượng bình thường.


Ngụy Phàm Lĩnh: "Người của hai phân hiệu khác đã rải rác trong chợ hoa tươi, nếu bọn họ biết tôi là Alpha phân hóa suất cao nhất Bắc Lĩnh, lão tử thật sự có thể qua đời ngay trong ngày đầu tiên."


Du Việt: "Cậu nói rất đúng, tôi đương nhiên biết những tai họa ngầm này."


Ngụy Phàm Lĩnh: "Cậu cố ý."


"Không phải vô nghĩa sao, nếu vừa rồi cậu không gọi tên tôi lớn tiếng thế, tôi sao có thể gọi trở lại? Ngụy Phàm Lĩnh cậu thật ngu xuẩn, từ giờ trở đi, cậu không tên Ngụy Phàm Lĩnh, tôi không tên Du Việt, được không?" Du Việt xoay người bước nhanh đi, thật sự không muốn để ý tới Ngụy Phàm Lĩnh.


Ngụy Phàm Lĩnh phân hoá suất quá cao, không thích hợp đi chung một chỗ.

(dreamhouse2255)

Đặc biệt là những khi y đói bụng, Du Việt rất khó tưởng tượng phản ứng của y sau khi ngửi thấy mùi mỳ thịt bò cay.


"Vậy từ giờ trở đi chúng ta đổi tên được không? Tôi muốn tên Du Việt." Ngụy Phàm Lĩnh cố ý nói.


Du Việt: "Tôi cảm thấy không được, tôi kiến nghị chúng ta ai làm chuyện của người ấy, nếu cậu nhất định muốn gọi tôi, vậy gọi tôi...... Dưa Phân Khối."


Ngụy Phàm Lĩnh: "Cái quỷ gì?"


Du Việt: "Đây là họ bản địa ở Tây Loan, cha mẹ bên này vì dễ nuôi đứa nhỏ cho nên đặt cho con mình một số cái tên khá là hiếm lạ cổ quái."


Ngụy Phàm Lĩnh: "Cậu tên Dưa Phân Khối, vậy tôi tên Dưa Tây Bắc."


Du Việt chỉ chỉ phía sau Ngụy Phàm Lĩnh, "Dưa Tây Bắc, bọn họ đang tìm cậu đi?"


Ngụy Phàm Lĩnh quay đầu, chỉ nhìn thấy mấy con sơn dương đi ngang qua, còn đang gặm cúc ba đầu của một cửa hàng bán hoa cạnh đó, "Nhá, con dê nhỏ kia thoạt nhìn rất đáng yêu, giống như cậu vậy, Dưa Phân Khối."


Chờ Ngụy Phàm Lĩnh quay đầu lại, Dưa Phân Khối đã không thấy.


Ngụy Phàm Lĩnh xoa tay hầm hè, "****, điệu hổ ly sơn, thật thông minh, tôi càng ngày càng thích."

(dreamhouse2255)

Du Việt đi qua mấy con phố, "Kể Ra Kể Ra...... Cửa hàng bán hoa này ở đâu? Sao trên bản đồ lại không có?"


Nhìn thấy một cửa hàng trang phục, Du Việt ở bên ngoài ngó một hồi.


Chủ quán nhìn thấy Du Việt, vội vàng gọi y lại, "U, lại là một học sinh? Mua quần áo không, đồ của nhà tôi hàng ngon giá rẻ nhất khu này rồi, cậu đi cả ngày cái khu này cũng không tìm được nhà khác bán rẻ hơn tôi đâu."


"Em xem xem." Du Việt đi vào nhìn một vòng.


Kiểu dáng quần áo chỉ có một, nhưng mới mẻ độc đáo, nếu mặc vào nhất định đẹp trai vô cùng.


Chủ quán phe phẩy quạt trong tay, trên người mặc sườn xám, phong cách hoàn toàn không hợp với cửa hàng nhưng lại có vẻ rất hài hòa, "Thế nào em trai? Quần áo này là kiểu người trẻ tuổi mấy em thích nhất, có rất nhiều người tới đây chọn, 100 đồng một bộ tùy em lựa."


Màu sắc quần áo thuộc một hệ liệt, theo phong cách đen trắng cool ngầu, đúng là rất thu hút nam sinh trẻ tuổi.


Thậm chí giống trang phục quân huấn đã biến tướng.


Du Việt: "Một trăm đồng tiền, có thể mua cả giày không?"


"Đương nhiên có thể, cả đồ lót nữa, mấy kiểu dáng này năm nay rất thịnh hành, ngay cả Đông Quận, Bắc Lĩnh cũng đang đặt hàng chỗ chị đây, chỗ chị có thể xem như là chợ bán sỉ."

(dreamhouse2255)

"Nơi này là chợ hoa, chị lại bán quần áo, thật sự bán rất tốt sao?" Du Việt hỏi.


Chủ quán chưa từng thấy nam sinh nào xinh đẹp như Du Việt, híp một đôi mắt đào hoa, đánh giá y từ trên xuống dưới một vòng, "Rượu thơm không sợ hẻm sâu, thật không dám dấu diếm, chỉ riêng hôm nay thôi chị đã bán ra mấy chục bộ, đều là cho mấy nam sinh như em, quần áo của chị nổi như nào em cũng hiểu rồi đấy, đây chính là đuổi trước trào lưu, không muốn nắm chắc cơ hội sao em trai?"


Du Việt lại đi dạo thêm một vòng, ghi tạc toàn bộ kiểu dáng quần áo vào trong đầu, "Đúng rồi, chị chủ quán, chị biết khu này có cửa hàng hoa nào tên Kể Ra không? Nghe nói hoa của họ rất đẹp, em tìm nãy giờ cũng không thấy?"


Chủ quán dừng động tác phe phẩy quạt lại, "Kể Ra? Chị đây mở cửa hàng ở nơi này đã mười mấy năm rồi, chưa từng nghe qua tên như vậy, mà cái tên đó quá văn nghệ, khẳng định không duy trì được bao lâu, nói không chừng đã sớm đóng cửa rồi, à, có một cửa hàng hoa tên Tố Đổi."


"Tố Đổi? Có phải chữ trên bảng hiệu rơi mất không?" Du Việt nghi hoặc hỏi.


Chủ quán lắc đầu, "Tố Đổi là cửa hàng của chồng chị, rơi hay không chị biết, nơi này không có ai thuộc đường hơn chị đâu, thật sự không có cửa hàng hoa nào tên Kể Ra hết, nơi mà em muốn tìm nhất định là Tố Đổi."


"Được," Du Việt lại đi hai vòng, nói, "Chị chủ, em thấy 100 đồng quá đắt, để em đi dạo thêm chút nữa đi."


Chủ quán rất là tự tin, "Đi đi, chị tin tưởng em sẽ trở lại, ở cái chợ này không có cửa hàng trang phục nào giá rẻ hơn chị đâu."

(dreamhouse2255)

Du Việt gật đầu rời đi.


Đi thêm một đoạn, y nhìn thấy một cửa hàng quần áo khác, người bán là một ông già.


Quần áo đều do ông ấy làm, yết giá khá đắt, nguyên bộ nhất định trên 600 đồng.


Mỗi một sinh viên trước khi được thả đi làm nhiệm vụ đều sẽ bị kiểm tra xem có mang hàng lậu hay không, một khi phát hiện liền sẽ bị tịch thu.


Chỉ có 500 đồng tiền.


Du Việt xoay người trong tiệm hai vòng, chợ hoa này khá là náo nhiệt, bởi vì đã gần chạng vạng, cho nên các cửa hàng thi nhau treo biển giảm giá, cư dân phụ cận cũng tới đây đi dạo.


Bao gồm cả cửa hàng trang phục bên kia, sinh ý rực rỡ vô vùng.


Nhưng chỉ có ông già này, chuyên tâm làm quần áo của chính mình, thậm chí không để ý tiếp đãi Du Việt.


Du Việt hỏi, "Bác trai, bác giới thiệu chút quần áo cho con đi?"


Ông già nọ đầu cũng không nâng, "Hôm nay đã có rất nhiều học sinh mặc quân huấn như cậu tới, không ai có trên 500 đồng, cậu đi đi, không mua nổi đâu."

(dreamhouse2255)

Lúc mới vừa tiến vào trong cửa hàng này, Du Việt liền cảm thấy cả người không thoải mái, có hương vị pheromone của Alpha.


Nhưng phân hóa suất không cao, y hoàn toàn có thể khống chế được.


Chẳng qua Alpha kia hiện tại hẳn là rất khó chịu, thậm chí cận kề giai đoạn động dục.


Nếu không có thuốc ức chế, hắn rất nhanh là sẽ hỏng mất.


Đương nhiên cũng có biện pháp khác, chính là tìm một Omega tới giúp hắn thư giải.


Du Việt sờ sờ thuốc cách trở khí vị của mình, may mắn có thứ này.


Du Việt hỏi: "Con đúng là không có nhiều hơn 500 đồng, nhưng con có một thứ có thể đổi với bác, không biết nó đáng giá bao nhiêu tiền?"


Chân ông già nọ đạp trên máy may, đường may tinh mịn tới cổ áo, để lại từng vết châm tích đều đều, nhưng chỉ cần lật lại, nó chính là một cái cổ áo bằng phẳng, cực kỳ hoàn mỹ.


Chủ quán như cũ cúi đầu, "Trên người cậu không có thứ mà tôi muốn, các cậu hẳn là học sinh đi? Đang làm nhiệm vụ sao? Nếu cậu muốn đồ ăn, tôi có thể cho cậu, ăn xong nhanh rời đi đi."


Du Việt lắc đầu, ghé sát vào bên tai ông nói gì đó.


Chủ quán ngẩng đầu, trừng lớn mắt ứa lệ nhìn y, "Thật sao?"

(dreamhouse2255)

Du Việt gật đầu, "Thật sự, chắc bác cũng đoán được, người tới hôm nay hầu hết là học sinh trường quân đội, mấy thứ như là thuốc ức chế, ai cũng được phát cho một phần, là vật tư cực kỳ quan trọng."


"Vậy sao cậu nỡ cho tôi? Sao tôi biết đó có phải là thật hay không?" Chủ quán hỏi.


Du Việt bất đắc dĩ ngồi xuống cái ghế cũ nát trong cửa hàng, "Có thể cho cháu của bác dùng thử xem."


Chủ quán sửng sốt, Du Việt ngay cả chuyện lão có một cháu trai là Alpha cũng biết.


Lão cùng cháu trai sống nương tựa lẫn nhau, cháu trai là một Alpha nhưng phân hóa suất không cao, lão luôn phải tích tiền mua thuốc ức chế cho thằng bé, chế tác quần áo thủ công sản lượng thấp, cái nhà này thật sự sắp suy sụp rồi.


Kỳ thật Alpha rất dễ kiếm việc làm, chẳng qua cháu trai lão trời sinh tàn tật, phân hóa suất lại không cao, dưới tình huống không có tiền càng không thể kiếm được Omega, mỗi lần kỳ động dục đến đều phải tự mình nhẫn nhịn chịu đựng.


Các Alpha ở Đế Đằng mỗi tháng đều được trường học cung cấp một phần thuốc ức chế, Du Việt đương nhiên cũng được phân.


Trong kỳ quân huấn này, thứ đối với người khác là vật tư không thể thiếu, đối với y lại là vật tư có thể đổi.


Chủ quán cầm chai nhỏ đi vào gian phòng bên trong, một lát sau lão trở ra, vui vẻ ra mặt, "Cảm ơn cậu, tôi đưa hết tiền tôi kiếm được cho cậu, liều thuốc này đủ để cháu tôi dùng rất lâu, tôi chưa từng mua một lần nhiều như vậy."

(dreamhouse2255)

Chủ quán lấy từ trong ngăn kéo ra ít nhất một vạn tiền mặt, "Tôi biết chỗ này không đủ, nhưng nhà tôi thật sự quá nghèo, cậu có thể chờ lần sau lại đến, tôi tiếp tục trả cho cậu, còn quần áo trong tiệm, cậu tùy tiện chọn."


Du Việt cuối cùng lấy 1000 đồng, để hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp y cần tiền, sau đó lại chọn hai bộ quần áo, còn đổi ba lô của mình thành ba lô trong tiệm.


"Bác trai, những thứ khác con không cần, chúng ta thanh toán xong, con muốn hỏi thăm bác một chuyện, bác biết bên này có cửa hàng hoa nào tên Kể Ra không?" Du Việt hỏi.


Chủ quán hồi tưởng một chút, "Hình như là một nhãn hiệu bán hoa lâu đời, tôi ở đây từ hơn bốn mươi năm trước, lúc ấy hình như có một nhà tên như vậy, mà đã đổi tên rồi."


Du Việt căng to đầu, "Vậy bác biết đổi thành gì không?"


Chủ quán nghĩ nghĩ nói, "Đổi thành Kim Mãn Đường, ở phía bắc chợ hoa."


"Con đi từ phía bắc tới đây, sao không...... Không đúng, con thấy rồi." Du Việt đột nhiên nghĩ đến.


Lúc ấy không phải xe buýt của y dừng lại ngay đối diện Kim Mãn Đường sao?


Cái biển tên kia thật sự quá lớn, lớn đến nỗi khiến người ta dễ dàng xem nhẹ.

(dreamhouse2255)

Lúc ấy Du Việt nhìn thấy xe của Bắc Lĩnh cũng tới, cho nên nhanh chóng chạy lấy người.


Du Việt: Kim Mãn Đường, đúng là lời ít ý nhiều, có thể kiếm tiền.


Du Việt thay đổi trang phục, chọn quần áo tơ lụa tốt nhất, kiểu dáng độc nhất vô nhị, cho dù ai vừa thấy cũng biết đây đại khái là thiếu gia nhà nào ở bản địa Tây Loan.


Quân huấn sinh Đế Đằng trên người chỉ có 500 đồng không mua nổi trang phục như vậy.


Du Việt mang theo 1500 đồng tiền cùng một cái ba lô mới đi lại đường cũ, còn chưa tới nơi liền nhìn thấy một đám học sinh mặc quân phục đang quần chiến.


Bên cạnh bọn họ là cửa hàng hoa, tên Tố Đổi.

Cùng với 'Kể' chỉ thiếu một bộ 'Ngôn' (Méoo: tố - kể, tui xin nhường sân khấu cho cao nhân nào biết chữ hán TvT).


Cửa lớn của Tố Đổi cũng sắp bị bọn họ phá hỏng.


Đi phía sau Du Việt còn một Alpha khác, vừa nhìn thấy hai chứ Tố Đổi liền hai mắt phát sáng.


Alpha kia muốn vượt qua đám người đang đánh nhau, trực tiếp đi về phía cửa lớn, kết quả Alpha đang bị mấy người cầm đầu đánh ngăn cản lại, "Đợi đã, cậu học khu nào?"


Alpha lẻ loi một mình lùi ra sau một bước, "Nam, Nam Phong......"


Alpha bên kia nháy mắt với đám người phía sau một cái, "Đánh hắn."

(dreamhouse2255)

Những người này ở dưới mí mắt Du Việt đoạt sạch ba lô của học viên Nam Phong nọ, cuối cùng thậm chí còn trói tay hắn ném ở ven đường.


Mấy Alpha hi hi ha ha, "Năm nay Bắc Lĩnh chúng ta nhất định là phân hiệu số một."


"Nói rất đúng, tôi cảm thấy chiến thuật này của chúng ta quá tốt, ngay từ đầu chúng ta liền đi cùng nhau, gặp được phân hiệu khác đơn độc liền giải quyết, dùng tốc độ nhanh nhất giao nhiệm vụ, tổng xếp hạng của phân hiệu chúng ta tự nhiên cũng nâng lên."


"Huấn luyện viên đã nói, tất cả những người vào được top 100 đều có thưởng."


Mấy người vừa nói vừa cười đi giao nhiệm vụ.


Không ai biết Du Việt cũng là một quân huấn sinh, ngược lại bởi vì y quá xinh đẹp, mọi người không khỏi nhìn y nhiều thêm một cái.


Du - thoạt nhìn giống như là con trai ngốc nhà phú thương bản địa – Việt đi thẳng về phía Kim Mãn Đường.


Du Việt cảm thấy người Bắc Lĩnh quả thực vừa ngu xuẩn vừa mất nết.


Bọn họ ngay từ đầu liền kết nhóm, càng về sau sẽ phát hiện ra, bọn họ thậm chí có khả năng không một ai hoàn thành được nhiệm vụ, ó đôi khi tín vật chỉ có một, 1280 người, chỉ một người có thể lấy.

(dreamhouse2255)

Mỗi ngày đi cùng nhau, nhiệm vụ không làm được mấy cái, người một nhà liền tự giải quyết người một nhà.


Nếu không phải người cầm đầu ngu xuẩn, vậy chính là tất cả đều ngu xuẩn.


Khó trách có thể dạy ra được loại người chán ghét như Ngụy Phàm Lĩnh.


Du Việt đến gần Kim Mãn Đường, phát hiện Ngụy Phàm Lĩnh đang tranh chấp với ai đó.


Ngụy Phàm Lĩnh hỏi quản lý muốn đơn nhập hàng, bị người ta đánh ra.


Du Việt: "......"


Còn tưởng rằng tìm tới nơi là có thể trực tiếp hỏi lấy tín vật, thì ra không phải sao?


Kim Mãn Đường là cửa hàng hoa lớn nhất khu này, thậm chí còn cung ứng hoa cho một số cửa hàng xung quanh, mỗi ngày vô số nhân viên công tác qua lại giao trả đơn từ.


Mà số lượng nhập hàng của bọn họ cực kỳ khổng lồ, tuy rằng nhiệm vụ của y là lấy được đơn nhập hàng của tháng mười hai năm ngoái, nhưng Du Việt suy đoán, Kim Mãn Đường không thể chỉ hợp tác với một hộ trồng hoa, khẳng định mỗi nhà có hợp tác với nó đều có đơn nhập hàng.


Y chỉ cần trông chừng một nhà trong đó là được.

(dreamhouse2255)

Nhiệm vụ cũng không có yêu cầu toàn bộ đơn nhập hàng tháng mười hai.


Du Việt nhắm ngay một lão nông đưa hàng gần đó, nhân lúc không có ai chú ý chui vào trong xe.


Không biết qua bao lâu, một người nữa cũng lăn tới.


Người nọ kinh hô một tiếng, "Ai?"


Du Việt: "Lại là cậu, Dưa Tây Bắc."


Ngụy Phàm Lĩnh vui mừng, vội vàng thò qua, "Du Việt? Ban nãy cậu chạy cái gì?"


"Đừng tới đây!" Du Việt xua tay, "Đông Giáo cùng Bắc Giáo thụ thụ bất thân."


Ngụy Phàm Lĩnh: "Tôi cũng không phải đám thích đánh cướp kia, cường giả đều thích độc hành."


"Thật trùng hợp, vậy cách tôi xa một chút."


Ngụy Phàm Lĩnh: "Nhiệm vụ của cậu là gì?"


Du Việt bắt đầu cảnh giác, hai người cùng nhìn chằm chằm một lão nông chuyên trồng hoa, chẳng phải chỉ có một tờ đơn nhập hàng tháng mười hai thôi sao?


Hiện tại đã bắt đầu cứng đối cứng với Ngụy Phàm Lĩnh sẽ bất lợi cho phát triển sau này.

(dreamhouse2255)

Du Việt: "Cậu thì sao?"


Ngụy Phàm Lĩnh tùy tiện nói, "Là tôi hỏi trước."


"Vậy tôi không trả lời."


Ngụy Phàm Lĩnh câm nín, "Ai, cậu cũng chỉ là bắt nạn tôi cảm thấy cậu đẹp, không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của cậu!"


Du Việt cảm thấy người này không thể nào hiểu nổi, "Cậu cũng có thể câm miệng mà."


"Nhiệm vụ của tôi là lấy được đơn nhập hàng của cửa hàng Kể Ra tháng 11 năm ngoái."


"Tháng 11?" Du Việt hồ nghi hỏi.


Ngụy Phàm Lĩnh: "Ừ......"


Du Việt: "Nếu cậu nói dối, cả đời đều không lên được."


"...... Được rồi, cậu quá bạo lực, là tháng 8." Ngụy Phàm Lĩnh bất đắc dĩ nói, "Xem trên phân nhượng cậu xinh đẹp, tôi nói thật."

(dreamhouse2255)

Du Việt: "Được rồi, tôi biết tôi xinh đẹp, tôi đã chết lặng."


Ngụy Phàm Lĩnh lại hỏi: "Vậy còn cậu?"


Du Việt: "Tháng 11."


Ngụy Phàm Lĩnh xoa tay hầm hè tỏ vẻ vậy thật sự là quá tốt, "Nhiệm vụ của chúng ta không có xung đột, có thể hợp tác một phen."


"Ừ." Bắc Lĩnh cùng Đông Quận có cái rắm mà hợp tác.


Nông dân chuyên trồng hoa kia một đường đi thẳng về phía tây, tới tối mới về đến nhà.


Qua thật lâu, hai người mới lén lút xuống khỏi xe, cuối cùng vòng tới trước cửa nhà, gõ cửa.


Nông dân chuyên trồng hoa đi ra mở, nhìn thấy hai nam sinh trẻ tuổi, hắn hỏi: "Có việc gì không?"


Du Việt: "Chúng tôi là kế toán của Kim Mãn Đường, muốn sổ sách năm ngoái."


Ngụy Phàm Lĩnh gật đầu, "Đúng vậy, có mấy hạng mục không khớp lắm, không biết có phải là nhà chú có vấn đề hay không."


Nông dân chuyên trồng hoa vò đầu, "Không thể nào, các cậu thật sự là kế toán?"

(dreamhouse2255)

Ngụy Phàm Lĩnh triển lãm quần áo của mình cho nông dân, còn có cả bảng tên trên đó, "Xem trang phục."


"Là quần áo kế toán của Kim Mãn Đường." Nông dân chuyên trồng hoa đỡ đỡ mắt kính, "Chờ một lát tôi đi lấy đơn nhập hàng, giấy tờ bên tôi không có vấn đề gì, các cậu tự lấy về đối chứng đi."


Du Việt: "Được."


Không ngờ Ngụy Phàm Lĩnh lại đi cướp một bộ quần áo kế toán, thật có đầu óc.


Nông dân chuyên trồng hoa cầm một xấp giấy ra, Du Việt hỏi, "Cho bọn tôi hết sao, chú có giữ lại một bản copy không, tôi sợ trong quá trình vận chuyển rơi mất tờ nào đó."


"Có giữ bản sao rồi." Nông dân chuyên trồng hoa đánh ngáp một cái, đóng cửa lại.


Ngụy Phàm Lĩnh nhận lấy toàn bộ giấy tờ, xoay người đi trước.


Du Việt đuổi theo hắn, "Đưa phần của tôi cho tôi!"


Ngụy Phàm Lĩnh nắm chặt tín vật, "Vội như vậy? Nói chuyện thêm một lúc nữa đi, tôi còn có thể lừa cậu hay sao?"


Bóng đêm dần dày, bên này hình như là một sơn thôn nhỏ ở Tây Loan, khắp nơi đều là ruộng hoa, đi không bao lâu, đường nhỏ liền chia thành hai nhánh.

(dreamhouse2255)

Một cái biển báo hướng tây bắc viết 【 Bích Than 】, một cái hướng tây nam viết【 Hoa Nham 】.


Hai mắt Du Việt sáng lên, thật sự là vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, nhiệm vụ kế tiếp của y chính là ở Bích Than.


Không ngờ lại có thể đi nhờ xe.


Xem biểu tình của Ngụy Phàm Lĩnh liền biết hắn muốn đi Hoa Nham.


Du Việt: "Đưa đơn nhập hàng cho tôi?"


"Chết tiệt, như vậy đi," Ngụy Phàm Lĩnh đứng dưới ánh trăng nhìn Du Việt, nghiêm túc nói, "Cậu hôn tôi một cái, tôi đưa hết giấy tờ cho cậu."


Du Việt xắn cổ tay áo quý tộc lên một đoạn, "Không cần, tôi tự mình lấy, Ngụy Phàm Lĩnh, cậu muốn đánh nhau đúng không?"


Ngụy Phàm Lĩnh bất đắc dĩ xoa xoa ót, "Nói thật, ở bên cạnh cậu tôi luôn có cảm giác xuân tâm manh động, kỳ thật ngày thường tôi không có không tiền đồ như vậy."


Du Việt: "Vậy thật may mắn, hiện tại chúng ta phải đường ai nấy đi."


Ngụy Phàm Lĩnh kéo ra một đoạn khoảng cách với Du Việt, ném tập đơn nhập hàng xuống đất, "Như vậy, chúng ta ai lấy phần của ngươi nấy, không đánh lén đối phương, được không?"

(dreamhouse2255)

"Được, tôi tin cậu, cậu lấy trước đi." Du Việt nói.


Ngụy Phàm Lĩnh lại nói, "Du Việt, hiện tại tôi rất khó chịu, tôi cũng không biết vì sao ở bên cạnh cậu, tôi không thể không dùng thuốc ức chế, nhưng cậu biết đấy, phân hóa suất càng cao, liều lượng thuốc ức chế cần dùng càng nhiều."


Du Việt: "Cho nên sao?"


"Cho nên tôi thế nhưng vì một Alpha tổn thất không ít thuốc ức chế, đại khái là tính hướng của tôi có vấn đề đi, đơn hàng còn lại đều cho cậu, lần sau gặp mặt tôi hi vọng có thể cắn cậu một cái." Ngụy Phàm Lĩnh nói xong liền cầm lấy hai tờ đơn hàng chạy thục mạng về phía Hoa Nham.


Một Alpha nói với một Alpha khác tôi muốn cắn cậu, thật sự là rất khiêu khích.


Du Việt nghĩ, ta học được rồi.


Du Việt cầm xấp đơn hàng còn lại đi về phía Bích Than.


Bị Ngụy Phàm Lĩnh lấy đi là đơn hàng của tháng 8 cùng tháng 11.


Quả nhiên tên kia không muốn để y lấy được điểm mà.


Du Việt gấp kỹ đơn hàng tháng mười hai lại, ngâm nga đi về phía Bích Than.

(dreamhouse2255)

Y hơi đói bụng.


Đừng nói Ngụy Phàm Lĩnh muốn cắn y một ngụm, vừa rồi y cũng rất muốn ăn mỳ thịt bò cay đây, may là hai người đã tách ra.


Du Việt vừa đi vừa nghĩ, nếu là Vạn Dương Trạch...... hắn chắc chắn sẽ không lấy đi đơn hàng của mình.


Liên tục đi về phía Tây Bắc, là biển.


Ven đường vùng duyên hải, tất cả đều là quán bar.


Nhiệm vụ của Du Việt ở Bích Than là lấy được đóng dấu nhận chức ở quán bar Chiều Hôm.


Du Việt: Có bệnh hả? Vì sao tôi phải tới một quán bar nhận chức? Lấy được đóng dấu liền chạy lấy người? Đây không phải là chơi đùa học sinh sao?


Tìm đơn nhập hàng của người khác còn có thể lý giải là trường học muốn khảo sát năng lực gián điệp cùng năng lực quan sát của học sinh, dù sao mấy cửa hàng kia khẳng định là có hợp tác nhất định với nhà trường.


Nhưng lấy được đóng dấu nhận chức ở Chiều Hôm là muốn khảo sát cái quỷ gì?


Chẳng lẽ là năng lực tìm công tác sau khi tốt nghiệp?

(dreamhouse2255)

Nhận chức ở quán bar, không thể nào là khảo nghiệm kỹ thuật sắc dụ của Alpha đi.


Nhiệm vụ ở Bích Than có điểm đỏ, Du Việt không biết cái này có nghĩa là gì, chẳng lẽ là tương đối khó?


Trên bản đồ có tiêu chí điểm cầu cứu của Đế Đằng ở Bích Than, đây cũng là điểm tập hợp lâm thời.


Giao tín vật lấy được ở chợ hoa tươi lên liền biết được nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa, cùng với lại xem xếp hạng mới nhất.


Du Việt đổi trở về trang phục quân huấn, đi theo hướng mà bản đồ chỉ dẫn tới nơi tập kết.


Là một siêu thị nhỏ.


Du Việt vào cửa nói, "Chủ quán, giao nhiệm vụ."


Đối phương cẩn thận nhìn đơn hàng của y, cuối cùng nói: "Mã số sinh viên."


Du Việt báo lên, chủ quán kiểm tra xong ghi thành quả của Du Việt vào hệ thống.


Du Việt tò mò nhìn chằm chằm đối phương: "Con cảm thấy bộ dáng của chú khá giống chủ cửa hàng quần áo bên kia, là tướng phu thê sao? Chú là chủ quán Tố Đổi? ...... Hay là thầy giáo Đế Đằng?"

(dreamhouse2255)

Chủ quán không có trả lời, chỉ để Du Việt xem màn hình điện tử.


Du Việt nhìn xếp hạng, trước mắt, y đứng thứ hai, 100 điểm.


Người thứ nhất là Vạn Dương Trạch, 200 điểm, mỹ mãn hoàn thành xong hai nhiệm vụ.


****, y đã gấp gáp như vậy, còn đi nhờ xe, ném xa cả đống người, tốc độ cực kỳ nhanh rồi, nhưng Vạn Dương Trạch đã hoàn thành xong hai nhiệm vụ?


Phía sau Du Việt rất nhanh liền xuất hiện tên của Ngụy Phàm Lĩnh.


Người nọ nhảy thành thứ ba, cũng là 100 điểm, trên thời gian chỉ kém Du Việt 1 phút.


Ngụy Phàm Lĩnh nhìn bảng xếp hạng, cảm thấy rất tò mò, hắn rõ ràng đã cầm đi đơn hàng tháng 11 của Du Việt rồi mà, sao y vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ được?


Thì ra hai người đều không tin tưởng đối phương.


Du Việt tiêu tiền mua một cái loa nhỏ trên màn hình điện tử.


【 Du Việt: Ngụy Phàm Lĩnh, ba ba rất thất vọng về con, con không phải là Dưa Tây Bắc của ba nữa. 】


Rất nhanh liền có loa đáp lại.

(dreamhouse2255)

【 Ngụy Phàm Lĩnh: Du Việt, lần sau gặp lại, nhất định cắn cậu. 】


Du Việt: ****.


Luận không biết xấu hổ vẫn là người Bắc Lĩnh số một.


Có không ít người xếp hạng sau bọn họ, điểm khoảng chừng ở 80, xem ra nhiệm vụ sau này chỉ có thể hoàn thành một nửa.


"Đóng dấu nhận chức ở Chiều Hôm?" Du Việt lầm bầm lầu bầu.


Y không biết đóng dấu này là cần trộm tới, hay là lừa tới.


Vì thế Du Việt lại mua thêm một cái loa nhỏ.


【 nặc danh: Đế Đằng không có tâm, thế nhưng cưỡng ép Alpha thiện lương đi làm mấy chuyện trộm cắp. 】


Rất nhanh, Ngụy Phàm Lĩnh đã hồi đáp.


【 Ngụy Phàm Lĩnh: Người nặc danh tôi biết, là Du Việt. 】


Du Việt mặc kệ hắn.

(dreamhouse2255)

Quán bar quá loạn, y lại không có thuốc ức chế, căn bản không thích hợp đi...... Nhưng bởi vậy mà từ bỏ 100 điểm sao?


Không thể, từ bỏ là sẽ không thể đuổi kịp Vạn Dương Trạch.


Chênh lệch một trăm điểm, cho dù y tới điểm chung cuộc sớm hơn Vạn Dương Trạch, vậy cũng không thể thủ thắng.


Du Việt rời khỏi nơi tập hợp không lâu, thế nhưng nhìn thấy Vạn Dương Trạch ở phụ cận quán bar.


Ống quần của Vạn Dương Trạch dính ít bùn, thoạt nhìn chật vật không ít.


Trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành hai nhiệm vụ, xác thực rất hao phí thể lực, nhưng bộ dáng của hắn lại vẫn bình tĩnh như cũ.


Du Việt vui vẻ ra mặt nhìn hắn, "U, số một của chúng ta làm sao vậy, cháy bản đồ sao, vì sao chạy nhanh như thế? Quần bẩn ha."


Nháy mắt nhìn thấy Du Việt, Vạn Dương Trạch cuối cùng cũng có thể yên tâm, hắn nhìn Du Việt nói, "Nhiệm vụ quán bar này cậu đừng làm."

(dreamhouse2255)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top